Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 52: C52: Chương 52



Liễu Khinh Huyền ghé mắt nhìn giao diện trò chuyện, nhịn không được cười một tiếng: "Ngươi nha"

Mạc Tiêu Tiêu hì hì cười thật giảo hoạt, buông xuống di động.

"Bịa chuyện vụng về như vậy, ngươi xác định có thể lừa được Đới Mộng Doanh sao?"

"Lừa người khác không được, nhưng để bịp Đới Mộng Doanh thì có thể chứ sao", Mạc Tiêu Tiêu hi hi ha ha trả lời, vẻ mặt đương nhiên là ta thắng lợi.

Liễu Khinh Huyền nghe cô trả lời như vậy xong, tức khắc ngữ khí bốc mùi chua loét:

"Nhìn ngươi coi bộ thật là hiểu rõ cậu ta ha".

Cái tên dấm tinh này...ngâm mình trong bình dấm chua nhất định không chịu ra? Tùy ý nói một câu cũng có thể bị dấm vẩy trúng?

Mạc Tiêu Tiêu tiến lên một bước ôm chầm lấy cánh tay của nàng, dùng kỹ năng làm nũng quen thuộc của mình mà lắc lắc.

"Tốt xấu gì kiếp trước cũng là ta và Đới Mộng Doanh là bạn cùng phòng ba năm mà, sao có thể không hiểu được chút gì đâu. Hơn nữa..." biểu tình của Mạc Tiêu Tiêu dần biến đổi, "Ngươi dám nói ngươi không hiểu được Tô Nhiễm Nhiễm chút nào sao?"

"Không dám."

"Vậy mà ngươi còn cứng giọng nói ta. Hừ"

"Hiểu rõ là một chuyện" Liễu Khinh Huyền khẽ thở dài, "Ghen hay không ghen là một chuyện khác"

"Hừ"

"Ngươi là heo con sao? Lúc nào cũng hừ hừ" nghe Mạc Tiêu Tiêu máy móc hừ hừ như vậy, Liễu Khinh Huyền khúc khích cười trêu ghẹo.

"Ngươi mới là heo con. Cả nhà ngươi..." đều là heo con. Mạc Tiêu Tiêu tính nói, bỗng sực nhớ vừa nãy bị nàng thuận lời mà bắc tiếp thang đi trêu ghẹo mình, đành vội vàng sửa miệng: "Ngươi mới là heo con. Ngươi mới là heo con"

Liễu Khinh Huyền phì cười, duỗi tay nhéo nhéo lúm đồng tiền trên mặt Mạc Tiêu Tiêu.


"Vợ của ta, ngươi làm sao mà lại đáng yêu đến vậy đây?"

Mạc Tiêu Tiêu thân mình thoáng chốc đông cứng, khó khăn nuốt ngụm nước bọt:

"Ngươi, vừa mới kêu ta cái gì cơ?"

Liễu Khinh Huyền nhướn nhướn mi:

"Sao vậy? Ngươi không thích xưng hô như vầy?"

"Không phải" thanh âm Mạc Tiêu Tiêu ri rí, có chút nhột nhạt mà nói: "Ta chỉ là không nghe rõ"

Liễu Khinh Huyền vui vẻ cười lên, đôi tay ôm lấy bả vai nhỏ nhắn của cô, ánh mắt thâm tình mà nghiêm túc trả lời:

"Vợ của ta. Lúc này đã nghe rõ chưa?"

Giống như Phanh một tiếng, ấm nước trên bếp đang sôi ùng ục mạnh mẽ tung lực phá nắp bay ra thành một đường con parabol, để lộ khối nước lăn tăn sủi bọt bên trong, tựa như trong lòng của Mạc Tiêu Tiêu lúc này, huyết dịch sôi trào kịch liệt đòi phá vỡ hệ mạch máu yếu ớt của cô.

