Đêm Trước Ly Hôn

Chương 48: Không chịu nổi!



Editor: Hạ Y Lan

Lúc này, Cổ Khánh Nhất vẫn không thể tin được, người kia….chính là Bảo Mặc, nhưng hắn đối với tên tình địch này có ấn tượng rất sâu sắc, cho nên, trong lòng hắn đã sớm thừa nhận sự thật này.

Tần Nhạc thấy hắn ngẩn người, cười: "Anh em, cậu muốn ăn gì, chọn nhanh đi, lúc này có nhiều người chậm chạp là không tới phiên chúng ta đâu."

Cổ Khánh Nhất thu hồi ánh mắt, hạ thấp giọng hỏi Tần Nhạc: "Cậu biết người kia không?"

Tần Nhạc cười gật đầu: "Biết, công ty của anh ta ở cách vách công ty tớ, có lai lịch rất lớn, nghe nói anh ta là con trai của Phó chủ nhiệm Bảo – Đại biểu nhân dân ở tỉnh, ngay cả mấy lãnh đạo trong Thành Phố cũng phải khách khí với anh ta."

Lòng Cổ Khánh Nhất rơi lộp bộp, Kiều Vi Nhã luôn nhu nhược bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ, chẳng lẽ vì Bảo Mặc trở lại?

Cổ Khánh Nhất không yên lòng chọn vài món ăn, hai người lên lầu, Bảo Mặc cũng không chú ý tới Cổ Khánh Nhất, hai ngày nay anh đi Mỹ mới về, tối hôm qua mới xuống máy bay, sau khi xuống máy bay, mẹ đã dẫn một cô gái đến sân bay chờ anh, dụng ý thế nào không nói cũng hiểu.

Một khắc kia, anh thật sự muốn nổi giận, nhưng anh vẫn phải giữ lại mặt mũi, dù sao cũng có người ngoài ở đây.

Sau khi về nhà ăn cơm, mẹ bảo anh dẫn cô gái đó đi dạo một chút, Bảo Mặc vẫn phải duy trì phong độ đến cùng, anh trầm mặt nói với mẹ là không muốn bạn gái hiểu lầm.

Vẻ mặt cô gái kia không nén được giận, đứng dậy rời đi.

Bảo Mặc triệt để ngả bài với mẹ mình, đời này trừ Kiều Vi Nhã, anh tuyệt đối không lấy người phụ nữ khác.

Mẹ giải thích đó là con gái của đồng nghiệp, mới vừa về nước và sống cùng một nơi nên muốn anh tận tình làm chủ nhà.

Bay hết mười mấy tiếng, anh vừa về mẹ lại bảo anh đưa một cô gái khác đi dạo phố, hoàn toàn không hợp lẽ thường, anh đối với mẹ đã hoàn toàn mất lòng tin.

Trong sáng ngoài tối, nên nói đều nói rồi, chẳng lẽ mẹ không phát hiện chút gì sao? Vợ Trình Thiệu nói, nếu như anh không thể xác định cho Vi Nhã một gia đình hạnh phúc thì đừng nên quấy rầy cô ấy, tình yêu không thể tạo thành hôn nhân, cho dù anh đối với Vi Nhã có tốt hơn nữa, nhưng ba mẹ anh không chấp nhận cô ấy, như vậy, hôn nhân của bọn họ chắc chắn không hạnh phúc, cho nên, anh nhất định phải nghĩ biện pháp để ba mẹ tiếp nhận Vi Nhã.

Thật ra thì, những gì vợ Trình Thiệu nói với Bảo Mặc đã giảm bớt đi rất nhiều, bởi vì, cô cảm thấy khả năng Kiều Vi Nhã ở bên Bảo Mặc là con số không, người phụ nữ dù rộng lượng thế nào khi đối mặt với ba mẹ của Bảo Mặc cũng không cách nào tâm bình khí hòa chung sống được.

