Đêm Sương

Chương 64: Chờ mong một điều gì đó



Nam Gia hiểu ra ngay lập tức.

Cô cầm hộp bắp rang bơ và cốc Coca đi vào, ngồi xuống cạnh Châu Liêm Nguyệt.

Mọi người lục tục đi vào theo, Châu Liêm Nguyệt liền ngồi thẳng dậy, chào hỏi qua loa một lượt.

Có lẽ là cố ý, cả hội không hẹn mà cùng chọn chỗ ngồi trước hai người họ.

Hôm nay Nam Gia mặc một bộ đồ rất thoải mái, áo ba lỗ và quần thể thao dài, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác thể thao mỏng.

Đặt hộp bắp rang bơ và cốc Coca vào hộc đựng đồ ở trên tay vịn, ngồi ngả về sau, rồi Nam Gia mới bỏ mũ xuống, để sang bên cạnh. Cô quay đầu, ghé vào tai Châu Liêm Nguyệt, cười hỏi: “Nếu em mà chọn về nhà, anh định làm thế nào?”

Châu Liêm Nguyệt hơi nhíu mày, “Có cả trăm cách để lừa em đến đây.”

“Châu tổng cũng lắm chiêu trò ghê.”, Nam Gia im lặng một lát, đột nhiên trong lòng trào ra chút cảm giác là lạ, “Có phải là có kế hoạch gì không?”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, “Kế hoạch gì?”

“Không có gì…”, Nam Gia cười một tiếng, ngồi thẳng dậy rồi lại hỏi: “Hy Hy không đến à?”

“Ở nhà với Tô Tinh Dư. Phim này thiên về hành động, con bé không thích.”

Nam Gia gật đầu.

“Nhưng mà con bé xem đoạn em diễn rồi.”

Nam Gia nghe thấy vậy liền quay đầu, “Con bé thích không?”

“Có.”, Châu Liêm Nguyệt nắ.n bóp ngón tay cô.

Đèn trong phòng dần tắt, đoạn giới thiệu bắt đầu được phát.

Châu Liêm Nguyệt bỗng cảm thấy có bàn tay lẳng lặng lần lên đùi mình, anh ngồi im, tóm lấy, rồi thấp giọng hỏi: “Làm gì đấy? Em có biết là làm gì trong rạp phim cũng đều bị nhìn thấy không?”

“…Anh đang nghĩ cái gì thế!”, hiếm khi Nam Gia cảm thấy nóng mặt.

“Ngồi yên.”, cô nói. Rồi ngón tay sờ đến mép túi quần, chầm chậm thò vào.

Động tác của cô rõ ràng là đang tìm thứ gì đó, nhưng vẫn khiến nhịp thở của Châu Liêm Nguyệt trở nên rối loạn.

Sờ xong túi bên trái, cô lại xoay người, dùng một tư thế kỳ quặc, đưa tay sờ sang túi bên phải.

Châu Liêm Nguyệt tóm chặt tay cô, “Rốt cuộc là tìm cái gì?”

“… Kệ em.”

Cô tiếp tục mò mẫm, anh đành phải buông lỏng tay.

Lúc bàn tay cô thò vào trong túi, Châu Liêm Nguyệt ngửa đầu ra sau, chậm rãi hít vào một hơi.

Lát sau, Nam Gia thu tay về. Chẳng tìm thấy gì cả, hình như cô thở dài.

Màn hình đã hiện ra con dấu rồng, chuẩn bị tiến vào cảnh phim đầu tiên.

Châu Liêm Nguyệt nghiêng đầu, mượn ánh sáng le lói quay sang nhìn cô, một lúc sau, anh mới hiểu ra là cô đang tìm cái gì.

Nam Gia nghe thấy Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng thì nghiêng đầu ghé lại gần, thấp giọng hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Em tưởng là sẽ tìm được cái gì?”

“…”

“Hả?”, Châu Liêm Nguyệt thở ra một hơi nặng nề.

“…Chẳng nghĩ tìm được cái gì cả.”

“Giờ mới được có mấy ngày, sốt ruột thế cơ à?”, trong giọng nói của Châu Liêm Nguyệt mang theo ý trêu tức.

“Ai sốt ruột…”, Nam Gia hạ thấp giọng, hướng mặt về phía trước, tất cả mọi người đều đang tập trung xem phim, “Xin người, anh bày ra cả một trận địa thế này, ai mà không hiểu lầm?”

