Đêm Trước Ly Hôn

Chương 56: Lặp lại



Editor: Hạ Y Lan

Nhìn bóng lưng Cổ Khánh Nhất, con gái của Thái Kiến Phi bĩu môi một cái.

Con gái Thái Kiến Phi tốt nghiệp Đại học Trung Văn ở Hongkong, học chuyên ngành quản lý khách sạn, năm ngoái trở lại thành phố B, từng đến khách sạn La Mã thực tập ba tháng, sau đó mới đi nhậm chức ở một khách sạn bốn sao.

Cho nên, đối với lai lịch của Tiêu San, cô biết cặn kẽ hơn ba của mình.

Thấy con gái bĩu môi, Thái Kiến Phi cười nói: "Sao vậy, con gái của ba xem thường một người đàn ông tới siêu thị mua đồ à? Chuyện này ở thành phố B của chúng ta không thường gặp đâu, không đáng giá khen ngợi sao?"

Thái Thần gằn từng tiếng nói: "Nếu như hắn ta là một người chồng ra ngoài mua đồ cho gia đình, loại đàn ông này đáng giá khen ngợi, nhưng nếu tới siêu thị mua đồ cho người tình thì phải bị coi thường, ba nói xem, đàn ông không có lòng tự trọng như vậy đáng giá khen ngợi sao?"

Sắc mặt Thái Kiến Phi chợt biến: "Thần Thần, lời con nói là có ẩn ý......"

Thái Thần khoác lấy cánh tay ba mình, nghiêng đầu cười nói: "Đương nhiên là có ẩn ý, ba đừng giả bộ hồ đồ che chở thuộc hạ, tổng giám đốc Tiêu San của khách sạn La Mã ở chung cư sát vách chúng ta, theo con được biết, nhà của Cổ Khánh Nhất ở Hà Lý, Tết năm trước ba còn dẫn con qua nhà bọn họ, vợ của Cổ Khánh Nhất còn lỳ xì cho con hồng bao một nghìn tệ đấy."

Thái Kiến Phi lắc đầu:"Vợ chồng bọn họ không có sống chung với nhà họ Cổ, con chưa nắm tình hình thôi."

"Thật sao? A...... Cục Trưởng Thái lanh liêm của chúng ta à, bầu trời thành phố B thật trong xanh......" Thái Thần khoa trương chỉ chỉ bầu trời.

Vợ Thái Kiến Phi mỉm cười vỗ đầu con gái: "Được rồi, chúng ta tới mua đồ, đó là chuyện riêng của người ta, có liên gì chúng ta chứ, đi nhanh thôi."

Thái Kiến Phi lắc đầu, đây cũng không  phải là chuyện riêng đơn giản, ngày hôm qua Phó Thị Trưởng gọi điện thoại nói, hiện tại hoa viên Đạm Đài gia đã bắt đầu di dời các hộ gia đình, thật là khó khăn vô cùng, vào thời kỳ cách mạng văn hóa đã có rất nhiều người vào đó ở, muốn bọn họ chuyển ra là chuyện vô cùng khó khăn, công việc Phủ Thị Chính an bày lại tiến triển chậm chạp, nếu như không có mối quan hệ tốt với Kiều Vi Nhã, ngộ nhỡ Kiều Vi Nhã nói cái gì với bên kia thì đối với tất cả mọi người đều không có lợi, phải biết rằng tuyển cử nhiệm kỳ mới đã bắt đầu, đây là thời khắc mấu chốt để điều chỉnh ban lãnh đạo.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy Kiều Vi Nhã có quan hệ vô cùng mật thiết với bên kia.

Trời rất nóng, nhưng cả người Thái Kiến Phi lại toát mồ hôi lạnh.

Thái Kiến Phi cầm điện thoại lên, đi tới một chỗ ít người gọi cho Cục Trưởng Phân Cục Ninh Bắc, dặn dò mấy câu, thấy vợ con đều không có kiên nhẫn, Thái Kiến Phi khoát khoát tay: "Hai người đi vào trước, anh nghe điện thoại."

