Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 6: C6: Chương 6



"Vị này chính là?"

"Cậu ấy là bạn cùng phòng của ta, Đới Mộng Doanh"

"Xin chào các học tỷ?" Đới Mộng Doanh lễ phép hướng hai người gật đầu, ánh mắt lơ đãng dò trúng đôi con ngươi của Liễu Khinh Huyền, trong lòng nhất thời xẹt qua một tia nghi hoặc.

Liễu học tỷ người này nhìn như vậy là đối với mình có địch ý sao? Hay là cậu nhìn lầm rồi.

Đang lúc tính nhìn cho kỹ hơn thì Liễu Khinh Huyền đã đem tầm mắt dời khỏi, dùng thần sắc tự nhiên cùng Mạc Tiêu Tiêu nói đến chuyện tập huấn quân sự.

Là cậu nhìn lầm rồi sao? Hẳn là vậy đi, Đới Mộng Doanh nghĩ nghĩ liền mau chóng buông lỏng tinh thần, cái này dù sao cũng là cậu cùng Liễu Khinh Huyền lần đầu tiên gặp mặt, đối phương mà có địch ý với cậu thì thật là không khoa học tí nào. Mạc Tiêu Tiêu thoáng nhìn Đới Mộng Doanh thấy ánh mắt cậu ấy có chút lơ đễnh, còn tưởng rằng đối phương có chút không quá thích ứng khí tràng cao lạnh của Tô Nhiễm Nhiễm, xuất phát từ lòng muốn chiếu cố đến cậu cùng với việc muốn che dấu tình cảm của chính mình dành cho ai kia, Mạc Tiêu Tiêu không có dừng lại ở đây, nói thêm hai câu khách sáo liền lôi kéo Đới Mộng Doanh cùng nhau ngồi xuống chỗ khác.

Liễu Khinh Huyền thấy vậy, môi anh đào lần nữa khép lại, đem lời mời Mạc Tiêu Tiêu bọn họ cùng ăn cơm nuốt ngược trở xuống cuống họng

"Chọn cơm đi"

"Liễu Khinh Huyền"

"Hử?"


Liễu Khinh Huyền không hiểu sao nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, thấy cô thần sắc ngưng trọng nhìn ngược lại mình thì không khỏi nghiêm túc lên, "Sao vậy?"

"Ngươi coi trọng cái kia học muội?" Tô Nhiễm Nhiễm nói xong mới phát hiện lời nói có nghĩa khác, liền bổ sung thêm một câu, "cái người tên Mạc Tiêu Tiêu kia"

Liễu Khinh Huyền: "..."

"Ngươi kêu ta nghiêm túc như vậy là để hỏi câu này?"

"Đúng" nhìn Liễu Khinh Huyền mặt mày tỉnh bơ, nhất thời tâm trạng Tô Nhiễm Nhiễm tốt lên, nhịn không được tiếp tục chọc ghẹo, "Nếu không thì sao? Cho rằng ta chuẩn bị tỏ tình với ngươi sao? Chết tâm đi, ngươi không phải là tuýp người ta thích, ngược lại cái người Mạc Tiêu Tiêu kia mới hợp khẩu vị của ta"

Tô Nhiễm Nhiễm vừa nói vừa để ý liếc liếc sắc mặt Liễu Khinh Huyền, quả nhiên người nọ đột nhiên biến sắc, mặt mày đen thui.

"Ngươi không phải đối với cái học muội kia nhất kiến chung tình đi nha"

Liễu Khinh Huyền ném cho Tô Nhiễm Nhiễm một cái nhìn khinh bỉ

"Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Động một chút liền đối với tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nhất kiến chung tình"


"Ê, ngươi đây là đả kích nhân phẩm ta đi! Ta là người chung tình như vậy! Từ hồi nào mà động một chút liền đối với tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nhất kiến chung tình? Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy được nha! Lời này của ngươi mà bị người ngoài nghe thấy thì còn đâu là hình tượng của ta?"

"Chậc chậc, là ai vừa mới nói "Cái thứ gọi là hình tượng này có bao giờ tồn tại trên người ta sao?" đó thây?" Liễu Khinh Huyền trề môi, "Tự mình tát mặt mình có tư vị như thế nào, đã rát lắm không?"

Tô Nhiễm Nhiễm: "..."

"Liễu Khinh Huyền, ngươi đừng bày đặt đánh trống lảng!" bị bạn mình móc cho không còn gì để nói Tô Nhiễm Nhiễm mới nhớ lại đề tài ban đầu, hơi cất cao giọng, "Hiện tại mấu chốt đang nói là ở chỗ ngươi, không phải ta được chưa?"

Nghe được Tô Nhiễm Nhiễm nói, Liễu Khinh Huyền có tật giật mình vội vàng nhìn đông nhìn tây, thấy không ai để ý tới bọn họ nàng mới yên tâm trở lại

"Tô Nhiễm Nhiễm, nơi này là nhà ăn, không phải ký túc xá, ngươi nói chuyện lớn tiếng như vậy muốn toàn trường đều biết sao?"

Tô Nhiễm Nhiễm: "..."

Nhìn nụ cười ảm đạm dưới ánh đèn phảng phất hiện trên gương mặt sáng lạn của Liễu Khinh Huyền, Tô Nhiễm Nhiễm nhất thời cảm thấy hơi lạnh chạy từ sống lưng xông thẳng lên tận óc

"Ta sai rồi, Liễu Khinh Huyền tiểu thư hiền hậu dịu dàng đáng yêu hào phóng ưu nhã mỹ lệ xinh tươi thướt tha thiện lương tốt bụng...tha thứ cho ta lần này đi nha?"

