Đêm Sương

Chương 7: Màu xám trầm mặc



Nam Gia khẽ cười, “Vào ngồi đi.”

Cô đứng dậy, đi từ phía sau quầy ra, đẩy cánh cửa thấp ngăn giữa gian ngoài của tiệm sách với gian bên trong.

Hiển nhiên Châu Liêm Nguyệt thường xuyên đến, quá quen với bố cục của nơi này, anh đi thẳng vào phòng trà ở sau cửa, ngồi xuống một cái ghế mây. Động tác lưu loát đến mức khiến Nam Gia hoài nghi chiếc ghế mây này là chuyên dùng cho anh.

Nam Gia nhấc cái ấm nhỏ trên bếp từ lên, mang vào gian bếp phía sau tráng qua, rồi lấy một ấm nước mới, đặt lại lên bếp, bật công tắc.

Bên cạnh có một cái tủ nhiều ngăn, đặt những loại trà quý của thầy Giải, Nam Gia hỏi anh: “Anh uống gì?”

“Gì cũng được.”

Thật ra Nam Gia chẳng nếm ra được sự khác nhau giữa những loại trà này, so ra thì cô vẫn thích trà xanh hơn, thế nên cô bèn lấy hộp Bích Loa Xuân.

Rửa sạch một chiếc tách sứ, thả lá trà, chờ nước sủi rồi rót nước vào, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống trước mặt Châu Liêm Nguyệt.

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua, “Đây là trà ngon, không thể dùng nước sôi để pha như thế được, đến lúc chín sẽ mất vị.”

Lời vừa dứt, Nam Già liền vươn tay, định rót thêm nước vào.

Châu Liêm Nguyệt chặn tay cô lại, “Không cần. Cứ thế đi.”

Nam Gia ngồi xuống đối diện anh.

Châu Liêm Nguyệt uống trà, mãi một lúc vẫn không lên tiếng.

Rất khó để Nam Gia kiềm chế bản thân mình không nhìn anh, vì anh chỉ ngồi yên đó thôi, đã khiến cho cả căn phòng sáng lên rồi.

Rất lâu sau, Châu Liêm Nguyệt mới đặt tách trà xuống, hỏi cô bằng giọng điềm tĩnh, “Vào đoàn làm phim thế nào?”

“Cũng được.”

“Tiếp theo đây muốn diễn đề tài gì?”

Nam Gia cười nhìn anh.

Cô mặc áo hai dây xanh lá cây, bên ngoài khoác một chiếc áo len trắng rộng rãi, nhìn thôi đã thấy mềm mại, mượt mà như bông tuyết.

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chăm chú một lát, “Cười gì?”

“Tôi có cảm giác anh đang nghiêm túc muốn bồi dưỡng tôi thành một nữ minh tinh.”

Châu Liêm Nguyệt từ chối cho ý kiến.

Trong phòng rất yên tĩnh, ánh trời chiều hắt xuống mặt đất ngày càng kéo dài, đã tràn qua thềm cửa, lan tới chân hai người.

Nam Gia chống cằm nhìn chốc lát, tới lúc hoàn hồn mới phát hiện ra là Châu Liêm Nguyệt đang quan sát mình.

Cô vừa định mở miệng thì anh đã nói: “Đóng cửa tiệm lại. Đi ăn với tôi đi.”

Xe của Châu Liêm Nguyệt đỗ ở ngay gần đó.

Tắt hết nguồn lửa, đóng nguồn điện, khóa cửa xong, thì tài xế cũng đã lái xe đến trước cửa tiệm sách.

Nam Gia đưa tay đè vạt váy lại, khom lưng ngồi vào trong xe.

Dường như xe của Châu Liêm Nguyệt lúc nào cũng có một mùi hương rất sạch sẽ, giống mùi nhai bách, ngửi vào có cảm giác rất dễ chịu.

Thời tiết thế này mà đóng cửa thì hơi lãng phí, chờ xe chuyển bánh, Nam Gia liền mở cửa sổ ra.

