Kiều Vi Nhã cảm thấy kỳ quái, máy của cô vẫn bật, nhưng thật sự cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu. .
Còn nữa sự tình phát sinh ngày hôm nay, tuy rằng nói là không thể truyền
cho người ngoài biết, nhưng khẳng định sẽ thông báo với nội bộ, quan hệ
trác lãng và Cổ Khánh Nhất cũng không sai biệt lắm, không có lý do gì
mà hắn không nói cho Cổ Khánh Nhất. .
Kiều Vi Nhã còn chưa nói chuyện, thanh âm âm trầm của Cổ Khánh Nhất lại truyền đến, “Tại sao không nói lời nào, cô ở đâu vậy!”
“Tôi đang ở trên xe, Cổ Khánh Nhất, nói cho anh biết, sáu ngàn kia là của
tôi, tôi sẽ không đưa cho mẹ, hơn nữa hiện tại đang là mùa ế hàng, tôi
không phải bù lỗ là tốt lắm rồi tiền thuê nhà tháng này tôi còn chưa
kiếm đủ đâu, nếu anh muốn lấy sáu ngàn kia, vậy phiền anh cho tôi mượn
một vạn tệ !” sau khi Kiều Vi Nhã cúp điện thoại, Cổ Khánh Nhất hiển
nhiên không hiểu nổi, tại sao một Kiều Vi Nhã luôn luôn ôn hòa lại đột nhiên trở nên cứng rắn, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ngô Đức Hân
nói, mội ngày mức tiền hàng mà cô ta ghi chép lại cũng phải trên năm
ngàn, có thời điểm còn hơn hai vạn, làm sao có thể không có tiền, chẳng
nhẽ Kiều Vi Nhã đã biết được cái gì? .
Có lẽ hôm nay sau khi tan tầm, hắn nên về nhà xem thế nào. .
Xe không có đi hướng toà thị chính mà lại dừng xe ở khách sạn Kim Lợi. .
Kiều Vi Nhã cũng không hỏi nhiều, sau khi cửa xe mở cô cũng xuống xe, đi
theo người nọ vào khách sạn, vào thang máy, sau đó vào một gian phòng
trong khách sạn.
Kiều Vi Nhã đi theo bọn hắn đi vào gian phòng kia, phát hiện không chỉ có riêng Dư thị trưởng, còn có bí thư
thị uỷ Chu Quang Chiêu, cục trưởng thương cục Thái Kiến Phi.
Kiều Vi Nhã gật đầu, sau khi ân cần thăm hỏi mấy người, ngồi vào sô pha đối diện bọn họ. .
Ba người mỗi người chiếm một chỗ, vừa đúng tạo thành thế bao vây với Kiều Vi Nhã. .
Từ trước đến nay Kiều Vi Nhã đối với cục trưởng thương cục cũng không có
mấy hảo cảm, hắn vốn là bộ hạ của cha Cổ Khánh Nhất, tuy rằng chưa nói
đến quan hệ quá mức mật thiết, nhưng cũng coi như rất tốt, ngày lễ ngày
tết, nhất định sẽ đến thăm cha Cổ Khánh Nhất. .
Nguyên nhân là vì người này mà Cổ Khánh Nhất mới có thể bình an thoát khỏi thời kì nguy hiểm. .
“Tiểu kiều, hôm nay chúng tôi tìm cô đến cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn biết thủ trưởng đã nói gì với cô?”
Kiều Vi Nhã bình tĩnh thong dong đáp lại: “Không có chuyện gì, đứa nhỏ kia
vẫn lỗi kéo không cho tôi đi, chơi cùng đứa nhỏ một chút, thủ trưởng các ông để người đưa tôi về.” .
Ba người nhìn nhau, Kiều Vi Nhã ở trong khách sạn ít nhất hia tiếng đồng hồ, hơn nữa, thủ trưởng
còn tự gọi điện thoại đến, bảo bọn họ nhanh chóng giải quyết vấn đề di
tích lịch sử Đạm Đài gia lưu lại, sự tình đã qua năm sáu mươi năm, hơn
mười hộ gia đình ở trong Đạm Đài gia, di chuyển cũng không phải trong
một sớm một chiều, hơn nữa, căn nhà kia trừ bỏ kết cấu cơ bản, bên trong đã rách nát không chịu nổi, bên ngoài hoa viên cũng bị cư dân nói đó
tháo dỡ, tự ý xây dựng .
