Mùa hè trời tối rất
muộn, Kiều Vi Nhã dẫn Đồng Đồng về nhà, ánh hoàng hôn chiếu vào mặt cô
thực chói mắt, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể cảm tháy ánh mặt trời
nóng rực, mà lúc này, lòng của cô lại lạnh như băng. .
Mới vừa đi ra cổng bệnh viện, Cổ Khánh Nhất đuổi tới, "Tiểu nhã, chìa khoá xe đưa
em, em lái xe về đi, mấy ngày nay anh chăm sóc mẹ sẽ không cần dùng,
việc buôn bán của em, chắc cần hơn ." .
Kiều Vi Nhã đột nhiên nhớ đến một sự kiện, lúc mua xe, Cổ Khánh Nhất kiên trì muốn mua một chiếc
Toyota địa hình hơn một trăm vạn, cô không đáp ứng được, Cổ Khánh liền
nói trả góp nhiều kì, cô kiên trì không mua, Cổ Khánh cả người tức giận , vài ngày không để ý đến cô.
Hắn có một anh em làm ở cửa hàng 4S, đoạn thời gian đó mã 6 thúc đẩy tiêu thụ, Cổ Khánh Nhất đòi tiền cô hỏi mua mã 6.
Kiều Vi Nhã cấm lấy chìa khoá xe, cũng không hỏi tại sao hắn lại đưa chìa
khoá cho cô, bởi vì cô đã biết đáp án, người đàn bà kia, đã mua cho hắn
một chiếc xe địa hình, nhưng mà thời điểm mua xe chiếc xe giá cắt cổ đó, là lúc Cổ Khánh lấy từ của hàng của cô hơn tám mươi vạn còn có tàng thư tranh chữ của ông ngoại mà cô vĩnh viễn không tìm lại được. .
Thời điểm văn cách, ngoại công đều đem tàng thư, tranh chữ này đưa đến ngọn núi cách thành phố B hơn trăm dặm, trên núi chỉ có hai hộ dân, không bị ảnh hưởng bởi người ngoài, ông ngoại cô mất một số tiền lớn, mới có thể bảo quản được chúng . .
Lần này, cô sẽ không để Cổ Khánh Nhất có thể lấy được chỗ tàng thư tranh chữ này .
Ra bãi đỗ xe lấy xe, chuyện đầu tiên Kiều Vi Nhã làm chính là rửa xe, bên
trong bên ngoài đều cọ rửa một lần, sau đó lại đổi hết đồ đạc trong xe,
bộ đệm bằng cây đay, đệm lông dê, nước hoa, trang sức nhỏ, chỉ cần có
dấu vết của Cổ Khánh Nhất đều vứt xuống dưới .
Sau khi trọng
sinh, vẫn có rất nhiều chuyện thay đổi, lần trước mẹ hắn nằm viện, Kiều
Vi Nhã ở lại bệnh viện hầu hạ bà, mẹ chồng cô kiên trì không đi toilet,
vệ sinh ăn uống đều giải quyết ở trong phòng bệnh, rốt cục làm một bà bà nằm giường bên cạnh thấy ghê tởm mà chuyển đi. .
Nguyên nhân chủ yếu lúc giường bệnh bên cạnh ăn cơm, mẹ chồng cô đánh một cái zắm thật vang. .
Cạnh giường bệnh của mẹ chồng cô vừa nhìn là biết đó là thành phần tri thức
ưa sạch sẽ, lúc rảnh rỗi thì đeo kính viễn thị đọc sách, xem báo, lúc
truyền dịch thì im lặng nằm, nữ nhi cùng con dâu mỗi người chăm sóc
một ngày, thái độ của bà ấy đối với con dâu và con gái đều giống nhau.
Sau này gặp lại bà, Kiều Vi Nhã mới biết được, bà bà đó, cư nhiên là phó
viện trưởng viện kiểm sát, nhưng bà chưa từng bày ra kiểu cách nhà quan, không yêu cầu đãi ngộ đặc thù, Kiều Vi nghĩ, xã hội này, người như vậy
thật hiếm có.