"Nghe, nghe rõ rồi". Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nghe Liễu Khinh Huyền nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng chữ Vợ  này lại thẳng thừng đánh trúng yếu điểm mềm mại nhất trong lòng cô, mang cho cô lực xung kích còn lợi hại hơn rất nhiều so với ba chữ Ta yêu ngươi  nữa.

"Cái kia đó đó, ngươi đi viết luận văn gì đi. Ta, ta chơi game một chút. Ừ, chơi game một chút" Mạc Tiêu Tiêu bị tác động quá mức mạnh mẽ, lúng ta lúng túng căn bản không biết mình đang phản ứng cái gì, chỉ cuống quýt tìm đại một cái cớ tránh khỏi vòng tay của Liễu Khinh Huyền, vọt tới ngồi lên sofa xong liền lấy laptop ra mở máy, khởi động trò chơi Kiếm tu đại lục rồi đăng nhập vào. Suốt cả quá trình không một chút nào dám đưa mắt nhìn về phía Liễu Khinh Huyền.

Ở chung nhau lâu như vậy, Mạc Tiêu Tiêu vẫn hở ra một tí là dễ dàng đỏ mặt.

Liễu Khinh Huyền cong cong khóe môi, cầm laptop của mình lê qua ngồi xuống bên cạnh:

"Vợ ơi, chúng ta chơi chung đi"

Lại là vợ!

Lại là cái chữ này!


Mạc Tiêu Tiêu quả thật cảm thấy trái tim mình đang muốn nứt toát ra, lời cũng tựa như không biết sao mà nói, trúc trúc trắc trắc càu nhàu:

"Ngươi, ngươi không phải muốn viết, viết cái gì luận văn sao?"

"Luận văn không gấp, có thời gian. Trước tiên cùng với ngươi chơi chút đi. Lúc trước bận quá trời, hầun hư lâu lắm rồi không có chơi cùng ngươi". Liễu Khinh Huyền nói một hơi, ngữ khí mang thêm phần ai oán, "Chẳng lẽ ngươi không muốn ta bồi ngươi chơi sao?"

Mạc Tiêu Tiêu: "..." nhìn vẻ mặt Liễu Khinh Huyền một giây liền biến sắc, cô trầm mặc trả lời: "Nói thật nha, Liễu Khinh Huyền, ngươi không đi diễn kịch thật phí của trời"

Liễu Khinh Huyền nghe vậy, nheo nheo đôi mắt, trong đầu tự dưng nổi lên câu nói của Mạc Tiêu Tiêu tối ngày đón mừng tân sinh viên đã nói.

Luận nhan sắc, giọng nói, kể cả năng lực ngươi đều bỏ xa cô ấy. Ừ, đương nhiên không thể tính kỹ thuật diễn xuất

"Lúc trước chẳng phải ngươi từng chê bai kỹ thuật diễn của ta còn vụng về sao?"

Vẻ mặt Mạc Tiêu Tiêu tê liệt, cái cửa này nàng nhất định không chịu bỏ qua sao? Mạc Tiêu Tiêu đem luồng khí đang dâng lên ở trong lòng ém xuống, nghiêm túc mở miệng nói:

"Ta thu hồi lại câu nói kia, kỹ thuật diễn của ngươi càng ngày càng thuần thục rồi. Không đi diễn kịch thật sự đáng tiếc"

Liễu Khinh Huyền nghe vậy, ánh mắt lóe lóe:

"Ngươi thật sự hy vọng ta đi diễn kịch sao?"

"Ack, ta chỉ nói đùa một chút thôi. Bất quá..."

"Bất quá cái gì?" Liễu Khinh Huyền hỏi tới

"Bất quá, ta cũng muốn nhìn thấy ngươi xuất hiện trên khắp màn ảnh rộng" Mạc Tiêu Tiêu tưởng tượng một chút cảnh Liễu Khinh Huyền trở thành đại minh tinh đứng dưới ánh đèn nhận lãnh giải thưởng, không nhịn được câu khóe môi cười cười. "Tốt nhất là đạt được một hai cái giải thưởng, trở thành diễn viên cực nóng sốt chạm tay là bỏng. Lúc đến nơi ngươi đang đứng trên sân khấu lãnh thưởng, hưởng thụ thời khắc vạn người sùng bái, ta lại có thể hãnh diện mà nói ngươi là bạn gái của ta. Bọn họ chỉ có thể xa xa đứng nhìn, còn ta thì hoàn toàn có thể có được ngươi".

