Bốn mươi phút sau, Sam tiễn hai người ra khỏi cửa tòa thị chính. Irene vẫn còn bực dọc lắm, nhưng một quyết tâm mới đang định hình trở lại trong nàng. Nàng tự nhắc nhở mình rằng ngay từ đầu nàng đã biết cơ may thuyết phục được McPherson tiến hành điều tra toàn diện là dưới cả mức zero.
“Irene này, cứ thư thả chút đã,” Sam bảo. “Tôi biết là tìm ra cô ấy trong tình trạng như thế cũng không dễ chịu gì. Nhưng sau khi cơn chấn động phai đi, cô sẽ nhận ra rằng đây chỉ là một vụ dùng thuốc quá liều, chứ chẳng phải án mạng.”
“Hẳn rồi,” nàng đáp.
Luke không nói lời nào, chỉ cầm cánh tay Irene đưa nàng đi xuống các bậc cấp về phía chiếc SUV. Anh mở cửa xe bên phía ghế phụ. Irene nhanh nhẹn leo lên.
Luke ngồi vào cầm lái và chạy xe ra khỏi bãi đậu. Irene có thể thấy tất cả mọi người trong quán cà phê Ventana View đều quay đầu theo hướng chiếc xe.
“Một đám kền kền,” nàng lẩm bẩm. “Tha cho người ta đi,” Luke lẳng lặng nói. “Đây là một thị trấn bé xíu. Cái chết của một người như Pamela Webb, con gái ngài thượng nghị sĩ mà lại từng là cô gái hư trong vùng, buộc phải làm mọi người chú ý thôi.” Irene siết chặt túi đeo vai đang đặt trong lòng. “Bọn họ chằm chằm nhìn tôi đúng như cái cách họ từng nhìn tại đám tang bố mẹ tôi.”
Luke thoắt đưa ánh mắt dò xét sắc lẻm nhìn nàng rồi quay sang chú ý vào đường đi.
“Nói thật nhé,” một lúc sau anh lên tiếng, “tôi nghĩ McPherson nói đúng đấy. Cái chết của bạn cô hoặc là tai nạn hoặc chỉ là tự sát mà thôi.”
“Tôi chẳng tin.”
“Phải rồi, tôi có thể nhìn thấy thế. Nhưng cũng phải công bằng với McPherson chứ. Không phải anh ta đang góp phần vào vụ bưng bít nào đâu. Anh ta đã trình bày mọi dữ kiện cho cô biết hết rồi đấy thôi. Chẳng có gì cho phép mở rộng điều tra cả.”
“Vẫn còn bức email Pamela gửi cho tôi mà. Làm sao anh ta có thể bỏ qua chi tiết ấy chứ?”
“Anh ta nào có bỏ qua,” Luke nhẫn nại nói. “Cũng giống như Webb, anh ta nghĩ là Pamela đã lên kế hoạch tự sát và đang trong quá trình nói lời chia tay với vài người trong quá khứ của mình.”
“Vậy thì tại sao cô ấy không đợi cho đến khi nói được lời chia tay với tôi rồi hẵng tự tử?”
“Những người lên kế hoạch tự sát thường không suy nghĩ theo cùng một kiểu logic mà những người như chúng ta thường nghĩ. Họ chỉ chú tâm vào nỗi đau đớn chịu đựng của mình mà thôi. Họ chỉ nghĩ được có chừng đó.”
Cái cách nói đều đều quá mức của anh khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc thân nàng.
“Anh nói nghe cứ như anh đã có kinh nghiệm cá nhân với việc tự sát ấy,” nàng nhận xét.
“Mẹ tôi tự tử khi tôi được sáu tuổi.” Irene thoáng nhắm mắt giấu đi một luồng cảm thông và u sầu. “Lạy Chúa tôi, Luke ạ.” Nàng ngước hàng mi nhìn lên anh. “Tôi thật sự lấy làm tiếc.”
Anh gật đầu, vẫn chẳng nói chẳng rằng. “Hẳn là tối qua anh thấy rất tồi tệ,” nàng bảo.
“Là tôi tự chọn lấy việc đi theo cô, không nhớ à?”
Nàng cau mày. “Tại sao anh lại đi theo tôi vậy? Anh vẫn chưa giải thích chuyện này.”
Khóe môi anh thoáng cong lên.