Lần đó, sau khi bị bệnh viện thúc giục mãi mẹ chồng cô mới chịu xuất viện ,bởi vì trong phòng mẹ chồng cô những giường bệnh hai bên luôn trong trạng thái trống, không ai có thể chịu được ở phòng
bệnh cùng bà. Ngủ nghiến răng đánh rắm, ngáy ngủ đều là chuyện bình
thường, không bình thường là mẹ chồng cô thích nhất trong khi ngủ chửi
người, trình độ mắng người có thể nói là đăng phong tạo cực. .
Kiều Vi Nhã tâm tình rất tốt, hỏi con gái muốn đến chỗ nào ăn cơm, Đồng Đồng nói KFC, bé là vạn năm không đổi muốn ăn KFC.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Hay là mẹ con mình đi ăn Pizza Hut, mẹ con mình lâu rồi chưa đến đó ." .
Đi ăn ở Pizza Hut, chơi vui nhất, chính là đến tháp salad . .
Thế là hai mẹ con đi xe đến Pizza Hut. .
Cuối tuần, người ở Pizza Hut rất đông, đợi nửa ngày mới có chỗ dừng xe, đem
xe đỗ xong, lấy vé, ước chừng mất 20 phút, mới có chỗ ngồi để trống Kiều Vi Nhã nghĩ, nếu kinh doanh hiện tại không tốt, có thể chuyển sang kinh doanh thực phẩm. .
Hai mẹ con ăn không biết bao nhiêu thứ, hứng
thú của Đồng Đồng cũng không ở trên thức ăn mà là ở tháp salad kia, tháp đó có lực hấp dẫn lớn hơn nhiều so với bánh của bé, đứa nhỏ này nghịch
ngợm nhưng cũng rất thông minh, cho nên sau khi đến trường, thành tích
học toán của cô vẫn xếp vào hàng nhất nhì trong lớp. .
Nghĩ vậy,
tâm Kiều Vi Nhã đột nhiên tê rần, Đồng Đồng trước khi trọng sinh cùng
đứa nhỏ trước mắt là cũng một người sao? Cái nữ nhi kia có chút hướng
nội nếu như đã không có bạn bè, vậy sau này sống như thế nào? .
Cô ôm chặt lấy Đồng Đồng, Đồng Đồng không hiểu cho nên, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Kiều Vi Nhã dùng sức cắn môi mình, đau đớn làm cho cô
biết, hết thảy hiện tại đều không là cảnh mộng, bé hiện tại cùng bé về
sau , là cùng một người sao? Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì sảy ra? .
Điều cô có khả năng làm , là quý trọng hiện tại, yêu thương con gái mình thêm trăm lần, cho bé một không gian sống thật tốt.
Sau khi hai mẹ con ăn no, đến cửa hàng thu tiền lời ngày hôm nay. .
Tiểu vương ngồi trong xe, hạ giọng nói: "Chị, Ngô Đức Hân kia, thật sự là
không có đức hạnh, một bụng xấu xa, chị cần phải đề phòng người nhà bọn
họ một chút, Ngô Đức Hân cầm một cuốn sổ nhỏ, mỗi lần bán hàng cô ta đều ghi vào, cô ta còn hỏi vài nha đầu làm ở đó một ngày bán được bao nhiều tiền, hỏi có biết chị có mấy cuốn chi phiếu hay không. . . . . ." .
Tiểu vương nói rất nhiều, Kiều Vi Nhã đều ghi tạc trong lòng, sau khi nghe
xong, cô vỗ bả vai của Tiểu Vương, cừoi nói: "Tiểu vương, nhớ kỹ đừng để các cô nói nhiều quá, hai ngày này chị có vẻ có chút việc, em chịu khó
mệt một chút." .
" Chị Vy, chị nhất định phải chú tâm một chút,
người ngủ bên cạnh mình, không nhất định là người chị có thể tín nhiệm
hoàn toàn. . . . . ."
Kiều Vi Nhã chỉ cảm thấy giống như viên bông vo tròn ở yết hầu, chỉ liên tiếp gật đầu, nói không ra lời.
Nếu nói cô còn có bạn bè thật sự, thì chỉ có thể là Tiểu Vương . .
