Thím Lâm đột nhiên nhớ tới, mẹ chồng Kiều Vi Nhã ở bệnh viện số 1, bà mơ hồ
có chút bất an, thấp giọng hỏi Kiều Vi Nhã: “Mẹ Đồng Đồng, mẹ chồng cháu ở bệnh viện số 1, nếu để cho bọn họ nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” .
Kiều Vi Nhã lắc đầu, “Thím Lâm, lúc này là lúc này mà thím còn bận tâm những việc như vậy, không có việc gì cả, cháu sẽ giải thích với bọn họ, thím
có mang đủ tiền không? Dứt khoát để chú Lâm nằm viện làm kiểm tra tổng
thể đi.” .
Cô không thể nói thẳng ra, có thể hiện tại
chú Lâm vẫn chỉ là suy thoái chức năng dạ dày , vẫn chưa tới mức độ ung
thử, vẫn có khả năng chữa khỏi.
“Mỗi lần chú Lâm phát
bệnh như vậy không thể cứ uống thuốc, truyền dịch liền xong việc, cháu
cảm thấy vẫn nên lên Tỉnh khám, làm một cuộc kiểm tra tổng thể, có lẽ sẽ tốt hơn.” .
Thím Lâm cười khổ, “Mẹ Đồng Đồng, cháu xe
đó, thím không có công tác, phải duqja vào tiền lương hưu của chú Lâm
cháu để sống, chỉ cần ông ấy đi khám bệnh một lần, chúng ta phải ăn mì
sợi nửa tháng, nếu lần này đi bệnh viện tỉnh một lần, chúng ta không
chịu nổi, chắc ông ấy cũng chỉ bệnh cũ tát phát, không có gì đáng lo
ngại.”
Trong lòng Kiều Vi Nhã sốt ruột, hai vợ chồng chú Lâm sống rất tiết kiệm, cô cũng luôn lấy cớ mua nhiều đồ ăn, mua nhiều
hoa quả đưa sang nhà họ một chút, nhưng thời gian quá dài, chú Lâm và
thím Lâm sẽ không vui , luôn biến đổi pháp giúp Đồng Đồng mua quần áo,
mua vài món đồ chơi, cho nên cô không dám tiếp tục mua nạy nọ cho bọn
họ.
Cô biết người bình thường sống nhờ tiền lương khi
sinh bệnh có bao nhiêu đáng sợ,chỉ là sau khi cô trọng sinh, không chỉ
hi vọng mình sống tốt lên, mà còn hi vọng những người lương thiện bên
cạnh cô cuộc sống cũng dễ chịu lên chút ít. .
Xe dừng lại ở cửa chính, Bảo Mặc nói: “Vi vi, em đi đỗ xe, anh cõng chú Lâm vào phòng cấp cứu.”
Kiều Vi Nhã chần chờ một chút cuối cùng vẫn nghe theo sắp đặt của hắn, sau
khi giúp đỡ chú Lâm xuống xe tuỳ Bảo Mặc cõng vào. Sauk hi dừng xe xong
vừa đinh khoá cửa xe, phát hiện túi Bảo Mặc vẫn để trên xe, xoay người
cầm lấy túi, khóa xe kỹ càng, đi thẳng đến phòng cấp cứu. .
Kiều Vi Nhã đi đến phòng cấm cứu tìm bọn họ, chỉ nhìn thấy Bảo Mặc đứng ở cửa, cô lấy túi đưa cho Bảo Mặc, hỏi: “Thím Lâm đâu?”
“Đừng lo lắng, bọn họ ở bên trong. Khăn tay của em đâu, anh mượn lau mồ hôi chút.” .
Kiều Vi Nhã vừa nhìn, trên trán Bảo Mặc lấm tấm mồ hôi, nhưng muốn cô đưa khăn tay cho hắn dùng thì cô lại có chút do dự.
Mặt Bảo Mặc bình tĩnh không nói chuyện, Kiều Vi Nhã mở túi của mình ra, cầm lấy khăn tay đưa cho hắn, “Bảo Mặc, cám ơn anh , anh vẫn nên về trước
đi có em ở đây đủ rồi.”
“EM nói gì vây, Vi Vi, trong mắt em anh là độc xà mãnh thú hay sao? Anh chỉ muốn nói chuyện với em.”
