Đêm Sương

Chương 42



Châu Liêm Nguyệt không sao vào giấc nổi, nhưng bác sĩ khuyên anh tốt nhất không nên quá phụ thuộc vào thuốc, có thể vận động, tắm nước ấm hoặc bật gì đó nghe, có thể hỗ trợ cho giấc ngủ.

Anh đã từng thử mấy phương pháp nhàm chán mà lại không có hiệu quả đó, kết quả vẫn luôn là tỉnh táo đến tận hai ba giờ đêm.

Châu Liêm Nguyệt ngồi dậy khỏi sofa, đứng lên đi vào phòng ngủ, từ ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một lọ thuốc, đổ hai viên ra lòng bàn tay.

Ngồi im chốc lát, anh bỏ hai viên thuốc vào lọ, đóng nắp “cạch” một cái rồi quẳng trở lại.

Anh xoay người, đi vào phòng để quần áo, thay một bộ đồ khác rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Đánh xe ra khỏi hầm, mãi một lúc sau, Châu Liêm Nguyệt mới nhận ra mình đang đi về phía nhà Nam Gia.

Anh cầm lái bằng một tay, tay kia với ra lấy bao thuốc lá, lãnh đạm rút lấy một điếu, bật lửa châm.

Cửa sổ mở một nửa, làn gió giữa đêm hè mang theo cả chút hơi nóng oi bức lùa vào.

Tàn thuốc bị gió thổi rơi xuống áo sơ mi, anh cũng lười chẳng buồn phủi bỏ.

Chừng nửa tiếng sau thì tới trước cổng khu chung cư của Nam Gia.

Cho xe dừng lại ở ven đường, anh gác cánh tay lên khung cửa sổ, quay đầu nhìn ra ngoài, có thể xuyên qua khe hở nhìn về phía tòa nhà Nam Gia đang ở.

Hai giờ đêm, tòa nhà kia có mấy ô cửa sổ còn sáng đèn, nhưng khoảng cách quá xa, cụ thể là tầng nào thì chẳng thể nhận rõ được.

Trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Nhưng anh vẫn nhìn về tòa nhà ở phía xa kia, cho tới khi hút hết hai điếu thuốc, anh mới dụi bỏ tàn lửa, đóng cửa sổ rồi đánh xe vòng trở về.

***

Nam Gia vẫn chưa ngủ.

Làm chủ nhà đón khách, sau khi đưa Cù Tử Mặc về cửa khách sạn anh ở, cô về nhà mình.

Gọi điện thoại cho Trần Điền Điền, cô nàng cũng chưa ngủ, Bành Trạch lại phải tăng ca cả đêm, thế nên cô nàng liền bắt xe sang nhà Nam Gia.

Vừa vào cửa, Trần Điền Điền đã cười hỏi, “Lạ ghê. Đi bay với đàn ông mà giờ đã xong rồi?”

Nam Gia đã biết chuyện paparazzi chụp lén, đang giải thích với chị Quan, “Không có chuyện đấy đâu. Chỉ cùng người ta đến chỗ đạo diễn Nghiêm ăn khuya thôi. Mà kể cả đúng là thế, ba tiếng, ngắt đầu bỏ đuôi, đủ làm cái gì?”

“Ba tiếng còn không đủ?… Không phải chứ, trước kia cậu với người ta quần nhau mấy tiếng?”

Nam Gia cười, cầm cái gối ôm đập Trần Điền Điền.

Trần Điền Điền thấy trên bàn có rượu liền tự rót cho mình một ly, thêm chút nước ngọt có ga, rồi gắp hai viên đá bỏ vào.

“Gọi mình đến đây là muốn nói chuyện gì hả?”

Nam Gia cầm ly rượu lên, nhìn cô nàng, “Hỏi cậu một chuyện này.”

“Hỏi đi.”

“Cậu cảm thấy, tình yêu bình thường là gì?”

“Cậu thử định nghĩa trước về tình yêu bình thường xem nào?”

“Thì… Tại sao cậu lại đồng ý cưới Bành Trạch? Vì cậu ấy đối xử rất tốt với cậu? Cậu với cậu ấy sống chung với nhau rất thoải mái? Hay là vì hai bọn cậu có mục tiêu phát triển giống nhau?”

“Đều có cả.”, Trần Điền Điền trầm ngâm giây lát, “Thật ra mình chưa từng nghĩ đến luôn. Nếu bắt buộc phải nói, thì có lẽ nguyên nhân khiến mình cảm thấy mình không thể rời bỏ anh ấy, chắc là vì, mình có thể thoải mái khóc trước mặt anh ấy.”

