Anh giơ tay lên vỗ lưng Châu Hy, cúi đầu nhìn một lượt, trên cánh tay cô có mấy vết trầy xước, đã được bôi cồn Iod.
“Đã khám chưa? Có chỗ nào bị thương không?”
Châu Hy lắc đầu, “Em không sao… còn Gia Gia thì bị thương khá nghiêm trọng đấy.”
Châu Hy cảm nhận được bàn tay Châu Liêm Nguyệt đang áp trên lưng mình khẽ siết lại, cô vội nói: “Vừa chụp x-quang xong, may là không gãy xương. Nhưng mà Gia Gia kêu đau bụng, bây giờ bạn chị ấy với cảnh sát đang đưa chị ấy đi siêu âm…”
“Rốt cuộc là tại sao lại bị thương?”
“… Lúc đấy họ muốn lôi em lên xe, Gia Gia đuổi tới kịp rồi xông lên ôm chặt em… Bọn họ sốt ruột, chắc là biết nếu không đi sẽ không kịp nữa, nên… nên đấm đá Gia Gia.”
“… Vệ sĩ đâu?”
“Có tất cả bốn tên, một vệ sĩ không đối phó được. Lúc sau có thêm mấy người nữa đến, mới…”
Châu Liêm Nguyệt vỗ lưng Châu Hy, rồi buông lỏng tay, quay đầu liếc sang Tô Tinh Dư đang đứng bên cạnh, anh lạnh lùng hỏi: “Đây là cái mà cậu nói là sẽ bảo vệ tốt cho Châu Hy à?”
Tô Tinh Dư vừa ủ rũ vừa luống cuống, “Em xin lỗi, tại em nhất thời sơ sẩy…”
Châu Hy tóm cánh tay Châu Liêm Nguyệt, cuống quýt nói: “Anh, chuyện này không thể trách anh ấy được, lúc đấy mấy tên kia cố ý lao vào bọn em, đột ngột tách bọn em ra…”
“Em đừng nói đỡ cho cậu ta.”, Châu Liêm Nguyệt ngắt lời cô, nói thẳng với Tô Tinh Dư, “Trước khi điều tra ra rõ ràng, Châu Hy sẽ không gặp lại cậu… Tốt nhất là cậu không liên quan đến chuyện này.”
Tô Tinh Dư không dám tranh luận dù chỉ một câu.
Châu Hy nài nỉ, “Anh…”
“Chuyện này không cần thương lượng. Nếu cậu ta trong sạch thì coi như cho qua.”
Châu Hy cắn môi, không nói gì nữa.
Châu Liêm Nguyệt nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không sao kìm nén được sự nôn nóng trong lòng, “Còn bao lâu nữa mới ra?”
Châu Hy nói: “Anh, anh đừng sốt ruột, chắc là sắp xong rồi…”
Châu Liêm Nguyệt ngồi không yên, anh gọi chị Chân ngồi xuống ghế cùng Châu Hy, còn mình thì đi đến cạnh cửa sổ.
Châu Liêm Nguyệt đưa mắt nhìn sang, Nam Gia bước từ hành lang ra, đi cùng còn có Trần Điền Điền, Tiểu Đàm, và một người mặc đồng phục cảnh sát.
Trên má Nam Gia có một vết xước, bộ quần áo đen dính màu xám trắng như bụi bẩn chưa phủi đi hết, cánh tay lộ ra bên ngoài, xanh tím một mảng lớn.
Cô được Trần Điền Điền dìu, một tay ôm bụng, bước đi cực kỳ chậm.
Châu Liêm Nguyệt sải bước đi tới.
Nam Gia ngước mắt nhìn, bước chân bỗng dừng lại.
Hai người đứng mặt đối mặt, Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, cô lại ngoảnh mặt đi.
Châu Liêm Nguyệt khàn giọng hỏi, “… Kết quả kiểm tra thế nào?”
Viên cảnh sát đi cùng để làm giám định thương tật cất tiếng hỏi: “Anh là?”
Châu Liêm Nguyệt: “Người nhà.”
Nam Gia liền nói: “Người nhà của Châu Hy.”
“À.”, viên cảnh sát gật đầu, “Vừa hay, lát nữa phiền anh và Châu Hy theo tôi về trụ sở để lấy thông tin.”
Châu Liêm Nguyệt nói sẽ phối hợp với phía cảnh sát, rồi lại hỏi Nam Gia lần nữa, “Kết quả kiểm tra thế nào?”
