Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 16: C16: Chương 16



Nghe tiếng Tô Nhiễm Nhiễm, Mạc Tiêu Tiêu giật mình theo phản xạ giãy người khỏi cái ôm của Liễu Khinh Huyền, mặt đỏ lựng vội vàng giải thích:

"Tô học tỷ ngươi đừng hiểu lầm, ta và Liễu học tỷ chỉ là đang tập diễn kịch cho buổi lễ chào đón tân sinh viên mà thôi". Vừa mới dứt lời Mạc Tiêu Tiêu liền hối hận, hôn cũng đã hôn rồi, mắc mớ gì gấp gáp phủi sạch làm chi? Cứ như vậy cố ý làm cho Tô Nhiễm Nhiễm hiểu lầm rồi biến tướng mối quan hệ, gián tiếp tuyên bố chủ quyền của mình chẳng phải quá ư thuận tiện sao? Hiện tại sửa miệng, kịp không?

Từ trong hỗn loạn hình ảnh, Liễu Khinh Huyền mới le lói mò đựa một tia linh quang, chưa kịp nắm chặt lấy thì đã bị Tô Nhiễm Nhiễm vô duyên vô cớ nhảy ngang vào. Trong lòng nàng bực bội, đã vậy Mạc Tiêu Tiêu còn hấp tấp phủi sạch quan hệ, tâm tình càng thêm xấu hoắc. Để che dấu xuống cảm xúc tiêu cực này, Liễu Khinh Huyền giơ tay vuốt thẳng gấu áo bị lúc nãy ôm ấp làm cho nhăn nheo, một lúc sau xác định bản thân đã hoàn toàn ổn định lại tâm trạng nàng mới ngẩng đầu, ngữ khí tự nhiên mà tiếp lời Mạc Tiêu Tiêu:

"Ừ, ta cùng Tiêu Tiêu đang luyện tập ca kịch"

Nhìn dáng vẻ...không còn kịp rồi!

Hơn nữa...Liễu Khinh Huyền khinh phong vân đạm mà nói, nghĩa là đơn thuần là diễn kịch thôi sao? Mạc Tiêu Tiêu không cam chịu mà tỉ mỉ nhìn nàng, muốn từ trên người nàng tìm ra chứng cứ chống lại giả thiết vừa rồi của mình. Chỉ là càng quan sát, tâm cô càng lạnh, biểu tình của Liễu Khinh Huyền quá mức bình đạm, không có thẹn thùng, không có trốn tránh, không có khác thường, tự nhiên thoải mái như hai phút vừa nãy không hề tồn tại.

Cũng đúng... bọn họ quen biết bất quá mới có hai ngày mà thôi, rốt cuộc là cô đang chờ mong cái gì? Mạc Tiêu Tiêu bị chính mình tự biên tự diễn mệt đến phải cúi đầu che dấu cảm xúc, cho nên

Tô Nhiễm Nhiễm: "..."

Nhìn trên mặt Liễu Khinh Huyền treo lên một nụ cười mê ly quyến rũ, ánh mắt ngược lại đủ sức đem mình lăng trì, Tô Nhiễm Nhiễm hận không thể trực tiếp cắt cổ tự sát. Thiệt tình, cô bị trúng gió gì vậy? Có ý tưởng mới thì đi tìm Duyệt Duyệt đi, mắc mớ gì phải chạy qua Liễu Khinh Huyền để làm chi khiến mình khó xử như vầy? Bây giờ rút lui còn kịp sao?

Chết sớm hay chết muộn?

Tô Nhiễm Nhiễm đánh giá một chút biểu tình của Liễu Khinh Huyền xong liền quyết đoán chạy trở lại phía cửa, nhất định phải rời đi "hiện trường vụ án" này. Tử hình với lại hoãn thi hành án, thằng ngốc cũng biết phải chọn vế sau!

Liễu Khinh Huyền cùng Tô Nhiễm Nhiễm làm bạn cùng phòng với nhau hết ba năm, có thể nói là tương đương hiểu rõ tính cách bạn học Tô nhà nàng, cho nên thấy người nọ bỏ chạy cũng hoàn toàn không khác với dự đoán của Liễu Khinh Huyền, đạm nhiên thu hồi lực chú ý, nhìn về phía Mạc Tiêu Tiêu đang cúi đầu đứng một bên.