“Cậu cũng có thể khóc trước mặt mình mà.”

“Cái đấy không giống. Có một số chuyện, thật ra mình vẫn không thể nào nói với cậu được… Cậu biết không, tình bạn và tình thân, ít nhiều vẫn có giới hạn, trong giới hạn, mình có thể nói với cậu, nhưng vượt qua giới hạn này, đối tượng mà mình có thể nói ra hết lại chỉ có Bành Trạch. Với lại có đôi lúc nguyên nhân khóc cực kỳ lạ đời, ví dụ như trong lúc viết bản thảo, một chuyện vặt vãnh như bàn phím bị kẹt cũng có thể làm mình nổi điên. Giả sử lúc đấy có mặt cậu, mình có thể kiềm chế lại được. Nhưng nếu có Bành Trạch, mình sẽ phát rồ đến mức gào khóc luôn…”

Nam Gia bỗng rơi vào trầm tư.

Trần Điền Điền quan sát cô, “Người dính scandal với cậu, là mối mới của cậu đấy à?”

“Coi như thế.”

“Tiến triển thế nào rồi?”

Nam Gia nhún vai, “Nếu dùng văn hóa phương Tây để định nghĩa, thì có lẽ là đang trong giai đoạn date. Mình không thể xác định được, mình với anh ấy có cảm giác trên mức tình bạn hay không nữa. Nhưng mình cảm thấy được, anh ấy hẳn là có thể đưa mình vào một mối quan hệ tình cảm bình thường.”

Trần Điền Điền khẽ cười, “Nếu như nói, khái niệm bình thường của cậu là trái ngược với cái kiểu như với Châu Liêm Nguyệt… thì ai cũng có thể, chỉ cần là danh chính ngôn thuận. Nhưng nếu ý cậu là như mình với Bành Trạch… Không phải, mình với Bành Trạch cũng chẳng phải mẫu hình lý tưởng gì cả. Trên đời này làm gì có tình yêu nào bình thường tuyệt đối nhỉ? Ví dụ như mối quan hệ mở chẳng hạn, cậu có cảm thấy bình thường không? Nhưng nếu hai người trong mối quan hệ đều cảm thấy ok, thì cũng chẳng thành vấn đề.”

Nam Gia gật đầu, nhưng không lên tiếng.

Trần Điền Điền nhìn cô, “Sao mình cứ có cảm giác hình như cậu đang mơ mơ hồ hồ ấy.”

Nam Gia trườn người nằm xuống, gối đầu lên đùi Trần Điền Điền, “Mình cảm thấy tất cả mọi thứ bây giờ đều bay bay làm sao ấy. Giống như quả bóng lơ lửng không biết sẽ bay đi đâu.”

“Có phải là hội chứng nổi tiếng sau một đêm không?”, Trần Điền Điền cười hỏi.

“Chắc thế. Thật ra mình rất hưởng thụ cảm giác nhìn thấy chính mình trên màn hình lớn của rạp chiếu phim, với mình mà nói, được xuất hiện ở cuối danh sách diễn viên đã là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng đến khi có được danh tiếng, tiền tài rồi, mình lại cảm thấy trống rỗng, chẳng có cảm giác gì cả.”

“Đây là tâm lý của nghệ thuật gia chân chính đấy, thoát ly hoàn toàn khỏi những thú vui tầm thường.”

Nam Gia phì cười.

Cô thừa nhận Điền Điền nói đúng, tình bạn vẫn có giới hạn.

Ví dụ như cho đến bây giờ cô vẫn không kể cho Trần Điền Điền chuyện về Thiệu Tòng An.

Đương nhiên, lúc này cũng không thể kể với cô ấy rằng, nỗi hận Thiệu Tòng An có thể nói là đã khiến cô giữ chấp niệm phải đấu tranh suốt mấy năm nay, hiện giờ Châu Liêm Nguyệt đã tống hắn vào đồn, bỗng dưng cô lại có cảm giác rất trống rỗng.

Mà nỗi trống rỗng này thậm chí còn chẳng thể nào nói được với người khác.

Ngoại trừ…

Ngoại trừ Châu Liêm Nguyệt…

Hành động thay cô báo thù rửa hận của Châu Liêm Nguyệt đã biến chuyện này thành một nút thắt hoài niệm chung của cả hai người họ.

