Vicki Danner là một phụ nữ sành điệu với phong thái tự tin, quả quyết. Những nét mặt cốt cách của bà minh chứng cho các lợi ích lâu dài của việc chăm sóc da mặt chuyên nghiệp thường xuyên. Dĩ nhiên, Irene thầm nghĩ, có khung xương đẹp cũng chẳng hại gì. Vận một chiếc đầm bó màu xám cổ điển, sắc kim cương lấp lánh bên tai và trên cổ, bà là bức tranh của vẻ đài các sành điệu, đắt tiền.
Hồi đầu buổi tối Irene đã có dịp chứng kiến Vicki hành động và nàng biết rằng vợ của John Danner có thể cực kỳ duyên dáng. Nhưng lúc này đây, Vicki chẳng ở trong trạng thái duyên dáng gì cả. Đà muốn có câu trả lời và quyết tâm đạt được điều ấy.
“Cô có liên quan gì đến dự án kinh doanh mới của Luke không?” Vicki hỏi với nụ cười nhạt.
Irene ngớ ra. “Dự án kinh doanh ư?”
“Cái nhà trọ bé tí lố bịch mà nó mua ở Dunsley ấy.”
“Ồ, cái nhà nghỉ đó à.” Irene nhấp một ngụm vang trắng trong lúc cân nhắc câu trả lời. “Nói thật, cháu không nghĩ đấy là một dự án kinh doanh tồn tại được đâu ạ. Ít nhất là khi Luke chỉ đạo thì không. Nhưng để trả lời câu hỏi của cô thì, không ạ, cháu không có liên quan. Cháu yêu công việc của cháu tại tờ Beacon. Bánh vòng ở đấy ngon hơn.”
“Xin lỗi cô bảo gì cơ?”
“Bỏ qua đi ạ.”
“Cô gặp Luke như thế nào?” Vicki hỏi tiếp.
“Cô có thể nói là cháu trả tiền để được giới thiệu.”
Vicki cau mày.
“Ý cháu là cháu là khách trọ tại nhà nghỉ ấy,” Irene vội chữa.
“Thế thì đây chỉ là quan hệ qua đường thôi nhỉ?”
Irene nghĩ đến hàng loạt những sự kiện biến ảo đã diễn ra từ lần đầu tiên nàng gặp Luke, đỉnh điểm là trải nghiệm yêu đương bạo liệt nhất trong cả cuộc đời nàng.
“Giờ thì không còn như thế nữa đâu ạ,” nàng đáp, lòng cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn hẳn. Rượu vang đang có tác dụng đây, nàng tự nhủ.
Nụ cười của Vicki chẳng có chút nồng hậu nào. “Từ khi nào cô biết được cha Luke sở hữu một nửa Elena Creek Vineyards thế?”
“Jason có nhắc đến khi cậu ấy ghé qua Dunsley thăm Luke hôm nọ.”
“Thế rồi chuyện tiếp theo mà chúng tôi biết là Luke đang mang cô đến dự một buổi gia đình đoàn tụ riêng tư. Hay nhỉ.”
Irene trông qua cửa sổ nhìn vào đám đông chen chúc lắm tiền nhiều của đang thơ thẩn quanh phòng chiêu đãi chính được trang hoàng lộng lẫy của xưởng rượu. “Trời, cháu sẽ không xem một sự kiện có danh sách khách mời vài trăm người lại được xem là một buổi đoàn tụ gia đình riêng tư đâu ạ. Nhưng cháu đoán mọi người đều là bà con hết mà, phải không nhỉ?”
Vicki trông có vẻ không hiểu. “Gì cơ?” Irene hắng giọng. “Một chút chơi chữ khéo léo thôi mà. Đoàn tụ gia đình này? Bà con này? Cô hiểu rồi chứ?”
Vicki liếc ra sau vai Irene. “Katy đến kia rồi. Ta tin hai cô đã gặp nhau rồi nhỉ?”
“Vâng.” Irene tự trấn an tinh thần và quay lại mỉm cười với cô gái đáng yêu đang băng qua hàng hiên về phía hai người.
Tóc vàng nhạt, mắt xanh lơ và yêu kiều duyên dáng, Katy Foote là một trong những cô gái mảnh mai, thanh tú luôn khiến cho cánh đàn ông muốn khoác vào bộ giáp sáng loáng mà xông ra chém giết vài con rồng. Nhưng sau khi gặp nói chuyện với cô gái được năm giây, Irene biết là dù sao thì mình cũng thích cô ấy.