Châu Hy cũng bám vào chị Chân rồi đi tới, hỏi thăm bằng giọng run rẩy, “Gia Gia, bây giờ chị cảm thấy thế nào rồi?”
Nam Gia cười, uể oải lắc đầu, “Không sao, đừng lo. Lá lách bị chảy máu một chút thôi, không phải vấn đề gì nghiêm trọng, ở lại viện điều trị là được.”
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Làm thủ tục nhập viện chưa?”
Tiểu Đàm vội nói: “Tôi đang định đi làm đây ạ.”
Viên cảnh sát bảo Trần Điền Điền đưa Nam Gia đi làm thủ tục nhập viện, còn Châu Liêm Nguyệt dẫn Châu Hy đến trụ sở với anh ta. Nhưng Châu Liêm Nguyệt lại khách sáo nói: “Xin của anh mấy phút nhé, tôi đưa cô ấy về phòng bệnh rồi sẽ đi cùng anh.”
Viên cảnh sát nói: “Được.”
Châu Liêm Nguyệt bảo Trần Điền Điền: “Phiền cô dìu cô ấy ngồi xuống ghế một lúc, tôi đi gọi điện thoại.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, đi sang một bên.
Trần Điền Điền nhìn Nam Gia, Nam Gia liền lắc đầu, thều thào nói: “Không ngồi đâu, ngồi khó chịu.”
Châu Hy đứng ở phía đối diện, dường như không dám nói nữa, chỉ để lộ ra vẻ mặt như chực khóc.
Nam Gia khẽ cười, “Em đừng khóc, không sao thật mà.”
Chỉ một lát sau, Châu Liêm Nguyệt cúp điện thoại rồi quay lại, nói rằng đã sắp xếp xong phòng bệnh.
Anh đến gần Nam Gia một bước, Trần Điền Điền thoáng chần chừ, quay đầu nhìn Nam Gia, sau đó buông lỏng tay, lùi sang bên cạnh.
Châu Liêm Nguyệt đưa một tay ra nhẹ nhàng ôm sau lưng Nam Gia, một tay nâng cánh tay cô.
Nam Gia không nói gì, chỉ khẽ mấp máy môi.
Châu Liêm Nguyệt dìu Nam Gia đi về khu nội trú ở phía sau, cả quãng đường bước đi vô cùng chậm, hễ thấy Nam Gia nhíu mày là lại dừng một lát rồi mới đi tiếp.
Một mình một phòng bệnh, giường nệm đã được bố trí xong, y tá cầm một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ đến cho Nam Gia thay.
Tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ để lại Trần Điền Điền giúp cô thay quần áo.
Ngoài cửa, viên cảnh sát vẫn kiên nhẫn chờ, lại chợt liếc sang Châu Liêm Nguyệt rồi cười hỏi: “Bạn gái à?”
Tất cả đều im lặng một cách kỳ lạ, cuối cùng, Châu Liêm Nguyệt hờ hững “ừm” một tiếng.
Lát sau, Trần Điền Điền mở cửa ra, Nam Gia đã thay quần áo xong, đang nằm trên giường.
Châu Liêm Nguyệt nói với viên cảnh sát: “Nói hai câu rồi ra ngay, anh thông cảm.”
Mọi người chờ ở bên ngoài, một mình Châu Liêm Nguyệt đi vào phòng bệnh.
Lúc cửa phòng khép lại, Nam Gia quay đầu ra nhìn.
Châu Liêm Nguyệt đi thẳng tới, ngồi xuống mép giường.
Anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt của người trước mắt anh trắng bệch, đôi môi cũng chẳng còn thấy chút sắc hồng, vết trầy xước bên má hiện ra cực kỳ rõ ràng.
Anh giơ tay ra, khẽ chạm vào má cô, khiến cô hơi sững người.
Nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, anh quan sát kĩ vết trầy xước bên má cô, giọng nói nghe như rất bình tĩnh nhưng hơi thở lại nông sâu bất thường, “… Cảm thấy thế nào?”
Nam Gia lãnh đạm nói: “Vẫn ổn.”
Anh đưa ngón tay gỡ nhẹ lọn tóc xõa xuống trán cô, giọng nói dịu dàng vô cùng, “Tôi đưa Châu Hy đến trụ sở công an, tối sẽ quay lại.”
Nam Gia không đáp gì.
Châu Liêm Nguyệt chống bàn tay xuống mép giường, vừa đứng dậy lại ngồi xuống ngay, cầm tay cô lên, bờ môi chạm khẽ vào ngón tay cô.