Ước chừng 3 phút sau, Kiều Vi Nhã mới nói: "Tiểu vương, ngày mai chị đi báo danh một lớp học tiếng Anh cho em đi, lấy một cái văn bằng cho mình,
chuyện học phí em không cần quan tâm, ngày mai chị tìm một tờ nội quy
trường học cho em, tự em suy nghĩ một chút, học chuyên nghiệp cái gì thì tốt hơn."
"Chị Vy, em vẫn muốn đi theo chị." Tiểu vương ôm cánh tay của cô làm nũng. .
Không ai có thể theo ai cả đời, trước khi trọng sinh, Tiểu Vương đã rời xa
cô, về nhà kết hôn , mà việc buôn bán của cô cũng đã sớm không còn làm,
bây giờ thay đổi tất cả mọi chuyện vẫn còn kịp, cuộc sống hôn nhân của
Tiểu Vương, cũng không hạnh phúc, cô không chỉ muốn thay đổi chính mình, còn muốn thay đổi những người xung quanh.
"Tiểu vương chị chưa nói là không cần em, đây là đầu tư vào năng lực của em, về sau còn muốn em giúp chị tăng thêm gấp bội ."
"Được, chị vậy em đi học tiếng Anh, chị xem bách hoá của chúng ta có rất nhiều người nước ngoài, em chỉ biết một vài câu đối thoại đơn giản, rất chịu
thiệt , lúc chị không có đó gặp người nước ngoài, em liền khẩn trương." .
"Được, vậy ngày mai chị đi báo danh cho em, học một lớp kế toán chuyên nghiệp
đi, sau đó báo thêm lớp tiếng Anh, ở Tân Đông Phương là tốt nhất. . . . . ."
Tiểu vương lẳng lặng nghe, đến Kiều Vi Nhã im lặng , cô mới
bật khóc, "Chị, chị đối với em tốt như vậy, về sau em làm thế nào báo
đáp. . . . . ."
Kiều Vi Nhã nở nụ cười, "Chị không cần em báo đáp gì cả." .
Đồng Đồng có chút không vui , bé kéo Tiểu Vương ra, "Dì Tiểu Vương, dì không được ôm mẹ cháu, dì lau hết nước mắt vào quần áo mẹ cháu rồi , dì phải
phụ trách giúp mẹ cháu giặt đồ." .
Tiểu vương bị bé ầm ĩ, cười khanh khách. .
Sau khi Tiểu vương xuống xe Đồng Đồng dòi ngồi phía trước, Kiều Vi Nhã
không muốn con gái ngồi phía trước, mặc dù thắt dây an toàn, cũng không yên tâm bằng ngồi phía sau. Tuy cô thuộc loại phụ nữ dịu dàng ít nói
nhưng lúc lái xe, lại luôn có những ý tưởng điên rồ ló ra trong đầu, nếu có tiền, cô khẳng định sẽ mua một chiếc xe thể thao, đến công viên ô tô ở ngoại ô để đua xe, xiếc xe đạp của cô mọi người đều biết là rất tốt.
Sau khi hai mẹ con về nhà, Đồng Đồng xem tivi một chút rồi tắm rửa ngủ, cô
cầm sách, lẳng lặng ngồi trên sô pha hưởng thụ an nhàn khó có được.
Ban đêm yên tĩnh thì điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Vi Nhã cầm điện thoại, là một số lạ, xem đầu số là số trên tỉnh .
Điện thoại được nối, sau khi bên kia xác nhận đúng là Kiều Vi Nhã, hờ hững nói: "tôi là mẹ Bảo Mặc ."
"Xin chào."
"Cô đã gặp mặt Bảo Mặc phải không? Kiều Vi Nhã, cô hiện tại là phụ nữ đã có chồng, sinh hoạt cá nhân phải thận trọng, làm thương hộ nổi bật trong
Bách hoá Trung Đại, hẳn cô cần chú trọng hình tượng của chính mình, bách hoá của các cô xếp vào loại văn minh nhất thành phố B thậm chí cả tỉnh
ta, cô. . . . . ."
