Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, đột nhiên nghe trong phòng ngủ truyền đến một tiếng vang rất lớn, Cổ Khánh Nhất vội chạy ra ngoài, vừa vào phòng ba Cổ, hắn thấy ông tựa đầu vào giường, sắc mặt vàng dọa người.
"Ba, ba sao thế này?" Trong lòng Cổ Khánh Nhất, ba của hắn luôn là một ngọn núi vững chắc trong nhà, núi đổ rồi thì nhà này xem như xong, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ba mình, khiến hắn cảm giác tòa nhà to lớn này sẽ sụp đổ.
"Hạ Thanh, người đàn bà này thật giảo hoạt, bà ta nói chuyện này......" Ba Cổ cảm thấy thật khó thở, thở từng ngụm khó khăn, hàng năm chơi ưng, lại bị ưng mổ vào mắt.
Cổ Khánh Nhất khẽ vuốt ngực thuận khí cho ông, thấp thỏm bất an hỏi: "Có phải bà ta không giúp được gì không?"
Ba Cổ gật đầu: "Bà ta tránh né cũng thật nhanh, Khánh Nhất, chuyện này rất phiền toái, con phải nghĩ biện pháp để Tiêu San phá thai, sau đó cắt đứt liên hệ với cô ta, bồi thường một ít tiền cũng được, ngày mai trước tiên phải tìm công ty chuyển nhà, đồ đạc của con phải mang về, nhất định Kiều Vi Nhã sẽ liên lạc với con, con phải nghĩ biện pháp để Đồng Đồng trở lại, chỉ cần dỗ Đồng Đồng thì mọi chuyện có thể thay đổi"
Cổ Khánh Nhất kinh ngạc: "Ba, cái thai của Tiêu San không phá được, bác sĩ có nói, nếu như Tiêu San phá thai, sẽ có nguy hiểm tánh mạng, trước kia cô ấy sinh non quá nhiều lần nên thân thể đã hư tổn."
"Vậy...... Tối hôm nay, chúng ta đi một chuyến, chuyện này, ba sẽ giúp con giải quyết, hôm nay con về nhà, dọn dẹp xong, ngày mai chuyển đồ đi, dù có ly hôn cũng không thể để Kiều Vi Nhã tìm được chứng cứ, lần này nó lựa chọn làm quân nhân, chính là nhằm vào con, chúng ta không thể không phòng, sau này cũng đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, phụ nữ là phiền toái nhất, có thời gian không bằng suy nghĩ làm thế nào để bò lên trên!"
Cổ Khánh Nhất nói lí nhí trong lòng nhưng trên mặt không dám có bất kỳ biểu hiện gì, lời của ông hắn nghe tai trái lại qua tai phải, bây giờ còn trẻ, nếu không chơi, đợi đến già rồi muốn chơi cũng không động nổi, Kiều Vi Nhã không giống những người phụ nữ khác, chỉ cần đối xử tốt với con, cô sẽ không chủ động rời khỏi nhà này, cùng lắm thì, hắn sẽ đàng hoàng một thời gian, chờ sóng gió qua đi rồi hãy nói, về phần Tiêu San, chỉ cần ba hắn ra mặt, chắc có thể giải quyết được?
Hai cha con hai mặt nhìn nhau, mẹ Cổ đi vào, bà ném gậy qua một bên, ngồi ở đầu giường oán hận nói: "Người phụ nữ đó đã không đội trời chung với nhà chúng ta rồi, chúng ta còn cần nó làm gì, còn đứa trẻ trong bụng Tiêu San là đứa cháu vàng ngọc của chúng ta, nếu nó không còn tôi cũng không muốn sống nữa......" Bà ta càng nói càng kích động, nước mắt rơi ào ào, giống như có người cầm dao gác trên cổ muốn mạng bà ta vậy.
Hai cha con cũng biết trong một thoáng không thể thay đổi bà, trong nhận thức của bà, ba Cổ là vạn năng, còn đứa cháu thì sống không thể thiếu nó. ( Hạ Y Lan)
Ba Cổ ra hiệu bằng mắt, Cổ Khánh Nhất về phòng mình thu xếp đồ đạc, thậm chí bắt đầu ảo tưởng làm thế nào để Kiều Vi Nhã trở về bên cạnh mình.