“Khi nhìn thấy những điểm dữ kiện, tôi luôn phát sinh nhu cầu choáng ngợp muốn kết nối chúng lại.”
“Tôi là một điểm ấy ư?”
“À há.” Anh nhìn nhanh qua nàng, xem xét đánh giá, đoạn lắc đầu đầu hàng. “Cô sẽ không buông tha vụ này, đúng không?”
“Vụ cái chết của Pamela ấy à? Không”
“Cô không phiền cho tôi hỏi vì sao cô cứ chắc như bắp là vụ này lại có điều bí ẩn vậy? Có phải chỉ vì bức email Pamela gửi cho cô không? Hay là trong vụ này còn nhiều điều khác nữa?”
Irene cân nhắc. “Là do cảm giác của tôi.”
“Một cảm giác à.”
“Phải.”
“Một cảm giác không thôi thì chẳng nhiều nhặn gì để tiếp tục đâu,” anh nói tỉnh bơ.
“Nghe mới đến là buồn cười nhỉ, xét đến việc câu này được thốt ra từ một người vừa mới thú nhận rằng anh ta đi theo tôi tối hôm qua chỉ vì anh ta cảm giác rằng tôi là một điểm dữ kiện đang chờ được kết nốt với một điểm khác.”
“Thôi được, tôi chịu thua cô ở điểm này,” Luke nhượng bộ. “Thôi nói tiếp nào, cô thấy được gì từ Ryland Webb sáng nay nào? Cô nghĩ ông ta tin rằng còn có nhiều thứ liên quan đến cái chết của con gái mình hơn là chỉ có rượu và thuốc nhưng ông ta lại muốn che đậy à?”
Irene do dự. “Rõ là ông ta không muốn có cuộc điều tra nào, đúng không?”
“Có thể cô không thích mấy lý do của ông ta, nhưng quả thật ông ta có kha khá lý do đấy.”
“Tôi biết chứ.” Nàng khoanh tay lại. “Đã nói với anh rồi mà, ông ta là con người tham vọng, chỉ toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp của mình thôi. Mười bảy năm trước ông ta chẳng có thời gian cho Pamela, và chắc chắn là bây giờ ông ta cũng không muốn phí hoài thời gian cho cô ấy đâu.”
“Nghe tôi đây này, cô Irene Stenson. Nếu cô đang nghĩ đến việc đấu lại Ryland Webb, thì cô nên chắc chắn là mình có hậu thuẫn vững vàng. Webb là người rất thế lực.”
“Anh tưởng tôi không biết thế à?” Luke im lặng lái xe một lúc.
“Theo tôi thấy thì Sam McPherson biết Pamela khá rõ phải không?”
Câu hỏi khiến Irene ngã ngửa. “Ngày trước hai người họ là bạn mà. Nhưng tôi không biết quan hệ giữa hai người trong mười bảy năm qua là như thế nào nữa.”
“Cô có từng nghĩ anh ta quyến luyến tình cảm gì với cô ấy không?” Irene cân nhắc câu hỏi ấy trong giây lát. “Chắc chắn là tôi chưa từng nghĩ như thế, và tôi khá chắc là Pamela cũng không. Tất nhiên Sam lớn hơn chúng tôi vài tuổi. Cô ấy mới chỉ mười sáu. Lúc ấy Sam đã ngoài hai mươi rồi.”
“Khoảng cách tuổi tác ấy cũng đâu có lớn lắm.”
“Nhưng ở trong trường trung học thì thế có vẻ là lớn lắm rồi đấy.” Nàng gõ nhịp ngón tay trên ghế. “Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi nghĩ là cái cách cô ấy đối xử với anh ta làm cho tôi kết luận rằng giữa họ không có mối dây tình cảm nam nữ nào.”
“Cô ta đối xử với anh ta thế nào?”
“Như với một người bạn, chứ không phải như một kẻ cần chinh phục tiềm năng khác.”
Luke nhướng mày. “Ngày đó mà Pamela đã có người cần chinh phục rồi sao?”
“Pamela lúc nào cũng nghĩ đến chinh phục mà.” Irene cười chua chát. “Mà còn nữa, khi ấy chẳng bao giờ thiếu đám con trai tự dâng mình để được chinh phục. Cô ấy xinh đẹp và rất có tài lẳng lơ tán tỉnh. Đám con trai cứ rớt như ruồi ấy. Nhưng Pamela nổi tiếng không phải chỉ nhờ vẻ bề ngoài và sức hấp dẫn khêu gợi không thôi.”