Ngón tay Nam Gia vội co lại.
Châu Liêm Nguyệt đứng dậy đi ra cửa.
Cửa vừa mở ra, viên cảnh sát liền lên tiếng chào Nam Gia, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào hồi phục thì có lẽ cũng cần đến trụ sở lấy lời khai của nhân chứng.
Sau khi nhóm Châu Liêm Nguyệt rời đi, Trần Điền Điền trở lại phòng bệnh.
Nam Gia hỏi: “Diệp Tiển đâu? Còn đang ở trụ sở công an à?”
“Thấy bảo là đang trên đường đến đây. Mặc dù anh ấy là người báo án, nhưng anh ấy gần như chẳng biết gì cả, cung cấp vài thông tin rồi về thôi… Cậu còn đau không?”
“Hơi hơi.”
Trần Điền Điền nhìn cô, “Thế nên đúng là không phải cậu nhận định sai đâu. Người ngoài có thể nhìn ra quá rõ ràng, Châu Liêm Nguyệt rất lo cho cậu.”
“… Có thể đừng nói về anh ấy không? Cả người đã đủ đau nhức rồi, cậu nhắc đến anh ấy là đầu mình cũng đau theo.”
Trần Điền Điền cười.
Một lát sau, y tá mang thuốc đến, vì lá lách bị chảy máu nên cần sử dụng thuốc cầm máu và thuốc kháng sinh, trước mắt sẽ điều trị theo quy trình thông thường, sau đó sẽ chụp CT và siêu âm.
Sau khi truyền dịch không lâu, Nam Gia đã ngủ thϊếp đi.
Cũng chưa ngủ được lâu, khoảng chừng hai mươi phút, cô bị Trần Điền Điền lay tỉnh.
Mở mắt ra xem, là Diệp Tiển đến.
Diệp Tiển mỉm cười, “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Nam Gia cười, “Không sao, chủ yếu là vết thương ngoài da thôi.”
“Hôm nay em dọa mọi người một phen hú hồn đấy.”
Nam Gia cười hỏi: “Có phải nhạc hội bị hủy rồi không?”
Diệp Tiển không nhịn được phải phì cười, “Đến lúc nào rồi mà em còn quan tâm đến nhạc hội? Cảnh sát sợ nhóm người kia còn có hành động khác, nên sau khi đưa mấy tên gây rối đi đã gọi ban tổ chức đến để hủy bỏ rồi.”
“Đáng tiếc thật.”
Diệp Tiển cười bảo: “Không có gì phải tiếc cả. Lần sau lại tổ chức, anh lại mời em đến.”
Đột nhiên Nam Gia nghĩ đến thứ gì đó, “Điền Điền, túi của mình?”
Trần Điền Điền nói: “Đây. Tiểu Đàm giữ cho cậu suốt đấy. Mình phát hiện ra con người cậu đúng là không biết phân biệt chính phụ.”
Nam Gia ngượng ngùng cười.
Không biết có phải do bên trong dịch truyền có thành phần hỗ trợ giấc ngủ hay không, mà Nam Gia mới nói chuyện một lát đã cảm thấy buồn ngủ.
Diệp Tiển cũng định ra về, “Em nghỉ ngơi đi nhé, mai nếu rảnh anh sẽ lại đến thăm em.”
“Không cần đâu, chắc cũng chỉ nằm viện hai ba hôm thôi. Công việc của thầy Diệp quan trọng hơn.”
Diệp Tiển cười nói: “Vẫn có thể bớt chút thời gian để đến được mà.”
“Vậy anh nhớ báo trước với em nhé, em sợ ngộ nhỡ… em đang ngủ hay làm gì đấy chẳng hạn.”
“Được.”
Nam Gia đưa mắt nhìn Diệp Tiển đi ra khỏi phòng bệnh.
Trần Điền Điền bật cười, “Cậu sợ Diệp Tiển chạm mặt Châu Liêm Nguyệt à? Thế thì có trò hay để xem rồi.”
“… Cậu xem trò vui mà còn chê chuyện chưa đủ lớn à!”, Nam Gia bồn chồn lo lắng, “Mình không sợ Diệp Tiển biết sự tồn tại của Châu Liêm Nguyệt, dù sao… làm cũng làm rồi còn sợ người ta nói à. Mình là sợ Châu Liêm Nguyệt…”
“Đối phó với Diệp Tiển?”