Mẹ Cổ ngồi trong phòng một lát, càng nghĩ càng khó chịu, không có cháu trai, sau này bà ta phải thấp hơn người khác một đầu, không phải nói không trở về quê thì sẽ cắt đứt liên hệ, hàng năm mấy anh chị em của bà ta đều đến, bốn anh chị em đều là nông dân chân đất, chỉ có bà ta, chẳng những vào thành phố, còn làm quan phu nhân, tộc trưởng trong thôn của bà ta có nói, nếu lớp người già qua đời, bà ta hoàn toàn có thể vào gia phả nhà mẹ đẻ, một người phụ nữ được ghi tên vào gia phả nhà mẹ đẻ mình chính là chuyện vô cùng vinh quang.
Chỉ tiếc, bà ta không có cháu trai, mỗi năm em gái bà ta đến đây đều bảo để đứa cháu nhỏ của nó làm cháu thừa tự của bà ta, đứa em trai thứ hai cũng muốn đưa cháu nó qua đây, đây không phải là đánh vào mặt bà ta sao?
Khi bà ta biết đứa trẻ trong bụng Tiêu San là con trai, việc đầu tiên bà ta làm là gọi điện cho mấy anh chị em, nói cho bọn họ biết bà ta có cháu trai rồi, rốt cục có thể hãnh diện.
Từ trước tới giờ bà ta không cảm thấy con trai ra ngoài tìm phụ nữ là chuyện mất mặt, ngược lại xem đó là chuyện vinh dự, tộc trưởng của bọn họ cũng cưới một vợ cả hai vợ bé, ngày ngày hai người vợ bé này phải quỳ gối trước mặt vợ cả bưng trà rót nước, nếu là trước giải phóng, nhất định bà ta cũng để con trai mình cưới hai vợ.
Bà ta nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục đưa ra một quyết định, bà ta muốn đi tìm Tiêu San giấu cô ta đi, giấu ở nhà em trai em gái bà ta cũng được, chỉ cần Kiều Vi Nhã không tìm được Tiêu San sẽ không nắm được chứng cứ, không có chứng cứ xem Kiều Vi Nhã có thể làm gì!
Bà ta cầm gậy lặng lẽ ra khỏi nhà.
Bà ta gọi một chiếc xe chạy thẳng tới nhà Tiêu San.
Tiêu San thấy bà ta tới đây cũng rất kinh ngạc, không rõ vì sao bà ta lại hoảng hốt đến nhà cô ta? ( Hạ Y Lan)
"Dì, dì làm sao vậy?" Tiêu San phân phó bảo mẫu pha trà tiếp đãi bà ta.
Bà ta liếc mắt nhìn bảo mẫu, Tiêu San lập tức hiểu ý, mời bà ta đến thư phòng nói chuyện.
Bà ta nhìn cái bụng đầy đặn của Tiêu San, càng xem càng hài lòng, trong lòng càng thoải mái.
"Tiêu San, có một việc, dì muốn thương lượng với cháu một chút." Bà ta thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
Bà ta nói ra chuyện Kiều Vi Nhã làm quân nhân, sau đó giơ tay thề: "Tiêu San, cháu yên tâm, dù liều cả mạng già này, dì sẽ không để cháu chịu một chút uất ức, cũng sẽ không bảo cháu đi phá thai, đứa nhỏ này là mệnh của cháu cũng là mệnh của dì, nhà họ Cổ chúng ta không phải là loại người thất đức, sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cháu."
Tiêu San nhìn bà ta thở dài nhẹ nhõm, cô ta phải cảm ơn bà già này đã mật báo trước, thì ra không phải Tiêu Nham vô cớ mất tích, thì ra hai cha con nhà họ Cổ muốn nghĩ cách để cô ta phá thai, có chuyện sẽ hy sinh cô ta ư, hừ! Xem cô ta là Kiều Vi Nhã sao?
"Dì, theo như dì nói, cháu phải làm gì đây?"
