Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 46: C46: Chương 46



"Ngươi vừa mới tính nói cái gì?"

Đới Mộng Doanh: "..." cậu vừa mới tính nói cái gì? Ack, thổi một cái quên hết trơn rồi.

Ơ...Đới Mộng Doanh trầm tư một lát, mở miệng thăm dò:

"Tiêu Tiêu, ta hỏi ngươi cái này"

"Ừ? Cái gì?" Mạc Tiêu Tiêu ứng thanh, cúi đầu húp một ngụm canh rong biển.

"Ngươi, ừm, có phải là thích ta?"

"Phụt~" Mạc Tiêu Tiêu đột nhiên bị kích thích, nhất thời nhịn không được đem toàn bộ ngụm canh trong miệng phun hết ra ngoài, dội lên người Đới Mộng Doanh ngồi đối diện: "Ngươi nói cái gì? Ta thích ngươi? Are you kidding me?"

Lúc này bị xối cho một thân dơ hầy, Đới Mộng Doanh tê tái: "..."

"Xin lỗi. Xin lỗi" Mạc Tiêu Tiêu thấy được hậu quả của sự xúc động, quýnh quáng rút khăn giấy lau khô vết canh trên người Đới Mộng Doanh: "Ack, hình như chùi không ra. Ngươi về ký túc xá thay quần áo tắm rửa đi. Ngươi...chắc là không ăn nữa đâu hả?"

Đới Mộng Doanh lặng lẽ lắc đầu, yếu ớt nói: "Đã như vầy rồi còn ăn cái gì?" Không thích thì nói không thích đi, đối đãi như vầy chi vậy?

Trái tim nặng trĩu!

"Ta cũng không cố ý, chỉ là, chỉ là lời ngươi nói quá đáng sợ đi" nghĩ lại câu Đới Mộng Doanh vừa mới hỏi, Mạc Tiêu Tiêu cực kỳ khó hiểu: "Rốt cuộc ngươi là làm sao lại tưởng tượng thành ta thích ngươi vậy?"

Nhìn trên quần áo ướt một bệt đen thui, cả trái tim Đới Mộng Doanh đều vỡ vụn, ủy khuất nói:

"Gần đây ngươi toàn là theo ta như hình với bóng, còn trốn tránh Liễu học tỷ. Chẳng lẽ ta hiểu sai sao?"

Mạc Tiêu Tiêu: "..."

"Ngươi suy diễn xa quá rồi. Trên đường về mua chút nước đi"

"???" Đới Mộng Doanh sửng sốt, "Mua nước làm chi?"


"Đổ vào đầu ngươi chứ làm chi" Mạc Tiêu Tiêu trả lời rất đương nhiên, chế nhạo nhìn cậu, "Dù sao trong óc của ngươi lềnh bềnh nước, thêm một chút cũng không sao"

Đới Mộng Doanh: "..."

"Thôi vĩnh biệt. Ta cảm thấy tình bạn cùng phòng của chúng ta đã đi đến hồi kết thúc. Phun canh rong biển lên người ta thì thôi, còn dìm ta nói đầu ta úng nước. Lương tâm ngươi không cắn rứt sao?"

"Không cắn rứt" Mạc Tiêu Tiêu cười hì hì, "Không chỉ có không cắn rứt, còn vô cùng vui vẻ"

"Tình cảm đâu? Tình cảm đâu?"

Liễu Khinh Huyền vừa mới tan học, trên đường đi trùng hợp gặp phải hai người cũng đang về ký túc xá, nghe lọt tai liền không tự giác bước nhanh chân theo, sảng khoái hướng Đới Mộng Doanh tuyên bố quyền sở hữu:

"Tình cảm của cô ấy đặt ở đây"

Tuy rằng trên cơ bản Đới Mộng Doanh cùng Tiêu Hàm Duyệt coi như đã ghi tên couple vào sổ nhân duyên, nhưng Liễu Khinh Huyền luôn đem bản thân ngâm trong lu dấm, nàng vẫn đem Đới Mộng Doanh đặt bên ngoài phạm vị an toàn.