Châu Liêm Nguyệt ảnh hưởng đến cô quá sâu rồi.

Cô biết.

Mặc dù đó là một điều tồi tệ.

Giống như sau khi uống một loại rượu mạnh nồng độ cao, có một giai đoạn, chỉ đồ uống có cồn mới có thể thay thế được một cách triệt để.

Mà khi ấy, phải lần lượt trải qua hết những chật vật sau khi say, đau đầu, chuếnh choáng, khó chịu… rồi mới có thể tỉnh táo hoàn toàn được.

***

Châu Liêm Nguyệt nhận được tin nhắn của Khuất Minh Thành một lần nữa là khi đang ngồi trên xe đến công ty.

Vẫn là một bài đăng Weibo, Nam Gia chia sẻ lại bài của Nghiêm Mân Quân.

Đó là một bức ảnh, có Nghiêm Mân Quân, Nam Gia và Cù Tử Mặc.

Dòng chú thích của Nghiêm Mân Quân là: Tối qua cùng nam nữ chính của tôi uống rượu, tán gẫu về kịch bản.

Mà Nam Gia chia sẻ kèm dòng chú thích: Suýt chút nữa uống hết chai Lafite năm 82 của đạo diễn Nghiêm.

Khuất Minh Thành bảo: Lần này chỉ là chuyện hiểu lầm, lần sau thì chưa chắc đâu *cười đểu*

Châu Liêm Nguyệt dửng dưng bấm vào nút thao tác ở góc màn hình.

Một lát sau, Khuất Minh Thành gửi tin nhắn điện thoại đến: Đệch, ông chặn tôi đấy à?

Châu Liêm Nguyệt tắt màn hình điện thoại luôn.

Lát sau, anh lại lấy điện thoại ra, gọi cho Giải Văn Sơn rồi hẹn hai ngày nữa sẽ đến chỗ ông.

Buổi tối, Châu Liêm Nguyệt tan làm rồi đến chỗ Châu Hy.

Quả nhiên, Tô Tinh Dư cũng có mặt.

Hai người họ đang ngồi trong phòng khách, hình như là đang thảo luận về sự khác biệt giữa nhạc của Mozart và Chopin, Tô Tinh Dư đang kéo đàn giảng giải cho Châu Hy.

Châu Hy nghe thấy tiếng bước chân trước, Tô Tinh Dư quay đầu ra theo cô, cũng lên tiếng chào Châu Liêm Nguyệt.

Châu Liêm Nguyệt đáp lời, vào toilet rửa tay rồi ra luôn.

… Hôm đó, Tô Tinh Dư nhận được điện thoại của Châu Hy vào lúc nửa đêm, hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn đã chạy đến đây. Cùng ngày, cậu ấy lại trực tiếp gọi điện cho Châu Liêm Nguyệt, mời anh buổi tối về đây một chuyến, cậu ấy muốn mặt đối mặt “đàm phán” với anh.

Gặp mặt, Tô Tinh Dư liền nói, bất kể về sau Châu Liêm Nguyệt hoài nghi cậu ấy thế nào cũng không sao, cho người theo dõi cậu ấy 24 giờ cũng được, chỉ cần đồng ý cho cậu ấy ở bên Châu Hy.

Gần một năm nay, Tô Tinh Dư ra nước ngoài bồi dưỡng, đi biểu diễn… Thật sự là trông trầm ổn hơn trước kia rất nhiều.

Cậu ấy mang theo hai cái hòm đến, mở nắp, đổ hết ra đất với thái độ như đang dỗi hờn.

Tất cả đều là bản thảo nhạc phổ.

Cậu ấy nói, đây đều là những bản nhạc cậu ấy viết vào những đêm không ngủ ngon, nhớ về Châu Hy.

Phương thức biểu đạt tình cảm của đám thanh niên, đúng là luôn buồn nôn và thẳng thắn.

Châu Liêm Nguyệt nhìn Châu Hy đứng bên cạnh, vẻ mặt cô như đang chực khóc, làm như anh là tên bạo quân chia rẽ Romeo và Juliet không bằng. Anh dở khóc dở cười, vốn định dặn dò thêm vài câu, nhưng thôi vậy.

Kệ con bé đi!

Từ đó về sau, chỉ cần không có lịch biểu diễn và lịch học, Tô Tinh Dư sẽ lại sang bên này, thỉnh thoảng lại đưa Châu Hy ra ngoài nghe kịch.