“Ừ.”
“Thế thì cũng phải có một cái cớ chứ? Anh ta dựa vào cái gì? À, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?”
“Ai biết được. Mình mà biết anh ấy nghĩ thế nào, thì cũng không đến mức mệt mỏi như này.”
“Cậu cứu Châu Hy còn gì? Tính ra là anh ta nợ cậu một món nợ ân tình.”
“Mình không định biến chuyện này thành nợ ân tình.”
“Cậu nhìn thì tưởng là khôn khéo, nhưng thật ra lại quá là thật thà.”
Nam Gia cười.
Cô ngủ thêm một giấc nữa, lúc tỉnh lại đã là hai tiếng sau.
Châu Liêm Nguyệt và Châu Hy đều đã quay lại, Châu Hy bảo muốn nói riêng với Nam Gia mấy câu.
Có lẽ là thuốc cầm máu đã phát huy hiệu quả, Nam Gia không còn cảm thấy đau nữa, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.
Châu Hy quờ quạng, tìm được tay cô rồi nhẹ nhàng nắm lấy, “Gia Gia, hôm nay thật sự rất cảm ơn chị.”
Nam Gia nhìn cô ấy, “Nếu như em biết tại sao chị cứu em, em sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.”
“Em biết. Chị cảm thấy với em là gặp thì góp vui thôi, cho nên muốn đền bù?”
“Ừ.”, Nam Gia thầm nghĩ, quả nhiên, Châu Liêm Nguyệt nói không sai, Châu Hy nhìn thấu mọi chuyện hơn bất cứ ai.
“Dù sao em vẫn cảm thấy con người không thể khống chế được bản năng của mình, rõ ràng là vì chị rất hiền lành, từ bản năng chị vẫn muốn che chở cho người yếu thế. Nhưng mà, nếu chị cứ một mực phải nghĩ như vậy, thì giờ chúng mình hòa nhau… Có phải bây giờ mình có thể làm bạn một cách bình đẳng không?”
Nam Gia còn chưa lên tiếng, Châu Hy đã nói tiếp: “Gia Gia, chị có thể đồng ý với em, nếu sau này chị với anh em kết thúc, cũng đừng cắt đứt với em được không?”
Nam Gia nhìn Châu Hy, đôi mắt cô ấy trong veo, khiến cô không thể nhẫn tâm dối lòng lừa gạt cô ấy được, “… Chắc là chị không làm được đâu.”
Châu Hy mỉm cười, “… Tại bọn em không xứng với lòng tốt của chị.”
“Không phải. Đừng nói thế.”
Châu Hy đứng dậy khỏi mép giường, “Tóm lại, hôm nay cảm ơn chị. Em có thể hứa với chị, sau này mặc kệ anh em thế nào, chỉ cần chị có gì cần giúp, cứ đến tìm em, em sẽ cố hết sức.”
Gậy của Châu Hy đã bị mất trong lúc bạo động, lúc này cô ấy chỉ có thể giơ tay quờ quạng để đi về phía trước.
Tới cửa, Châu Liêm Nguyệt đứng ở ngoài nghe thấy động tĩnh bèn mở cửa ra. Anh bảo chị Chân đưa Châu Hy về trước, rồi lại quay sang nhìn Trần Điền Điền và nói: “Cảm ơn cô Trần đã giúp, chuyện sau này để tôi lo cho.”
Trần Điền Điền vào phòng lấy túi xách, đi đến bên giường vỗ nhẹ lên bả vai Nam Gia, “Mình về đây, mai lại đến. Bye bye.”
“Bye bye.”
Cuối cùng, trong căn phòng chỉ còn lại Châu Liêm Nguyệt và Nam Gia.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống mép giường, không lên tiếng, mà trực tiếp vén áo của Nam Gia lên.
“… Anh làm gì đấy?”, Nam Gia đưa tay định ngăn cản, nhưng lại bị anh nắm lấy.
Anh xốc vạt áo lên, không có hành động khác, chỉ nhìn chằm chằm vào bụng cô, ổ bụng bên trái có một vết xanh tím bằng miệng bát con. Lại kéo cạp quần xuống, sau lưng, cạnh hông, đùi và mông, đều có vết bầm nặng nhẹ khác nhau.
“Đau không?”, Châu Liêm Nguyệt liếc cô.
“Anh đừng ấn, ấn sẽ đau.”