“Cô ta còn là con nhà Webb.”
“Sáng nay anh đã nghe Maxine nói rồi đấy - gia đình ấy như là gia đình hoàng gia của địa phương vậy.”
“Có lẽ là Sam McPherson muốn làm con mồi được chinh phục của Pamela nhưng cô ta đã tảng lờ anh ấy,” Luke gợi ý. “Có lẽ anh ta nung nấu một kiểu ám ảnh bệnh hoạn về Pamela. Một trong những thứ kiểu như ‘nếu tao không có được cô ta thì sẽ không có ai đoạt được cô ta sất’ ấy.”
Irene thoáng rùng mình. “Nếu là vậy, tại sao phải chờ lâu như thế này rồi mới ra tay giết hại?”
“Làm thế quái nào mà tôi biết được chứ? Đây là dự án của cô chứ có phải của tôi đâu. Tôi chỉ đang cố gắng chỉ cho cô thấy rằng nếu cô định lập danh sách những kẻ sát nhân tiềm ẩn, thì có thể danh sách ấy sẽ rất dài đấy.”
“Tôi không chắc thế lắm đâu,” nàng lặng lẽ bảo.
“Nói thế là ý gì?”
“Dường như ai cũng nghĩ Pamela gọi tôi về Dunsley để nói lời từ biệt. Nhưng chẳng có lý do gì để nghĩ rằng giữa cơn trầm cảm lâm sàng nghiêm trọng cô ấy lại có thể nhớ đến người bạn gái mình chỉ quen thân có một mùa hè duy nhất từ tận thời trung học. Tôi thì nghĩ cô ấy gửi cho tôi email này bởi vì muốn nói cho tôi biết chuyện quan trọng gì đấy về quá khứ.”
“Về cái chết của bố mẹ cô.”
“Phải.
“Thôi được, ta suy nghĩ logic xem nào.”
Irene suýt nhoẻn cười khi nghe thấy thế. “Nếu dịch ra thì có nghĩa là anh sẽ tranh cãi với tôi về kết luận của tôi chứ gì.”
“Hẳn nhiên rồi. Nhưng đấy chỉ là vì kết luận của cô dựa trên những căn cứ không vững vàng. Pamela thì biết được gì về những chuyện đã xảy đến với bố mẹ cô? Và nếu cô ấy có biết được điều gì đi nữa, tại sao phải chờ đến mười bảy năm mới nói cho cô nghe chứ?”
“Tôi không biết câu trả lời cho những câu hỏi đó, nhưng tôi có thể nói với anh một điều. Pamela Webb là người cuối cùng tôi gặp trước khi tôi... tìm thấy bố mẹ tôi.”
Luke liếc sang nàng. “Người cuối cùng ư?”
“Chiều hôm ấy Pamela gọi hỏi xem tôi có muốn sang nhà cô ấy chơi một chút không, rồi ra tiệm cà phê ăn tối xong đi xem phim. Mẹ tôi bảo cũng được thôi, với điều kiện tôi hứa giữ lời như thường lệ.”
“Hứa gì thế?”
“Mùa hè ấy tôi và bố mẹ đã thỏa thuận là nếu Pamela uống say hay chơi ma túy khi tôi đang đi với cô ấy, thì tôi phải bỏ đi ngay lập tức mà về thẳng nhà.”
“Nhưng bố mẹ cô đã không từ chối cho phép cô giao du với cô ấy miễn là cô làm theo quy định.”
“Tôi nghĩ mẹ tôi thấy thương cho Pamela vì Ryland đã quá lơ là cô ấy. Còn với bố tôi, ông tin tưởng tôi sẽ gọi cho ông ngay nếu Pamela bắt đầu nhậu nhẹt hay hút xách. Nhưng những lúc tôi đi với cô ấy cô ấy chẳng uống cũng chẳng hút gì.”
“Chẳng hề ư?”
Irene lắc đầu. “Không có lấy một lần. Chẳng hiểu là do đâu, nhưng cô ấy thực sự muốn làm bạn với tôi. Cô ấy hiểu rằng tôi sẽ không bao giờ được phép đi chơi với cô ấy nếu xảy ra bất cứ chuyện phi pháp nào. Dầu gì thì bố tôi cũng là cảnh sát trưởng cơ mà.”