“Bảo Mặc, chúng ta bây giờ không còn có khả năng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ,
khoảng cách chúng ta quá xa , em không muốn uỷ khuất bản thân đuổi theo
bước chân người khác nữa, kỳ thật, từ một khắc kia anh lựa chọn xuất
ngoại, chúng ta lúc đó đã không còn tồn tại khả năng có thể tiếp tục .”
“Nhưng mà khi đó em đã đáp ứng sẽ chờ anh, cho dù cả đời cũng sẽ chờ anh.” .
Kiều Vi Nhã lặng lẽ nở nụ cười, “Bảo Mặc, hiện tại anh cũng không phải mười
bảy mười tám tuổi, đừng ngây thơ nữa được không? Nếu thật sự trong lòng
anh có em, năm đó sao có thể lựa chọn ra nước ngoài, nếu đã lựa chọn ra
nước ngoài, mọi chuyện sẽ phát sinh thay đổi, người không có khả năng
hai lần đều bước vào dòng chảy của một con sông. . . . . . Bảo Mặc, kỳ
thật anh đã sớm đã quên em, hiện tại tìm em, chính là không cam lòng
chuyện tình năm đó mà thôi, Bảo Mặc, em không nợ anh, chưa bao giờ em
tồn tại chút áy náy gì với anh cả, chuyện lúc đó, cho dù không xuất hiện Cổ Khánh Nhất, chúng ta cũng không có khả năng ở cùng một chỗ.”
“Nguyên nhân năm đó anh xuất ngoại em còn không biết hay sao?” .
“Anh muốn nói là vì em sao? Bảo Mặc, sau khi anh xuất ngoại đã từng viết cho em một phong thư, gọi cho em một cuộc điện thoại. . . . . .”
“Ngừng! Vi vi, mỗi tuần anh đều viết cho em một phong thư, chẳng nhẽ em chưa
từng nhận được, anh còn mua một chiếc điện thoại di động bảo mẹ đưa cho
Trình Thiệu, chẳng lẽ Trình Thiệu cũng không đưa cho em, những bức thư
anh viết đều là. . . . . .” Bảo Mặc còn chưa nói xong, sắc mặt liền thay đổi, tình tiết tưởng chỉ phát sinh trên truyền hình thế nhưng sảy ra
với chính vản thân mình. .
Mje hắn là một cấp trên làm
việc khôn khéo có khả năng lại ngay thẳng, luôn là một quan viên làm
việc vĩ đại, ở nhà cũng là một nữ tử truyền thống coi trượng phu là
trời, thởi điểm hai vợ chồng họ cùng được nghỉ, bà sẽ tự mình xuống bếp, làm cho Bảo Mặc và ba vài món điểm tâm ăn sáng, buổi tối, hai người
cùng ngồi chung một cái bàn ở thư phòng, hoặc là đọc sách, hoặc là nghe
một chút âm nhạc, tuy rằng không gian có thay đổi như thế nào nhưng mà
không khí hoà hợp nư vậy đã thuyết minh hết thảy. .
Hắn vẫn thực hâm mộ hôn nhân của cha mẹ , cho nên, cả đời này hắn nghĩ muốn tìm một người vợ hiền lành đảm đang như mẹ hắn.
Có lẽ, hắn là nghĩ nhiều , có lẽ mọi lỗi đều ở trên người Trình Thiệu. .
Bàn tay Bảo Mặc gắt gao nắm cái chìa khóa, lại mở ra, “Vi vi, anh đi
trước, chú Lâm nếu muốn đi bệnh viện trên tỉnh kiểm tra, bảo bọn họ liên hệ với anh, anh đã viết số điện thoại cho thím Lâm, em chăm sóc thím
Lâm đi, anh đi trước.” .
“Được, Bảo Mặc, cám ơn anh, xe đỗ ngay tại bãi đỗ xe số 1.” .
Hắn gật gật đầu, khẩn cấp rời khỏi bệnh viện, lái xe thẳng đến nhàTrình Thiệu. .
