Sau khi về nước, Nam Gia chạy liên tiếp mấy hoạt động.
Các thương vụ đến tới tấp, nghe nói còn có thêm mấy nhãn hàng của các sản phẩm bột giặt, máy hút mùi, sữa bột…
Vô cùng logic, mà cũng vô cùng đúng quy trình.
Nam Gia nói đùa với chị Quan, sớm biết lấy chồng có thể tăng giá trị con người như thế này, thì cô đã lấy chồng mấy lần rồi.
Chị Quan K.O bằng một câu: Em nói câu này với Châu tổng đi.
Hai người mang về rất nhiều quà lưu niệm, đem tặng cho bạn bè.
Châu Hy được tặng một chuỗi vòng cổ ngọc bích, mua lại từ một hậu duệ quý tộc đang sa cơ lỡ vận, nghe nói là đồ gia truyền từ thời Victoria. Chẳng biết thật giả thế nào, nhưng đẹp, đẹp là đủ rồi.
Nhân thể, cô hỏi Châu Hy: “Hồi xưa anh em tham gia đua thuyền, nghe nói là sau khi thắng được tặng một cái huy chương…”
Châu Hy thậm chí còn không chờ cô nói hết, “Ở chỗ em! Vẫn giữ đấy.”
Nam Gia cười bảo: “Nói thật là chị muốn nó.”
Châu Hy: “Cho chị, cho chị đấy.”
Châu Hy bảo Tô Tinh Dư về biệt thự Tây Sơn, hôm sau mang huy chương tặng cho Nam Gia.
Chiếc huy chương kia được làm theo dạng trâm cài ngực, họa tiết hoa bách hợp và những đường cuộn sóng tượng trưng cho dòng sông Cam vây lấy tòa kiến trúc của King’s College, cực kỳ đẹp.
Vừa về đến nhà, Châu Liêm Nguyệt liền nhìn thấy Nam Gia thay một bộ đồ theo phong cách mà bình thường cô không bao giờ mặc.
Áo sơmi, cà vạt, áo gile cổ tim và chân váy kẻ caro.
Dáng dấp rất giống sinh viên đại học.
Tất cả chỉ để phối hợp với chiếc trâm cài ngực kia.
Châu Liêm Nguyệt khoanh tay nhìn cô cầm điện thoại tự chụp mình trong gương, như cười như không, “Tặng em nhiều trang sức thế mà cũng chẳng thấy em đeo.”
“Giống làm sao được? Món đồ trang sức tốt nhất chính là vinh quang thắng lợi từ người đàn ông của mình đấy.”, Nam Gia quay đầu nhìn anh, cười đến mờ ám, “Anh thấy có đúng không, đàn anh Châu?”
“…”
Trên phương diện “biết chơi” này, hai người họ luôn đuổi bắt nhau, cách thức đa dạng, vô cùng hòa hợp.
Đêm nay, Nam Gia thành công dỗ cho Châu Liêm Nguyệt giao ra bức ảnh chụp anh mặc đồ cử nhân vào ngày tốt nghiệp.
Bức ảnh đó nhanh chóng được Nam Gia dùng làm hình khóa, hình nền chính của điện thoại và ảnh nền khung trò chuyện trên Wechat.
Tần suất Nam Gia dùng điện thoại nhiều lên hẳn.
Tiểu Đàm thầm nghĩ có phải cô đang chơi game gì đó hay không. Nhìn kỹ ra thì chẳng phải, cô chỉ cầm điện thoại, ngây ngô cười.
***
[21] Sắc đẹp hại thân
Trần Điền Điền chuẩn bị chuyển nhà.
Sau một đợt bận rộn, Nam Gia mới đi thăm cô nàng được.
Nghe nói nhà mới là một căn hộ lớn bốn phòng ngủ, rộng đến nỗi có thể mở được hẳn một phòng học vũ đạo.
Nam Gia hiểu tính Trần Điền Điền, cô nàng rất thích căn hộ nhỏ đang ở cùng Bành Trạch, nhiều lần than chật, nhưng lại chẳng muốn chuyển đi. Sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ rồi?
Trần Điền Điền nói: “Chuyện này mà kể ra thì dài lắm.”
“Dài bao nhiêu? Cậu có kem không? Mình vừa ăn vừa nghe cậu kể.”
“Không kiêng đường à?”
“Thỉnh thoảng ăn một ít vẫn được.”
Trần Điền Điền đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một hộp kem ra đưa cho cô.