“Nói tiếp đi.”
“Chúng tôi ăn tối lại quán cà phê Ventana View rồi sau đấy đi xem phim. Sau đó chúng tôi lên xe của Pamela. Lẽ ra cô ấy phải lái xe đưa tôi về thẳng nhà tôi. Anh biết đấy, bố tôi cũng có quy định khác nữa. Tôi không được phép đi cùng Pamela ra ngoài thị trấn vì Pamela chỉ mới có bằng và chưa có nhiều kinh nghiệm cầm lái. Nhưng thay vì đưa tôi về nhà, đột nhiên cô ấy ngoặt sang đường Lakefront và hướng thẳng đến Kirbyville.”
“Khi đó cô làm gì?”
“Thoạt tiên tôi nghĩ cô ấy chỉ chọc tôi cho vui thôi. Cô ấy biết bố tôi sẽ không bao giờ cho tôi đi với cô ấy nữa nếu tôi vi phạm quy định. Rồi đến khi nhận ra cô ấy không đùa, tôi năn nỉ Pamela quay xe lại, nhưng cô ấy chỉ cười phá lên mà lái đi tiếp. Tôi nổi xung và dọa sẽ nhảy ra khỏi xe. Pamela càng lái nhanh hơn. Rồi tôi thấy sợ.”
“Nghĩ là cô ấy chơi thuốc mà mình không biết chứ gì?”
“Tôi có buộc tội Pamela như thế. Nhưng cô ấy bảo mình chẳng sử dụng thuốc gì cả. Khi đó cô ấy lái quá nhanh làm tôi không dám nhảy khỏi xe, nên tôi chỉ làm một việc duy nhất mình có thể làm; tôi gài chặt dây an toàn và cầu nguyện cho cô ấy chơi chán mà quay đầu xe lại.”
“Chuyện có xảy ra như thế không?”
“Không. Khi đến Kirbyville thì Pamela phải đi chậm lại. Tôi bảo với cô ấy là mình sẽ xuống xe và gọi bố mẹ đến đón về. Nhưng cô ấy bật khóc rồi xin lỗi và bảo rằng sẽ đưa tôi về. Tôi nổi khùng vì cô ấy đã phá hỏng mọi chuyện. Đến khi về lại Dunsley thì chúng tôi thậm chí còn không nói với nhau một tiếng. Cô ấy cũng biết rõ như tôi là tôi sẽ không bao giờ được đi chơi cùng cô ấy nữa.”
“Vì cô sẽ kể cho bố mẹ nghe chuyện đã xảy ra và họ sẽ phạt cấm cửa cô ư?”
Irene cười buồn. “Nói dối bố hay mẹ tôi thật chẳng có ích gì đâu. Pamela biết rõ điều này cũng như tôi vậy. Mà thôi, cô ấy đã đưa tôi về rồi thả tôi xuống trước sân mà không nói lời nào. Thậm chí cô ấy còn bỏ đi trước khi tôi kịp lấy chìa khóa nhà ra khỏi túi. Tôi không bao giờ gặp lại Pamela nữa.”
Irene ngừng nói vì nàng đã cảm thấy rất lạnh, cái lạnh như mọi lần khi phải kể về đêm hôm ấy. Nếu tiếp tục nói nữa nàng sẽ bắt đầu run lập cập cho xem.
Luke rẽ vào con đường dẫn đến nhà nghỉ.
“Nói thật đừng giận nhé,” một lúc sau anh bảo, “nhưng vẫn chẳng có vẻ gì là Pamela phải chờ lâu đến thế này rồi mới liên lạc với cô nếu cô ấy biết điều gì quan trọng về chuyện xảy ra đêm ấy.”
“Biết đâu mãi đến gần đây cô ấy mới biết được vài chi tiết hay sự kiện gì đó mà trước đây cô ấy không biết thì sao.”
“Ở điểm này thì cô đang suy luận vội vàng đấy, thừa nhận đi.” Chợt anh buột miệng rủa, quai hàm nghiến lại. “Cái quỷ gì thế này?”
Irene nhận ra anh đang nhìn vào chiếc xe đỗ trước sảnh. Một anh chàng điển trai mới ngoài hai mươi đang thoải mái tựa mình vào một trong những cột đá trên lối vào.