Gió thổi hây hây lên mái tóc, cô đưa tay giữ lại, không khỏi cảm thán, “Thích thật.”

Châu Liêm Nguyệt đưa mắt về phía cô, “Hả?”

“Tôi nói là, mùa thu thích thật.”

“Tại sao?”

“Vì cứ đến lúc này, tôi mới có thể cảm thấy Bắc Thành cũng không hẳn là hoàn toàn không có gì.”

“Không thích Bắc Thành à?”

“Không thích. Nhưng mùa thu thì không tệ. Thời tiết ở đây tốt hơn ở Nam Thành, ở Nam Thành không thường xuyên nhìn thấy được bầu trời xanh trong như thế này.”. Cô liếc sang Châu Liêm Nguyệt, không nhìn ra được là anh có hứng thú với đề tài này hay không. Cô vẫn luôn cảm thấy rất khó để nói chuyện phiếm với anh, mặc dù không thể hiểu được anh, nhưng chung quy con người đều mang một màu sắc, là trực giác cô thường có khi mới lần đầu gặp gỡ một ai đó.

Mà cô cảm thấy, Châu Liêm Nguyệt là một màu xám trầm mặc.

Khi trầm mặc, anh có thể trầm mặc hơn bất cứ ai.

Yên lặng một lúc, Châu Liêm Nguyệt lại là người lên tiếng trước: “Bữa tối muốn ăn gì?”

“Tôi ăn gì cũng được…”, Nam Gia im lặng giây lát rồi nói, “Mùa cua đến rồi. Thật muốn ăn cua hấp cam.”

Châu Liêm Nguyệt lấy điện thoại ra, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Xe đi đến chỗ lần trước, “nhà ăn” tư nhân của Châu Liêm Nguyệt.

Trời đã tối, cả tòa nhà ngập trong ánh đèn rực rỡ, có lẽ là bởi màn lên đèn đầy cảm giác nghi thức lần trước, Nam Gia cực kỳ mê mẩn những ánh đèn ở nơi này.

Giống như người ta thường mê mẩn những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

Nam Gia đi theo Châu Liêm Nguyệt, xuyên qua hành lang bước vào phòng trà lần trước.

Có một cô gái trẻ mặc đồng phục tới pha trà, không cần Nam Gia cố ý quan sát, chỉ cần nhìn liếc một cái là có thể nhìn thấy, một bên tay áo của cô gái này trống không.

Chờ cô gái đi ra, Nam Gia uống hết một chén trà rồi thấp giọng nói: “Trợ lý Hứa nói với tôi, người làm ở đây ít nhiều…”

Châu Liêm Nguyệt hỏi bằng giọng đều đều: “Em muốn hỏi về Châu Hy ư?”

Nam Gia hiểu “Châu Hy” là tên của em gái Châu Liêm Nguyệt.

Anh quá nhạy bén và thấu đáo, có thể nghe một câu mà suy luận ra câu sau, nhưng Nam Gia không có ý này, “…Đừng hiểu lầm, tôi không muốn điều tra đời tư của anh. Chỉ là vừa hay nghĩ đến chuyện này mà thôi.”

Cô tự giác làm động tác kéo khóa ngang miệng, “Tôi không nói nữa, đỡ phạm vào quy củ của anh.”

Ai ngờ Châu Liêm Nguyệt lại liếc cô một cái, rồi chủ động nói: “Tính con bé hướng nội, không thích tiếp xúc với người ngoài.”

Nam Gia cười, dời tầm mắt đi rồi uống trà, không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào.

Nếu hướng ngoại thì sao, cô cũng không muốn biết em gái anh.

Vả lại, hình như cũng chẳng bao giờ có chuyện giới thiệu nhân tình với người nhà.

Lần trước tới đây, Nam Gia còn đang bồn chồn lo lắng, không quan sát kỹ được phòng trà này, hôm nay đưa mắt nhìn một lượt, bất chợt có một bộ đồ sứ thu hút ánh mắt của cô.