Hai mẹ con đành đứng dưới gốc cây chờ ông.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại gọi tới, sau khi Thái Kiến Phi nghe xong liền giận tím mặt, cũng không còn tâm trạng cùng vợ con mua đồ, trầm mặt về nhà. (-Hạ Y Lan)

Cổ Khánh Nhất không hay biết gì, hắn mang theo mấy túi lớn về chỗ Tiêu San, Tiêu San đã rời giường, đang tựa vào sofa xem ti vi.

Trong trí nhớ của hắn, hình như Kiều Vi Nhã không hay xem tivi, nhiều nhất là lúc con gái ở nhà sẽ xem mấy bộ hoạt hình, chỉ cần không đi cửa hàng, cô nhất định sẽ cầm một quyển sách học, nhiều năm như vậy, cô luôn luôn học rất nhiều thứ, thậm chí còn học cắm hoa, trà đạo, hình như cuộc đời của cô chỉ dùng để học tập.

"Đừng xem tivi nữa, có phóng xạ, không tốt cho con."

"Thúi lắm, em cũng không đứng trước màn hình tivi, không xem tivi thì em đi đâu, em muốn ăn canh, nhanh nấu cho em đi."

Cổ Khánh Nhất mở tủ lạnh chất hết đồ vào trong, Tiêu San hỏi: "Anh mua cái gì vậy, anh mua sữa nhãn hiệu gì thế?"

"Nhãn hiệu em hay uống."

"Ừ, đưa em một hộp." Tiêu San duỗi tay về phía sau, chờ Cổ Khánh Nhất đưa tới đây.

Cổ Khánh Nhất cảm thấy mình sắp hỏng mất, kể từ khi Kiều Vi Nhã đồng ý ly hôn, trong đầu hắn không ngừng so sánh giữa Kiều Vi Nhã và Tiêu San.

Tại sao trước đây lại cảm thấy ở cùng với Tiêu San rất hạnh phúc, nhưng bây giờ lại thấy như  tiến vào địa ngục vậy?

Đưa sữa qua, Cổ Khánh Nhất vào phòng bếp rửa cá, lúc cạo vảy không cẩn thận bị dao cắt một đường từ ngón cái đến ngón trỏ, ngay lập tức máu tươi chảy đầm đìa.

Cổ Khánh Nhất che vết thương hỏi Tiêu San có băng keo dán hay không, Tiêu San lắc đầu nói không biết, bảo hắn tự mình tìm, trước kia có mướn bảo mẫu nhưng từ khi Cổ Khánh Nhất dọn đến thì không cần bảo mẫu nữa.

Cổ Khánh Nhất che vết thương, tìm đông tìm tây, rốt cuộc tìm được miếng dán.

Mới vừa dán xong, điện thoại vang lên…. là ba hắn gọi đến bảo hắn mau chóng về nhà một chuyến.

Tiêu San vừa nghe hắn muốn về nhà, đột nhiên biến sắc: "Không được, anh nấu canh cho em trước, hơn nữa, ngày mai em muốn đi bệnh viện kiểm tra, mỗi lần đều đi với mẹ anh, bây giờ mẹ anh nhập viện rồi, em lại không thể lái xe, chẳng lẽ anh muốn em tự đi sao?"

Cổ Khánh Nhất hít sâu một hơi, hắn sợ mình không khống chế được sẽ phát tác: "Tiêu San, anh về một chuyến rồi quay lại nhanh thôi, nếu không chúng ta gọi bảo mẫu đó về, được không?"

"Thế nào? Bây giờ anh còn chưa kết hôn với tôi đã bắt đầu chán ghét tôi rồi ư?"

"Không phải, ba anh nói có chuyện gấp, bảo anh lập tức trở về."

