Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 44: C44: Chương 44



Liễu Khinh Huyền vừa định thử hỏi thêm một hai câu, ngờ đâu đúng lúc này cửa ký túc xá vang lên tiếng gõ.

Nghe bên ngoài truyền đến âm thanh thùng thùng, Mạc Tiêu Tiêu tức khắc như được lệnh đại xá, sải bước chạy nhay tới cửa, trốn khỏi tầm mắt của Liễu Khinh Huyền.

Quả nhiên, Mạc Tiêu Tiêu vẫn còn có chuyện gạt nàng mà.

Ánh mắt Liễu Khinh Huyền lấp lóe, suy xét đến người ngoài cửa đang chờ đành tạm thời đem nghi hoặc đè xuống đáy lòng. Tương lai còn dài, cái gì cần biết rồi cũng sẽ biết thôi.

Mạc Tiêu Tiêu đem cửa phòng mở ra, thấy trước mắt đang đứng là Đới Mộng Doanh với vẻ mặt rối rắm, cô tức khắc lộ ra thần sắc kinh ngạc. Giờ này chẳng phải Đới Mộng Doanh nên là cùng với Tiêu Hàm Duyệt ở một chỗ sao? Làm gì mà đơn độc một người đến đây?

"Tiêu Tiêu..." Đới Mộng Doanh hơi hé miệng, muốn nói gì đó mà lại thôi.

"Làm sao vậy?" Vừa hỏi, Mạc Tiêu Tiêu vừa tránh người qua một bên nhường đường.

"..." Đới Mộng Doanh đi vào phòng, nhìn thấy tầm mắt của Mạc Tiêu Tiêu cùng Liễu Khinh Huyền đang dán lại đây, cậu do dự một hồi rồi mở miệng nói: "Tiêu học tỷ đuổi ta về"

"???" Mạc Tiêu Tiêu cả người đông cứng, Tiêu học tỷ đuổi người? Người bị đuổi đây, chính là Đới Mộng Doanh?

Chuyện này thật quá sức tưởng tượng!

"Xảy ra chuyện gì sao?" Liễu Khinh Huyền cũng kinh ngạc không kém, nghi hoặc nhìn cậu hỏi.

"Ta cũng đâu biết đâu..." Vẻ mặt Đới Mộng Doanh mờ mịt. "Trước đó còn tốt đẹp, tự nhiên lại nổi giận lên, đem ta đuổi ra ngoài"

Mạc Tiêu Tiêu: "..."

Liễu Khinh Huyền: "Trong quá trình này ngươi đã làm cái gì sao?"

"Oh" Đới Mộng Doanh trầm tư suy nghĩ, "Hình như đâu có...khoan đã, giúp Lưu Duyệt dọn vali có tính không?"

"Lưu Duyệt?" Mạc Tiêu Tiêu giật lại trí nhớ trong đầu, đáng tiếc không có chút ấn tượng, "Đó là ai?"


"Là đồng học cùng lớp với chúng ta, ký túc xá 1105 đó"

"Oh, oh, oh. Có ấn tượng rồi. Tóc ngắn, choàng khăn, đeo kính đen?"

"Đúng, là cậu ấy"

"..." Chờ đã, người tên Lưu Duyệt này hình như hồi kiếp trước từng có tỏ tình với Đới Mộng Doanh qua một lần. Chân mày thanh tú của Mạc Tiêu Tiêu nhíu nhíu lại, suy tư một hồi từ trong sâu xa ký ức đào được mối quan hệ của sự việc, biểu tình tức khắc quái dị.

Hèn chi Tiêu Hàm Duyệt sẽ đuổi Đới Mộng Doanh khỏi phòng. Nữ nhân đang ghen không thể nào nói lý lẽ được nha. Mạc Tiêu Tiêu vốn định đem suy đoán của mình nói cho Đới Mộng Doanh nghe, nhưng nhìn tới bộ dáng rũ rượi của cậu, lời vừa ra tới miệng liền bị ngậm lại nuốt ngược xuống bụng.