Đó là một ngọn núi giả, được điêu khắc từ cẩm thạch đen, nhìn từ xa trông sinh động như thật.

Nam Gia đặt chén trà xuống rồi đi qua đó.

Nhìn từ khoảng cách gần, một ngọn núi dốc, giữa núi được đục thành một rãnh dài, dưới chân núi có một cái bồn khoét lõm.

Châu Liêm Nguyệt vẫn ngồi tại chỗ thưởng trà, nhìn cô nghiên cứu lâu như vậy mà không tìm ra được gì, đến khi cô định bỏ cuộc thì anh mới đứng dậy.

Nam Gia cảm nhận được Châu Liêm Nguyệt đang đi tới, bèn ngoảnh đầu lại nhìn lướt qua.

Đang định đứng sang bên cạnh nhường chỗ, thì Châu Liêm Nguyệt bỗng nhẹ nhàng ôm lấy vai cô. Cô sững người, anh liền đưa tay, mở ra một hộp gỗ nhỏ đặt bên cạnh.

Châu Liêm Nguyệt lấy từ trong hộp ra một thứ nho nhỏ trông giống hình viên đạn, sau đó móc ra một cái bật lửa màu bạc, châm lửa.

Có thế Nam Gia mới biết “viên đạn” ấy là trầm hương.

Châu Liêm Nguyệt đặt “viên đạn” ấy lên đỉnh ngọn núi ngọc.

Không lâu sau, một quầng khói trắng chầm chậm chảy theo khe, dần dần lấp đầy cái bồn lõm dưới chân núi.

Rõ ràng là khói, mà lại cuồn cuộn như nước.

“Thác nước” ấy đổ thẳng một đường xuống dưới, uốn lượn quanh khe rãnh xung quanh chân núi.

Một món đồ chơi tinh xảo, cũng đủ để Nam Gia cảm thấy vui vẻ, “Đây là hương gì vậy? Thế mà lại chảy ngược xuống dưới được.”

“Cái này gọi là đảo lưu hương.”

Nam Gia đưa tay lấy một viên từ hộp gỗ bên trong ra ngắm nghía một lát, bên dưới viên trầm đang cháy có một cái lỗ, khói theo đó mà trào ra.

Mùi hương lan toản khắp nơi, một mùi gỗ trầm lặng.

Châu Liêm Nguyệt nhìn Nam Gia một cách chăm chú. Cửa sổ không đóng, gió lùa từ bên ngoài vào, khiến những sợi len trên chiếc áo khoác trắng của cô khẽ chập chờn lay động.

Cô lẳng lặng nhìn một lát, rồi duỗi ngón tay ra, chặn đường chảy của dòng khói, dường như là để xác nhận đó thật sự là thể khí.

Làn khói lượn qua ngón tay cô, tiếp tục chảy xuống dưới, cô lại lắc lắc ngón tay, cho tới khi làm dòng khói bay tán loạn mới khẽ bật cười thành tiếng.

Châu Liêm Nguyệt đưa tay định ôm cô, lại chợt có tiếng bước chân truyền vào.

Anh thu tay lại, đút vào túi quần, quay đầu hờ hững liếc một cái.

Người tới là nhân viên phục vụ, báo với họ rằng có thể đến phòng ăn được rồi.

Phòng ăn nằm trên một hành lang khác, không có trần nhà, bên trên để lộ thiên, nhìn cao mà thông thoáng.

Chính giữa bày một chiếc bàn gỗ cực lớn, giống bàn trong phòng trà, là nguyên một khối gỗ được xẻ ra, hình dạng bất quy tắc.

Cả một phòng ăn rộng lớn, mà lại chỉ có hai người ngồi.

Nhân viên phục vụ xếp đồ ăn xong liền đứng lui ra xa, không nhúc nhích, trông giống như những người máy không chút cảm giác tồn tại.

Một lát sau, đầu bếp đích thân mang món cua hấp cam ra.