"Đại khái là kiểu cảm giác đầy thõa mãn khi Toàn thế giới đều yêu thích ngươi, nhưng ngươi chỉ yêu mình ta?"


"Vậy sao?" Liễu Khinh Huyền nghĩ nghĩ một hồi, "Nghe có vẻ không tệ chút nào nhỉ?"

"Đúng vậy. Đúng vậy" Mạc Tiêu Tiêu càng nói càng cao hứng, càng suy diễn xa thêm. "Kiếp trước không phải ta đã nói, nếu như kiếp sau còn có thể gặp lại nhau, thì để ta đem toàn thế giới tặng cho ngươi sao. Chờ đến lúc ngươi là minh tinh cực hot rồi, không chừng ta cũng đã thừa kế tập đoàn Mạc thị, thành ngôi sao sáng trong giới thương nhân, sở hữu gia tài trăm triệu"

"Lúc đó, khi ngươi đứng trên đài cao lãnh thưởng, ta dùng tất cả nhân sinh thế giới của ta mà cầu hôn ngươi. Cái cảm giác này nhất định thật sảng khoái"

Liễu Khinh Huyền tâm niệm xúc động, chợt lên tiếng:

"Tiêu Tiêu, có muốn cùng nhau làm một hẹn ước không?"

"Hử? Hẹn ước cái gì?"

"Năm năm sau, ở trên sân khấu trao giải thưởng, chờ ngươi cầu hôn"

"Hả?" Mạc Tiêu Tiêu kinh ngạc há to miệng, "Ngươi, ngươi lại nói giỡn đi"

"Cái này không phải nói giỡn, cũng không phải nhất thời xúc động" thần thái của Liễu Khinh Huyền nghiêm túc cực kỳ, "Trước đây ta cũng từng có ý tưởng gia nhập ngành giải trí. Chẳng qua là hiện tại càng thêm chắc chắn mà thôi"

"Thế nào? Muốn cùng ta hẹn ước không?"

Nhìn thấy vẻ mặt chính kinh nghiêm túc của nàng, toàn thân Mạc Tiêu Tiêu tựa như có lửa đốt, lập tức vươn tay về phía Liễu Khinh Huyền, cùng nàng song thủ nắm chặt

"Chắc chắn"

"Tốt"

"Bất quá. Năm năm sau, lỡ như kế hoạch của ta đến trước thì sao?"

"Hửm? Không kịp sao? Hay là kéo dài thời gian một chút"

"Không cần đâu" Mạc Tiêu Tiêu ấm áp nở nụ cười, lúm đồng tiền trên má càng sâu, sự tự tin trong mắt lấp lóe so với Liễu Khinh Huyền cũng không khác là bao. "Ngươi tiến vào giới giải trí vốn dĩ là một tờ giấy trắng, lại có thể tự tin năm năm sau đứng trên sân khấu lãnh thưởng. Năm năm sau, ta sao lại có thể không cách nào thực hiện kế hoạch của mình ư?"

"Ước định như vậy đi" Liễu Khinh Huyền nhướn mày cười khẽ, lần đầu tiên đối với tương lai của mình có khát khao mãnh liệt như vậy.

"Được" Mạc Tiêu Tiêu cũng hào hứng cười đáp lại. Năm năm thời gian, dọn sạch tất cả chướng ngại vật, chắc là kịp.


"Hình như ngươi tải xong rồi kìa, phụ bản của đội trinh thám". Mạc Tiêu Tiêu thoáng nhìn hình ảnh trên máy tính của Liễu Khinh Huyền, lập tức đem mấy suy nghĩ rắc rối trong đầu dọn sạch sẽ, lực chú ý toàn bộ đặt lên game.