"Còn tiếp tục tập kịch sao?"

Đầu Mạc Tiêu Tiêu ép rất thấp, ở góc độ của Liễu Khinh Huyền căn bản là nhìn không ra biểu tình của cô. Thấy Mạc Tiêu Tiêu nãy giờ trầm mặc không nói gì, đoán chắc rằng người ta thẹn thùng quá độ, nên nàng tìm đại cái đề tài đánh vỡ sự ngượng ngùng này.


"Ừm" Mạc Tiêu Tiêu ậm ừ trả lời, quả nhiên nàng không hề để ý. Cô luôn không ngừng khuyên chính mình rằng chuyện của cả hai chỉ là mới vừa bắt đầu, Liễu Khinh Huyền không hề kiêng kỵ mà hôn cô cũng đủ để chứng minh đây là một bước đột phá cực kỳ có lợi, chỉ là, chỉ là trong tim không thể không có chút gì mất mát.

Phàm là con người đều không khi nào biết đủ, không phải sao? Được một tấc liền khát cầu thêm một thước, được một thước còn mong ước thêm một trượng, vô cùng vô tận, khó có thể thõa mãn.

Mạc Tiêu Tiêu thu hồi ý tự giễu thay thế bằng tươi cười, giả bộ như cái gì cũng chưa có xảy ra:

"Dựa theo tình tiết lúc nãy tiếp tục diễn theo sao?"

Liễu Khinh Huyền không có trả lời câu hỏi của cô mà nói ra nghi hoặc trong lòng:

"Tiêu Tiêu trước đây ngươi có học qua kỹ thuật diễn sao? Từ cảnh vừa rồi mà nói, biểu hiện của ngươi thật là chuyên nghiệp nha"

"Oh, cũng đúng mà cũng không" nhớ tới hình ảnh kiếp trước cô hay tìm đủ mọi cách quấn lấy Liễu Khinh Huyền làm nũng đòi nàng dạy cho diễn kịch, khóe môi Mạc Tiêu Tiêu không thể không cong lên vài độ vòng cung, lộ ra tràn đầy ngọt ngào, "Thích người đam mê biểu diễn, chịu sự hun đúc của người đó sinh ra vài phần hứng thú, cho nên từng theo người đó đơn giản học qua chút ít da lông chứ chưa hề trải qua đào tạo chính quy"

Lần đầu tiên Liễu Khinh Huyền nhìn vẻ tươi cười rạng rỡ của Mạc Tiêu Tiêu mà lại không có được cảm giác trầm mê như trước, ngược lại cảm thấy càng chói mắt, đâm vào đôi mắt nàng vô cùng nhức nhối khó chịu.

Thích người sao? Liễu Khinh Huyền chợt nhớ ngày hôm qua Mạc Tiêu Tiêu còn nói với nàng

Là vì một người.

Vì người đó học ở S, cho nên ta chọn trường này.

Nói như vậy, người mà Mạc Tiêu Tiêu thích cũng đang học ở trường này sao? Ánh mắt Liễu Khinh Huyền hấp háy, hồi ức xẹt qua hình ảnh những người đã xuất hiện bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu trong hai ngày này, rất nhanh liền có thể phong tỏa đối tượng tình nghi. Quả nhiên...là nam sinh hôm đó gặp ở nhà ăn sao? Liễu Khinh Huyền nhịn không được đem chính mình cùng Quý Sóc âm thầm đặt lên cân so sánh.

Luận ngoại hình, nàng tự tin chính mình không hề thua kém, thậm chí còn nhỉnh hơn một bậc.


Luận tính cách, nàng ôn nhu săn sóc lại chung tình chuyên nhất, so với một tên mặt mày phong lưu đa tình thì khỏi phải bàn.

Luận năng lực, nàng có thể đảm đương trách nhiệm Phó hội trưởng Hội sinh viên, cái này cũng khỏi nhiều lời. Quý Sóc ngay cả vai trò làm đại biểu tân sinh viên còn không bò lên được thì chẳng cần phải đặt lên bàn cân.

Luận gia thế, thôi đơn giản thấy được có khả năng học đại học S thì đủ hiểu rồi.