Nam Gia để ý thấy bàn tay phải của đầu bếp thiếu mất ngón trỏ.

Vị đầu bếp đặt món ăn xuống bàn, cười bảo: “Món này phức tạp, nếu Châu tổng báo trợ lý Hứa gọi tôi chậm thêm một tiếng nữa thì e là hôm nay không ăn được. Cua mới được đưa đến, vớt từ hồ Dương Trừng lên. Giống cua này mà hấp không thôi là ngon nhất, làm cua hấp cam hơi phí.”

Đầu bếp gật đầu, “Hai vị dùng thong thả.”

Chờ ông ấy đi khỏi, Nam Gia mới cười, “Xem ra là tôi phí của trời rồi.”

Châu Liêm Nguyệt không cho là thế, “Ăn đồ người khác làm, thích là được.”

Nam Gia cầm thìa xúc một miếng thịt cua đưa vào miệng, nhấm nháp, im lặng một lát rồi mới nói, “Cũng được.”

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, “Tiêu chuẩn đánh giá của em khắt khe quá đấy, đầu bếp Trần trước đây từng chuyên làm quốc yến.”

“Bố tôi là đầu bếp, ngày trước mỗi khi mùa thu đến là sẽ làm cho tôi món này. Với đồ ăn ông ấy làm, tôi luôn có một sự ưu ái đặc biệt. Với lại…”

“Với lại gì?”

“Tôi có thể nói thật không?”

“Ừ.”

Nam Gia cười, “Sảnh ăn này quá quạnh quẽ, ăn cái gì cũng thấy mất ngon.”

Châu Liêm Nguyệt không cho ý kiến.

Lát sau, lại có thêm một phần thịt bò bạc hà và tôm nõn Long Tỉnh, Châu Liêm Nguyệt không hề động đũa. Cho tới khi bát canh rau nhút được bưng lên, anh mới châm chước nếm hai thìa.

Bữa cơm này khiến Nam Gia ăn đến mức quặn dạ dày, trên phương diện tâm lý, cô thà đi ăn một bát ma lạt thang Trương Lượng hai mươi đồng với Trần Điền Điền còn hơn, ít ra là còn thấy nóng hổi.

Cơm nước xong xuôi, họ lại quay về phòng trà.

Nam Gia không biết tiếp theo sẽ làm gì, cũng không hỏi nhiều. Nhân viên phục vụ mang một đĩa bưởi lên, cô dựa vào bàn trà bóc vỏ rồi đưa vào miệng.

Sau một lúc, Nam Gia mới để ý thấy Châu Liêm Nguyệt đang nhìn mình, liền quay sang nhìn lại, “Anh muốn ăn không?”

Cô đưa miếng bưởi qua, Châu Liêm Nguyệt không nhận, mà lại nắm lấy cổ tay cô.

Cổ tay gầy guộc, dường như chỉ cần dùng một tay là có thể bóp gãy.

Lòng bàn tay anh vừa hay áp vào chỗ mạch đập, cảm nhận được từng nhịp đều đều, mạnh mẽ trong huyết quản của cô.

Lúc biết chuyện anh dốc hết sức nâng đỡ một diễn viên kịch, Khuất Minh Thành cực kỳ bất ngờ, còn nói: Lão Châu, đây không phải tác phong của ông, con người ông chẳng phải vẫn xem trọng nhất là tỉ lệ đầu tư và lợi nhuận thu về hay sao, trước kia cũng có mấy cô nàng mà chưa từng thấy ông phải tốn công phí sức như thế.

Còn hỏi anh vì sao.

Chẳng vì sao cả, chỉ cảm thấy cô rất thú vị.

Cuộc sống của anh quá nhàm chán, như một ao nước tù.

Có người thích chơi xe, mua đồng hồ, nuôi thú cưng.

Nhưng thú cưng dù sao cũng là con vật, có hiểu ý người thì cũng chỉ ở một mức độ nhất định.

Suy cho cùng, nuôi một người sống có sức chiến đấu mãnh liệt còn thú vị hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.