Lại một lần nữa mơ thấy cảnh tượng c.h.é.m giết, m.á.u chảy thành sông năm đó, đáy mắt thoáng hiện vẻ sắc bén, lạnh lùng. Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy người đang yên giấc trong lòng, sự lạnh lẽo, sắc bén ấy lập tức tan biến.
Ánh mắt trong nháy mắt trở nên dịu dàng.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén sự bất an do giấc mộng dài đằng đẵng kia mang đến, đầu ngón tay khẽ cong lên, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng.
Như thể đang đối xử với một món đồ sứ dễ vỡ, động tác vô cùng cẩn thận.
Trong tẩm cung tuy ánh sáng lờ mờ, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Hắn hạ thấp nhịp thở, một tay vòng qua cổ nàng, để nàng gối lên, tay kia ôm lấy eo nàng, siết chặt nàng trong lòng.
Trong giấc mơ, bốn năm trước, tại đại thọ của Kiến Thành đế, nàng được tứ hôn cho Tống Kim Nghiên, cảm giác đau thấu tim gan khi đó, như thể vượt qua thời gian, tái hiện lại trong đêm yên tĩnh bình thường này.
Cảm giác trống rỗng và đau đớn như bị m.ó.c t.i.m móc phổi ấy, cả đời này hắn cũng khó có thể quên.
Tạ Lâm Hành cúi đầu, trân trọng đặt lên mi tâm nàng một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng.
Những chuyện đã qua đó, hắn đã rất lâu rồi không mơ thấy.
Có lẽ là do chuyến đi cầu phúc ở chùa vừa rồi, những chuyện cũ xa xôi ấy, lại như được trải qua một lần nữa trong giấc mơ.
Tạ Lâm Hành tâm trạng khó bình, không còn buồn ngủ nữa.
Đêm khuya này, hắn mở mắt, lặng lẽ nhìn người trong lòng, mãi cho đến khi trời sáng.
Khi Du Thính Vãn tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.
Bên cạnh không có bóng dáng Tạ Lâm Hành.
Chỉ có một lá bùa bình an đặt bên mép gối mây.
Nàng ngồi dậy, cầm lá bùa bình an lên nhìn hai lần.
Đang định đặt lại chỗ cũ thì nghe thấy tiếng động, Nhược Cẩm đi tới.
Bà vén màn giường lên, nhìn thấy lá bùa bình an trong tay chủ tử, nhỏ giọng nói:
"Công chúa, đây là Thái tử điện hạ tặng cho người."
"Sáng nay khi Thái tử điện hạ rời đi, người còn chưa tỉnh, ngài ấy bảo nô tỳ nói với người, đây là bùa đã được khai quang, người mang theo bên mình có thể phù hộ bình an."
Du Thính Vãn cụp mắt nhìn.
Một lát sau.
Cổ họng dâng lên một trận ngứa ngáy.
Nàng che môi khẽ ho một tiếng.
Không nhìn nữa, đưa thẳng cho Nhược Cẩm, "Cứ để đại chỗ nào đó đi."
Nhược Cẩm nhìn lá bùa bình an hai lần.
Thấy chủ tử thật sự không định mang theo, chỉ đành nhận lấy.
Mấy ngày nay triều đình có nhiều việc, vụ án Kim Lăng cũng sắp đến hồi kết thúc, thư của Thẩm Tri Việt gửi đến ngày càng nhiều.
Đợi đến khi Tạ Lâm Hành xử lý xong mọi việc, trở về tẩm cung thì đã gần đến giờ Ngọ.
Khi hắn bước vào, Du Thính Vãn đang ngồi bên cửa sổ, nhàm chán bày binh bố trận trên bàn cờ.
Tạ Lâm Hành nhìn thoáng qua, rồi đi tới.
Hỏi bằng giọng ôn hòa: "Có phải nàng buồn chán rồi không?"
Hắn ngồi đối diện nàng, chăm chú nhìn nàng, "Muốn đi đâu chơi? Hôm nay không có việc gì khác, ta sẽ đi cùng nàng."
Du Thính Vãn cụp mắt nhìn quân cờ bằng bạch ngọc trong tay, dừng lại một chút rồi nói: "Trở về cung đi."
Tạ Lâm Hành có chút bất ngờ, hắn nắm lấy tay nàng.
Lực đạo rất nhẹ, chỉ cần nàng muốn thoát ra, tuyệt đối có thể hất tay hắn ra.
Nhưng nàng không.
Không hề động đậy.
Chỉ nói: "Ta nhớ mẫu phi, muốn về thăm bà ấy."
Điều này đúng là sự thật.
Từ sau lần bị giam cầm trong tẩm cung Đông cung, thời gian Du Thính Vãn gặp Tư Uyển, trước sau cộng lại cũng không được mấy ngày.
So với việc bị giám sát bên ngoài cung, lãng phí thời gian, nàng càng muốn ở bên cạnh Tư Uyển.
Nếu như dù ở trong cung hay ngoài cung đều bị giam cầm như nhau, nàng tình nguyện chọn ở trong cung, ít ra ở đó còn có mẫu phi của nàng, người thân cuối cùng của nàng.
Chương 125: Thả nàng rời đi, tuyệt đối không thể
Tạ Lâm Hành nhìn nàng một lúc, rồi đồng ý.
Sau bữa trưa, hắn liền sai người chuẩn bị xe ngựa hồi cung.
Cũng giống như lúc đến, Tạ Lâm Hành và Du Thính Vãn ngồi cùng một xe ngựa, Nhược Cẩm và Tuế Hoan ngồi ở xe ngựa phía sau, Mặc Cửu, Mặc Thập cùng một đám ám vệ cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Tiếng bánh xe lăn đều đều vang lên, Du Thính Vãn vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, rất nhanh, nàng buông rèm xuống, đang định ngồi ngay ngắn lại thì bỗng nhiên eo bị siết chặt.