“Cầu hôn mà lại đi mời tình địch?”, dường như Châu Liêm Nguyệt cảm thấy ý nghĩ này của cô đúng thật không thể tưởng tượng nổi.

“Ai biết được. Nói không chừng là anh cố ý muốn khoe khoang thì sao.”

Châu Liêm Nguyệt từ chối cho ý kiến, anh chỉ nhỏ giọng cười, “Ngộ nhỡ là thật, em định tự móc ra à?”

“Tại vì quá là tầm thường đi. Ngại lắm, em không muốn đâu. Với lại em không tin anh thích làm thế ở chỗ đông người thế này.”

“Không tin mà em còn tìm làm gì?”

“Thì ngộ nhỡ.”

Trong lúc họ thì thầm, phim đã chiếu được hết một cảnh đầu.

Nam Gia đưa một viên bắp rang lên miệng Châu Liêm Nguyệt, anh lập tức nghiêng đầu tránh.

Cô khẽ cười, đưa tay nắm cổ áo anh, kéo anh cúi thấp đầu xuống rồi nhỏ giọng hỏi: “Nhớ em không?”

Bỏ qua mùi bắp rang mang theo vị mật ong, Châu Liêm Nguyệt ngửi thấy hương thơm trên người cô.

Hơi thở lướt qua chóp mũi, Nam Gia không chờ được đáp án. Chỉ thấy anh đè gáy cô lại, đòi lấy một nụ hôn nồng nàn.

Cuối cùng cũng có thể nghiêm chỉnh xem phim.

Suốt một tuần qua, Nam Gia chỉ đi tuyên truyền phim, hôm nay mới được xem hoàn chỉnh cả bộ phim mà không bị quấy rầy.

Hiệu ứng hình ảnh và nội dung câu chuyện đều thuộc hàng thượng thừa của phim thương mại, không mang quá nhiều ý nghĩa, nhưng cũng đủ sức hấp dẫn.

Thỉnh thoảng Nam Gia mới ăn mấy viên bắp rang, còn phần lớn thời gian đều tập trung xem phim.

Sau hai mươi phút, cô chợt thấy bả vai trĩu xuống. Quay đầu nhìn thì thấy Châu Liêm Nguyệt đã ngả người sang, hai mắt nhắm nghiền, ngủ thiếp đi.

Nam Gia khẽ nhích người ngồi cao lên một chút để anh gối đầu thoải mái hơn.

Dạo gần đây, chứng mất ngủ của Châu Liêm Nguyêt đã được cải thiện khá nhiều. Bác sĩ nói là do tâm lý, tâm sự nặng nề sẽ ảnh hưởng xấu đến giấc ngủ, ngược lại, không còn gánh nặng tâm lý nữa thì giấc ngủ sẽ tốt hơn.

Cứ lúc nào Châu Liêm Nguyệt ngủ, Nam Gia đều không muốn quấy rầy. Nửa đời trước, anh đã chẳng được nghỉ ngơi đúng nghĩa rồi.

Đến khoảng phút thứ bốn mươi, Nam Gia xuất hiện trên màn ảnh.

Gần như là đồng thanh, đám Trần Điền Điền ngồi ở phía trước cùng quay đầu lại, xì xào huyên náo.

Nam Gia dở khóc dở cười, “… Mấy người nhàm chán quá đấy!”

Lúc này, Châu Liêm Nguyệt cũng tỉnh, anh chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nam Gia quay sang nhìn, hiếm khi thấy được ánh mắt mơ hồ của anh, cô nhỏ giọng bảo: “Vẫn chưa hết…”

“Ừm.”, Châu Liêm Nguyệt khoanh tay ngồi thẳng dậy, liếc lên màn hình, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Tỉnh rất đúng lúc.”

Sức hấp dẫn của phòng chiếu lớn chính là khiến cho người xem có cảm giác như đang được hòa mình trong từng cảnh phim.

Lúc mới nhìn thấy mình, Nam Gia cũng có chút xấu hổ, nhưng cảm giác này trôi qua rất nhanh, như thể được đưa lên cao, tự nhìn mình từ một góc độ khách quan.

Bộ phim này quay từ năm ngoái.