“Anh đúng thật là có vấn đề với khách đến trọ nhỉ?” nàng bảo.
“Chẳng phải khách trọ gì đâu.”
Luke cho chiếc SUV dừng lại bên cạnh chiếc xe kia rồi tắt máy. “Tên nó là Jason Danner. Là em út của tôi đấy”
Chẳng hiểu sao chuyện Luke có gia đình nghe có vẻ đáng ngạc nhiên.
Tại sao nàng đã suy đoán điều ngược lại nhỉ? Tất nhiên anh ta phải có bà con rồi, nàng nghĩ. Đa phần người ta có lắm bà con. Nàng là ngoại lệ, vì sau khi bà dì mất đi vài năm trước nàng chẳng còn ai cả. Nhưng đấy không phải là lý do để cứ quy kết rằng bất cứ ai khác nàng gặp cũng đều ở trong tình huống tương tự.
Tuy vậy, ở Luke có cái vẻ gì đó khiến cho nàng nghĩ rằng anh thật cô độc, có lẽ là một cảm giác xa cách, như thể là anh, cũng như nàng, nhìn ra thế giới từ một chiều không gian khác, giống như nàng đã phải học để nhìn được như vậy.
Irene quan sát Jason qua cửa sổ chiếc SUV, lòng dấy lên một cảm giác tò mò khó hiểu. Rõ ràng không có nhiều nét giống nhau của người một nhà rồi, nàng thầm nghĩ. Xét về ngoại hình hai người đàn ông này trông rất khác biệt. Không chỉ trẻ hơn, Jason còn cao hơn và, như một kẻ theo chủ nghĩa thuần túy kén chọn sẽ nói, còn đẹp trai hơn nữa. Nhưng không phải là hấp dẫn hơn đâu, Irene tự nhủ, chỉ là đẹp trai hơn thôi. Khác biệt lớn lắm đấy.
Nàng nhận ra rằng, căn cứ vào sự chênh lệch tuổi tác quá lớn giữa hai anh chàng này và sự thật rằng Luke đã nói anh mất mẹ khi mới lên sáu, thì Jason hẳn phải là con của cuộc hôn nhân thứ hai. Cậu ta và Luke là anh em cùng cha khác mẹ.
Luke đã xuống xe. Khuôn mặt anh toát lên vẻ khó chịu. Anh không hẳn vui mừng khi gặp em trai mình.
“Chú làm gì ở đây thế Jase?” Luke hỏi. “Anh không ngờ chú sẽ đến đây đấy.”
Jason dang rộng hai tay. “Thư giãn đi nào anh cả. Em chỉ nghĩ tạt qua đây xem anh làm ăn thế nào trong ngành kinh doanh nhà nghỉ thôi mà.”
Cậu ta đang tươi cười, nhưng thế cũng chẳng mấy tác dụng để xua tan bầu không khí căng thẳng giữa hai anh em.
Luke mở cửa xe phía bên Irene. “Jason, làm quen với cô Irene Stenson đây đi. Cô ấy là khách trọ trong nhà nghỉ đấy.”
Jason gật đầu, vẻ thích thú lấp lánh trong mắt khi cậu ta nhìn qua thoáng qua hết lượt từ đầu đến chân nàng. “Rất vui được gặp cô, cô Stenson.”
Cái nhìn của cậu ta chẳng có ý đồ gì đâu, Irene tự nhủ, chỉ là một sự pha trộn giữa tò mò và đánh giá thôi mà. Cậu chàng đang thắc mắc bản chất mối quan hệ giữa nàng và Luke. “Phức tạp lắm,” nàng cộc lốc đáp.
Jason giật mình, chớp chớp mắt. Đoạn cậu toe miệng cười. “Thường thì cái gì liên quan đến Luke cũng thế cả.”
“Hai người đang nói gì thế hử?” Luke gầm gừ.
“Chẳng có gì quan trọng cả,” Irene nhanh nhảu đáp. “Thôi, hai người thứ lỗi cho nhé, tôi sẽ để hai người cần bàn luận chuyện riêng gì thì cứ thoải mái.”
Nàng cười rạng rỡ tạm biệt hai người đàn ông, đoạn bước dọc theo lối đi.
Cho dù đang xảy ra chuyện gì ở đây đi nữa, chuyện ấy vẫn không dính dáng đến nàng. Chỉ là chuyện gia đình họ mà thôi.