Đem Tâm Để Lại Bên Cạnh Ngươi!

Chương 4



” Này không phải Cầm tiên sao.”

“…… Dung Vân tiên quân.”

Người tới tế mi mắt phượng, giơ tay nhấc chân lộ ra vài phần quý khí. Thanh Vũ thấy hắn, cung kính chắp tay đáp lễ, ngữ khí nghe không ra bất cứ xao động nào.

Nói đến xưng hô Cầm tiên này, chỉ vì y chỉ chuyên đánh đàn, lắm lúc đánh đàn chạy trốn vô tung vô ảnh, các tiên nhân khác có việc cần tìm, chỉ cần hỏi tiên nhân đánh đàn kia đi nơi nào …

Cửu chi cửu nhi, liền trực tiếp gọi tắt y là Cầm tiên!

Mà năm đó, chính Dung Vân tiên quân này nói y không có tâm hồn.

Dung Vân cũng đối y gật gật đầu, bỗng nhiên nhăn lại mi,

” Nơi thanh tu, sao dính một thân yêu khí?”

Nghe vậy, Thanh Vũ nao nao, nhưng cũng không có trả lời. Dung Vân cũng không thế nào truy cứu, chỉ bồi thêm một câu:

” Thân đã thăng tiên, vẫn là thiếu cùng yêu ma quỷ quái lui tới cho thỏa đáng.”

” Vâng.”

Dung vân đối với phản ứng bình thản của hắn sớm thành thói quen, đang muốn nang bước rời đi, Thanh Vũ lại đột nhiên gọi hắn lại:

” Tiên quân.”

” Có chuyện gì sao?”

“…… Vô sự, quấy rầy tiên quân.”

Thanh Vũ do dự một phen, cuối cùng cũng không nói gì. Vốn muốn hỏi hỏi việc gần đây y bỗng nhiên động tâm, đủ loại cảm thụ, lại nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn, chỉ sợ mở miệng hỏi lại liên lụy đến tiểu yêu Điểm Mặc kia, vừa nghĩ thế y liền từ bỏ.

Huống hồ về tới thiên giới, y lại thấy chính mình trở nên vô tình không muốn, đối với bất cứ chuyện gì cũng chả có cảm giác quan tâm.

Về phần lui tới với Điểm Mặc ….

Tạm thời có thể man tắc man bãi.

Thiên thượng một ngày, nhân gian một năm. Thanh Vũ bất quá trở về thiên giới ngắn ngủn vài cái canh giờ, nhân gian cũng đã mau qua ba tháng.

Tuy rằng y sớm cùng Điểm Mặc nói y quay về thiên giới có việc, khoảng ba tháng không thấy,nhưng bản thân y tổng vẫn lo lắng Điểm Mặc có đợi y đến nhàm chán hay không.

Vừa nghĩ vậy, Thanh Vũ không khỏi cười khổ, trước đây y chưa bao giờ suy tính như vậy a…

Không có mang cầm, Thanh Vũ dựa vào cảm giác đi vào một mảnh rừng, nhìn bốn phía trừ bỏ cỏ cây cũng chính là phi cầm dã thú, y là một tiên nhân xông vào trong đó quả thực có chút đột ngột.

Nhưng mà cảm giác trong ngực nói cho y, Điểm Mặc chắc chắn đang ở nơi này.

Thanh Vũ chậm rãi hoạt động bước chân, tinh tế quan sát đến chung quanh. Thẳng đến trong lồng ngực rung động dũ phát lợi hại, y mạnh mẽ ngẩng đẩu, lại chỉ thấy được một gốc cây đại thu cao ngất, cành lá chằng chịt, chạc chạc đan nhau không thấy thiên không…

Nhưng mà ngay tại trên một đầu cành, lại có một vật hắc bạch … Chim khách?

Thanh Vũ híp lại hai mắt, gặp chú chim khách kia cả người đen thùi, bụng nhỏ lại có chút bạch, cùng những con chim khách khác cũng không quá khác, chính là dài nhỏ vĩ vũ hơi hơi lộ ra vài phần màu xanh sáng bóng, lông trắng trên bụng lại đột ngột xuất hiện một điểm lông đen, thật giống như… một nét mực!

Thanh Vũ trong đầu phút chốc nhớ tới tên Điểm Mặc, lập tức không lậu dấu vết khẽ nhếch khóe iệng, trên mặt nhiễm vài phần thần sắc vui mừng.

Y nhẹ nhàng vung tay lên, xuất ra một đạo gió phất qua cành cây kia. Tiểu chim khách đó giật giật móng vuốt, hắc hắc tiểu đầu qua lại lắc lư, bỗng nhiên nó thấy Thanh Vũ đứng dưới tàng cây, nhất thời giương rộng đôi cánh  chanh chua kêu vài tiếng, tiếp theo vỗ cánh bay đi…

Thanh Vũ bị phản ứng này biến thành sửng sốt, tiếu ý lúc trước cũng nhiều thêm vài phần kinh ngạc!

…… Hắn cư nhiên liền như vậy chạy?!

Nhưng mà còn không đợi y tiếp tục kinh ngạc, phía sau lại là một trận tất tất tốt tốt động tĩnh.

Y thế này mới xoay người sang chỗ khác, quả nhiên thấy Điểm Mặc vẻ mặt bối rối nhằm hướng hắn chạy tới.

Mà lúc này lại nhìn một thân áo trắng hắc bào của, Thanh Vũ nhưng thật ra ngầm hiểu cái gì.

” Thanh Vũ, ngươi, ngươi như thế nào tại đây nha?”