Lúc ấy bọn họ chỉ muốn mượn
thanh danh của Đạm Đài gia mà nâng Kiều Vi Nhã lên, chuyện nhà ở cũng
chỉ nói cho có, cũng không định thật sự trả lại cho cô, toà thị chính
xuất ra khoản tiền lớn như vậy là rất khó khăn . .
Cho
nên, bọn họ muốn thám thính chút ý tứ của Kiều Vi Nhã, ai ngờ Kiều Vi
Nhã giữ mồm giữ miệng, cô càng nói như vậy ba người lại càng không thể
tin được, trên quan trường phức tạp hơn so với người thường có thể tưởng tượng, một khi làm sai thì chỉ có vạn kiếp bất phục. .
Thái kiến phi từng gặp Kiều Vi Nhã, hàng năm thăm lão lãnh đại, đều là cô tiếp đãi. .
Thái kiến phi cười nói: “Tiểu kiều, cô thật sự không biết tôi ?” .
Kiều Vi Nhã cười nói: “Làm sao có thể, ngài cách một khoảng thời gian lại
xuất hiện trên tivi, tôi làm sao mà không biết ngài được?”
Thái kiến phi ngẩn ra, mùa hè là thời cao điểm trị an, cho nên trong khoảng
thời giannày hắn thường xuyên ló mặt nhưng đó là thị trưởng. Trước mặt
bí thư thị uỷ nói hắn thường xuyên xuất hiện, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện tốt. .
“Tiểu kiều, hôm nay chúng tôi mời cô đến, chủ yếu là hỏi một chút chuyện Đạm Đài gia hoa viên, không biết ý của cô thế nào?”
Đôi mi thanh tú của Kiều Vi Nhã chớp động, nhẹ cười nói: “Dư thị trưởng,
lão thủ trưởng nói là ra mặ chủ động giúp tôi giải quyết , nếu như chính phủ quan tâm đến gia đình ông ngoại tôi như vậy, đương nhiên tôi cũng
không có ý kiến , hơn nữa, hôm nay tôi còn muốn mượn cơ hội này, cáo ngự trạng một lần đấy? Năm 94, nhà máy cha tôi theo chế độ cải cách nhà ở
mà thu nhà về, chỉ trả lại cho tôi một vạn tám ngàn tệ , đây có phải là
khi dễ một bé gái mồ côi không? Theo lý thuyết, nếu như cải cách nhà ở,
vậy hắn xem như nhà ở của chúng tôi dù cha mẹ tôi đã qua đời, căn phòng
này cũng không nên thu hồi chứ, khi đó, thật sự tôi kêu trời trời không
biết, kêu đất đất chẳng hay, chuyện nhà ở của Đạm Đài gia tôi không dám
hi vọng xa vời là có thể lấy về, nhưng mà căn phòng kia, thật sự làm cho người ta thất vọng đau khổ, nếu khi đó là chu bí thư, dư thị trưởng cầm quyền, khẳng định sẽ không phát sinh loại chuyện này , ngài nói đúng
không? Vừa vặn, thái cục trưởng ở đây, tôi muốn hỏi một chút, quốc gia
chúng ta có luật pháp như vậy saoĐơn vị của ba ta, có phải làm trái pháp luật hay không? Quốc gia chúng ta là xã hội pháp trị, phát sinh loại
chuyện này, chu bí thư, ngài nói tôi có nên cái ngự trạng hay không?” .
Ba người lại nhìn nhau, một việc chưa giải quyết xong, cô ta lại đề xuất
thêm một chuyện nữa, căn nhà lớn Hoa viên Đạm Đài gia, ở mặt ngoài tuy
Kiều Vi Nhã nói không cần, nhưng từng từ từng chữ như một cây châm, thủ
trưởng tự mình đề xuất nếu như không làm, vạn nhất thủ trưởng nhớ tới,
bọn họ chịu không nổi kết quả, còn có chuyện đơn vị của cha Kiều Vi Nhã, đấy là chuyện gì sảy ra? .