Châu Liêm Nguyệt đều mắt nhắm mắt mở cho qua.



Ăn cơm xong, Châu Liêm Nguyệt về phòng của mình trên tầng, soạn lại một ít tài liệu cũ… Anh không ở đây, nhưng thỉnh thoảng sẽ đem những tài liệu không mấy quan trọng về đây cất giữ.

Lúc xuống lầu, anh định đi tìm Tô Tinh Dư để nói chuyện.

Không thấy ai ngoài phòng khách, anh đi về phía thư phòng, vừa ngó qua cánh cửa khép hờ, anh bỗng dừng bước…

Hai người đứng bên cạnh cửa sổ, Tô Tinh Dư đứng quay lưng về phía cửa, gần như che kín cả người Châu Hy, mà hai tay Châu Hy thì tóm chặt lấy ống tay áo cậu ấy.

Châu Liêm Nguyệt khẽ nhíu mày, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Hồi Châu Thúc Tông qua đời, Châu Hy mới chín tuổi. Có thể nói, anh là anh trai, nhưng về cơ bản thì được tính một nửa vai trò người cha rồi. Chẳng có “người cha” nào tận mắt chứng kiến cảnh này mà lại không cảm thấy khó chịu cả.

Châu Liêm Nguyệt xoay người, nhẹ nhàng bước đi khỏi đó.

Thôi vậy.

Hai ngày sau, Châu Liêm Nguyệt đến chỗ Giải Văn Sơn.

Trời nhá nhem tối, những tia ráng chiều vàng vọt cuối cùng rọi xuống, nhiệt độ không khí chẳng hề giảm, chỉ thoáng chốc đã khiến người ta đổ đầy mồ hôi.

Châu Liêm Nguyệt đẩy cửa vào, hơi lạnh phả ra, mang theo một mùi đàn hương hơi nồng.

Giải Văn Sơn mỉm cười chào, gọi Châu Liêm Nguyệt vào phòng trà ngồi, rồi đích thân ra cửa, xoay tấm biển “Đang kinh doanh” sang thành “Tạm dừng kinh doanh”.

Châu Liêm Nguyệt để ý từ lâu, mỗi lần anh đến đây, dù ở lại lâu hay không, Giải Văn Sơn vẫn sẽ làm như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân mà trước khi Giải Văn Sơn nhập viện, Nam Gia chưa từng gặp được Châu Liêm Nguyệt. Cái cô nhìn thấy chỉ có tấm biển “Tạm dừng kinh doanh” mà thôi.

Giải Văn Sơn đun nước, đang định pha cho Châu Liêm Nguyệt một tách trà Long Tĩnh theo thói quen. Nhưng Châu Liêm Nguyệt lại chỉ vào hộp Bích Loa Xuân trong tủ, bảo ông pha loại đó.

Giải Văn Sơn cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nước trà nóng bỏng, không thể uống ngay được.

Lúc vừa vào cửa, Châu Liêm Nguyệt đã để ý thấy tiệm sách không giống với thường ngày, rất lộn xộn, trên mặt đất, trên giá, sách chất đống ngổn ngang.

Anh liếc nhìn qua làn khói lượn lờ trên tách trà, cất lời hỏi Giải Văn Sơn: “Thanh lý hàng tồn kho à?”

Giải Văn Sơn đáp: “Tôi phân loại lại, định sắp xếp lại toàn bộ chỗ này, sách nhiều quá, lắm lúc tôi tìm mãi không được.”

“Nhiều sách thế này, hay là tìm người đến giúp chú đi.”

Giải Văn Sơn cười bảo: “Dù sao tôi cũng không có việc gì làm, một mình làm từ từ rồi cũng xong ấy mà, sắp xếp đồ đạc cũng là một cái thú đấy.”

“Đừng để mệt quá. Chú ý sức khỏe.”

Châu Liêm Nguyệt nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi liếc mắt nhìn một đống sách trong kho, bỗng anh khựng lại, nheo mắt nhìn kỹ một lần nữa.

Anh hất cằm về phía bên trong, “Mấy thùng giấy kia, là của Nam Gia?”

“À, con bé gửi ở đây… Tôi cũng suýt quên mất, hôm qua còn chẳng nhìn kỹ, cứ tưởng là sách nhập về, mở ra xem mới nhớ.”

“Cái gì vậy?”

“Thấy bảo là sách, CD với mấy thứ linh tinh.”