Nhưng thấy tình trạng của Bảo Mặc cô không cách nào không đồng tình được. Vốn có thể là một đôi kim đồng ngọc nữ hạnh phúc cả đời, nhưng bởi vì ba mẹ phản đối, đành chia rẻ một đôi nhân duyên tốt, trực giác nói cho cô biết, giữa bọn họ, có lẽ không chỉ vì môn đăng hộ đối.(-Editor:Hạ Y Lan)

Anh quyết định không ở nhà qua đêm, cơm tối cũng không ăn, liền ra khỏi nhà, anh sợ mình khống chế không được sẽ cãi vả với mẹ.

Lúc này, anh mới phát hiện, muốn tìm một điểm cân bằng giữa ba mẹ và Vi Nhã, thật sự quá khó khăn, cơ hội ba mẹ chấp nhận cô ấy quá thấp, anh chưa bao giờ biết, hình tượng người mẹ hoàn mỹ trong lòng anh thì ra chỉ là anh hư cấu mà thôi.

Trở lại thành phố B, Bảo Mặc ra một mức giá thật cao mua lại ngôi nhà kia của Kiều Vi Nhã, mới vừa trang hoàng lại tất cả nhưng vẫn còn sót lại mấy mùi vị sau khi lắp đặt thiết bị.

Anh đã nghĩ kỹ, chờ qua hai ngày nữa, anh sẽ dẫn ba mẹ đi xem, chỉ cần hai người thấy ngôi nhà này, chắc hẳn sẽ hiểu rõ lòng anh, đây cũng là cơ hội cuối cùng anh cho ba mẹ.

--- ---------

Cổ Khánh Nhất vừa cùng Tần Nhạc lên lầu, Bảo Mặc và khách hàng cũng lên theo, chân trước chân sau ngồi ở hai bàn gần nhau.

Trong lúc vô tình, Bảo Mặc quay đầu lại thì thấy Cổ Khánh Nhất.

Ánh mắt hai người đối diện với nhau.

Cổ Khánh Nhất nhanh chóng dời đi chỗ khác, Bảo Mặc vẫn nhìn vào hắn chằm chằm.

Tần Nhạc hiểu lầm cho là Bảo Mặc chào hỏi anh, cười chào Bảo Mặc một tiếng, quản lý bộ phận an ninh của Bảo Mặc cũng là do Tần Nhạc giới thiệu.

Bảo Mặc chỉ nhàn nhạt gật đầu, coi như chào hỏi.

Món ăn lên, Cổ Khánh Nhất ăn một chút thì cảm thấy vô vị tẻ nhạt, hắn đột nhiên hối hận đã tìm Tần Nhạc, chỉ cần không nhìn thấy Bảo Mặc là hắn có thể vẫn duy trì phần hài lòng đã sớm không còn tồn tại ở trong lòng.

Bỗng nhiên hắn phát hiện, hắn mất mác nhiều hơn so với lợi, nếu Kiều Vi Nhã thật sự rời khỏi hắn thì cô vẫn có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn, Bảo Mặc xuất hiện khiến hắn cảm thấy khủng hoảng sâu sắc.

Thì ra hắn cũng không thật sự muốn ly hôn với Kiều Vi Nhã, Tiêu San đối với hắn mà nói cũng y như mấy người phụ nữ kia, chỉ là mới mẻ nhất thời mà thôi, hơn nữa sự mới mẻ này đã bắt đầu biến chất.

Tần Nhạc nhìn ra hắn có gì đó không bình thường, cười nói: "Thằng nhóc nhà cậu có tâm sự à, nói nghe một chút, chuyện gì xảy ra?"

"Tần Nhạc, Bảo Mặc đó….kết hôn chưa?"

Tần Nhạc suy nghĩ một hồi, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tớ nghe người ta nói, anh ta có cô bạn gái, sau khi ra nước ngoài thì chia tay, lần này anh ta trở về nước xây dựng công ty chính là vì bạn gái, tháng trước còn có người nhìn thấy anh ta và một người phụ nữ ở đây lôi kéo, nghe nói cô gái đó có dáng dấp rất xinh đẹp, không biết có phải bạn gái của anh ta không, sau đó cô gái này ném anh ta xuống rồi tự mình rời đi."