"Tiêu San, cháu về quê của dì, em trai dì có mở một tiệm tạp hóa ở thị trấn, nhà chúng có ba phòng ở, ban đầu chúng mua nhà là do dì móc tiền ra, cho nên, cháu ở đó sẽ không ai dám nói gì cháu, hơn nữa, ăn gì dùng gì đều có người phục vụ, chờ cháu sinh con xong cháu cứ về đây trước, dì sẽ đến ẵm đứa bé lên, cháu thấy thế nào?"
Tiêu San chợt nhíu mày, cười khó hiểu: "Dì, dì nói khách sạn của cháu phải làm sao bây giờ, còn năm tháng nữa mới đến ngày sinh, trong thời gian này, còn phải qua năm mới, năm mới đến là lúc khách sạn bận rộn nhất, cháu là quản lý không thể tùy tiện tránh đi để người ta tìm không thấy, lại nói cháu còn có một đứa con, không thể bởi vì cái bụng này liền bỏ đứa khác qua một bên chứ?"
Bà ta nản lòng nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Tiêu San cười khổ:"Cháu chỉ có thể mạo hiểm phá bỏ cái thai này, đứa nhỏ này......"
Bà ta bỗng nắm tay Tiêu San: "Con gái ngoan, ngàn vạn lần đừng làm như vậy, đây là một mạng sống nhỏ, sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp, cháu là quản lý một khách sạn lớn, nhất định hiểu biết nhiều hơn dì, hay cháu suy nghĩ một chút xem có biện pháp gì, dì nghe lời cháu."
Tiêu San cúi đầu, không nói được lời nào, một tia cười lạnh thoáng qua khóe môi, ánh sáng chiếu qua người in lên sàn nhà, lờ mờ chiếu ra khuôn mặt của cô ta.
Trái tim bà ta lúc như bị thiêu đốt, lúc như đóng băng, đứng ngồi không yên nhìn Tiêu San, hôm nay bà ta tới đây chính là muốn thuyết phục Tiêu San về quê, chỉ cần cô ta về đó xem như bà ta có thể yên tâm, giữ được cháu trai so với cái gì cũng quan trọng hơn.
"Tiêu San, như vậy đi, chỉ cần cháu đồng ý đi, dì đảm bảo trước khi cháu sinh con sẽ giải quyết xong chuyện của Kiều Vi Nhã, hơn nữa, một tháng dì đưa cháu năm vạn để bồi bổ, trong thời gian này cháu không đi làm, chẳng phải khách sạn cũng rất tốt sao? Dì nghe nói, hiện tại chỉ cần có máy tính, làm ở đâu cũng giống nhau, một hàng xóm gần nhà dì làm việc cho người Mỹ, nghe nói đánh máy trên web cũng có thể kiếm tiền."
Bà ta cắn răng, một tháng năm vạn, bà vẫn có thể xuất ra được, vì cháu trai bà ta bỏ ra chút tiền thì có là gì, huống chi, số tiền này vốn muốn để lại cho cháu bà.
"Tiêu San, dì cho cháu biết, dì có một đôi vòng tay, nghe nói là gia truyền vài trăm năm, chờ cháu sinh con xong nó sẽ là của cháu, ba của Khánh Nhất nói vòng tày này ít nhất cũng vài chục vạn, vốn là của một hộ gia đình lớn."
Tiêu San giật mình, vòng tay của danh gia ư? Loại vòng tay gì mà đáng vài chục vạn? Ông già này đúng là thâm tàng bất lộ.
Thật ra thì cô ta có đi làm hay không cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn. Tuy nhiên, nếu cô ta không bắt chẹt bà già này thì cô ta sẽ thua thiệt lớn, không biết nhà họ Cổ còn ẩn giấu cái gì nữa? Bà già này so với Cổ Khánh Nhất dễ lừa gạt hơn, sau này từ từ lấy vậy.
Nếu như không thể kết hôn với Cổ Khánh Nhất, cô ta cũng không muốn thua thiệt mình, hiện tại không thể bỏ đứa nhỏ, lại không thể để Kiều Vi Nhã biết, rời khỏi thành phố B một thời gian cũng không sao cả, bất quá, giá sinh đứa bé này ra không thể thấp, ít nhất không thể thấp hơn trước.