Liễu Khinh Huyền đếm đi đếm lại, phát hiện vấn đề rõ ràng bày ra trước mắt...đó chính là trở ngại duy nhất của nàng: giới tính. Nếu Mạc Tiêu Tiêu là một người lưỡng tính thì còn dễ nói, có khả năng để nàng có cơ hội trở thành người đến sau cũng được. Nếu là ống thép thẳng băng tắp lự thì sợ là chưa bắt đầu cạnh tranh, nàng đã rớt đài. Nhưng...không có cự tuyệt nàng thân mật đụng chạm, thậm chí hôn cũng không có mâu thuẫn cảm xúc, Mạc Tiêu Tiêu là thẳng...hay là cong đây?

"Tiêu Tiêu, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề cá nhân được không?"

"Hử? Mạc Tiêu Tiêu tò mò ngẩng đầu lên, "Vấn đề gì?"

"Tính hướng của ngươi là?"

Ngao~. Mạc Tiêu Tiêu mở to hai mắt nhìn, tràn đầy kinh ngạc. Liễu Khinh Huyền có ý gì?

Chẳng lẽ...chẳng lẽ...Mạc Tiêu Tiêu tim đập không cách nào khống chế, khủng hoảng lên.

Liễu Khinh Huyền sợ bại lộ tâm tư của chính mình, lúc hỏi ra miệng cũng đã chuẩn bị sẵn một cái cớ, cho nên liền nói ngay:

"Ta biết vấn đề này có chút mạo muội, nhưng nguyên do bởi vì diễn vở ca kịch này ta phải hỏi ngươi một chút, ngươi có bài xích hoặc là ghét bỏ đồng tính luyến ái không?"

Nguyên lai là do kịch bản?

Mạc Tiêu Tiêu có chút mất hứng nhưng vẫn cứng rắn trả lời


"Không bài xích. Bản thân ta rốt cuộc là lưỡng tính"

Lưỡng tính, không bài xích thân mật tiếp xúc. Nói như vậy là nàng có cơ hội? Nghĩ đến đây, con ngươi Liễu Khinh Huyền lóe sáng

"Học tỷ thì sao?"

"Giống như ngươi" nụ cười trên gương mặt Liễu Khinh Huyền càng khắc sâu, "lưỡng tính luyến"

Hả? Lưỡng tính luyến? Hiện tại Liễu Khinh Huyền không phải là ống thép thẳng sao? Như thế nào là một người lưỡng tính? Vốn dĩ Mạc Tiêu Tiêu chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ rằng đáp án làm cô ngây dại cả người.

Khoan đã, hình như kiếp trước Liễu Khinh Huyền cũng không có nói qua chính nàng là thẳng nữ thì phải? Làm sao cô lại có cái ấn tượng sai lầm này ở trong đầu đây? Chẳng lẽ bởi vì Quý Sóc?

Về đoạn ký ức này đã quá mơ hồ, Mạc Tiêu Tiêu nghĩ mãi không ra nên đơn giản là từ bỏ.

Quan trọng là hiện tại Liễu Khinh Huyền tính hướng như vậy, cô sẽ không cần quá mức áp chế biểu lộ của mình, thậm chí còn có thể hướng Liễu Khinh Huyền bày tỏ tình cảm của cô, như vậy còn xoắn xuýt những sự việc linh tinh này làm chi. Mạc Tiêu Tiêu cả người nhất thời như uống nước tăng lực, cực kỳ hưng phấn!

Tuy rằng trước đó bị Đường Y kích thích tới mức phải sửa quyết định sớm ra tay chiếm chủ quyền, nhưng kỳ thực trong lòng Mạc Tiêu Tiêu vẫn có chút e ngại, sợ rằng bản thân lỗ liễu quá mức làm Liễu Khinh Huyền ghét bỏ. Còn bây giờ thì sao? Tất cả đều không thành vấn đề nữa! Liễu Khinh Huyền là lưỡng tính, có thể chấp nhận đồng tính luyến! Chỉ cần cô không nhát gan thì hoàn toàn không cần che che dấu dấu, trực tiếp chính diện tấn công nha!

Bất quá, đối mặt với Liễu Khinh Huyền cô làm sao có thể không nhát gan được đây? Ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng mà chỉ dám tự sướng tinh thần, Mạc Tiêu Tiêu âm thầm rơi lệ!