Mặt Cổ Khánh Nhất trắng bệch, tay cũng không cầm nổi đũa, một chiếc đũa rơi xuống đất, phát ra âm thanh, Cổ Khánh Nhất nghe như tiếng nổ bên tai.

Cổ Khánh Nhất vội nhặt chiếc đũa, vừa liếc nhìn Bảo Mặc, Bảo Mặc đang cười lạnh nhìn về phía hắn, thấy Cổ Khánh Nhất đang nhìn mình, còn khiêu khích giơ ly rượu lên.

Cổ Khánh Nhất ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ đưa một đôi đũa khác nhưng một miếng hắn cũng không muốn ăn.

Tần Nhạc nhìn ra hắn không yên lòng, lại không biết vì chuyện gì, cười nói: "Tớ ăn xong ngay đây, cậu đợi thêm một lát, nếu biết lượng cơm cậu ăn bây giờ ít như vậy thì chúng ta gọi ít món thôi."

Cổ Khánh Nhất đứng lên: "Tớ đi toilet."

Tần Nhạc mờ mịt gật đầu, cậu ta chỉ uống một chai bia đã đi toilet rồi.

Chờ hắn trở ra đã không thấy bóng dáng Bảo Mặc đâu nữa.

Tần Nhạc cười nói: "Cậu bị táo bón à, đi toilet hết nửa tiếng, thiếu chút nữa là tớ đi tìm người vớt cậu ra rồi."

Cổ Khánh Nhất cười khổ: "Làm gì khoa trương như cậu nói chứ, cậu ăn no chưa? Chúng ta đi thôi."

Tần Nhạc cười: "Đi thôi, tớ đã tính tiền rồi."

Hai người xuống lầu lái xe trở về công ty.

Trở lại phòng làm việc, Tần Nhạc rót cho Cổ Khánh Nhất ly trà, hoài nghi hỏi: "Sao tớ cảm thấy bụng cậu đầy tâm sự vậy, rốt cuộc là thế nào?"

Cổ Khánh Nhất không muốn nói chuyện này với Tần Nhạc, Tần Nhạc vừa là chiến hữu vừa là anh em tốt của hắn, cậu ấy có ấn tượng rất tốt về Kiều Vi Nhã.

Mỗi lần bọn họ về nhà tụ tập, những người anh em này của hắn đều biến ngôi nhà thành một đống bừa bãi, ăn uống no đủ rồi phủi mông đi, chỉ có Tần Nhạc giúp đỡ Kiều Vi Nhã dọn dẹp phòng, Tần Nhạc nói, nếu để cho cậu ấy biết hắn ở bên ngoài làm loạn, nhất định sẽ thay Kiều Vi Nhã dạy dỗ hắn.

Tần Nhạc là một cô nhi, cậu ấy lớn lên ở Cô Nhi Viện ở thành phố B, quan hệ bạn bè rất ít, đi làm tan việc thì về nhà, rất ít ra cửa, ngay cả chuyện mua quần áo cũng là nhờ Kiều Vi Nhã giúp cậu ấy mua trước mấy bộ quần áo theo mùa.

Kiều Vi Nhã còn giới thiệu mấy cô gái ở Bách Hóa cho cậu ấy làm quen, Tần Nhạc luôn dựa theo tiêu chuẩn của Kiều Vi Nhã để chọn vợ, kết quả, tất nhiên nghĩ cũng biết.

Tình chiến hữu của hắn và Tần Nhạc có thể duy trì đến bây giờ, có một nguyên nhân là vì người vợ này của hắn.

Có thể tưởng tượng, nếu như chuyện hắn và Tiêu San ở chung một chỗ để cậu ấy biết, người bạn tốt này của hắn sẽ không đến nhà uống rượu tán gẫu luyên thuyên nữa.