Châu Liêm Nguyệt lặng đi giây lát rồi hỏi, “Có thể xem không?”

Giải Văn Sơn tỏ ra khó xử.

Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, “Nếu cô ấy trách, chú cứ bảo là tôi cố tình muốn xem.”

Đi vào kho sách, Châu Liêm Nguyệt nhấc cái thùng giấy Giải Văn Sơn mở nhầm lên, dẹp lấy một góc trống trên cái bàn bên cạnh, rồi đặt nó xuống.

Anh xắn ống tay áo, mở thùng ra, cầm ngẫu nhiên hai quyển sách lên.

Quả nhiên, đều là loại sách nhẹ nhàng giống với cuốn Nam Gia đưa cho Giải Văn Sơn hôm ở bệnh viện, đậm chất văn hóa tiểu chúng.

Mở ra, phía sau trang bìa có kẹp một tờ giấy.

Anh chần chừ một lát rồi mới cầm lên xem, không giống thư, mà giống như lời giới thiệu về cuốn sách này hơn.

Anh lật mặt sau lên xem, chỗ ký tên có một chữ “Diệp”.

Nội dung rất ngắn gọn: Nam Gia, quyển sách này rất hợp để đọc vào ngày mưa, anh nghĩ em nên ngồi cạnh cửa sổ, tốt nhất là ở chỗ có thể nhìn thấy nhà cao tầng và không trung. Là một câu chuyện có chút nặng nề, nhưng đọc hết rồi thì lại không thấy trầm trọng lắm đâu. Không vui không sao, không vui không phải nguyên tội.

Châu Liêm Nguyệt đổi sang quyển khác, mở ra, bên trong cũng có một tờ giấy tương tự, ngoài viền là những đường răng cưa không đồng nhất, hình như là được xé từ một tập vở:

“Nam Gia, quyển sách này hợp để đọc vào ngày thứ Hai. Thử trải nghiệm cuộc sống làm công ăn lương và đầy những rắc rối vụn vặt trong sách xem, sau đó ra cửa hàng hoa dạo một vòng rồi tự mua cho mình một bó hoa nhé.”

Lại nhặt một quyển khác lên, mở ra, dòng chữ được viết ở mặt sau của tờ hóa đơn mua sắm: “Nam Gia, quyển sách này, hôm nào đến đêm mà vẫn không ngủ được thì lấy ra đọc nhé. Có đôi lúc, để đi vào giấc ngủ lại chỉ cần một trận khóc thật to thôi.”

Cả một thùng, gần như mỗi một cuốn sách, mỗi một đĩa CD, Diệp Tiểu đều để lại lời nhắn hoặc dài hoặc ngắn, đôi khi là trên giấy viết thư nghiêm chỉnh, lại có lúc là trên mặt sau của tờ nhạc phổ, thậm chí là tờ giấy ăn của KFC.

Trời nắng, trời đầy mây, lúc chiều tà, lúc ngồi trên tàu điện ngầm, khi ngồi trong quá tiện lợi ăn Oden, khi hóng gió trên sân thượng của trường…

Sự tồn tại lặng lẽ của chúng, giống như những lời dông dài nhưng chu đáo của một người anh trai, chở che cho một người gần như có thể trong bất cứ trường hợp nào, vào bất cứ lúc nào, chỉ cần anh không để lại lời nhắn, là sẽ không từ mà biệt.

Giống như dệt một tấm lưới, dịu dàng bao bọc và chắp vá lại mảnh linh hồn vỡ vụn của cô gái ấy.

Châu Liêm Nguyệt rơi vào trầm mặc mất một lúc lâu.

Anh khép lại quyển sách cuối cùng, đặt vào trong thùng, đậy nắp lại, cất vào kho như lúc ban đầu.

Anh đẩy gọng kính, đứng dậy đi đến cạnh bồn nước trong bếp, vặn vòi rửa tay, lát sau lại tháo kính xuống rửa mặt.

Ngồi trở lại cái ghế mây trong phòng trà, Châu Liêm Nguyệt đã khôi phục vẻ bình tĩnh ngày thường. Anh nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nước trà chỉ còn hơi âm ấm.

“Nhờ chú một chuyện.”, Châu Liêm Nguyệt lên tiếng.

“Cậu nói đi.”

“Tôi biết chú quen biết nhiều, muốn nhờ chú hỏi thăm hộ tôi tung tích của một người.”