Điểm Mặc hơi hơi thở phì phò, lại sửa sang lại chính mình vạt áo.

Nhìn hắn lung tung sợi tóc, Thanh Vũ không nói được lời nào, chính là tiến lên nhu nhu hắn tóc đen, một bộ tựa tiếu phi tiếu.

 Điểm Mặc bị biến thành rất là xấu hổ, đơn giản cúi đầu lẩm bẩm:

” Dù sao đã muốn bị ngươi xem thấy, ngươi..ngươi ….ngươi muốn cười liền cười đi.”

” A, ta thấy cái gì?”

Hai má Điểm Mặc nổi lên hai áng mây đỏ, chính là cúi đầu khó có thể bị phát hiện, lại nói nhỏ:

” Chính là…… Chân thân của ta thôi……”

” Vậy chân thân ngươi rốt cuộc là cái gì?” Thanh Vũ có tâm đùa.

Nghe vậy, Điểm Mặc bết bết miệng, nâng mắt có chút thầm oán nhìn hắn, nhưng mà thế nào cũng không chịu nói thêm gì nữa.

Thanh Vũ cũng không tái trêu đùa hắn, cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn:

” Nguyên lai…… Điểm Mặc là một chú chim khách nhỏ a, thật sự rất khả ái.”

” Chim khách liền chim khách! Sao phải thêm cái chữ nhỏ!”

Điểm Mặc phồng lên hai má, làm cho Thanh Vũ cũng vô pháp tiếp tục nhéo, không khỏ càng thêm buồn cười nhìn hắn, biến thành Điểm Mặc dũ phát khẩn trương:

” Ô…… Ngươi muốn cười liền cười đi.”

” Xác thực, cổ nhân nói chim khách các ngươi  mở miệng báo điềm may, nghe ngươi mở miệng, thật sự luôn làm cho ta vui mừng!”

Thanh Vũ cất tiếng cười to, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng thư sướng. Điểm Mặc lại xấu hổ quẫn bách, đơn giản quay người đi không thèm để ý đến y nữa.

Thấy thế, Thanh Vũ vỗ vỗ lưng:

” Tốt lắm, bị ta biết chân thân có cái gì ngượng ngùng. Thế gian vạn vật vốn là đồng nguyên, điểu thú trùng ngư lại có cái gì phân biệt?”

Điểm Mặc ngoan ngoãn quay người lại, ngây ngốc nhìn y, thật lâu mới hỏi một câu:

” Thanh Vũ, ngươi như thế nào tốt như vậy?”

” Ân?”

” Chính là…… Ta cũng không biết nói như thế nào. Dù sao ngươi cùng chủ nhân giống nhau, là người đối với ta tốt nhất.”

Thanh Vũ vừa cười, gõ cái trán hắn một chút

” Tiểu đứa ngốc, ngươi gặp qua vài người liền nói như vậy.”

” Không phải.”

 Điểm Mặc ra sức ngắt lời y:

” Ta biết ngươi là thật sự rất tốt với ta, chủ nhân cũng thế. Về phần cái khác…… Nhân loại đối yêu quái đều là e ngại ba phần, yêu quái khác cũng không thân cận với ta, về phần thiên thượng thần tiên lại càng là địch nhân của chúng ta. Nhưng mà Thanh Vũ ngươi lại không giống với, ngươi vì cái gì đối với ta tốt như vậy…”

Thanh Vũ kiên nhẫn nghe hết lời hắn nói, nhưng lại vì một câu trong đó mà cảm thấy có chút kinh ngạc:

” Ngươi cũng là yêu, yêu loại vì sao không cùng ngươi thân cận?”

Điểm Mặc nghĩ nghĩ, nói:

” Yêu loại bất đồng chủng tộc trong lúc đó vốn là không thể nào lui tới. Chính là ta cũng không biết vì sao, yêu loại đối ta tựa hồ càng thêm bất hòa, ta tu luyện thành yêu trăm năm, cũng không có vài yêu quái theo ta nói chuyện mấy câu.”

Thanh Vũ trầm mặc, trong đầu giống như có một ý niệm gì đó chợt lóe qua, nhưng cuối cùng vẫn là không nghĩ ra, chỉ có thể an ủi Điểm Mặc:

“ Không sao, một mình cũng có chỗ tốt của nó!

” Nhưng mà quá lâu, vẫn sẽ cảm thấy tịch mịch…. Thanh Vũ cũng một mình sao? Sẽ không tịch mịch sao?”

Đối mặt nghi hoặc của Điểm Mặc, Thanh Vũ vốn định cười nói với hắn chính mình chưa bao giờ cảm thấy tịch mịch, bởi vì y căn bản không có thất tình lục dục.

Nhưng mà khi y nhìn thấy khuôn mặt thiên chân vô tà kia của Điểm Mặc, lại cái gì cũng không nói nên lời….

Trái tim không hiểu từng đợt thu đau, Thanh Vũ nhẹ nhàng nhíu mi, không biết phải như thế nào mới có thể xem thấu nội tâm rỗng tuếch của mình.

Y tịch mịch sao.

Trăm năm nay, y độc lai độc vãng nghiệp dĩ thành quen, làm sao còn từng nghĩ tới cái gì tịch mịch cùng cô đơn?

Nhưng mà giờ này khắc này, vì sao ngực lại cảm thấy bị đè nén như thế?

Thật giống như thiếu mất một thứ yêu cầu cấp bách phải lấy cái gì bổ khuyết vào, cảm xúc không biết tên đang ở vị trí trái tim điên cuồng gào thét….

 ====================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.