Katy mặc chiếc váy lụa màu thiên thanh nhàn nhạt toát lên vẻ được thiết kế cao cấp. Dĩ nhiên là một cách tinh tế.
Irene bỗng nhận ra rằng, vận trên mình chiếc váy đen cầu kỳ tìm thấy trên một giá hàng hạ giá trong cửa hàng quần áo chiều nay, chắc hẳn nàng trông giống như mụ phù thủy quỷ quyệt của Glaston Cove đứng bên cạnh một nữ hoàng cao quý và một công chúa đáng yêu như trong truyện cổ tích.
Phải có lý do thì quần áo mới bị hạ giá chứ, Irene tự nhủ. Là bởi vì chẳng ai muốn mua chúng cả. Nhưng nàng chịu không thể biện minh được cho việc phải tiêu tốn những đồng tiền vất vả dành dụm được mà mua một chiếc váy đắt đỏ chỉ để mặc cho tối nay, trong khi lòng biết rằng chắc hẳn nàng sẽ không bao giờ mặc lại chiếc váy ấy.
“Chào Katy,” Vicky lên tiếng. “Ta đang nói chuyện với Irene về việc cô ấy gặp Luke thế nào. Cô ấy bảo cô ấy đang trọ tại nhà nghỉ của Luke ở Dunsley đấy.”
“Vâng, cháu biết chứ ạ.” Katy cười to. “Phải thú thật là cháu không thể tưởng tượng nổi Luke làm quản lý nhà nghỉ cơ đấy.” Cô quay sang nhìn Irene hóm hỉnh. “Thế anh ấy có soạn ra một danh sách thật dài các điều lệ cho khách trọ không vậy?”
Đúng lúc ấy, Irene nhác thấy Luke đang tiến về phía nàng. Đi cùng anh là bố anh, cùng Jason và Hackett.
“Thôi ta cứ nói là giờ trả phòng tại nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ phải được nghiêm chỉnh chấp hành,” Irene đáp.
Nàng quay lại quan sát những người đàn ông đang tiến đến gần. Lúc nãy khi mới đến nàng đã được gặp Hackett và John. Nàng cũng có dịp chào hỏi Jason nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bốn người đàn ông nhà Danner nhóm lại với nhau. Mỗi người đều có vẻ đặc sắc riêng, nhưng gộp lại tổng thể trong những bộ lễ phục được cắt may riêng, bốn người bọn họ cũng đủ ấn tượng để khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải nhổm dậy để ý.
Cả ba người con trai của John Danner đều mang đôi mắt chim-háu-mồi từ người cha, nhưng ngoài nét đó ra, ba người chẳng giống nhau lắm. Rõ ràng là Hackett và Jason thừa hưởng vẻ điển trai quý phái từ Vicki.
Những người đàn ông đứng lại. Irene để ý thấy Hackett nhìn trước hết là vào Katy. Hai người này lặng lẽ trao đổi ý tứ.
Ánh mắt Katy rời ra trước. Irene nghĩ nàng trông thấy một thoáng buồn man mác lướt qua vẻ mặt xinh đẹp của cô gái.
“Không thể tin nổi một năm nữa lại trôi tuột qua.” Ông John cầm lấy tay bà Vicki và đan ngón tay vào tay bà. Ông mỉm cười nhìn xuống bà. “Thời gian đi đâu rồi ấy nhỉ?”
“Đừng để ý đến lời Bố Già làm gì,” Jason bảo với Irene. “Năm nào bố cũng nói thế cả.”
“Đấy là vì năm nào cũng đúng như thế mà.” Ông John nhẹ nhàng, âu yếm hôn lên má bà Vicki. “Nhưng ít ra mấy cái tiệc sinh nhật quỷ sứ này cho ta lý do được nhảy cùng người phụ nữ xinh đẹp nhất trần đời.”
Vẻ mặt bà Vicki dịu dàng hẳn ra. Bà ta yêu ông ấy, Irene thầm nghĩ. Và ông ấy cũng yêu bà. Bố và mẹ cũng từng nhìn nhau như thế.
“Anh đâu có ngày một già đi,” bà Vicki nhẹ nhàng nói. “Anh chỉ mỗi ngày một kiệt xuất hơn mà thôi.”