Mặc dù Tiêu San là dân quê, nhưng căn bản không biết làm việc nhà, hay có thể nói là quá lười không muốn làm.

Cổ Khánh Nhất gượng cười: "Chuyện công tác, nói cậu cũng không hiểu, được rồi, cậu còn bận việc của cậu, tớ chờ cậu tan việc."

"À, chờ tớ tan làm, chúng ta đến nhà cậu đi, trời nóng như vậy, để vợ cậu làm cho chúng ta chút chè lạnh, chút thức ăn, uống vài chai bia, sảng khoái hơn."

Cổ Khánh Nhất lắc đầu: "Chúng tớ chuyển về nhà rồi, bằng không làm sao lại nghĩ đến chỗ cậu."

"Chuyển về nhà? Có ý gì?"

"Tớ bán căn nhà rồi, sau đó về nhà mẹ ở."

Tần Nhạc kinh ngạc đứng lên, quan hệ giữa Kiều Vi Nhã và ba mẹ của Cổ Khánh Nhất anh biết rất rõ ràng, nhưng đứng dưới lập trường người bạn thì anh không thể nói gì.

"Sao cậu lại bán nhà, chỗ của ba mẹ cậu cũng không đủ ở, chẳng lẽ hai vợ chồng Khánh Song mua nhà khác rồi?"

Cổ Khánh Nhất gật nhẹ: "Bọn tớ ở căn phòng phía tây."

Tần Nhạc kinh ngạc, bật thốt lên: "Căn phòng đó không phải sửa từ toilet à?"

Cổ Khánh gật đầu: "Trước đó vài ngày mẹ tớ phải nằm viện, thân thể không được khỏe, chúng tớ chuyển về cũng dễ dàng chăm sóc."

Tần Nhạc bất đắc dĩ thở dài, hai người này chuyển về, cuộc sống mỗi ngày của Vi Nhã nhất định là gian nan, anh đã tận mắt nhìn thấy mẹ của Cổ Khánh Nhất mắng cô ấy to như thế nào, cũng chỉ vì cô ấy làm bữa ăn ít đi một chút.

"Vậy cũng không cần bán nhà." Tần Nhạc liếc mắt nhìn Cổ Khánh Nhất, hai mất Cổ Khánh Nhất thất thần không chút ánh sáng, không biết cậu ta đang nghĩ cái gì.(-editor:Hạ Y Lan)

Buổi chiều có hội nghị thường kỳ, an ủi hắn mấy câu, Tần Nhạc liền đi họp.

Cổ Khánh Nhất ngồi xuống một lúc, cầm điện thoại của Tần Nhạc đang để trên bàn, tìm số Kiều Vi Nhã, hắn muốn hỏi Kiều Vi Nhã một chút, có phải vì Bảo Mặc trở lại cho nên cô thay đổi mới dám đối chọi gay gắt với hắn như thế.

Không biết bao nhiêu lần, trong loa truyền tới giọng nói ngọt ngào và không mang theo bất cứ tia tình cảm nào, thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Cô đang ở đâu? Ba ngày nay, có phải cô đang ở cùng với Bảo Mặc, có phải lúc cô nói đi Thiệu Hưng cũng là đang ở cùng một chỗ với Bảo Mặc?

Con gái thì sao? Con gái đang ở đâu?

Nếu hắn và Kiều Vi Nhã ly hôn, con gái nhất định sẽ đi theo Kiều Vi Nhã, nếu Kiều Vi Nhã gả cho Bảo Mặc, tiếng ba mà con gái gọi sẽ không phải là hắn nữa.

Nghĩ đến sau này con gái sẽ kêu người khác là ba, lòng Cổ Khánh Nhất đau như bị gai đâm, con gái của hắn sao có thể kêu người khác là ba, hắn không chịu nổi!

Cổ Khánh Nhất vẫn cố chấp gọi một lần rồi một lần nữa, hắn muốn tìm Kiều Vi Nhã, tìm con gái của mình, hắn muốn làm rõ ràng suy đoán của mình có phải là sự thật hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.