Đêm Trước Ly Hôn

Chương 45: Không buông tha



Editor: Hạ Y Lan

Khương Hạo nhìn thấy cô luôn quay đầu lại, hoài nghi hỏi: "Sao vậy?"

Kiều Vi Nhã lắc đầu nói: "Không biết, tôi luôn cảm thấy có người ở sau lưng đang nhìn tôi."

Khương Hạo nhìn về phía hai người ở sau bàn bọn họ, hai người đàn ông này, trang phục không có gì lạ, cũng bình thường như mọi thực khách, vừa ăn vừa nói chuyện, không nhìn ra có gì khác thường.

Nhưng Kiều Vi Nhã đã nói thì nhất định không phải là ảo giác.

Khương Hạo làm bộ như lơ đãng, hô một tiếng gọi nhân viên phục vụ, vị trí hai người kia ngồi vừa lúc ngay bên cạnh quầy thu tiền, trong đó có một người mặc áo cổ tròn màu đen đang nhìn Khương Hạo, ánh mắt sắc bén của Khương Hạo nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt hắn run lên, vội vàng cúi đầu.

Khương Hạo xác định, người này, nhất định có vấn đề.

Nhân viên phục vụ tới đây, Khương Hạo cười nói: "Cho tôi thêm một ấm trà Vương Lão Cát."

Nhân viên phục vụ gật đầu, rất nhanh đã mang trà lên, Khương Hạo rót trà, đưa cho Kiều Vi Nhã, nhỏ giọng nói: "Cô đoán đúng rồi."

Hai người làm như không có chuyện gì xảy ra, ăn cơm xong, giương mắt nhìn bên ngoài thấy trời vẫn còn mưa, Khương Hạo cười: "Xem ra lát nữa cơn mưa này cũng chưa dừng được, hay là chúng ta đi thôi."

Kiều Vi Nhã muốn bỏ tiền đài thọ nhưng Khương Hạo ngăn lại, giằng co mãi, cuối cùng vẫn là Khương Hạo trả.

Hai người che dù đi ra ngoài, lên xe, xuyên qua cửa sổ, Khương Hạo nhìn về phía quán cơm, hai người kia cũng đẩy cửa đi ra.

Kiều Vi Nhã nheo mắt, là ai phái hai người kia tới theo dõi cô đây? Cô không nghĩ là Cổ Khánh Nhất, ở chung nhiều năm như vậy, đối với Cổ Khánh Nhất cô vẫn hiểu rõ, Cổ Khánh Nhất có thể tìm lưu manh đối phó cô, nhưng kiểu thủ đoạn thế này thì hắn không thể làm được, hơn nữa, hắn cũng không cần thiết phải làm như thế.

Nghĩ lại, hình như cô đã đoán được người theo dõi cô là ai rồi.

Khương Hạo cười: "Trời mưa nên cũng không có chuyện cần làm, rất nhàm chán, chúng ta cứ chơi với hai vị khách này một chút vậy."

Kiều Vi Nhã nhìn thoáng qua bóng dáng chiếc xe của chúng đang theo sau qua kính chiếu hậu, cười cười: "Được. Chúng ta đến bờ biển đi."

"Tuân lệnh!" Khương Hạo đánh một vòng xe, chuyển hướng lái đến bờ biển, chỉ thấy chiếc xe phía sau vẫn không nhanh không chậm, luôn giữ một khoảng cách nhất định bám theo bọn họ.

Đến đèn xanh đèn đỏ cuối cùng, Khương Hạo ngừng xe.

Trong lúc đó xe của họ và chiếc Kim Bôi của bọn chúng chỉ cách một chiếc Pieca.

Kiều Vi Nhã cười nói: "Đã hai mươi phút rồi, bọn chúng vẫn có thể duy trì sự bình thản, lại còn theo tới cùng, không biết đối phương cho bọn chúng bao nhiêu tiền?"

Khương Hạo nói: "Cô không biết sao? Tôi nhớ cô đã đoán được ai là người theo dõi cô rồi mà."

Trong mắt Kiều Vi Nhã bắn ra một tia sáng lạnh lùng, chớp mắt liền biến mất, cô biết, mới vừa rồi chỉ là suy đoán, bây giờ đã là khẳng định, nếu bọn chúng muốn chơi, nếu bọn chúng không muốn bỏ qua cho cô, như vậy, đoạn đường này cô sẽ chơi với chúng đến cùng.

"Khương Hạo, dừng xe ở ven đường, để tôi lái."

Khương Hạo biết, tài lái xe của Kiều Vi Nhã vô cùng tốt, trung tâm mua sắm có một câu lạc bộ xe hơi do các thương gia tự tổ chức, những người này, đều là những người buôn bán lớn với trung tâm, phần lớn đều là người địa phương ở thành phố B.