Nam Gia hào hứng mở nắp hộp ra, “Cậu kể đi.”
Trần Điền Điền: “Cậu biết không, hồi mới hai mươi, mình là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Nam Gia khẽ cười một tiếng.
“Buồn cười nhở? Giờ nghĩ lại mình cũng thấy buồn cười. Hai mươi tuổi mà lại hận đời, hận hôn nhân. Còn hai năm nay, vốn dĩ mình với Bành Trạch đã thương lượng xong rồi, bọn mình quyết định thực hiện DINK.”
“Bành Trạch đồng ý ư?”
“Sao không đồng ý, nhà anh ấy cũng có hoàng vị để phải kế thừa đâu.”
Nam Gia bỗng nhận ra được điều gì đó từ màn mở đầu “dài dòng văn tự” này của cô nàng, cô quay đầu ngắm Trần Điền Điền, “… Cậu có thai rồi?”
Trần Điền Điền gật đầu, “Chơi high quá, không có bao, cứ ôm tâm lý may mắn, nghĩ là chỉ một lần thôi chắc không đến nỗi. Kết quả là…”
“Bao lâu rồi?”
“Gần ba tháng rồi.”
“Thế có định “đinh” không?”
“Cậu nghĩ xem tại sao mình phải chuyển nhà? Bị bốn bố mẹ bắt cóc đấy. Nhà mới rộng như thế, một là để mời dì giúp việc về, hai là để sau này tiện cho nhóc con này lăn lê bò toài thoải mái rồi.”
“Thế cậu thì sao? Cậu có muốn sinh không?”
“Thẳng thắn mà nói, nếu có thể lựa chọn, mình không muốn sinh. Nhưng mình thử đánh giá một cách khách quan, phá thai hoặc sinh nó ra, vẫn nên chọn vế sau thì hơn. Bành Trạch sắp được lên chức quản lý rồi, sau này sẽ không còn bận rộn như trước nữa. Còn có chị Nguyệt với bảo mẫu hỗ trợ, chắc cũng không hẳn là không thể giải quyết được. Tóm lại, Gia Gia, cậu nghe mình đi, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ…”
“Ấy.”, đột nhiên Nam Gia nói.
“Sao thế?”, Trần Điền liếc Nam Gia, cô cầm thìa kèm, ngồi ngây ra.
“Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Ngày 25.”
Kỳ s.inh lý của Nam Gia luôn rất chuẩn, cùng lắm cũng chỉ bị chậm hai ngày. Tình huống chậm cả mười ngày thế này, rất không bình thường.
Chẳng trách hai hôm nay cô lại thèm ăn kem như thế, là do phản xạ có tính điều kiện tuần hoàn như để an ủi mình sau chu kỳ si.nh lý.
Nam Gia nói: “Không chừng mình có rồi đấy.”
“… Cậu đừng làm mình sợ chứ.”, Trần Điền Điền còn căng thẳng hơn cả cô, “Cậu đợi ở đây.”
Trần Điền Điền xoay người đi vào phòng ngủ, một lát sau đem ra cả đống que thử thai các loại.
Nam Gia đặt hộp kem xuống, đưa tay nhận lấy, “Dùng như nào?”
“Xem hướng dẫn. Hai vạch là có rồi.”
Nam Gia vào nhà vệ sinh.
Trần Điền Điền đứng chờ ngoài cửa, một lúc sau liền gõ cửa, “Thế nào rồi?”
Bên trong truyền ra giọng của Nam Gia, “Điền Điền, mình có một câu hỏi nghiêm túc.”
“Gì?”
“Sau khi có thai, có thể quan hệ được không? Mấy tháng thì được?”
“… Cậu lại đi hỏi cái này?!”
“Chuyện này quan trọng mà.”
“…”
Có tiếng xả nước bồn cầu.
Một lát sau, cửa nhà vệ sinh mở ra.
Trần Điền Điền nhìn cô, “Có rồi?”
“Ừm.”
“Chúc mừng cậu nhé, nữ minh tinh, dáng người biến dạng, sự nghiệp ít nhất phải tạm hoãn hai năm… Sắc đẹp hại thân ghê gớm lắm.”
Nam Gia cười bảo: “Câu cuối cùng để lại cho cậu đi.”
Nam Gia cầm que thử thai trong tay, mang về cho người nào đó xem thì quá kinh dị, thế nên cô chụp ảnh lại, rồi vứt bỏ cái que vào thùng rác.