"Đúng vậy. Tình cảm của ta đều cho Liễu Khinh Huyền hết rồi. Không có dư thừa cho ngươi. Ngươi tìm người khác đòi đi" nói rồi còn khoa tay múa chân làm cái động tác cổ vũ Đới Mộng Doanh: "Chúc ngươi may mắn"

Đới Mộng Doanh không kịp phòng ngừa, bất ngờ chịu ngược: "..."

Cậu muốn dọn ký túc xá. Cậu muốn dọn ký túc xá! Huhuhu, Tiêu học tỷ mau mau lãnh cậu trở về đi. Cậu không muốn cùng với hai cái người mà hễ động một chút là rải cẩu lương thả thính cho mình xem, nơi nơi đều tung hê tình yêu màu hồng phấn bay mù mịt đầy trời, khiến mình chua lè cả người.

Đáng tiếc là, Tiêu Hàm Duyệt đang ở phòng của mình làm bánh ngọt, cũng không có thuận phong nhĩ, không có thuật đọc tâm cho nên không thể biết được khát khao của Đới Mộng Doanh lúc này.

Nhìn theo hai người kia một hồi đột nhiên nháo mâu thuẫn, một hồi lại ân ân ái ái sóng vai nhau bước vào ký túc xá, trái tim Đới Mộng Doanh cảm thấy thật già cỗi, thật mệt nhọc.

Bỗng dưng muốn có người yêu, làm sao đây?

Đới Mộng Doanh nặng nề lê bước trở về, thấy trước mắt hai người họ rõ ràng đâu có nói cái gì, mà vẫn không hiểu sao tỏa ra một trường không khí vô cùng ái muội, nội tâm của cậu lập tức càng thêm nặng trịch. Mấy ngày trước sao không nghĩ tới mình ở trong ký túc xá có biết bao nhiêu dư thừa.

Đới Mộng Doanh đang cân nhắc có nên đi ra ngoài dạo vài vòng, để cho couple này có thêm một chút thời gian riêng tư cạnh nhau chăng? Còn chưa kịp hành động thì cửa phòng bị gõ vang.


"Đới Mộng Doanh đồng học?" Lưu Duyệt đứng ở ngoài ký túc xá nhìn thấy Đới Mộng Doanh ra mở cửa, hai tay đang thả lỏng bên hông không tự giác mà khẩn trương nắm lên, thanh âm cũng thấp thỏm theo: "Ta vừa mới học làm vài món bánh ngọt, thử làm một chút..."

Bánh ngọt? Vừa nghe đến hai chữ này, đôi mắt Đới Mộng Doanh lập tức lóe sáng như đèn pha. Lưu Duyệt thấy thế gương mặt liền đỏ ửng lên, theo bản năng cúi thấp đầu, thanh âm cũng nhỏ bớt vài phần:

"Ngươi có thể giúp ta nếm thử một chút xem hương vị ra sao không?"

"Rất vui lòng" Đới Mộng Doanh cùng Mạc Tiêu Tiêu đều rất ghiền ăn ngọt. Nghe mời như vậy làm sao mà còn do dự, lập tức gật đầu đáp ứng.

Lưu Duyệt nghe thế liền mỉm cười: "Bánh ngọt đều để ở trong phòng ký túc xá, bây giờ ngươi có thể qua không?"

"Được thôi"

Nhìn Đới Mộng Doanh cùng Lưu Duyệt rời đi, Mạc Tiêu Tiêu không khỏi đem ánh mắt dời sang Liễu Khinh Huyền:

"Ngươi nói, chúng ta cần báo cho Tiêu học tỷ biết chuyện này không?"

Liễu Khinh Huyền buông xuống di động trong tay, nhẹ nhàng cười, ánh mắt lấp lánh màu sắc kiểu như muốn xem kịch vui: "Cô ấy tới rồi"

"Ngươi nói rồi?" Mạc Tiêu Tiêu kinh ngạc hô lên, tốc độ này không khỏi quá là nhanh nha.