Theo như những gì cô hiểu về Tiêu Hàm Duyệt từ kiếp trước, trình độ phúc hắc của người này một chút cũng không thua kém Liễu Khinh Huyền. Xem xét biểu hiện của cô gần đây, rõ ràng là Tiêu Hàm Duyệt có vài phần tâm tư với Đới Mộng Doanh. Muốn dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt thúc đẩy Đới Mộng Doanh thông suốt, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Còn cô vẫn là nên thận trọng một chút, từ lời nói tới việc làm, miễn cho phá hỏng kế hoạch của Tiêu Hàm Duyệt.

Dù gì đối với couple này, Mạc Tiêu Tiêu vẫn khá là xem trọng.

"Bây giờ ngươi tính làm cái gì?"

Đới Mộng Doanh cẩn thận nhìn sang Liễu Khinh Huyền một cái, thăm dò nói

"Dọn về ở?"

"Được thôi. Được thôi" Mạc Tiêu Tiêu đang muốn né tránh bị Liễu Khinh Huyền "chất vấn", nghe cậu nói vậy liền vui vẻ đáp ứng.

Liễu Khinh Huyền: "..."

"Vậy ta làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là về ký túc xá của ngươi chứ sao" Mạc Tiêu Tiêu trả lời dĩ nhiên.

Liễu Khinh Huyền: "..."

Con người ta đều là trọng sắc khinh bạn, làm sao tới lượt bạn gái của nàng liền biến thành trọng bạn khinh sắc đây? Hay là nói, Mạc Tiêu Tiêu đang muốn trốn tránh cái gì?


Liễu Khinh Huyền liếc Mạc Tiêu Tiêu thật sâu một cái, thấy cô cứ núp núp né né ánh mắt của mình, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn vài phần.

"Cứ quyết định vậy đi. Doanh Doanh, ta đi với ngươi tới ký túc xá Tiêu học tỷ lấy chăn đệm đi" nói xong, Mạc Tiêu Tiêu lôi kéo tay Đới Mộng Doanh đi ra ngoài.

Liễu Khinh Huyền: "..." Tuy rằng nàng có thể hiểu phản ứng của Tiêu Tiêu, nhưng khi nhìn thấy cái nắm tay kia thì vẫn là có chút khó chấp nhận.

Haiz. Liễu Khinh Huyền thở dài.

Rõ ràng từ xưa đến nay nàng ghét nhất là kiểu ghen tuông dấm dớ này, nhưng mà từ khi quen với Tiêu Tiêu đến giờ, hình như là ngày nào nàng cũng phải uống một ly dấm đây.

...

Đối với việc dòn về phòng cũ, sâu trong nội tâm Đới Mộng Doanh vẫn là cự tuyệt chuyện này, chỉ vì muốn tìm hiểu một chút trạng thái trước mắt của Tiêu Hàm Duyệt, cậu vẫn đi theo Tiêu Tiêu tới cửa phòng người này.

Cộc cộc cộc~ Mạc Tiêu Tiêu gõ cửa ba tiếng, cửa phòng liền mở ra.

Thấy Đới Mộng Doanh đứng phía sau Mạc Tiêu Tiêu, biểu tình Tiêu Hàm Duyệt ngay lập tức lạnh xuống vài độ.

"Có việc gì sao?"

"Doanh Doanh nói phải dòn về phòng cũ, cho nên chúng ta lại đây lấy chăn đệm"

"Oh" Tiêu Hàm Duyệt lãnh đạm ứng thanh, từ phía sau cửa xách ra một túi xách đã đóng gói sẵn vật dụng, đưa tới trước mặt Đới Mộng Doanh: "Đồ vật đã thu dọn xong, đều ở chỗ này"

Đới Mộng Doanh: "..."

Nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của Tiêu Hàm Duyệt, một đường lên kế hoạch suy nghĩ trong đầu giờ đây cái gì cũng nói không ra, lặng lẽ khom ngườidđem túi xách đùm đề trên mặtdđất cầm lên, xìu xìu ển ển xoay người hướng về ký túc xá của mình mà đi.

Quả nhiên, Tiêu Hàm Duyệt là đang cố ý làm động tác giả mà. Trước thả người đi, sau đó bất ngờ bắt người về. Đều là kịch bản!