Bọn họ biết, cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mắt này, cũng không nhu nhược như bọn họ tưởng, đây là
một cô gái trong bông có kim điển hình.
Điện thoại của Kiều Vi Nhã lại vang lên , Kiều Vi Nhã nói xin lỗi, xem điện thoại thì ra là tiểu vương . .
Cô đứng lên cười nói: “Chu bí thư, dư thị trưởng, thái cục trưởng, tôi
thay mặt tổ tiên của Đạm Đài gia cùng Kiều gia, cám ơn thị chính đã quan tâm chiều cố, thời điểm ta rời Reeves, lão thủ trưởng đã nhắc chuyện
sảy ra hôm nay, một chữ cũng không thể lộ ra ngoài, cũng xin ba vị lãnh
đạo giám sát tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện tình ngày hôm nay ra ngoài , hết thảy những gì thị chính làm cho tôi, tôi đã phi thường cảm
kính , tuyệt đối sẽ không gây phiền toái thêm cho các lãnh đạo, nếu
không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước, tôi là một thương nhân
nho nhỏ, có chuyện gì giúp được quyết cố gắng hết sức.”
Kiều Vi Nhã chào một cái, thong dong mở cửa đi ra. .
Thời điểm ba người phản ứng được của đã đóng lại, làm quan phụ mẫu của thành phố này, bọn họ chưa từng thất bại giống như hôm nay.
Thái độ cường ngạnh của Kiều Vi Nhã, để bọn họ ý thức được, bên lão lãnh
đạo, nhất định đã cam đoan gì đó với cô ta, cho nên cô ta mới dám dùng
thái độ này đối đãi với lãnh đạo thành phố.
Thái kiến phi trầm ngâm một lát, nói: “Chu bí thư, dư thị trưởng, bằng không chúng ta đi tìm chồng cô ta để nói chuyện.”
Dư thị trưởng cười lạnh, “Thái cục trưởng, tư liệu của Cổ Khánh Nhất ,
chúng ta đã xem qua , ngươi vẫn lên quản cấp dưới của ngươi cho tốt,
người như vậy, hẳn nên trục xuất khỏi đội ngũ công an mới phải!” .
Thái kiến phi thở dài một hơi, đành phải giải thích: “Biểu hiện trước kia
của Cổ Khánh Nhất đúng là không tốt cho lắm, nhưng mà đoạn thời gian
này, sở bọn ho liên tục phá được hai vụ án cướp bóc lớn, đều có công lao của hắn, trên phương diện công việc, hẵn cũng có năng lực .” .
Chu bí thư có chút đăm chiêu nhìn thái kiến phi, trầm giọng nói: “Thái cục
trưởng, tìm cơ hội để người khác nhắc nhở Cổ Khánh Nhất một chút, sau
này đừng gây ra chuyện gì, tối thiểu, trong vòng nửa năm, không thể để
Cổ Khánh Nhất gây ra bất kì chuyện gì, Tam công tử nhà lão thủ trưởng
nhậm chức ở chính phủ trên tỉnh , nếu hắn nghe được chuyện gì, nhất định sẽ ra mặt can thiệp, tiết lộ cho ngươi một bí mật nhà lão thủ trưởng,
sủng ái nhất chính là đại tiểu thư.”
Chu bí thư và dư
thị trưởng hai người gật đầu, trên cơ bản, sự tình Đạm Đài gia, chắc
chắn quyết định như vậy rồi, hiện tại, còn nhiều thêm một căn phòng của
đơn bị cha Kiều Vi Nhã, vị kiều tiểu thư này, thật đúng là có phong phạm của đạm đài gia . .
Vốn Thái Kiến Phi muốn hôm nay đi
thăm nhà lão thủ trưởng, tiết lộ một chút. Chuyện của Cổ Khánh Nhất, hắn sớm nghe được, chỉ hận tiểu tử này quá kiêu ngạo, không biết thu liễm
một chút, hiện tại sảy ra chuyện như vậy, muốn ra mặt thay hắn trừ phi
không cần mũ ô sa trên đầu nữa, cũng may bây giờ bọn họ còn là vợ chồng, nếu không, ngày mai Cổ Khánh NHất phải bỏ cảnh phục mà về nhà, Chu bí
thư đã trá hình cho hắn chút mặt mũi.