Hắn không tin mẹ sẽ làm ra những chuyện như vậy, năm đó phòng ở của Kiều Vi Nhã bị đơn vị ba cô thu hồi lại, hắn còn tìm mẹ hỗ trợ, mẹ gọi rất
nhiều cuộc điện thoại, sau đó còn tự mình đi đến đơn vị của ba Kiều Vi
Nhã, nhưng mà chuyện này vẫn không giải quyết được, phòng ở của Kiều Vi
Nhã bị thu hồi, mẹ hắn còn nói xin lỗi , tuy rằng không giúp được
việc này nhưng cũng rất đồng tình với cô, còn cầm theo mười vạn tệ từ
trong nhà, cho hắn mượn đưa cho Kiều Vi Nhã mua phòng ở, khi đó mười vạn tệ cũng đủ mua một căn phòng lắn . .
Tuy rằng Kiều Vi Nhã không nhận, nhưng ma hắn vẫn cảm kích mẹ. .
Suy nghĩ Bảo Mặc loạn thành một đoàn, hắn hận không thể lập tức đến nhà
Trình Thiệu, lại sợ hãi khi đến nhà Trình Thiệu chuyện mình sợ hãi sẽ
biến thành sự thật.
Hắn xác định, bản thân mình cũng
không như lời Kiều Vi Nhã nói, không phải vì yêu mà bởi vì không cam
lòng. Hắn yêu Kiều Vi Nhã, điểm này sẽ không bao giờ sai, hắn biết rõ
những ý tưởng trong đầu mình, sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn không trở lại, thứ nhất là xí nghiệp bảo gia vây khốn không rảnh tay chân, luôn không
ngừng hối hả, cho đến khi hắn sáng lập sự nghiệp của mình, một nguyên
nhân khác, chính là nỗi sợ hãi khi bị Kiều Vi Nhã đã kích.
Hắn thừa nhận, mấy năm nay, hắn cũng từng qua lại với vài nữ nhân, chú, chị họ, anh họ, thậm chí bạn học bạn bè bên cạnh, đều giúp hắn sắp xếp gặp
đối tượng kết hôn, nhưng chỉ cần nghĩ đến kết hôn, nghĩ đến hắn mở hộp
nhẫn ra, nhưng không đeo lên tay Kiều Vi Nhã làm hắn không thể chấp nhận được.
Đến nay, hắn vẫn còn giữ chiếc nhẫn làm bằng cỏ
đuôi chó mà Kiều Vi Nhã đưa cho hắn, không biết Kiều Vi Nhã đã vứt bỏ
chiếc nhẫn bằng cỏ đuôi chó kia hay chưa .
Xe dừng lại,
Bảo Mặc cũng không nóng lòng lên lầu, hắn cầm một điếu thuốc, đặt dưới
mũi ngửi ngửi, nhắm mắt yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới mở cửa xe ra.
Kiều Vi Nhã không thích người hút thuốc,
nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng học hút thuốc, nhưng hắn đã dưỡng
thành thói quen, gặp chuyện cần suy nghĩ hắn đều lấy một điếu thuốc đặt ở dưới mũi ngửi ngửi. .
Trình Thiệu đang điên cuồng chơi điện tử, vợ hắn đến nói với hắn Bảo mặc đến đây, đang đi lên lầu. .
Trình Thiệu nhíu đầu mày, trò 《 chống khủng bố tinh anh 》này, hắn vừa mới nắm giữ được chút bí quyết, sống chết trước mắt, Bảo Mặc đến lúc này không
phải quấy rối hay sao, làm phần tử khủng bố dễ dàng lắm sao?
Bảo Mặc vào cửa thì vợ Trình Thiệu hiền lành rót ly trà cho hắn, cười nói: “A thiệu hiện tại điên rồi, anh phải đợi chốc lát anh ấy mới khôi phục
lại trạng thái bình thường.”
Mặt Bảo Mặc bình tĩnh mà gật đầu, lúc này, hắn thật sự cười không nổi. .
Vợ Trình Thiệu vừa thấy liền biết vị đại thiếu gia này nhất định có chuyện, nếu không sẽ không ban đêm mặt lạnh đến thăm.
“Anh chờ một chút, tôi đi thư phòng gọi anh ấy.” .
Bảo Mặc đứng lên, “Không cần, tự tôi đến thư phòng tìm hắn, quấy rầy cô rồi .” .
Hắn trực tiếp đẩy cửa thư phòng ra, Trình Thiệu cũng không quay đầu lại
nói: “Anh em, tớ hiện tại sống chết trước mắt, cho dù là trời sập xuống, cậu cũng phải chờ tớ chút nữa.”