Cô rửa tay, rồi bắt đầu bấm chữ nhoay nhoáy.
“Báo tin vui cho Châu Liêm Nguyệt à?”
“Không, mình đang hỏi trợ lý của anh ấy xem, anh ấy có đang họp không.”
“Cậu chu đáo thật đấy, còn lựa thời gian rảnh để gửi đi nữa.”
“NO.”, Nam Gia cười hớn hở, “Mình muốn gửi vào lúc anh ấy đang họp cơ.”
“… Không hổ danh là cậu.”
Rất nhanh, trợ lý Hứa đã trả lời: Châu tổng đang họp.
Nam Gia: Cấp bậc như thế nào?
Trợ lý Hứa: Giám đốc, quản lý các bộ phận đều có mặt. Sao thế chị Gia? Có chuyện gì cần báo với Châu tổng à?
Nam Gia: Không cần đâu. Anh làm việc của anh đi.
Nam Gia mở khung chat với Châu Liêm Nguyệt, gửi ảnh qua: Ông xã, làm thế nào bây giờ? Hình như em có rồi.
Gửi xong, cô ra khỏi phòng vệ sinh, cầm hộp kem đang ăn dở trên mặt quầy bar lên.
Thậm chí còn chưa ra được đến phòng khách, anh đã gọi điện tới.
Trong điện thoại, giọng Châu Liêm Nguyệt thoáng mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, “… Đùa à, hay là?”
Nam Gia cười: “Anh đoán xem?”
Châu Liêm Nguyệt không chơi trò ngây thơ với cô nữa, “Em đang ở đâu?”
“Nhà Điền Điền.”
“Anh sang đón em.”
“Em hẹn với Điền Điền tối đi ăn lẩu rồi…”
“Để hôm khác.”, giọng điệu cương quyết, không cho phép thương lượng.
Kết thúc cuộc gọi, Nam Gia nhìn về phía Trần Điền Điền.
Trần Điền Điền cười khẩy, “Bạn yêu à, chỉ mong là lúc cậu bắt đầu nôn nghén, sẽ vẫn nhớ đến bữa lẩu không được cậu xem trọng này.”
Chỉ một lúc sau, trợ lý Hứa đã gửi tin nhắn cho Nam Gia: Chị Gia, xảy ra chuyện gì thế? Châu tổng sốt ruột lắm, tạm dừng cả cuộc họp lại rồi.
Nam Gia: Vừa nãy anh ấy có phản ứng gì?
Trợ lý Hứa: Chị nói là lúc nhận được tin nhắn của chị à? Sắc mặt thay đổi ngay lập tức, phức tạp lắm, không tả được, dù sao cũng là vẻ mặt tôi chưa thấy bao giờ.
Nam Gia: Thời gian này anh có thể đề xuất tăng lương với anh ấy. Tôi cảm thấy tỉ lệ thành công sẽ rất cao.
Trợ lý Hứa: …Chiêu chỉnh người mới à?
Nam Gia: Hứa Nhất Minh, tôi phát hiện ra, anh không có số phát tài được đâu.
Trong lúc đợi Châu Liêm Nguyệt đến, Nam Gia bắt đầu mặc sức tưởng tượng đến cả chuyện cưới hỏi của đứa nhỏ.
Trần Điền Điền: “Cửa nhà cậu cao quá, mình trèo không nổi.”
Nam Gia: “Vớ vẩn.”
Nửa tiếng sau, Châu Liêm Nguyệt gọi điện báo đã đến nơi.
Nam Gia xách túi lên, “Mình đi đây.”
Trần Điền Điền: “Lần tới đi khám thai cùng nhau nhé!”
“Ok, ok.”
Trần Điền Điền liếc nhìn cô, quyết định tạt cho cô một chậu nước lạnh, “À, câu hỏi nghiêm túc của cậu ban nãy ấy. Ít nhất trong ba tháng đầu, không được.”
“…”
***
Xe đỗ ở ven đường.
Châu Liêm Nguyệt đúi một tay vào túi quần, đứng cạnh cửa bên ghế phó lái.
Ba bốn giờ chiều, nói sớm không sớm, nói muộn cũng chẳng muộn, được gặp Châu Liêm Nguyệt trong giờ làm việc có một cảm giác rất lạ, nhất là khi anh vận âu phục giày da, diện mạo nghiêm nghị mà xa cách.
Nam Gia đi tới dưới ánh nhìn chăm chú của Châu Liêm Nguyệt.
