Từ khi Công Nam rời khỏi, nó rõ ràng cảm nhận được có gì đó rất không ổn.
Dẫu rằng Bác Liễm vẫn nói với nó rằng không có chuyện gì cả.
Vậy thì tại sao ngoài cửa lại có cả người đứng giữ?!
Còn nữa, tiếng ồn ào huyên náo khắp các cổng của đám phóng viên, ít nhiều cũng lọt vào tai nó.
Nó không hiểu gì cả. Lộn xộn lắm. Nó đã cố gắng đứng hàng tiếng đồng hồ lặng mình, lắng tai nghe, nhưng những lời kia vọng lại từ xa đều không rõ ràng.
Trên tay nó siết chặt chiếc điện thoại có nút bấm.
Nó đã gọi cho anh Nam của nó tất cả là sáu lần rồi. Nhưng vẫn không có một ai nghe máy.
Bóng đêm phủ qua mắt nó nhân hàng vạn lần những cái tích tắc thành từng đoạn khoảnh khắc dài lê thê.
Nó sợ, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Nó cố gắng bật loa hết cỡ, nhét thật sâu chiếc tai nghe,để những âm thanh từ chiếc MP3 kia, những bài hát mà nó thích nhất kia, tràn vào trong tai nó, phá đi suy nghĩ tĩnh mịch của nó.
Nhưng, không thể.
Hàng trăm hàng vạn lần những câu hỏi" có chuyện gì" " anh ấy đâu rồi" " khi nào thì anh ấy sẽ về" " tại sao"
Như ăn mòn, ăn mòn nó.
Mông lung quá. Thức ăn trên bàn cũng đều nguội ngắt cả.
Nó làm sao nuốt nổi đây?
Cuộc đời này của nó, chỉ có một mình anh.
Anh cười, nó vui.
Anh im lặng, nó cũng sẽ im lặng theo.
Nó như một cây tầm gửi nương theo cành nhánh của thân gỗ là anh.
Thân gỗ vươn mình ra bao nhiêu, tầm gửi lại bám chặt theo bấy nhiêu.
Cây chết, tầm gửi cũng sẽ héo tàn theo.
Cuộc đời khốn khổ, cay nghiệt của nó bị hạn chế tiếp xúc rất nhiều.
Khi những đứa trẻ cùng tuổi còn chơi ô quan, nhảy cao, ném con quay. Thì bản thân nó chỉ dám đứng nép bên tấm vách rách nát thèm thuồng.
Mỗi khi bị phát hiện, đều là bị ném đá đuổi đi.
Cho đến suốt những năm ăn rừng nằm suối, nóng lạnh gì cũng chỉ là một vạt áo mỏng cũ sờn.
Cũng giống như tất cả những đứa trẻ nơi hang ổ ấy, nó bị cấm nói chuyện hay chơi đùa với bên ngoài thôn bản.
Nhân sinh quan ở đâu?
Khi bốn bể đều là những đàn anh, không phải là đang nghiện ngập hút chích, thì cũng là ngủ mê mệt sau những chuyến đi hàng dài ngày.
Nó, làm gì có khái niệm thế nào là " xứng đôi vừa lứa",
Nó, cũng làm gì có khái niệm thế nào về " khoảng cách và địa vị ".
Nó, chỉ có mỗi một thứ tình cảm thuần khiết đến đau lòng.
Dành cho anh.
- ---------
Nó không quên lời dặn của anh, nó không rời khỏi phòng dù chỉ là nửa bước.
Nó ngồi đây giương đôi mắt mơ màng lên chờ đợi.
Chờ, Anh Nam của nó sẽ nhanh chóng bàn giao xong, trở về với nó.
Nhưng anh không nghe máy của nó nữa.
Vô vọng,
Nó thấy bản thân mình thật sự rất đáng ghét, nó giận, giận lắm.
Nó giận vì sao mắt nó không mau khỏi, giận vì sao chỉ là nhìn thấy thôi, nó lại cũng không làm được?
Có phải nếu như nó không bị mù, giờ này nó có thể đi tìm anh Nam của nó hay không?.
Hoặc ít nhất, cũng có thể chạy bung ra ngoài, hỏi xem những kẻ đang xôn xao dưới cổng kia rằng, anh Nam của nó làm sao rồi?
Sự day dứt xé nát tâm gan nó.
Nó buồn.
Tất cả những gì trong sự cuống cuồng sốt ruột đầy lồng ngực, nó lại chỉ có thể ngồi một chỗ, bất lực trong bóng tối.
- ---------
Tiếng bước chân lạ lắm.
Tiếng bước chân khá nặng, dồn dập, lại không chỉ có một người.
Nó vội hỏi:
- Ai.. ai vậy?
Trân Châu ra hiệu cho hai kẻ người làm trong gia đình bà Quỳnh Chi tạm thời đứng đó.
Trân Châu tiến lại gần bên cạnh nó, lời lẽ trước mặt hai người làm kia tỏ ra cực kỳ đạo lý:
- Thiên An, chị cũng không nghĩ được, em lại là người như vậy.
- Anh Nam tội nghiệp em, đưa em về đây, cho em ăn, cho em mặc. Lại còn mời cả thầy dậy nấu ăn về đây cho em.
- Vậy mà cuối cùng em báo đáp anh ấy như thế sao?
Thiên An lặng người. Khuôn mặt rõ ràng là bối rối không hiểu.
Nó rất ngoan, nó luôn nghe lời, nó không chạy ra ngoài.
- Chị, chị lại nói bậy đúng không?
- Anh Nam bảo, từ giờ gặp chị em không cần phải nói chuyện.
- Chị đi ra ngoài kia đi.
Trân Châu nhăn mặt:
- Xem thái độ này của em, là thực sự còn chưa biết?
- Anh Nam bị bắt đi rồi, mấy cái chuyện em ve vãn mồi chài anh ấy đều đã bị người ta phát hiện và ghi lại.
- Có người kiện anh ấy tội dâm ô vị thành niên.
- Em rõ ràng biết mình chưa đủ tuổi, vậy mà còn dám làm ra những chuyện như vậy khiến anh ấy vạ lây.
Thiên An gần như nghẹt thở.
Đôi mắt vô hồn mở tròn thật lớn.
Bắt giam?
Đi tù?
Dâm ô?
Chưa đủ tuổi....
Nó ôm lấy ngực, bất động nghe từng nhịp tim đập bung loạn.