Bảo Mặc trầm mặc một
lát, đứng ở sau lưng của hắn hỏi: “Trình Thiệu, lúc trước tớ ở Mĩ mua
một chiếc điện thoại di động nhờ mẹ đưa qua cho câu, cậu có nhận được
không?”
Trình Thiệu không cần nghĩ ngợi nói: “Cái gì mà di động, không thấy, di động bên Mĩ mua về bên mình có thể dùng được sao?”
“Thế thư tớ viết cho cậu đâu? Thư tớ nhờ cậu chuyển cho Kiều Vi Nhã đâu?” .
“Thư cậu viết cho tớ? Cậu không phải chỉ viết một phong thư cho tớ, còn gửi
đến đơn vị của mẹ tớ, cậu. . . . . .” Trình Thiệu ngừng tay, phút chốc
quay lại đầu, trò chơi khẩn trương nháy mắt đã không còn sức hấp dẫn, “Ý cậu là, cậu viết thư cho Kiều Vi Nhã ?”
Trình Thiệu nhớ tới một chút tin đồn, trước kia hắn không tin, nhưng mà hiện tại. . . . . . .
Nhưng mà vật đổi sao rời, bây giờ muốn truy cứu những chuyện trước kia đã không còn ý nghĩa. .
Trình Thiệu chải chuốt sợi tóc lung tung rồi nói: “Bảo Mặc, chuyện này đã trở thành truyện cũ, truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì, không phải cậu nói Kiều Vi Nhã đang chuẩn bị ly hôn hay sao? Nếu các cậu hữu duyên, chờ
sau khi cô ấy ly hôn,cậu theo đuổi cô ấy một lần nữa không phải được
rồi.”
“Nhưng tớ muốn biết, Trình Thiệu, hiện tại trong lòng tớ rất hỗn loạn , chũng ta ra quán bar uống vài chén.” .
Trình Thiệu lắc đầu cự tuyệt, “Nếu cậu muốn uống rượu, uống ngay tại đây được rồi, vừa hay cậu em vợ tớ hôm trước mới tặng một chai XO, chúng ta ở
nhà uống, ban đêm vợ con đều ở nhà, tớ cũng không thể giống kẻ độc thân
như cậu đi ra ngoài làm loạn.” .
Trình Thiệu mở cửa, “Bà xã, đem bình XO kia lấy đến đây, lấy thêm hai cái chén, đừng lấy chén
anh mới mua, đại thiếu gia này uống rượu cái chén kia của anh không đảm
bảo được an toàn .” .
Bảo Mặc kéo khoé miệng không cười nổi. .
Vợ Trình Thiệu cầm rượu cùng chén đi vào, ôn nhu nói: “Uống ít một chút.” .
“Đừng động, em thu thập phòng khách một chút, mở điều hoà lên, đêm nay cho hắn nghỉ ngơi tại nhà chúng ta.”
Nhìn cánh cửa đóng lại, Bảo Mặc nhận lấy cái chén, uống một ngụm rượu, hỏi
Trình Thiệu: “Trình Thiệu, cậu nói chuyện này có thể liên quan cùng mẹ
tớ hay không? Hôm nay tớ đi tìm Vi Vi, cô ấy nói tớ chưa từng viết cho
cô ấy một bức thư nào, nhưng mà mỗi tuần tớ đều viết cho cô ấy một phong .”
“Bảo Mặc, cậu cảm thấy mình và Kiều Vi Nhã thích hợp sao? Bảo Mặc, tớ cảm thấy cậu vẫn nên suy nghĩ kĩ một chút, dù sao
khoảng cách giữa các cậu cũng tạo ra rất lâu rồi, hết thảy đều thay đổi, còn nữa nếu như cô ấy cũng không muốn ly hôn thì sao? Chẳng lẽ cậu thật sự định chờ cô ấy cả đời.” Dừng một chút, Trình Thiệu lại nói: “Bảo
Mặc, nếu thực sự mỗi tuần cậu đều viết một phong thư cho cô ấy, thế cậu
đã từng nghĩ tại sao ngay một phong thư cô ấy cũng chưa từng hồi âm cho
cậu?”