Thấy Mạc Tiêu Tiêu đối với mình mỉm cười thông suốt, Tiêu Hàm Duyệt cũng cong cong khóe môi, khẽ gật đầu ám chỉ.

Mạc Tiêu Tiêu nháy mắt liền hiểu ý đồ của cô, giơ tay ra dấu OK, sau đó đuổi theo bước chân Đới Mộng Doanh.

Tiêu Hàm Duyệt chăm chú nhìn theo bóng lưng đang nhỏ dần của Đới Mộng Doanh, trong đầu nghĩ đến vừa rồi bắt gặp Đới Mộng Doanh cùng Lưu Duyệt sóng vai nhau nói nói cười cười, trên mặt liền hiện ra một nét cười mơ hồ không rõ ý nghĩa.

Đại hình khuyển loại thú cưng to xác này, muốn nuôi thành trung khuyển còn phải chịu khó mà huấn luyện nhiều nhiều ha.

Đới Mộng Doanh thất thểu lê bước trở về ký túc xá, nhìn xuống mớ hành lý bị Tiêu Hàm Duyệt kiểu như gấp gáp chờ không được mà nhanh chóng đóng gói, tâm tình rơi tự do xuống hố sâu vạn trượng. Về tới phòng ngay cả sức lực thu thập dọn dẹp giường nêm cũng thôi, nằm liệt trên sofa nhìn trần nhà phát ngốc.

Cậu chọc giận Tiêu Hàm Duyệt hồi nào vậy?

Mạc Tiêu Tiêu nhìn thấy bạn mình như vậy cũng chỉ đành thở dài lắc đầu, EQ của Đới Mộng Doanh quả nhiên không thuộc phân khúc trung bình khá mà, biểu lộ của người ta rõ ràng như vậy mà vẫn cứ mờ mờ mịt mịt không chịu hiểu gì cả, chẳng trách đươc Tiêu Hàm Duyệt phải dùng tớip hương pháp này tạo xúc tác.

Mà khoan...

Chuyện của bản thân mình với Liễu Khinh Huyền, không phải Đới Mộng Doanh cũng rất mau mắn nắm bắt sao? Làm gì mà chạy một vòng đến chính mình thì lại không hay không biết gì đâu? Chuyện người thì sáng, chuyện mình thì tối?

Lúc Liễu Khinh Huyền từ trong wc bước ra thì đã thấy hai người hóa đá ngồi trên sofa, một người lại một người phát ngốc, không khỏi có chút kinh ngạc:

"Nhanh như vậy đã thu thập xong rồi?" Mấy ngày nay đồ đạc linh tinh vụn vặt của Đới Mộng Doanh dọn đến phòng Tiêu Hàm Duyệt hình như cũng đâu có ít. Cái tốc độ thu thập đồ này cũng quá là kinh dị đi.

"Ý, ngươi còn chưa có dọn đi sao?" Lúc Mạc Tiêu Tiêu vào phòng đã không thấy thân ảnh của Liễu Khinh Huyền, cứ tưởng nàng đã trở về ký túc xá của mình rồi. Cho nên giờ phút này nhìn thấy không khỏi có chút ngạc nhiên.

Liễu Khinh Huyền: "..." lời này nói ra như vậy, là muốn kiếm chuyện gì? Gấp tới mức chờ không nổi đuổi nàng đi sao? Nếu như là muốn trốn tránh bị nàng chất vấn, kiểu thái độ này cũng hơi bị quá đáng nha. Đã nói tình đến chết không phai, kiếp trước kiếp này đều phải bên nhau đâu rồi?

Hay là bên nhau thời gian quá dài, bắt đầu chán nàng rồi đi?

Tuy rằng Liễu Khinh Huyền hiểu rõ Mạc Tiêu Tiêu yêu mình yêu đến khắc cốt ghi tâm, sẽ không thể có tư tưởng thế này. Nhưng trong cơn ghen tuông, mạch tư duy của bán cầu não vẫn là hướng theo phương này mà cố chấp hoạt động.

Nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của Liễu Khinh Huyền, sống lưng Mạc Tiêu Tiêu mơ hồ bị một luồng lãnh khí hun cho nổi da gà, co rúm người xích đến gần Đới Mộng Doanh sưởi ấm.

Liễu Khinh Huyền: "..."

"Doanh Doanh"


"Hả?" Đột nhiên nghe Liễu Khinh Huyền kêu mình như vậy, Đới Mộng Doanh đang từ trạng thái "ngây ra như phỗng" nháy mắt liền khôi phục thần hồn, thụ sủng nhược kinh mà trả lời: "Sao vậy?"

"Ngươi có thể để phòng ở thêm một người sao?"

"???" Đới Mộng Doanh sửng sốt một hồi mới phản ứng lại: "Ý của ngươi là ba người chúng ta ở chung một ký túc xá sao?"

"Ừ, có thể không?"

Mạc Tiêu Tiêu: "..." cái cảm giác quỷ dị này là thể loại tình huống gì đây? Liễu Khinh Huyền không phải là tính...

Nghĩ tới một cái khả năng thật kinh khủng, săc mặt Mạc Tiêu Tiêu đại biến, quýnh quáng nháy mắt với Đới Mộng Doanh. Không thể đồng ý! Không thể đồng ý được! Thật vất vả mới có thể né được Liễu Khinh Huyền tra khảo một lát, nếu mà bây giờ còn đáp ứng ở chung chẳng phải là công toi rồi sao!

Liều mạng trừng mắt nhìn Đới Mộng Doanh ra hiệu, hai con mắt trái phải đều sắp sửa lòi tròng ra, nhưng mà ông trời ơi! Đới Mộng Doanh vậy chứ lại chẳng hiểu cô chút nào!

Bên cạnh, Liễu Khinh Huyền nhìn thấy hành động mờ ám của Mạc Tiêu Tiêu, khóe môi câu lên, cười lộng lẫy tỏa nắng:

"Không được sao?"

Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu là quan hệ người yêu, giữa bạn gái vớin hau có thể nói là keo sơn gắn bó, không nỡ xa nhau mà đúng không? Mạc Tiêu Tiêu nỗ lực đưa mắt ra hiệu với cậu khẳng định là không muốn Liễu học tỷ dọn đi, mà lại mắc cỡ không dám nói thẳng, cho nên mới ám chỉ mình như vậy?

Chắc đúng rồi! Ừ, khẳng định không sai!

Nghĩ ngợi kỹ càng, Đới Mộng Doanh gật gật đầu thuận tiện đóng vai chất xúc tác trợ nhiệt:

"Được chứ sao không, chỉ là ký túc xá chỉ có hai cái giường, ba người chắc không dễ dàng lắm?" Nếu không, Liễu học tỷ ngươi cùng Mạc Tiêu Tiêu chịu khó chen một cái giường đi...

Lời chưa kịp nói ra, đã bị Liễu Khinh Huyền cho là gián tiếp từ chối nên mau chóng đánh gãy: "Ta ngủ sofa là được"

Liễu Khinh Huyền cong cong khóe môi, cười như chuông ngân mà bổ sung: "Sofa lớn như vậy, ngủ một người tuyệt đối không thành vấn đề"

"Cũng được" chính chủ đã nói tới như vậy, Đới Mộng Doanh đành nuốt xuống những lời còn đang suýt vọt ra khỏi miệng.

Mạc Tiêu Tiêu: "..." Đúng là đồng đội với heo mà! Đã nháy mắt ra hiệu tới mức này, mắc cái gì còn phải đáp ứng người ta? Rốt cuộc ngươi là bạn cùng phòng với ai vậy? Mới ngày xưa cả hai cùng nhau học chung cùng nhau chịu phạt cùng nhau bị thương, tình đồng chí quên hết rồi sao? Tay cứ muốn chỉa ra ngoài chi vậy?

Cảm nhận được hàn khí từ từ xâm nhập, cả người Mạc Tiêu Tiêu muốn phải hỏng mất, hận không thể trực tiếp nhào lên người Đới Mộng Doanh đập cho cậu một trận, bóp cổ cậu chất vấn vì cái gì mà lại đồng ý!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.