Còn chưa kịp mở miệng, thì anh đã giang tay ra, nhẹ nhàng kéo cô lại, ôm vào lòng. Cái ôm khiến cô mơ hồ cảm nhận được sự kích động, hơi thở anh trầm xuống, mà anh lại chẳng nói câu gì.
Mấy lần muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh đều ấn gáy cô, không cho, lại khàn giọng nói: “Đợi một lúc nữa.”
Nam Gia không cựa quậy nữa.
Cô đưa tay ôm anh.
Ôm lấy xương cốt, da thịt, và cả trái tim đang rộn ràng thổn thức trong lồng ngực anh.
***
[22] Từ chối kết thông gia với nhà giàu
Vào tuần thai thứ hai mươi tư, Nam Gia nhận một cuộc phỏng vấn.
Trong lúc cô mang thai, rất nhiều thương vụ và hoạt động đều bị lùi lại, bởi cô muốn nhân cơ hội này để nghỉ ngơi và nạp năng lượng.
Lần này nhận phỏng vấn, có ba nguyên nhân:
Thứ nhất, vì phó tổng biên tập mới phụ trách mảng nghiệp vụ truyền thông của tạp chí tên Châu Di rất có thành ý, đích thân gọi những ba cuộc điện thoại.
Thứ hai, bộ phim “Tô hồng” của đạo diễn Nghiêm Mân Quân do cô thủ vai nữ chính sẽ tham gia triển lãm phim điện ảnh Berlin, cuộc phỏng vấn sẽ chủ yếu xoay quanh bộ phim, không đề cập quá nhiều đến đời tư của cô.
Thứ ba, buổi phỏng vấn này là một phần trong chuyên đề mà tạp chí đang tiến hành mang tên “Sức mạnh phụ nữ”, người được phỏng vấn đều là những người phụ nữ có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực văn hóa.
Đích thân phó tổng biên tập Châu Di tiến hành phỏng vấn.
Cả cuộc phỏng vấn chỉ xoay quanh việc phát triển sự nghiệp của Nam Gia, chuyện riêng tư duy nhất được đề cập đến là vụ “bôi nhọ” cô gặp phải thời gian trước. Đương nhiên, phía tạp chí hoàn toàn tôn trọng cô, nếu cảm thấy quá nhạy cảm thì không cần trả lời câu hỏi này.
Nam Gia không hề lảng tránh, cô chỉ nói lại một lần những lời mình đã nói với cô bé fan hâm mộ vào hôm tuyên truyền phim. Đây luôn luôn là câu trả lời của cô: Tôi không quan trọng, cuộc sống cá nhân của tôi càng không quan trọng. Sự lựa chọn của khán giả mới quan trọng.
Cuộc trò chuyện diễn ra khá vui vẻ, nói mãi vẫn chưa hết ý.
Sau khi kết thúc công việc, Châu Di mời Nam Gia ăn cơm. Cô ấy hỏi cô muốn ăn gì, Nam Gia chọn lẩu không chút do dự.
Trong lúc ăn, Châu Di mở rộng đề tài tới phạm vi đời sống cá nhân của cô một cách rất có chừng mực.
Mà trẻ con là đề tài còn hay hơn cả mấy chủ đề thông thường như thời tiết, khí hậu.
Châu Di là người từng trải, gu thẩm mĩ với lại khá tương đồng với cô. Cô ấy đưa ra gợi ý cho rất nhiều món đồ, từ xe đẩy đến ghế an toàn, từ sữa dưỡng thể đến khăn lau.
Châu Di hỏi cô thích con trai hay con gái hơn. Nam Gia liền cười bảo: “Hộp bí mật của chúng tôi mở ra rồi. “
“Có thể mạo muội hỏi một câu không? Là…”
“Con gái.”
Châu Di cực kỳ hâm mộ, “Thích quá.”
Nói hết chuyện về đứa trẻ, Châu Di lại nhắc đến đoạn clip ghi lại cảnh lễ cưới được lên hotsearch của cô.
Nam Gia bèn kể về “kế hoạch bỏ trốn” của mình.
“Trên hành trình có trải nghiệm nào thú vị đặc biệt không?”
Nam Gia nhắc đến vụ đấu súng ở phòng bên cạnh trong khách sạn nhỏ lần đó, và chuyện này, “Trạm lần đó là Stuttgart, chúng tôi đến một tòa thành cổ, ở đấy có một cây sồi hơn trăm tuổi, nghe nói được một người phụ nữ Trung Quốc mua, để tưởng niệm…”
Châu Di: “Người chồng đã chết?”