Châu Liêm Nguyệt kéo quần áo lại cho cô, điềm tĩnh nói: “Kẻ bắt cóc Châu Hy là người sáng lập một công ty khoa học kỹ thuật do tôi làm nhà đầu tư thiên thần[1] và đầu tư ở vòng A. Sau khi đánh giá, tôi không đầu tư cho những bước tiếp theo nữa. Hắn không tìm được công ty tiếp quản, vốn lưu động cạn sạch, phá sản.”
[1] Nhà đầu tư thiên thần là người có giá trị tài sản đầu tư lớn, hỗ trợ tài chính cho các doanh nghiệp hoặc một công ty khởi nghiệp với mục đích thường là đổi lấy quyền sở hữu trong công ty.
Nam Gia rất bất ngờ khi Châu Liêm Nguyệt lại giải thích chân tướng với mình, “Cho nên ông ta định bắt cóc Châu Hy, ép anh phải đầu tư thêm?”
Châu Liêm Nguyệt lắc đầu, “Thủ đoạn đầy sơ hở như thế, có bắt được người để đòi tiền thì còn cơ hội tiêu không?”
Anh im lặng giây lát, “Ngay từ đầu đã có ý định gϊếŧ con tin rồi.”
Anh không cho Lý Triết toại nguyện, Lý Triết cũng không muốn anh được như ý.
Châu Hy ra ngoài luôn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Lý Triết vẫn không tìm được cơ hội, lần này ở đại nhạc hội có đông người, là thời cơ duy nhất để ra tay, thế nên dù sơ hở trăm bề, vẫn phải quyết thực hiện. Hắn ta đã chuẩn bị tinh thần để chết chung cùng Châu Hy.
“Sao ông ta lại biết Hy Hy muốn tham gia nhạc hội?”
“Chính miệng hắn khai, gài máy nghe trộm trong xe Hy Hy hay đi.”
Nam Gia nhìn anh, “Có phải anh nghi ngờ Tô Tinh Dư không?”
Châu Liêm Nguyệt không trả lời câu hỏi này, mà chỉ bảo: “Nếu như lúc đấy Hy Hy bị đưa đi, hơn phân nửa…”
Anh cúi đầu, tháo kính xuống cầm trong tay, day day ấn đường, trong lúc nhất thời không nói thêm gì nữa.
Lần đầu tiên Nam Gia nhìn thấy dáng vẻ này của anh, rõ ràng là trong lòng còn hoảng sợ và mỏi mệt, mơ hồ có thêm cả cảm giác yếu ớt.
Cô muốn sửa lời, không phải là anh không có điểm yếu, Châu Hy chính là điểm yếu duy nhất của anh.
Nam Gia lên tiếng, “Em đã nói rồi đấy, em không thật lòng với Hy Hy. Cho nên em mới cứu con bé. Như thế thì không còn nợ con bé nữa.”
Châu Liêm Nguyệt không cho là thế, tình huống như vậy, đâu còn cho phép người ta lý trí mà nghĩ “thật lòng hay không thật lòng”, “thiếu nợ hay không thiếu nợ”, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng.
Nam Gia liếc anh một cái, “Thế nên… Hy vọng anh không cảm thấy em cứu Hy Hy là vì có mục đích.”
Đột nhiên Châu Liêm Nguyệt ngẩng phắt đầu dậy, vẻ ngạc nhiên thoáng lướt qua rất khó phát hiện được, “Em cảm thấy tôi sẽ nghĩ thế à?”
Nam Gia khẽ nhún vai, “Em không biết. Có lẽ thế.”
Châu Liêm Nguyệt nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Vì anh tháo kính ra nên cô có thể nhìn thấy tới tận đáy mắt anh, ánh mắt tĩnh lặng, lại sâu thăm thẳm, khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Dù ánh mắt ấy chẳng sắc bén, cô vẫn có cảm giác mình bị phân tích.
Châu Liêm Nguyệt vươn tay ra, Nam Gia bất giác nhắm mắt lại.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên má cô, anh mở miệng, vẫn là âm sắc như bình thường, “Dự án hợp tác với Thiệu Tòng Cẩn, liên đới nhiều bên, đến bước này rồi rất khó dừng lại. Phim này em không cần đóng, tôi đồng ý với em, lập một dự án khác, quy mô tương đương, cho em tham gia dự án đấy.”
Nam Gia thần người ra.
Không phải là không nghe ra, Châu Liêm Nguyệt đã nhượng bộ đến một mức độ nào đó… Nếu thú cưng trong nhà không thích, vậy thì tôi không mời vị khách này về nhà nữa, mà đưa ra nhà hàng ăn.