Kiều Vi Nhã! Vậy mà cô trở thành quân nhân! Cho nên lần đầu gặp nhau, cô mới nói, đã lâu không gặp, người phụ này, mới thật sự có tâm cơ.
Bà ta nghe Tiêu San đồng ý trốn về quê, hưng phấn như ngâm hũ mật, ngay cả lỗ chân lông cũng muốn ngọt theo.
Bà ta cực lực hứa hẹn với cô ta, nhất định sẽ rước cô ta vào cửa, bà ta thích người con dâu này.
"Vậy chuyện em trai cháu làm sao bây giờ? Thời gian này mẹ cháu khóc đến mắt sưng lên."
"Có Khánh Nhất ở đây, cháu còn lo lắng gì, chỉ cần thiên hạ này còn, lời nói của chú cháu vẫn còn trọng lượng, sau lưng nhà chúng ta vẫn còn một quan lớn chống đỡ đấy. Nếu không được thì lên Tỉnh tìm bọn họ, dì đã thấy người nọ...... nhưng mà ở trong tivi, hai người bọn họ thường xuyên lên tivi, người ta mới gọi là cao cấp! Một tên lính nhỏ nhoi như Kiều Vi Nhã, nhằm nhò gì." Bà ta vỗ ngực hai ba cái bảo đảm với Tiêu San.
Lời ba Cổ nói, theo ý bà ta cũng chỉ là sợ bóng gió mà thôi, nếu như nhà họ Bảo không giúp một tay, bà ta sẽ phanh phui chuyện này ra, ai cũng đừng mong sạch sẽ.
Thế đạo này chính là như vậy, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, ai muốn ông bạn già nhà bà ta khó chịu, bà ta sẽ liều mạng với người đó!
Trước khi đi bà ta còn dò xét một vòng quanh nhà Tiêu San, nếu Khánh Nhất và Tiêu San kết hôn, bà ta chính là chủ nhân ngôi nhà lớn này, thầy bói nói, cả đời này của bà ta sẽ thuận buồm xuôi gió, đại cát đại lợi, quả đúng là thế, nếu không có con tiện nhân kia thì càng tốt hơn.
Bà ta hào hứng chạy về nhà, con trai đang thu dọn đồ đạc, xem ra là chuẩn bị mang đi.
Nhìn mẹ mình mới từ bên ngoài về, Cổ Khánh Nhất ngẩn ra hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu về vậy?"
"Khánh Nhất, vào đây, mẹ nói với con một chuyện tốt."
"Chuyện gì tốt?"
"Đi vào rồi nói." Mặt mày bà ta hớn hở bảo.
Vào phòng ngủ, ba Cổ vẫn còn nằm trên giường, chuyện này đã làm ông thật sự tức giận, huyết áp tăng cao, thái độ của Hạ Thanh so với tưởng tượng của ông càng tồi tệ hơn.
"Ông già, Khánh Nhất, hai người đoán xem tôi đi đâu?"
Nội tâm ba Cổ khẽ động, chỉ vào bà ta cả giận nói: "Bà đi tìm Tiêu San!"
Bà ta gật đầu, cười nói: "Được rồi, đừng nóng giận, có một chút chuyện mà trông hai người buồn rầu như vậy, chỉ cần bọn họ không tìm được Tiêu San, không có chứng cứ, con tiện nhân Kiều Vi Nhã muốn nhảy nhót cũng vô ích, hơn nữa, hai người nghĩ đi, nó đã nói rồi, nó và nhà họ Cổ không đội trời chung, chứng tỏ nó sẽ không trở về nhà chúng ta nữa, nhất định là muốn ly hôn với Khánh Nhất, chúng ta nghĩ biện pháp để nó nhanh chóng ly hôn không phải được rồi sao."
"Bà đừng nói mấy thứ này, rốt cuộc bà đã nói gì với Tiêu San?"
Mắt bà ta lộ ra nụ cười, đắc ý nói: "Tôi bảo nó trốn về quê mình, nó đã đồng ý, ở nhà cậu hai nó không phải rất tốt sao."