Nam Gia cười hỏi: “Cô cũng đến đấy rồi à?”
Châu Di chống trán cười khúc khích không ngừng, “…Không giấu gì cô, người phụ nữ Trung Quốc kia chính là tôi.”
Nam Gia trợn tròn hai mắt, “Thật ư?”
Châu Di vừa cười vừa gật đầu.
“Trùng hợp thật đấy. Mạo muội hỏi một câu, chồng cô…”
“Còn sống. Khỏe mạnh lắm, sống đến bảy tám mươi tuổi khéo cũng không thành vấn đề.”
Nam Gia cười, “Lời đồn đáng sợ thật đấy.”
Châu Di nhún vai, “Chúng tôi quen rồi.”
Ăn lẩu xong, hai người ra ngoài chờ xe.
Nam Gia hỏi Châu Di: “Cô về thế nào?”
“À, chồng tôi đến đón rồi.”, cô ấy giơ một ngón tay chỉ chiếc xe đang đỗ ở ven đường, lại hỏi Nam Gia, “Còn cô?”
Nam Gia chỉ vào một chiếc xe đỗ ở phía trước.
Châu Di để lộ ra vẻ mặt “Không thể nào!”.
Cả hai cùng bật cười.
Cửa mở ra, Châu Liêm Nguyệt xuống xe.
Anh đạng định đi về phía Nam Gia, lại chợt nhìn thấy có người bước xuống từ chiếc xe đỗ ở phía sau, liền dừng bước, rồi đi ngược trở về, bắt tay chào hỏi, “Đàm tổng, rất vui được gặp anh.”
Chồng của Châu Di, Đàm Yến Tây bắt tay với Châu Liêm Nguyệt rồi cười bảo: “Rất vui được gặp anh. Châu tổng đến đón bà xã à?”
Bởi thế, Nam Gia và Châu Di nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở ven đường trao đổi phương thức liên lạc, lại vui vẻ nói rằng trong tương lai nếu có cơ hội thì nhất định sẽ hợp tác.
Hiệu suất làm việc cao khiến người khác phải kinh ngạc.
Tán gẫu một lúc xong, ai lên xe người ấy.
Nam Gia không kiềm chế được phải kể câu chuyện về cây sồi cho Châu Liêm Nguyệt nghe.
Khi đó, họ nhìn thấy trên biển có ghi “Monsieur Tan”, dù Châu Liêm Nguyệt có biết đến cậu ba nhà họ Đàm, nhưng không thể tưởng tượng được theo chiều hướng này.
Nam Gia cười bảo: “Thế giới nhỏ thật đấy.”
Châu Liêm Nguyệt hỏi cô: “Nhà họ sinh con trai hay con gái?”
“Con trai…”, Nam Gia cảnh giác, “Không muốn kết thông gia với nhà giàu! Không muốn kết thông gia với nhà giàu!”
Châu Liêm Nguyệt bật cười.
Nam Gia bổ sung thêm một câu, “Với lại, con trai họ học violoncelle đấy, sau đấy kiểu gì cũng làm âm nhạc.”
Châu Liêm Nguyệt: “Thế thì thôi đi.”
Cuộc đời Châu tổng ghét nhất là người làm âm nhạc, đến một người đuổi một người.
[1] Đàm Yến Tây và Châu Di là cặp đôi chính trong “Bắc Thành có tuyết”
***
[23] Ngốc
Một ngày kia ở nhà đọc sách, Nam Gia mở cuốn sách Châu Liêm Nguyệt đang đọc dở để trên bàn, bên trong kẹp một tờ giấy nhỏ.
Trên đó ghi những cái tên do anh nghĩ ra.
Nam Gia gọi anh, hỏi tại sao tên đều là Nam gì đó, hoặc Nam gì gì đó.
Châu Liêm Nguyệt thản nhiên đáp: “Bảo với em rồi mà, theo họ em.”
Nam Gia vắt óc mà vẫn không nghĩ ra, “… Bảo em rồi á?”
“Bảo rồi, em còn đồng ý nữa mà.”
“Thật à? Lúc nào? Sao em không tài nào nhớ ra được nhỉ? Thôi xong rồi, chẳng lẽ mang thai một lần ngốc ba năm là thật à? “
Châu Liêm Nguyệt cười, “Giờ là đã đủ ngốc rồi.”