"Không có. Là cô ấy làm món bánh ngọt Đới Mộng Doanh thích ăn. Tính qua đưa cho cậu ấy"

"Vậy à?" Mạc Tiêu Tiêu ứng thanh, nụ cười mang theo vui sướng khi người khác gặp họa: "Vậy là có trò hay để xem rồi, đúng không?"

"Đại khái đúng đi" Liễu Khinh Huyền nheo mắt nhìn Mạc Tiêu Tiêu còn đang ngây thơ không cảm nhận được nguy hiểm, khóe môi khẽ nhếch lộ ra một nụ cười mê người mà cũng chết người.

Quả nhiên vừa nói xong, cửa phòng lần thứ hai kêu vang. Tiêu Hàm Duyệt đi vào ký túc xá, nhìn quanh mộtv òng lại không thấy bóng dáng Đới Mộng Doanh, nhất thời nhìn sang Liễu Khinh Huyền hỏi:

"Doanh Doanh đâu? Không phải ngươi nói cậu ấy ở ký túc xá sao?"


"Chính xác là vừa mới ở. Nhưng trước một phút đồng hồ đã bị một người ở ký túc xá cách vách gọi đi rồi..."

"Lưu Duyệt" Mạc Tiêu Tiêu bên cạnh bổ sung

"Đúng, Lưu Duyệt. Bị cô ta kêu qua bên phòng nếm thử món bánh ngọt tự tay cô ta làm rồi"

"Lưu Duyệt?" Sắc mặt Tiêu Hàm Duyệt tối sầm, đôi mày thanh tú không tự giác nhăn lại

Thấy Tiêu Hàm Duyệt đang cố nhớ cái người tên này, Mạc Tiêu Tiêu vội vàng nhắc nhở:

"Chính là nữ sinh tóc ngắn mang kính đen, dáng người không tính là cao, trắng nõn xinh xắn ở phòng 1105 kia"

Tiêu Hàm Duyệt: "..." người này còn không phải là cái nữ sinh lúc trước cùng Đới Mộng Doanh thân mật đứng cạnh nhau nói nói cười cười sao? Nghĩ tới một màn ngày đó, gương mặt Tiêu Hàm Duyệt càng thâm đen mấy phần.

Trên wechat dỗ dành cô thành khẩn đến vô cùng, hiện tại cùng nữ sinh khác câu tam đáp tứ, còn đi nếm bánh ngọt của người khác làm. Là chê bánh cô làm không thể ăn sao?

Hơ hơ...

"Các ngươi chờ một chút, ta đi về đem bánh mới vừa làm quay lại đây" Tiêu Hàm Duyệt lạnh mặt đứng dậy, "Không cần đợi tên rác rưởi kia"

"Cần giúp không?" Mạc Tiêu Tiêu thập phần tích cực. Phải biết rằng ngoài tài nấu cơm, Tiêu Hàm Duyệt làm bánh ngọt cũng đạt tròn điểm mười trên mười à. Là một đứa tham ăn, lúc đầu nghe được Liễu Khinh Huyền nói Tiêu Hàm Duyệt vì Đới Mộng Doanh làm bánh ngọt thì đã thèm không chịu được. Hiện tại có cơ hội ăn làm sao không tích cực!

"Ừ. Làm hơi nhiều, một người bưng không hết"

Mạc Tiêu Tiêu: "!!!" Lại còn làm nhiều, vậy chẳng phải cô có thể ăn bánh ngọt đến no căng rồi?

Mạc Tiêu Tiêu hưng phấn quá độ, quên mất mình vừa mới ăn cơm trưa, gấp không chịu được mà kéo kéo Liễu Khinh Huyền bên cạnh:

"Khinh Huyền, nhanh nhanh. Chúng ta đi giúp Tiêu học tỷ"

"Đúng rồi" Tiêu Hàm Duyệt nghe được Mạc Tiêu Tiêu xưng hô, không khỏi ngừng chân quay đầu nhìn cô, nói: "Trực tiếp kêu tên của ta là được. Không cần giữ lễ tiết gọi Tiêu học tỷ đâu"

"Được. Duyệt Duyệt" Mạc Tiêu Tiêu rất nghe lời, sửa lại miệng

Liễu Khinh Huyền: "..." có bạn gái là một cái đứa tham ăn, là thể loại tình huống như thế nào? Liễu Khinh Huyền khẽ thở dài...