Ba Cổ chấn động toàn thân, một suy nghĩ không tốt trào trong lòng, kêu lên: "Bà đã đáp ứng nó cái gì?"
"Tôi hứa với nó, mỗi tháng sẽ cho nó năm vạn, sau đó lấy đôi vòng cất giấu kia đưa cho nó, nhà của nó không thể hơn giá trị của mấy thứ này, tôi không tin sau này nó không truyền gia sản cho con trai nó, sau này, những thứ đó không phải của cháu trai chúng ta sao." Bà ta cảm giác mình đánh bàn tính này thật vang dội, hoàn mỹ vô cùng.
Trong nháy mắt ba Cổ bừng bừng lửa giận, từng chữ chỉ vào vợ mình mắng: "Bà không có đầu óc, ngu xuẩn, ai cho bà nói với nó, bà cho rằng Tiêu San cũng giống như Kiều Vi Nhã sao? Mười cái đầu của bà cộng lại cũng không phải là đối thủ của Tiêu San, bà để cho nó tính toán lại bà, chúng ta muốn cháu cùng lắm thì về sau nghĩ biện pháp khác, không cần phải trả một giá cao như vậy, bà cho rằng Kiều Vi Nhã tốn nhiều công sức như vậy, là vì cái gì? Nó nói rõ là không muốn nhà chúng ta sống tốt, bây giờ bà hứa với Tiêu San, sau này ngộ nhỡ mọi việc bị bại lộ, mấy thứ đó lấy từ đâu, bà có nói ra không?......"
Cổ Khánh Nhất nghe mà chẳng hiểu gì, lời của ba hắn đầy ẩn ý, chuyện vòng tay là thế nào? Sao hắn không biết?
Chỉ chiếc vòng tay mà khiến ba hắn thay đổi sắc mặt mắng mẹ hắn, mặc dù mẹ hắn không biết chữ, nhưng ba hắn chưa từng ghét bỏ, hai ông bà vẫn sống qua ngày cũng không tệ.
Hắn ngắt lời ba Cổ, hỏi: "Ba, mẹ, chiếc vòng tay là thế nào?"
Ba Cổ liếc mắt nhìn con trai, bây giờ ông không thể nói, con trai biết càng ít càng tốt, ông định đợi đến giây phút mình nhắm mắt sẽ nói tất cả cho con trai biết, mặc dù con trai được học hành nhiều hơn ông, nhưng so về đầu óc thì đần hơn ông nhiều, xem ra, tìm vợ là một chuyện lớn, đột nhiên ông nhớ đến cháu gái mình, cháu gái của ông giống mẹ nó, rất thông minh, mặc dù ông chỉ đón nó tan trường có một lần, nhưng lần đó khiến ông rất có mặt mũi, cô giáo nhà trẻ nói về cháu gái ông, mỗi từ đều là ca ngợi, không biết sau này Tiêu San sinh con ra sẽ có dáng vẻ gì?
"Không có gì, Khánh Nhất, con đừng quan tâm, nhanh chóng thu dọn đồ chuyển về nhà đi, sau đó nghĩ cách tìm được Đồng Đồng, trước hết để Kiều Vi Nhã hạ hỏa, thì chúng ta sẽ có đường lui."
Ba Cổ bảo Cổ Khánh Nhất đi thu dọn đồ đạc, sau khi Cổ Khánh Nhất đi, ông nhẹ giọng nói: "Chuyện kia… có đánh chết cũng không thể để con biết, ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện, cũng không thể liên lụy cả nhà, hiểu chưa?"
Bà ta ngẩn ngơ, sắc mặt của ông thật sự khiến người ta sợ hãi, không tự chủ được gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ông yên tâm đi, tôi không nói."
Ba Cổ nằm trên giường cân nhắc nên đi từng bước như thế nào, bà già nhà ông đến chỗ Tiêu San là chuyện ông không ngờ tới, hiện tại, dù ông viện lý do, Tiêu San cũng không tin, bảo nó phá thai, sợ rằng càng khó khăn, thôi, để nó về quê trước cũng được, phải tìm người bên bệnh viện, nghĩ biện pháp để nó phá thai, nếu không được lại nghĩ biện pháp khác vậy. ( Hạ Y Lan)
Hơn ngàn dặm, chắc sẽ không ai tìm đến đó, coi như của đi thay người thôi.