***
[24] Thuở ban đầu
Lúc lễ trao giải phim Berlin được tổ chức, Nam Gia vừa hết tháng ở cữ.
Gạt bỏ muôn vàn khó khăn, cuối cùng cô vẫn tham dự.
Bé con được gửi ở nhà Tô Tinh Dư, Châu Liêm Nguyệt đi theo hộ tống cô trong cả hành trình.
Bộ phim “Tô Hồng” của Nghiêm Mân Quân được nhận ba chiếc cúp: Giải Gấu Vàng cho phim nhựa hay nhất, Nam Gia dành được giải Gấu Vàng cho nữ diễn viên xuất sắc nhất, Bạch Linh lấy được giải Gấu Bạc cho vai phụ xuất sắc.
Chị Quan ngồi dưới hàng ghế khán giả mà nước mắt giàn giụa, sau đó chị nói với Nam Gia, làm người đại diện được đến lúc như thế này rồi thì không còn mong chờ gì hơn nữa.
Tiệc tối xong xuôi, Châu Liêm Nguyệt dắt tay Nam Gia đi dạo.
Trời vừa đổ mưa, ban đêm ở Berlin vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Đi qua một tiệm hoa đang chuẩn bị đóng cửa, bên ngoài treo biển giảm giá 50%. Châu Liêm Nguyệt bảo Nam Gia chờ, một mình qua đó mua một bó hoa hồng.
Giấy gói lụa màu đen, trên cánh hồng đỏ thẫm còn đọng mấy giọt nước mưa.
Nam Gia ôm bó hoa, Châu Liêm Nguyệt bèn xốc vạt áo măng-tô, bọc lấy cô, “Lạnh không?”
Nam Gia lắc đầu, “Đang vui, quên cả lạnh.”
Cô cúi đầu hít hà, “…Nhưng lại cảm thấy sợ.”
“Hả?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười bảo: “Viên mãn quá. Chỉ sợ sau này không chịu được mất mát. Với lại, em có diễn được nữa hay không? Hạnh phúc sẽ làm người ta trở nên trì trệ đấy. Liệu có phải Berlin là đỉnh núi của em rồi hay không?”
“Xem ra đúng là không lạnh thật rồi, nghĩ được đủ thứ vớ vẩn như thế cơ mà.”
Cơ thể cô vẫn chưa hồi phục, nhưng anh lại cảm thấy đẹp. Tương lai sau này có thể sẽ xuất hiện nếp nhăn, xuất hiện tóc bạc, nói không ra hơi, anh cũng vẫn thấy đẹp.
“Em đoán xem, trong đời anh, lúc nào anh cảm thấy viên mãn nhất?”, Châu Liêm Nguyệt hỏi.
Nam Gia đáp không chút do dự, “Lúc con ra đời?”
Châu Liêm Nguyệt lắc đầu, cúi xuống nhìn xoáy vào mắt cô, “Buổi tối hôm anh chờ em ở bên ngoài nghĩa trang.”
Nam Gia ngây ngẩn.
Kỳ lạ là cô lại có cảm giác run sợ.
Cô cứ nghĩ đã ở cùng Châu Liêm Nguyệt lâu như vậy rồi, sẽ chẳng có lời nói nào khiến cô còn cảm thấy như thể trái tim bị nện một đòn chí tử nữa.
“…Anh không thấy sợ à?”, cô hỏi.
“Có chứ.”
Nhưng, Châu Liêm Nguyệt nói, chỉ cần khoảnh khắc đó, cô buông bỏ tất cả để đến bên cạnh anh, sau này bất kể có gặp phải cảnh ngộ nào, anh đều có thể thản nhiên đón nhận.
Con người sợ hãi là vì có lòng tham.
Vừa hay anh lại chẳng có lòng tham.
Nam Gia thở phào một hơi, ngửa đầu nhìn vào mắt Châu Liêm Nguyệt.
Đôi mắt lẳng lặng như ánh trăng, yên tĩnh mà sáng ngời.
Cô đã có được nhiều lắm rồi.
Có một tình yêu mãnh liệt khiến cô tan chảy, có một gia đình viên mãn, có một sự nghiệp đã đạt đến đỉnh cao.
Thế nhưng sao cô lại quên mất, thuở ban đầu, thứ cô lưu luyến cũng chỉ là hơi ấm tỏa ra từ vạt trong chiếc áo măng-tô của anh như lúc này mà thôi.