Đại khái chắc là ở chỗ nào hay vào lúc nào, thì nàng cũng phải lo lắng rằng bạn gái yêu dấu nhà nàng luôn luôn có nguy cơ rất cao sẽ bị bọn đào tường dùng mỹ thực dụ dỗ mà đem câu đi mất tiêu.


....

Bánh ngọt của Lưu Duyệt làm ra lò nhìn khá là tốt, màu sắc tươi mới rất dễ chọc cho người thèm ứa nước miếng. Đới Mộng Doanh vừa nhìn thấy liền thích vô cùng, chờ không nổi vội vàng thò tay lấy cắn một ngụm.

Sau đó...

Cậu đã được thể nghiệm như thế nào gọi là tuyệt vọng!

Miếng bánh cực phẩm trong tay vậy chứ mang một hương vị cực kỳ vi diệu, một lời khó mà diễn tả được!

Đới Mộng Doanh không cách nào hiểu nổi một cái bánh ngọt mà thôi, làm sao lại có thể là một tập hợp mẹ gồm các phần tử con là các em a chua-a ngọt-a đắng-a chát tạp loạn tùng xèo như vậy!

Đối diện với đôi mắt lấp lánh như ánh sao [chổi] trên trời đang chớp chớp nhìn mình chờ đợi, Đới Mộng Doanh căng cứng cơ cổ nuốt xuống hợp chất trong miệng, mặc dù cậu cảm thấy phun ra thì mới đúng với bản năng con người hơn.

"Lưu Duyệt, ngươi làm bánh xong có thử nếm qua trước chưa?"

"Không có. Ta muốn để ngươi là người thứ nhất ăn thử" nhìn biểu tình hàm nghĩa thâm thúy của Đới Mộng Doanh, trái tim của Lưu Duyệt rơi lộp bộp, "Sao vậy? Ăn không ngon hả?"

Đới Mộng Doanh uyển chuyển trả lời

"Cũng không phải. Ngươi ăn thử một miếng thì biết" rốt cuộc đối mặt với một kẻ lần đầu tiên xuống bếp làm bánh ngọt, vạn nhất lỡ miệng nói hơi nặng lời, tổn thương tới lòng tự trọng của người ta thì cả đời này không chừng người ta cũng không dám lăn vào bếp nữa. Lúc đó tội lỗi của cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Lưu Duyệt nghe lời, cầm một miếng bánh từ trên bàn nhấc lên bỏ vào miệng cắn một cái:

"Hình như cũng được mà. Đới đồng học, ngươi có muốn ăn thêm nữa không?"

Đới Mộng Doanh: "..." giữa bọn họ có mối thâm thù đại hận gì sao? Ăn thêm nữa? Troll nhau à?

Mà khoan đã...

Nhìn Lưu Duyệt mặt không đổi sắc mà ăn hết miếng bánh trên tay, trong đầu Đới Mộng Doanh bỗng bụp một phát, nhảy ra mộtc ái suy nghĩ: Hệ thần kinh vị giác của hai người họ không có cấu tạo giống nhau!

"Không. Không cần đâu. Ta mới ăn cơm trưa xong còn no lắm, ăn không nổi nữa" mắt thấy Lưu Duyệt đanh tính cầm thêm một khối bánh khác ấn vào tay cậu, Đới Mộng Doanh cuống quít từ chối.

"Không thành vấn đề" Lưu Duyệt nghe vậy cười cười, đem cả mâm bánh nhét lên tay cậu, "Ta làm rất nhiều, ngươi cứ giữ lấy coi như ăn thay cơm chiều đi"

Đới Mộng Doanh: "..." cậu, cậu có thể cự tuyệt sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.