Câu lạc bộ này ở tỉnh H cũng có chút danh tiếng. Bởi vì nó là câu lạc bộ duy nhất được các thương gia tổ chức tại trung tâm mua sắm ở tỉnh H, hơn nữa thành viên trong này hết hai phần ba đều là phái nữ, kỹ năng lái xe của mỗi người vô cùng tốt, phần lớn những người này gây dựng sự nghiệp đều bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, mỗi người đều có một đoạn làm giàu khó quên, chiếc xe đầu tiên bọn họ tiếp xúc đều là Tùng Hoa Giang, Kim Bôi hoặc là Pieca, thành phố H là một thành phố mưa gió xảy ra rất nhiều, rất là khảo nghiệm người lái xe.

Sau đó dần dần có tiền, những nữ cường nhân ở thành phố B sẽ tự mua cho mình một chiếc xe yêu thích, thỉnh thoảng tổ chức ở gần vùng phụ cận để vui chơi, kỹ năng lái xe của Kiều Vi Nhã là luyện từ đó mà ra.

Tính tình Kiều Vi Nhã tốt nên sau này rất nhiều người học lái xe đều tìm cô để luyện tập, luyện suốt một hay hai tiếng cô cũng chưa bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien-dan-le-quy-don

Kiều Vi Nhã cài chặt dây an toàn, nói với Khương Hạo: "Hôm nay trời mưa lớn, chắc trên đường không có nhiều xe."

Khương Hạo cười nói: "Chắc là không có, nhưng cô cũng phải cẩn thận, đừng gây tai bay vạ gió gì, khi đó, chúng ta có miệng cũng không giải thích được."

Kiều Vi Nhã cười: "Không sao, anh chỉ cần ngồi ngay ngắn là được."

Đột nhiên Khương Hạo cảm thấy có chút sợ hãi, thông qua tư liệu về Kiều Vi Nhã và khoảng thời gian tiếp xúc này, anh cũng hiểu cô đôi chút, Kiều Vi Nhã là cô gái có sức chịu đựng chống lại nghịch cảnh, bất chấp tình hình khó khăn như thế nào, cho dù gian khổ suy sụp ra sao, cô đều tiếp tục phấn đấu.

Hơn nữa, cô là một người rất kiên trì, chỉ cần chuyện cô đã đồng ý, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, cô cũng không oán không hối, cho đến khi hoàn thành hứa hẹn của mình.

Thật ra thì, nội tâm của cô không dịu dàng mềm mại như vẻ bên ngoài, nơi đó chôn dấu một đốm lửa dưới tảng băng trôi, chỉ cần gặp được người thích hợp, ngọn lửa sẽ bùng cháy, cô sẽ dành tất cả sự nhiệt tình cho họ.

Khương Hạo nghĩ, sau này ai sẽ là người may mắn đốt cháy ngọn lửa ẩn giấu của cô gái này đây?

Quả nhiên, như anh dự liệu, Kiều Vi Nhã đạp cần ga, tăng tốc độ xe, trên đại lộ không thấy một chiếc xe nào, một đường chạy thẳng ra biển.

Chiếc Kim Bôi vẫn một đường đi theo bọn họ, sắp đến bờ biển, Kiều Vi Nhã đột nhiên quay vô lăng, chiếc xe gần như quay lại dừng ngay trước đầu xe bọn chúng, chiếc Kim Bôi phanh lại, cự ly cách chiếc Mazda của Kiều Vi Nhã không đến một người.

Khương Hạo vỗ ngực vừa định nói chuyện, Kiều Vi Nhã đã bất chấp trời còn mưa to liền xuống xe.

Khương Hạo vội vàng xuống theo.

Kiều Vi Nhã vỗ cửa xe bọn chúng: "Xuống xe!"

Người đàn ông lái xe cũng không mở cửa, chỉ hạ kính xe xuống, mặt tức giận trách cứ: "Cô tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Làm gì đột nhiên cản trở đường của chúng tôi!"

Kiều Vi Nhã mặt lạnh chậm rãi nói từng chữ: "Xuống ….xe!"

Khương Hạo đã chạy theo tới, Kiều Vi Nhã như thế này, anh có chút không hiểu, mặc dù biết võ công của cô không tệ, nhưng đối phương là hai tên đàn ông to cao, có thể không biết sợ mà bám theo cô, nhất định là không đơn giản, cho nên, Khương Hạo rất sợ cô chịu thiệt thòi.

Xe của đối phương vẫn luôn khởi động, nhìn thấy Khương Hạo tới đây, tên tài xế đột nhiên đảo ngược chuẩn bị quay xe lại, lại thấy tay Kiều Vi Nhã nắm chặt cửa sổ xe, trạng thái gần như nổi điên: "Xuống cho tao!"

Mưa đã làm ướt hết chiếc áo sơ mi tay lửng màu xanh lục nhạt của cô, làm nổi bật lên da thịt trắng noãn, như một loại đá điêu khắc sáng long lanh.

Kể từ khi biết được hai kẻ này theo dõi cô, lửa giận nhiều ngày tích tụ hoàn toàn bộc phát ra, vừa rồi cô đã tự thề với mình, tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào tổn thương người của cô, sau này có chuyện gì xảy ra cũng là do bọn chúng bức cô đến bước đường này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.