"Được thôi" Liễu Khinh Huyền ứng thanh, điều khiển cho trò chơi mời Mạc Tiêu Tiêu nhập đội.

Mạc Tiêu Tiêu thuần thục nhấn chọn Đồng ý, sau đó tiếp nhận thư cuộn trở về tòa thành, trong Hắc phong thành cùng Liễu Khinh Huyền tiến hành Sư hội.

Nhìn thấy nhân vật của nàng trên thân ăn mặc cẩm bào quý phái, Mạc Tiêu Tiêu nhịn không được đi so sánh bắt bẻ lạinhân vật chỉ có vải thô áo tang của mình, lập tức phẫn uất:

"Khinh Huyền, nói thật, ngươi mới chính là con gái ruột của ba ta. Cư nhiên trở thành thiếu chủ Vân Mộng Trạch của Kiếm tu đại lục đệ nhất tông môn, Vân mộng tông. Thân phận này quả thật trâu bò mà, trực tiếp đè bẹp người chơi khác mất rồi. Vận khí tốt quá chừng đi"

Liễu Khinh Huyền nghe vậy mỉm cười:

"Ngươi nói câu này cũng được mười lần rồi nha. Bất mãn đến vậy sao?"

"Đương nhiên! Đây chính là đệ nhất tông môn đó. Một đệ tử tép riu tầm thường của bản môn thôi có được tài nguyên liền bỏ xa tiêu chuẩn trung bình của một người chơi khác rồi, huống chi còn là thiếu chủ Vân Mộng Trạch nữa" Mạc Tiêu Tiêu ngừng một chút, nói tiếp: "Ngẫm lại ta, một tiểu nông dân trong một nông thôn bé nhỏ, kẹt cứng trong làng cả tháng không ra được. Nếu như không phải là do ngươi dùng Huyết khế thạch của Vân mộng tông, cùng ta lăng không ký kết huyết khế, đem ta triệu hồi ra ngoài, thì không chừng cả đời này của ta đều chết bẹp ở chỗ kia. Ngươi nói ta có bất mãn hay không? Có khổ sở hay không?"

Liễu Khinh Huyền xoa xoa mái tóc mềm mại của cô an ủi, đề nghị:

"Hay là chúng ta đổi thân phận đi? Cái nhân vật Vân Mộng Trạch này cho ngươi, Tử Quy đưa cho ta"

Nghe nàng nói như vậy, Mạc Tiêu Tiêu cật lực lắc đầu, giống như lắc cái trống bỏi:

"Thôi kệ đi. Phận do trời định, tự mình ngẫu nhiên được cái nhân vật này, có bắt quỳ ta cũng bò đi tiếp. Huống chi..." Mạc Tiêu Tiêu nở nụ cười, "Một nông dân nhỏ bé lại cưới được thiếu chủ Vân Mộng Trạch của đệ nhất tông môn. Duyên phận này chẳng phải thực sốc sao! Ngươi tin không, ta đối với thế giới nói một câu, liền sẽ có vô số người cực kỳ hâm mộ ta"

"Không tin" Liễu Khinh Huyền không chút lưu tình xối cho cô một gáo nước lạnh, "Ta cảm thấy sẽ có vô số người nghĩ ngươi bị tâm thần"

Mạc Tiêu Tiêu: "..."

"Liễu Khinh Huyền"

"Hử?"

"Ngươi đối đãi với bạn gái ngươi như vậy sao?"

"Bằng không, ngươi muốn ta đối đãi như thế nào?" Nhìn Mạc Tiêu Tiêu chu chu môi anh đào, ánh mắt Liễu Khinh Huyền tối sầm lại, không chờ Mạc Tiêu Tiêu trả lời liền duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực, quen thuộc mà ngậm lấy bờ môi Mạc Tiêu Tiêu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.