Ngày hôm sau, Cổ Khánh Nhất tìm công ty chuyển nhà, chuyển đồ về nhà.
Thu dọn xong tất cả, ba Cổ dẫn Cổ Khánh Nhất đi đơn vị tìm được Lý Bác Cừ.
Lý Bác Cừ thấy hai cha con cùng đến thật ngoài dự tính.
Ba Cổ cười khổ nói: "Bác Cừ, hai cha con chúng tôi tới tìm ông giúp một tay."
Lý Bác Cừ cười sang sảng nói: "Lão Cổ, ông khách khí với tôi làm gì? Chúng ta không phải là anh em sao? Ông già nói rồi, cả đời này ông chính là anh em của tôi, sao tôi có thể không tuân theo ý nguyện của ông ấy chứ."
"Là thế này, thời gian trước Khánh Nhất làm chuyện có lỗi, gây ra lỗi lầm với vợ nó, con dâu tôi liền dẫn con gái ra ngoài, chúng tôi vẫn luôn tìm nó, nếu không phải lần này mở đại hội thể dục thể thao, tôi cũng không biết nó vào quân ngũ, tôi đã già, cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là nhớ cháu gái, muốn nói cho ông biết một chút chuyện để hai mẹ con nó về nhà, ông thấy được không?"
Ba Cổ vẫn chưa nói hết, nước mắt đã rơi, thút tha thút thít rất đau lòng, làm cho người ta không đành lòng.
Lý Bác Cừ nhìn về phía Cổ Khánh Nhất, lắc đầu thở dài: "Cháu trai, thấy dáng vẻ thành thật của cháu không giống làm ra chuyện xấu, cháu là cảnh sát, sao có thể làm ra chuyện có lỗi với vợ mình, huống chi, vợ cháu còn là lính của chúng ta, phá quân hôn chính là phạm pháp."
Cổ Khánh Nhất không dám đối diện với ánh mắt lợi hại của Lý Bác Cừ, cúi đầu ngập ngừng nói: "Cháu chỉ là nhất thời hồ đồ, sau này sẽ không tái phạm nữa, bác Lý, mong bác hãy giúp cháu, mẹ cháu nhớ cháu gái đã muốn bệnh."
Lý Bác Cừ cau mày nói: "Bây giờ vợ cháu còn chưa hoàn thành hết các trận đấu, vào lúc này hai người đi gặp con bé, sẽ ảnh hưởng tâm tình của nó, như vậy đi, chờ xong cuộc thi, bác ra mặt tìm chỗ cho mọi người ngồi lại với nhau, nói thẳng thắn sẽ hết chuyện, chỉ là, Khánh Nhất, bác nói cho cháu biết, bây giờ Kiều Vi Nhã là lính của quân đội chúng ta, hơn nữa, con bé rất ưu tú, thủ trưởng cũng rất coi trọng con bé, nếu con bé đồng ý sau này sẽ ở lại quân đội, cho nên, ngàn vạn lần cháu không được tái phạm làm ra chuyện hồ đồ gì."
Cổ Khánh Nhất đảm bảo lần nữa, sau này sẽ không phạm sai lầm, lúc này Lý Bác Cừ mới tỏ vẻ mặt ôn hòa: "Khánh Nhất, Vi Nhã là một người vợ tốt, hơn nữa, nếu vợ chồng các cháu tốt đẹp, bằng vào bối cảnh bây giờ của vợ cháu, tương lai cháu sẽ còn phát triển rất nhiều, bác đã gặp qua con bé, mọi mặt đều không có gì để chê, bác thật sự hâm mộ ba của cháu, có người con dâu tốt như vậy, nếu bác có con dâu như vậy tuyệt đối sẽ không buông tay."
Trong lòng ba Cổ lung túng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Sao Vi Nhã lại làm quân nhân?"
Lý Bác Cừ cười nói: "Cái này, tự ông đi hỏi con dâu mình đi, Khánh Nhất, cháu đúng là tốt số."