“Đáng lẽ là đánh lừa được cả con rồi,” Jason lên tiếng. Cậu ta săm soi bố mình. “Rõ ràng là trông bố già khú.”
“Già nhưng ngấm ngầm bao giờ cũng đánh bại trẻ mà bô lô ba la đấy nhé,” ông John cảnh cáo.
“Mọi người đây cả rồi.” Gordon Foote bươn bả băng qua hàng hiên đến dắt tay Katy. “Bánh kem sắp được châm nến, còn dàn nhạc đã sẵn sàng chơi điệu valse rồi. Đi thôi nào mọi người.”
Ông John, đi bên cạnh là bà Vicki, dợm bước tiến về phía phòng chiêu đãi. Chợt ông dừng chân quay lại nhìn Luke.
“Mà này, lúc nãy bố định bảo là Hackett, Jason, Gordon và bố đã sắp xếp cho con sáng mai đến dùng điểm tâm cùng chúng ta tại nhà hàng The Vineyard trước khi con rời khỏi thành phố. Con biết nhà hàng đấy mà. Ngay đối diện với khách sạn thôi. Người ta đã dành riêng phòng cho chúng ta rồi.”
Irene căng người. Bố của Luke đã đưa ra lời mời một cách quá xuề xòa, nàng thầm nghĩ. Lời nói có vẻ giả tạo sao đấy khiến cho thần kinh nàng cảnh giác. Nàng liếc sang Luke, lòng tò mò muốn biết anh phản ứng thế nào.
“Irene với con đã có kế hoạch khởi hành sớm rồi ạ,” anh đáp, rõ là hoàn toàn không để ý.
“Không sao cả,” ông John trấn an. “Chúng ta sẽ dùng bữa sớm vậy.”
“Ta nghĩ đó là ý kiến hay đấy,” Vicki đột ngột xen vào với vẻ hăng hái quả quyết. “Katy và ta sẽ dẫn Irene đi ăn sáng trong khu vực phục vụ chính của nhà hàng trong khi năm người các anh họp mặt với nhau trong phòng riêng. Như thế sẽ tạo cơ hội cho các anh có dịp nói chuyện thân mật cùng nhau.”
“Dù sao anh cũng phải ăn sáng mà,” Jason vui vẻ nhắc nhở. “Anh biết anh coi trọng bữa sáng như thế nào rồi đấy.”
“Thế nên ăn sáng cùng chúng em trước khi anh lên đường luôn cho rồi,” Hackett thêm vào.
Luke nhún vai. “Em không phiền chứ, Irene?”
“Đừng lo đến em,” nàng vội đáp. Dù cho có chuyện gì đang diễn ra đi chăng nữa, đấy là chuyện gia đình họ. Thông minh nhất là nên tránh xa khỏi đó.
“Bọn ta sẽ chăm sóc cô ấy cho,” Vicki vỗ về Luke. “Phải không nào Katy?”
“Thế là dàn xếp xong rồi nhé.” Ông John lại dìu bà Vicki bước tới. “Sẵn sàng chưa em yêu?”
Bà nắm chặt tay ông. “Rồi ạ.”
Ông dẫn bà đi về phía dãy cửa kính đang rộng mở. Gordon, Katy, Hackett và Jason nhanh chóng theo sau.
Irene thấy mình còn lại một mình với Luke. Hai người họ nhìn theo nhóm người kia biến mất vào trong phòng chiêu đãi. “Chuyện này là thế nào đây?” nàng hỏi. “Anh biết thế quái nào được. Chắc là sáng mai sẽ biết thôi. Nếu gồm luôn điểm tâm thì chắc cũng chẳng đến nỗi nào.”
“Không đùa đâu Luke.”
“Không đùa sao? Anh linh cảm bữa điểm tâm sáng mai anh sẽ nhận được một lời đề nghị nữa về việc quay lại kinh doanh cùng gia đình mà anh không thể chối từ.”
Nàng hơi nhẹ người. “Nghe thật đáng tán thưởng làm sao. Gia đình anh thực tâm lo lắng cho anh đấy Luke ạ.”
“Anh biết, nhưng anh chịu không làm được gì nhiều để thay đổi chuyện ấy.” Luke cầm lấy tay nàng. “Thôi, thay vào đó em thấy sao nếu mình đi ăn thêm bánh, uống thêm rượu và khiêu vũ tí chút nào?”