"Hạ nữ sĩ, tôi không cần bà dạy một khoá chính trị, tôi cũng không tính có khúc mắc gì với con trai của bà, bà là mẹ,
tôi cũng vậy. Hạ nữ sĩ, để tôi nhắc nhở bà một câu, điện thoại của tôi
có ghi âm, lần sau bà điện thoại cho tôi, tôi sẽ ghi lại rồi đưa cho con trai bà nghe. Tôi sẽ cho hắn biết nhiều năm trước kia bà làm thế nào uy hiếp tôi chia tay với hắn, làm thế nào dùng quyền thế của bà ti bỉ lấy
đi phòng ở tôi. Bà có biết không, trên đời này có nhiều thứ kiểu như
Internet, hạ nữ sĩ, hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện,
hẹn gặp lại à không, là không bao giờ gặp lại!" Kiều Vi Nhã quyết
đoán ngắt điện thoại, nếu muốn tới liền tới luôn đi, cô đã chuẩn bị
tốt, kết quả tệ hại nhất thì như thế nào? Cô đã trả qua nhiều nhấp nhô
như vậy, lần này lại không thể vượt qua sao? Quyền thế thật sự có thể áp đảo hết tất cả sao? Cô không tin, đất nước lớn như vậy, không có nơi để cô dung thân. .
Cô đứng dậy đi tới cửa, nhà chú Lâm ở cách vách đèn vẫn sách, Kiều Vi Nhã do dự một chút, gõ cửa phòng.
Thím Lâm mở cửa, nhìn thấy là Kiều Vi Nhã, cười mời cô vào. .
Thím Lâm và chú Lâm đang uống trà, Thím Lâm rót một chén cho Kiều Vi Nhã , Kiều Vi Nhã cười tiếp nhận. .
Thím Lâm thật cẩn thận hỏi: "Mẹ Đồng Đồng, có phải vừa rồi cháu cùng người ta cãi nhau." .
Kiều Vi Nhã lắc đầu phủ nhận, rồi cười nói: "Thím Lâm, chú lâm kỳ thật hôm nay cháu sang đây muốn nhờ chú thím giúp một việc."
"Cháu cứ nói, chỉ cần chú thím có thể giúp được, nhất định sẽ giúp." .
Kiều Vi Nhã có chút cảm động, cô chần chờ một lát, nói: "Chú lâm, cháu nhớ
rõ ở huyện Q thân thích chú có rất nhiều phòng ở, cháu muốn thuê hai
gian."
"U, hơn một trăm dặm, cháu thuê xa như vậy làm gì?" .
"Chú lâm, ta nghĩ đem thư phòng đằng đi ra phóng hóa, nhưng là này thư ta
không nghĩ. . . . . ." Cô có chút nói không nên lời, của cô ý tứ, đã
muốn thực rõ ràng, muốn gạt Cổ Khánh Nhất làm chuyện này. .
Chú
lâm cười đánh gãy lời nói của cô, "Tiểu vi, vô luận làm chuyện gì, chỉ
không xấu hổ với bản thân mình có trời đất chứng dám, chú lâm tin tưởng
cháu, như vậy đi, sáng mai chú gọi điện thoại cho bọn họ, cháu xem thế
nào rồi ngày mai sửa sang một chút, vừa hay người bà con kia của chú có
kho hàng, khẳng định để vừa những thứ kia của cháu, thuận tiện chú có
thể quản lí những thứ linh tinh ở đó." .
Thím Lâm vẫn là nhịn không được hỏi đi ra, "Mẹ Đồng Đồng, cháu không phải muốn gạt Cổ Khánh Nhất?" .
Mặt chú lâm bình tĩnh nói: "bà không thể nói ít đi một hai câu được à!" .
Kiều Vi Nhã cười có chút mất tự nhiên: "Chú lâm, chú đừng như vậy, cháu tin
tưởng chú Lâm, càng tin tưởng Thím Lâm, thím Lâm đối xử với cháu giống
như mẹ vậy. Nói thật, mẹ cháu đối với cháu đều không có tốt như vậy, nếu không, cháu cũng sẽ không đến quấy rầy chú lâm, thím Lâm ."
Thím Lâm cầm tay Kiều Vi Nhã nước mắt đổ rào rào chảy xuống, "Mẹ Đồng Đồng, đứa nhỏ số khổ, cũng lên vì bản thân mình một chút . . . . . ."