Tiêu San hừ lạnh một tiếng, nhất quyết không tha nói: "Tôi mặc kệ, anh phải làm cơm cho xong rồi hãy về, nói với ba anh trên đường bị kẹt xe."

Cổ Khánh Nhất đành quay lại phòng bếp làm qua loa mấy món ăn, lúc này Tiêu San mới đồng ý thả hắn đi: "Đi nhanh về nhanh, em chờ anh về rửa chén."

Cổ Khánh Nhất gật gật đầu, mở cửa đi ra, đóng cửa lại Cổ Khánh Nhất tự đánh mình một bạt tay, Cổ Khánh Nhất, mày làm nên tội gì!

Hắn lái xe về nhà, ông già thấy hắn về, cả giận nói: "Sao lâu như vậy anh mới về!"

"Sao vậy ạ?" Cổ Khánh Nhất cũng bày vẻ mặt mất hứng, lúc này hắn mới phát hiện, trên thế giới này, người duy nhất không vênh mặt hất hàm sai khiến hắn chỉ có Kiều Vi Nhã.

Ba Cổ thở dài: "Khánh Nhất, bây giờ con không thể ly hôn với vợ mình được, mới vừa rồi Thái Kiến Phi gọi cho ba, hoa viên Đạm Đài gia di dời dân, không phải là vì cải thiện hoàn cảnh ở của dân chúng, mà là muốn trả nó lại cho Đạm Đài gia, mà người duy nhất được lợi chính là vợ của con, nguyên nhân cụ thể thì Thái Kiến Phi không có nói, nhưng ba khẳng định trong này tất nhiên có ẩn tình khác."

Hoa viên Đạm Đài! Cổ Khánh Nhất cả kinh thốt không nên lời.

"Con là đứa không có tiền đồ, lúc đến siêu thị sao lại đụng phải Thái Kiến Phi, nếu như không phải năm đó ba cất nhắc qua hắn, hôm nay con nhất định sẽ chết."

Thật ra thì, ba Cổ cũng cảm thấy rất kỳ quái, chuyện của hoa viên Đạm Đài gia, sao lúc mẹ của Bảo Mặc gọi đến lại không nói gì? Chẳng lẽ bọn họ cũng không biết chuyện này.

Hoa viên Đạm Đài di dời dân, đối với Phủ Thị Chính mà nói, không phải là chuyện nhỏ, càng không lấy được lợi ích gì, trừ phi, phải..... Là Kiều Vi Nhã tìm được quan hệ ở bên trên, hoặc là gia tộc Đạm Đài sắp trở lại.

Ba Cổ lắc đầu một cái, cảm thấy rất không có khả năng. Mấy gia tộc trốn đi trước giải phóng, khả năng trở về cực kỳ nhỏ. Kiều Vi Nhã chỉ là một người làm ăn mua bán nhỏ, càng không thể nào biết quý nhân gì.

Cổ Khánh Nhất vẫn đang suy nghĩ đến một phương diện khác, trong hoa viên lớn như vậy lại có một ngôi nhà rất lớn, khắp cả Tỉnh cũng là điều hiếm thấy, mấy biệt thự ngày nay mà so sánh với hoa viên Đạm Đài gia thì không thể sánh bằng.

Ngôi nhà lớn như vậy lại thuộc về một mình Kiều Vi Nhã, thuộc về Kiều Vi Nhã, không phải cũng thuộc về hắn sao?

"Ba, con nên làm sao đây?"

"Con muốn làm sao? Con đã nói ly hôn với Kiều Vi Nhã chưa?"

"Nói rồi, cô ấy nói Đồng Đồng theo cô ấy, tất cả tài sản cũng thuộc về cô ấy, tiền lương của con phải đưa cô ấy một nửa."

Ba Cổ khẽ vuốt cằm, trầm ngâm chốc lát, hỏi hắn: "Thái độ Kiều Vi Nhã như thế nào?"