“Còn có người cậu không tự tìm được cơ à?”

Châu Liêm Nguyệt gật đầu, lát sau, anh hỏi Giải Văn Sơn có bút hay không.

Giải Văn Sơn tìm được một chiếc bút máy và một tập giấy nhớ, đưa cho Châu Liêm Nguyệt.

Châu Liêm Nguyệt mở nắp bút, viết xuống một cái tên.

Giải Văn Sơn nhìn, “Cậu chỉ dẫn phương hướng đi, tốt nhất tôi nên hỏi thăm ai, về lĩnh vực nào?”

Châu Liêm Nguyệt lại viết xuống tờ giấy một cái tên khác, “Chú quen người này không? Đến năm mươi phần trăm là ông ta biết.”

Giải Văn Sơn gật đầu.

Châu Liêm Nguyệt thấp giọng nói, “Chuyện này, xin chú giữ bí mật giúp tôi.”

“Yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố hết sức.”

“Cảm ơn chú.”

Giải Văn Sơn liếc anh, “Người này rất quan trọng với cậu à?”

“Không quan trọng với tôi, nhưng rất quan trọng với nhà họ Chu. Tóm được con át chủ bài, đề phòng ngộ nhỡ.”

“… Là chuẩn bị, kiểm soát nhà họ Chu?”

Châu Liêm Nguyệt lắc đầu, điềm đạm nói: “Chú nói đúng, danh dự với lợi ích, không thể nào tham lam đòi cả hai được.”

Giải Văn Sơn sửng sốt, “Cậu là vì…”

Châu Liêm Nguyệt gật đầu.

Giải Văn Sơn kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới nói: “Tôi không ngờ…”

Châu Liêm Nguyệt thản nhiên nói: “Quả thật tôi thừa hưởng cái tính y hệt Châu Thúc Tông, lời này của chú cũng không hề sai.”

Cái tính cố chấp y hệt.

Bầu không khí bỗng lặng đi.

Giải Văn Sơn chợt nhớ lại lần đầu tiên Châu Liêm Nguyệt đến tìm mình.

Khi ấy, Châu Liêm Nguyệt trực tiếp đẩy cửa tiến vào, Giải Văn Sơn đang ngồi sau quầy ghi chép sổ sách, lơ đễnh cất lời chào, bảo anh cứ tự nhiên xem. Ông thoáng ngẩng đầu nhìn, lại lập tức sững sờ.

Châu Liêm Nguyệt cũng đảo mắt qua, ánh mắt điềm tĩnh, nhưng lại chứa đầy hàm ý.

Anh hỏi ông: Chú có nhận học trò không?

Giải Văn Sơn gần như nhận lời mà không chút đắn đo suy nghĩ.

Sau hôm đó, Châu Liêm Nguyệt thường đến tập viết cùng ông, rất ít khi nói chuyện, mà mỗi câu lại như thăm dò, chẳng hạn hỏi ông tại sao lại chỉ có một mình ông trông tiệm, vợ con đâu, sống ở chỗ nào…

Hai người đều biết đối phương là ai, nhưng không hề vạch trần.

Giải Văn Sơn vẫn không hiểu, tại sao Châu Liêm Nguyệt lại đến tìm ông.

Hiện giờ, rốt cuộc ông cũng không nhịn được nữa mà phải đặt câu hỏi.

Châu Liêm Nguyệt nói: “Tôi muốn xem thử xem, người năm đó buông bỏ mẹ tôi, khiến cho bà ấy sống khổ sở cả đời, rốt cuộc là người như thế nào.”

Giọng trần thuật vô cùng điềm tĩnh, cũng không mang theo ý khinh miệt gì cả.

Nhưng Giải Văn Sơn lại như bị trúng một gậy, đầu óc váng vất.

Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn Giải Văn Sơn, không nói thêm gì nữa.

Cũng là một lời cảnh tỉnh, để anh không đi vào vết xe đổ của Giải Văn Sơn.

Anh ít nhiều có thể lý giải được tình cảm Nam Gia dành cho Diệp Tiển, thông qua một thùng sách kia.

Nhưng chắc chắn anh không trở thành người giống như thế được.

Mấy lời vớ vẩn gì gì đó, không cần hồi đáp, không muốn độc chiếm.

Chẳng qua chỉ chứng tỏ đó không phải là yêu.

Yêu sao lại có thể không có lòng đố kỵ xấu xí, không có dục vọng chiếm hữu bỉ ổi chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.