Sau khi Kiều Vi
Nhã ra khỏi khách sạn, đã có xe chờ cô, cô cự tuyệt lên xe, ở cửa khách
sạn vẫy một chiếc xe, đi thẳng đến nhà Mã Vân Vân.
Mã vân vân đang nói chuyện phiếm với bảo mẫu, đợi Kiều Vi Nhã đến. .
“Chị Vi, sao trễ như vậy mới đến.” .
“Có chút việc làm trì hoãn , vân vân, em nói với em gái Mạnh Kì một tiếng,
ngày mai chỉ sợ chị không thể đi Bắc Kinh , chuyện tình bên này có chút
biến hoá.”
Mã vân vân cười nói: “Vừa mới vào cửa, em đã
nhìn thấy sắc mặt vui mừng của chị, như thế nào? Trên trời rơi cái bánh
nượng đập đúng đầu chị à ?”
Bảo mẫu vừa vặn bưng đồ uống đến, Kiều Vi Nhã bưng lên uống một ngụm, cười nói: “Vân vân, chiếc bánh này rất lớn, đập vào đầu chị khiến chị muốn hôn mê luôn.”
Bảo mẫu biết điều liền tránh đi, Kiều Vi Nhã thấp giọng cười nói: “Hiện tại chị chỉ có thể giữ bí mật, đợi sau khi sự tình làm xong, tự nhiên chị
sẽ nói chuyện này với em, vân vân, tấm chi phiếu này em cầm giúp chị,
chờ thời điểm cần dùng đến chị sẽ đến tìm em, chuyện mua phòng ở chỉ sợ
không làm được .”
Mã vân vân bĩu môi một cái, “Còn thần thần bí bí với em, tấm chi phiếu này chị không sợ em quỵt nợ hay sao.”
Kiều Vi Nhã cười nói: “Không sợ, nếu em thực sự làm như vậy, chị mỗi ngày
đều ở nhà em, ăn đến khi nhà hai người nghèo đi mới thôi!”
Mã vân vân đứng dậy cất tấm chi phiếu, lúc này mới đi xuống lầu. .
Kiều Vi Nhã đang nghe điện thoại, hình như là điện thoại của chồng cô, nhưng mà giọng điệu của Kiều Vi Nhã so với trước kia cường ngạnh hơn rất
nhiều.
Mã vân vân âm thầm gật đầu, đã sơm nên làm như
vậy, cô gái này vi con, song thật uỷ khuất, tên tiện nam như vậy căn bản không xứng với cô ấy.
Đợi cho Kiều Vi Nhã cúp điện
thoại, cô mới đi xuống lầu, ngồi đối diện với Kiều Vi Nhã, nói: “Hôm nay ở lại nhà em ăn cơm đi, hôm nay vừa vặn ăn cơm tây.”
Nhà Mã vân vân, một ngày ăn cơm Tây, một ngày ăn cơm trung, hai vợ chồng
nhường nhau một bước, rất thú vị, Kiều Vi Nhã và Đồng Đồng đều thích ăn
cơm Tây, mã vân vân thích Đồng Đồng, mỗi khi đến ngày thứ bảy, sẽ gọi
điện thoại bảo cô đến nhà cô ấy ăn cơm Tây. .
“Không
được, Cổ Khánh Nhất gọi điện thoại cho chị vô số lần, bảo chị đi về nhà, ta ở nhà chịu đựng một chút thích hợp hơn, dù sao con không ở nhà, chị
muốn nói chuyện cùng Cổ Khánh Nhất, có một số việc thời gian tới sẽ đến
rất nhanh .” .
Mã vân vân gật đầu, không hề giữ cô lại
nữa, đưa cô ra cửa đi thẳng đến cửa của tiểu khu, xem cô đi lên xe lúc
này mới xoay đầu đi về nhà.