Liễu Khinh Huyền hoàn toàn bị Tô Nhiễm Nhiễm mặt dày đánh bại, trầm ngâm một lát mới làm bộ bất đắc dĩ hạ lệnh


"Không có lần sau!"

"Được thoay! Cam đoan sẽ không tái phạm" thấy không khí lạnh bốn phía nâng trở về mức ấm áp như thường, Tô Nhiễm Nhiễm bình phục tâm can, một lần nữa khôi phục bộ dáng cười cợt đùa giỡn.

Liễu Khinh Huyền: "..." nàng làm sao xui xẻo dính phải một người bạn cùng phòng mặt chay mày dạn như vầy đây? Ngẫm lại trong trường học đối với tấm bình phong mà Tô Nhiễm Nhiễm dựng lên, Liễu Khinh Huyền cảm thấy thật đau răng. Cái gì cao quý lãnh diễm, cái gì tự phụ cao ngạo, tào lao, tên này rõ ràng là một đứa không biết xấu hổ không có tế nhị yêu tinh chuyển thế đầu thai được không hả?

....

Bên này Mạc Tiêu Tiêu cũng không biết Liễu Khinh Huyền cùng Tô Nhiễm Nhiễm đang kịch liệt thảo luận đề tài liên quan trăm phần trăm tới mình, cô đang rầu rĩ than thở cùng Đới Mộng Doanh về kỳ tập huấn quân sự sắp tới. giữa nữ sinh với nhau rất dễ dàng trở nên thân thiết, Đới Mộng Doanh lại là người dễ làm quen, hơn nữa Mạc Tiêu Tiêu còn có ký ức của kiếp trước, đối với Đới Mộng Doanh hoàn toàn không có cảnh giác duy trì khoảng cách, hai người rất nhanh liên quen thuộc với nhau.

Thể lực của Mạc Tiêu Tiêu rất kém cỏi, thể chát cũng là gầy gầy ốm ốm, kỳ quân sự này đối với cô mà nói quả thực là ác mộng trong đời sinh viên.

Đặc biệt là...

Nhớ tới giáo viên dạy quân sự ở kiếp trước, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy muốn đau dạ dày.

"Doanh Doanh ngươi nói, hiện giờ ta làm bộ bị bệnh để cúp quân sự còn kịp không?" Mạc Tiêu Tiêu vốn dĩ là nói đùa với Đới Mộng Doanh một chút, lời vừa ra khỏi miệng lại là nhịn không được tự suy xét tính khả nghi của việc giả vờ bệnh này.

"Không còn kịp đâu. ta nhớ rõ lãnh đạo trường S đối với tập huấn quân sự là vô cùng nghiêm khắc, trừ phi thật sự có bệnh ví như tim hay này nọ không thể kịch liệt vận động, các loại lặt vặt khác dù có xin phép cũng không cách nào thông qua"


"A, vì sao trên thế giới lại tồn tại cái thể loại tập huấn quân sự trong đại học, thiệt là mệt tim!"

Nhìn vẻ mặt giống như cuộc sống mất hết tình yêu của Mạc Tiêu Tiêu, Đới Mộng Doanh nhất thời bị chọc cho cười ha ha,

"Chỉ là một cái tập huấn quân sự mà thôi, lại không phải ra chiến trường, đừng có bỏ cuộc, kiên cường lên, đem mười bốn ngày này nhịn cho qua là được giải phóng"

"Nếu là quân sự bình thường thì ta không nói, ngươi không biết ..." huấn luyện viên của chúng ta có bao nhiêu biến thái. Lời nói xấu mới từ miệng Mạc Tiêu Tiêu thoát ra được nửa câu, chợt nhớ tới giáo viên quân sự còn chưa có xuất hiện, vội vàng nín bặt.

Đới Mộng Doanh chờ một hồi mà vẫn không thấy Mạc Tiêu Tiêu đem nửa câu còn lại nói cho hết, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên hỏi

"Không biết cái gì?"

"Không có gì, thôi nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi về phòng ngủ sớm một chút, chậm rãi hưởng thụ một đêm ngon giấc cuối cùng" Mạc Tiêu Tiêu trả lời, nhịn không được thở dài một hơi. Cái cảm giác chỉ có một mình cô là biết trước tương lai như vầy thật là mệt mỏi, ngay cả chê bai nói xấu cũng không có chỗ cho nói.

Đới Mộng Doanh mang vẻ mặt đần ra khó hiểu. Tuy rằng cậu không thực rõ ràng Mạc Tiêu Tiêu tự nhiên khi không lại thở dài, nhưng cô vẫn là vươn tay tính xoa đầu an ủi:


"Đừng có biểu tình tang thương như vậy, mười bốn ngày thôi, cố lên, cố lên, rất mau liền xong rồi"

Cô một ngày đều không muốn đối mặt với bà cô biến thái kia, được không?

Mạc Tiêu Tiêu vô cùng muốn cùng với Đới Mộng Doanh hung hăn nói xấu giáo viên, nhưng cuối cùng vẫn là e ngại hiện thực tàn khốc, đành đem oán sầu nuốt ngược vào bụng, xụi lơ gật gù phụ họa với lời Đới Mộng Doanh an ủi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.