Nói chung, là ý này sao?
Nam Gia nhoẻn miệng cười.
Đã nói cứu Châu Hy không bởi mục đích gì cả, nhưng anh vẫn vì thế mà nhượng bộ. Nên nói thế nào nhỉ, quả nhiên là người làm ăn, cái không thể nợ nhất là nợ ân tình.
Châu Liêm Nguyệt đã bắc một bậc thang rồi, Nam Gia cảm thấy mình không bước xuống thì đúng là không biết điều, cô cười bảo: “Em muốn vai nữ chính.”
“Đương nhiên.”
Châu Liêm Nguyệt ngồi một lát rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó gọi điện cho trợ lý Hứa, bảo anh ta mang laptop và ít quần áo đến cho anh.
Nam Gia sửng sốt, “Tiểu Đàm có thể chăm sóc em mà.”
Châu Liêm Nguyệt nói một câu mà không biết là đùa hay thật: “Tôi thấy người bên cạnh em với Châu Hy đều không đáng tin, đều nên thay hết.”
Một lát sau, y tá đến rút kim cho Nam Gia.
Nam Gia chống tay phải xuống mép giường, định ngồi dậy, Châu Liêm Nguyệt liền đặt tay sau lưng cô, khẽ nâng cô lên.
Cô ngồi trên mép giường, hai chân quờ quạng tìm dép lê, Châu Liêm Nguyệt lại khom lưng lấy dép xỏ vào cho cô, sau đó luồn tay qua nách cô, chậm rãi đỡ cô xuống.
Không phải là Nam Gia không cảm thấy mất tự nhiên.
Cho dù xem như cô đã cứu Châu Hy một mạng, nhưng anh chu đáo tỉ mỉ hạ thấp mình thế này thì hơi quá rồi.
Cô khẽ đẩy Châu Liêm Nguyệt ra, anh liền buông tay.
“Em không sao, không đến mức không tự lo được. Hay là anh về đi, để Tiểu Đàm đến đây được rồi.”
Châu Liêm Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ.
Nam Gia vào phòng tắm một lúc, sau đó lại quay về giường nằm, y tá dặn cô phải nằm tĩnh dưỡng.
Một lát sau, Tiểu Đàm và trợ lý Hứa lần lượt đến, đưa đồ vệ sinh cá nhân và quần áo tới.
Được Tiểu Đàm giúp, Nam Gia tắm rửa qua loa, rồi lại nằm lên giường.
Châu Liêm Nguyệt bưng laptop, ngồi trên sofa xử lý công việc. Anh ngẩng đầu nhìn cô chốc lát, sau đó đứng dậy đi tắt đèn trong phòng bệnh.
Nam Gia bật đèn đầu giường lên, nghiêng đầu nhìn. Anh ngồi trong bóng tối, ánh sáng màn hình laptop rọi lên mặt anh, mờ mờ, lạnh lẽo.
Châu Liêm Nguyệt không ngẩng đầu, “Không ngủ được à?”
“Hơi hơi.”, Nam Gia cầm điện thoại, trả lời mấy tin nhắn Wechat, sau đó mở ứng dụng đọc sách ra.
Căn phòng lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng Châu Liêm Nguyệt gõ bàn phím.
Nam Gia đọc sách một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, cô tắt điện thoại, vừa định ngủ thì chợt nghe thấy Châu Liêm Nguyệt lên tiếng từ một góc u tối, “Nam Gia.”
Nam Gia chỉ hơi hé mắt, liếc qua xem.
Không biết anh đặt chiếc laptop sang bên cạnh từ lúc nào, tháo kính xuống, cầm trong tay, ngồi yên ở đó nhìn về phía cô.
Nam Gia không sao khống chế được trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Không lên tiếng.
Chỉ nhắm mắt.
Lát sau, cô nghe thấy tiếng Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, đi về phía mình.
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay khẽ vuốt trán cô, rồi cười khẽ một tiếng, “Giả vờ ngủ à?”
Có thế nào Nam Gia cũng không mở mắt.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lát sau, Nam Gia nhận ra anh đang vén tóc cô về phía sau, để lộ tai của cô ra, như thể không cho phép cô không nghe thấy.
Anh cúi người, thấp giọng nói: “Ngoại trừ những thứ bất đắc dĩ kia, còn lại tôi đều có thể cho em.”