Kinh nghiệm và tâm trạng năm nay đã khác, khi ấy đã biết cách diễn sao cho đạt hiệu ứng tốt nhất rồi, nhưng giờ xem lại, vẫn thấy còn không gian để cải thiện thêm.

Càng về phần sau, nhịp phim càng nhanh, những tình tiết giải mã bí ẩn, những cảnh hành động, những pha quyết đầu… Cho đến cuối cùng, tất cả trở nên tĩnh lặng, tiết tấu vô cùng mạch lạc.

Trần Điền Điền vỗ tay đầu tiên.

Nam Gia chỉ muốn cầm mũ che mặt lại, cô cười bảo: “… Xin mọi người đừng làm thế nữa.”

Vào lúc danh sách đoàn làm phim hiện ra, Nam Gia liền lấy điện thoại, chụp lại khoảnh khắc tên mình xuất hiện.

Mọi người vẫn chưa rời khỏi phòng chiếu ngay, có lẽ là vì ca khúc cuối phim rất hay, cũng có lẽ vì đều là người trong nghề, nên ai nấy đều ngồi yên chờ đoạn credit chầm chậm trôi đến hết.

Chờ ca khúc cuối phim kết thúc, mọi người mới đứng dậy. Trần Điền Điền cười hỏi: “Châu tổng, đi ăn khuya cùng Gia Gia không?”

Châu Liêm Nguyệt nói: “Thế nào cũng được.”

Cả nhóm rời khỏi phòng chiếu, Nam Gia kéo Trần Điền Điền vào nhà vệ sinh một lát.

Lúc quay trở lại sảnh, chợt thấy Châu Liêm Nguyệt và Diệp Tiển đang đứng mặt đối mặt.

Nam Gia giật mình.

Cô đi tới, Diệp Tiển bèn quay đầu cười: “Nam Gia, anh phải về trước đây. Sáng mai có buổi thu âm, anh về chuẩn bị trước.”

“Không sao, thầy Diệp bận thì cứ về đi, công việc quan trọng hơn.”

Diệp Tiển lại chào đám Trần Điền Điền rồi ra về.

Trong lúc đi tới thang máy, Nam Gia cố ý kéo Châu Liêm Nguyệt đi chậm lại, “Vừa nãy anh với Diệp Tiển nói chuyện gì đấy?”

Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Chào hỏi thôi. Căng thẳng thế?”

“…”

Châu Liêm Nguyệt hờ hững nói: “Anh nhớ rồi đấy.”

“Em sai rồi.”

“Muộn rồi.”

Xuống lầu, Trần Điền Diễn dẫn đường, đến một quán ăn đêm ở gần đó.

Bên trong rất náo nhiệt, mang đậm không khí quán xá trên phố.

Nam Gia đứng trước cửa quán nhìn một lát, rồi ôm lấy cánh tay Châu Liêm Nguyệt, lại quay sang cười bảo Trần Điền Điền, “Mọi người vào trước đi, bọn mình vào sau.”

Đợi họ vào hết, Nam Gia mới kéo Châu Liêm Nguyệt sang một bên, “Anh muốn ăn thật à?”

“Nghe em.”

“Em không ăn, em muốn về nghỉ.”, cô giang tay ôm anh một cái, “Anh lên xe chờ em, em vào bảo Điền Điền một câu.”

Nam Gia đi vào trong quán.

Trần Điền Điền rất hay đến quán này, ăn nhiều thành quen, gọi món rất nhanh.

Nam Gia cầm đơn gọi món ra quầy thu ngân, trả tiền luôn.

Quay về bàn, cô cúi người nói với Trần Điền Điền đang ngồi trên ghế: “Mình thanh toán rồi, nếu không đủ cứ gọi thêm, về mình chuyển khoản.”

Trần Điền Điền thầm mắng trong lòng, cái đồ trọng sắc khinh bạn, không nỡ để anh bạn trai cao cao tại thượng hạ phàm đây mà.

Cô nàng cố ý trêu: “Tưởng Châu tổng chiêu đãi?”

“Của anh ấy là của mình, của mình cũng là của anh ấy.”

Trần Điền Điền dài giọng “Eo!” một tiếng.

“Đi đây, mọi người ăn vui vẻ nhé.”, Nam Gia vỗ vỗ bả vai cô nàng.

“Đi vội thế cơ à?”