Liễu Khinh Huyền không biết cái đầu nhỏ của Mạc Tiêu Tiêu xốc lên xốc xuống đủ thứ tư tưởng, sau khi xác định tâm ý chính mình xong, Liễu Khinh Huyền lập tức hình thành trong đầu chiến lược tấn công Mạc Tiêu Tiêu. Có tình địch lờn vờn qua lại như hổ rình mồi, không ra tay làm sao mà coi cho được!

"Chúng ta từ chỗ cầm sư tặng đàn, bắt đầu đi" Liễu Khinh Huyền điều chỉnh cảm xúc, mở miệng đề nghị. Tuy rằng nàng vô cùng muốn được cơ hội hôn Mạc Tiêu Tiêu nhiều thêm mấy lần, nhưng là sợ trong lúc tâm tình kích động sẽ làm ra hành vi gì đó quá trớn dọa Mạc Tiêu Tiêu sợ hãi, đành phải tiếc nuối mà bỏ qua cái phúc lợi này, chỉ vì tương lai dài lâu trước mặt.

"Ừm" Mạc Tiêu Tiêu còn chưa từ trong kinh hỉ "Liễu Khinh Huyền là lưỡng tính luyến ái" phục hồi lại tinh thần, hoàn toàn nghe không vô những gì nàng vừa nói cứ liều mạng gật gật.

...

Sau ba nụ hôn bày tỏ chân tình, cầm sư cùng tiểu công chúa tuy rằng không ai nói lời nào, nhưng cả hai đều đã tâm đầu ý hợp cùng bên nhau. Các nàng ngồi chung trong đình, đem những chuyện vui của cả hai rì rầm tâm sự, không ai thèm nhắc lại sự tình thánh thượng tứ hôn vừa nãy.


Thật ra, có những việc không đề cập tới không có nghĩa là đã quên mất. Đối với các nàng chuyện tứ hôn giống như là ngạnh sinh ở yết hầu, phun không ra nuốt không xuống, liều mạng làm lơ vẫn không thể phớt lờ được cảm giác nhức nhối khó chịu. Dần dần bầu không khí trở nên trầm mặc, ngoài tiếng gió thổi lá cây rì rào cũng không còn âm thanh nào khác.

Tiểu công chúa không mấy dễ chịu trong sự im lìm nặng nề này, muốn đứng lên cáo biệt, lời nói còn chưa ra khỏi miệng liền bị cầm sư níu tay kéo lại. Nàng không nói câu gì, chỉ lẳng lặng trao cho công chúa chiếc đàn.

"Đây là?"

"Lễ vật sinh thần" cầm sư nói xong, không đợi công chúa phản ứng liền xoay người rời đi, đến cái quay đầu cũng không có nhìn lại nơi này.

...

"Làm sao lại hết rồi?" Mạc Tiêu Tiêu lật một tờ thấy trang giấy trắng bóc, cả người đều ngố ra. Ban nãy khắp đầu óc cô đã bị phân cảnh có nụ hôn kinh bạo kia chiếm cứ hết lực chú ý, tới giờ mới phát hiện tờ giấy kế tiếp hoàn toàn trống rỗng.

"Chuyện xưa đã kết thúc"

"Kết thúc tại đây? Cái này...chẳng phải là mới bắt đầu sao?"

"Bắt đầu cũng là kết thúc, mỗi cái tiết mục diễn khai giảng năm học đều như vậy", Liễu Khinh Huyền bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Phần tiếp theo không quan trọng sẽ không cần diễn tiếp nữa"

"Ngươi làm vậy là cắt đuôi bỏ lửng" Mạc Tiêu Tiêu bị chuyện xưa gợi lên hứng thú, nhất thời bất mãn với cái kết như vầy, "Bỏ lửng rất dễ chọc cho bị đánh, ngươi không sợ sao?"

"Không sợ" Liễu Khinh Huyền bị biểu tình phản kháng đáng yêu của Mạc Tiêu Tiêu chọc cho cả người vui vẻ, khóe môi lơ đãng hiện lên nụ cười, "kết cục lấy hình thức bộc bạch tình cảm, coi như cũng không phải là bỏ lửng"

"Kết truyện là gì?"

"Ngươi muốn biết?"

"Đương nhiên!"

"Hôn ta một cái, ta nói cho nghe"

"???"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.