Cổ Khánh Nhất nhớ tới tiếng cười đó, nặng nề nói: "Rất cố chấp, rất cứng rắn."

Ba Cổ nheo mắt lại, đốt một điếu thuốc, một hồi lâu cũng không nói chuyện, bên trong phòng một mảnh yên lặng.

Cổ Khánh Nhất có một chút gấp gáp: "Ba, ba nói chuyện đi."

"Nói gì, bây giờ con nhanh chóng tìm hai mẹ con nó về, bảo nó về nhà ở, coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra, còn nữa, nói với Tiêu San tạm thời cứ như vậy, bảo cô ta đừng giục con ly hôn nữa, ba sẽ gọi cho nhà họ Bảo hỏi chút chuyện bên kia."

Cổ Khánh Nhất ngẩn ra, Kiều Vi Nhã cũng đã sớm nói, sẽ không về căn phòng sửa lại từ toilet, trong nhà này căn bản cũng không có phòng của bọn họ.

"Mạnh Kỳ đã tìm được nhà, ba bảo chúng ngày mai dọn ra ngoài, mai con cũng về giúp chúng một tay."

Cổ Khánh Nhất vẫn luôn ở chỗ Tiêu San, căn phòng phía tây vẫn chưa dọn dẹp, đúng như Kiều Vi Nhã nói, một chỗ đặt chân cũng không có nói chi là vào ở.

Bây giờ ba hắn đột nhiên thay đổi thái độ, Cổ Khánh Nhất nghĩ đến chuyện đầu tiên là…. ai sẽ dọn dẹp căn phòng này, mẹ hắn, em gái, hình như ai cũng không làm được.

Cổ Khánh Nhất cầm điện thoại gọi cho Kiều Vi Nhã vẫn không gọi được.

Lại gọi mấy cuộc khác, bọn họ cũng không có bất cứ tin tức gì, giống như Kiều Vi Nhã biến mất khỏi thế gian vậy.

Chẳng lẽ, cô ấy đồng ý ly hôn là vì hoa viên Đạm Đài gia? Cổ Khánh Nhất cảm thấy phán đoán của mình là chính xác.

Nhất định là như vậy, vậy bây giờ không thể ly hôn với cô ấy được, đợi đến lấy được ngôi nhà vào tay, cả tòa hoa viên đó đáng bao nhiêu tiền chứ, nếu bán đi thì cả đời này hắn không cần phải làm gì nữa.

"Con đến chỗ Tiêu San trước, ba sẽ nói với Mạnh Kỳ bảo chúng sáng mai dọn nhà, tiền con bán ngôi nhà thì trợ cấp cho chúng mấy vạn, em gái con không có công việc, bọn chúng dọn ra ngoài thế nào cũng không thư thả như ở đây, với tính tình của Khánh Song, không có tiền thì không quá một năm, Mạnh Kỳ sẽ ly hôn với nó."

Cổ Khánh Nhất gật đầu, đưa thẻ tín dụng cho ba Cổ, Cổ Khánh Nhất nói: "Ngày mai ba đưa cho Khánh Song ở trước mặt Mạnh Kỳ, để cậu ta thấy nhà chúng ta không đuổi cậu ta đi, cũng cho Khánh Song chút thể diện."

"Con đến chỗ Tiêu San nói trước một chút, nhớ, chuyện hoa viên Đạm Đài không thể nói bất bất cứ ai, Thái Kiến Phi nói rồi, chuyện này chỉ số ít người ở Thành Phố là biết rõ chân tướng, hắn nói cho chúng ta biết, đã trái lệ rồi." Ba Cổ còn có một câu chưa nói, rốt cuộc Thái Kiến Phi đang che giấu cái gì, chuyện có thể để cho Thái Kiến Phi giấu giếm nhất định không đơn giản, không biết nhà họ Bảo có biết hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.