“Chứ còn gì nữa.”, Nam Gia cười, thì thầm nói: “Có ai mà lại không tích cực vì đời sống tình d.ục chứ.”

Trần Điền Điền cầm quyển thực đơn đập vào người cô một cái rồi cười: “Mau cút đi, chúc cậu hạnh phúc.”

Ra đến ngoài quán đã thấy Châu Liêm Nguyệt lái xe đến rồi, đang nháy đèn xi nhan.

Nam Gia lên xe, thắt dây an toàn.

Xung quanh yên ắng, lại ngửi được mùi nhai bách quen thuộc trong xe, cô thoải mái ngáp một cái.

“Hành lý đâu?”

“Nhờ Tiểu Đàm mang về trước rồi.”

“Vậy ngủ một giấc trước đi.”

“Ừm.”

Lái xe về đến nhà cũng phải mất ba bốn mươi phút, Nam Gia không nhịn được, nhắm mắt ngủ thiếp đi thật.

Lúc cô mở mắt thì xe đã vào đến hầm đỗ rồi.

Nam Gia tháo dây an toàn, đội mũ, xuống xe.

Trước khi xuống xe, Châu Liêm Nguyệt mở cốp sau, rồi bảo Nam Gia: “Lấy hộ anh ít đồ.”

Nam Gia cảnh giác, “… Đồ gì?”

“Một túi tài liệu.”

Nam Gia nửa tin nửa ngờ, đi ra sau kiểm tra, quả nhiên chỉ có một túi giấy màu đen. Cô lấy ra, đóng cốp lại.

Lúc này, Châu Liêm Nguyệt đã bước từ trên xe xuống, khoanh tay đứng nhìn cô, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu tất cả, “Em lại tưởng là kế hoạch gì?”

“…”

Nam Gia xách túi, đi về phía thang máy.

Châu Liêm Nguyệt cũng đi theo, bước vào thang. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sau thấu kính hiện rõ mấy phần trêu tức.

Tạm thời Nam Gia không muốn để ý đến anh.

Vào nhà, Nam Gia đạp bỏ giày, thay dép lê, đưa túi tài liệu cho Châu Liêm Nguyệt rồi đi vào phòng để đồ thay quần áo.

Đang cởi cái quần thể thao thì Châu Liêm Nguyệt bước vào.

Anh lại gần, cánh tay chống lên tường, vây cô lại bằng cơ thể nóng rực của mình, rồi thấp giọng nói: “Sớm biết em mong chờ như thế, anh đã chuẩn bị trước rồi. Nhưng mà không có thật, ngại quá.”

Nam Gia cười ra tiếng, “Lạy hồn, không có mong chờ gì hết.”

“Không có?”, Châu Liêm Nguyệt khẽ cười.

Giọng anh rất trầm, cái đầu cũng cúi xuống thấp, cô chỉ cảm thấy một làn hơi nóng rực phả qua, lát sau, nụ hôn của anh in lên làn da sau cổ cô, đem đến cảm giác ngứa ngáy tê dại.

“Châu…”

Châu Liêm Nguyệt tóm lấy tay cô, đưa vào túi quần tây của anh, để cô cảm nhận anh.

Nam Gia không kêu được tiếng nào.

Hai người ngã nhào xuống tấm thảm nhung trắng trước gương, bị lớp lớp quần áo quấn quanh. Mà cơ thể họ, cũng quấn lấy nhau.

Vào lúc then chốt, Châu Liêm Nguyệt dỗ cô, “Ký tên đi.”

Hợp đồng chuyển nhượng kia.

“Không muốn...”

Nam Gia không chịu khuất phục trước mỹ nhân kế.

Châu Liêm Nguyệt liền trêu tức cô, không chịu cho một cách dứt khoát.

Cô sắp sụp đổ, mà Châu Liêm Nguyệt vẫn còn muốn tính sổ với cô, chuyện cô căng thẳng vì Diệp Tiển trước đó.

Nam Gia tức tối há miệng cắn vai anh.

Anh rên lên một tiếng, dường như là bị kí.ch th.ích một mặt ngang ngược bên trong, nhưng có lẽ là do thuận theo tự nhiên mà làm.

Tấm gương phía sau chẳng biết là bị ai huých phải, suýt chút nữa đổ ập xuống.

Trong thoáng chốc, ánh đèn và bóng người, cùng lay động nhịp nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.