Bởi vì cánh tay bị thương nên tạm thời Kiều Vi Nhã được nghỉ phép trở về biệt thự Minh Châu Hào Đình.
Đồng Đồng thấy mẹ về, bé vừa định nhào tới lại đột nhiên dừng bước: "Mẹ, mẹ bị sao vậy?"
"Không có gì, bị một vết thương nhỏ thôi, Đồng Đồng, trong thời gian này Đồng Đồng có nghe lời không?"
Đồng Đồng nhún nhún vai, bĩu môi nhìn anh Đồng Đồng: "Mẹ, con vẫn luôn nghe lời, là anh trai, anh ấy..... Hôm qua anh ấy còn cắn con, con muốn về nhà, chúng ta về nhà thôi."
Lòng Kiều Vi Nhã chấn động, chuyện nên tới sẽ không tránh khỏi.
Mọi người ngồi ở phòng khách, Elaine ôm chầm Đồng Đồng, dịu dàng cười nói: "Ngày hôm qua là do anh trai không đúng, nhưng Đồng Đồng đừng vì vậy mà tức giận bỏ đi, dì và anh sẽ rất đau lòng."
Đồng Đồng chu miệng nhỏ nhắn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhưng cháu nhớ ba, cháu muốn ba dẫn cháu đi bơi, trong những người cháu biết, ba là người bơi giỏi nhất, ba dám bơi ra cả biển sâu, cháu còn muốn ngồi trên vai ba đi dạo phố......"
Kiều Vi Nhã cắn môi thật mạnh, quay đầu đi chỗ khác.
Đã có thời gian cô rất hâm mộ con gái, Cổ Khánh Nhất đối với Đồng Đồng là muốn gì được đó, chỉ cần con bé thích, chỉ cần nói ra, nhất định Cổ Khánh Nhất sẽ mua cho Đồng Đồng.
Tiền thưởng của hắn ta gần như đều dùng cho con gái, mỗi lần tan việc, trên đường về nhà, hắn ta đều nhớ đến việc mua cho Đồng Đồng mấy món ăn ngon hoặc đồ chơi.
Cổ Khánh Nhất thích ngủ nướng, ngay cả ba mẹ hắn cũng không dám gọi hắn dậy, chỉ Đồng Đồng là có thể, Đồng Đồng đánh thức hắn, hắn sẽ không tức giận, những điều này, khi còn bé cô chưa từng được cảm nhận, ba chưa bao giờ ôm cô, cũng không hôn cô, động một chút là nói cút qua một bên.
Chẳng bao lâu nữa, tình yêu này sẽ biến mất, từ khi con trai hắn ra đời, phần tình yêu này đã dần thay đổi, Đồng Đồng chịu đau khổ, so với nỗi đau của cô càng khiến cô khổ sở hơn.
Cô sẽ không bao giờ quên hình ảnh con gái lưng đeo cặp sách men theo bờ tường, từng bước một đi về nhà, khi đó, cô phải làm mấy công việc, không thể mỗi ngày đón con bé, cho nên, con bé phải tự mình về nhà. Tối thiểu, hồi đó cô còn được ông nội đưa rước. ( Hạ Y Lan)
Nhìn tính tình con bé mỗi ngày thay đổi mà không thể làm gì, mỗi khi đến nửa đêm Kiều Vi Nhã đều cắn góc chăn khóc không ra tiếng.
Cô không thích rơi lệ, càng không muốn người ta thấy nước mắt của cô, nhưng vì con gái, không biết cô đã rơi bao nhiêu nước mắt.
Mặc dù ở trường Đồng Đồng vẫn luôn che giấu thân phận gia đình đơn thân của mình, nhưng vẫn bị một cô giáo nói ra trước mặt các bạn học, còn lớn tiếng nói đứa trẻ trong gia đình như thế đều quái đản.
Lời của cô giáo đó đã làm Đồng Đồng tổn thương sâu sắc, ngày đó sau khi tan học, con bé không về nhà, cho đến nửa đêm, cô mới tìm được Đồng Đồng bên bờ biển, sau khi tan học con bé ngồi xe buýt đến bờ biển, thật may là cô nhớ ra chỗ đó, là nơi một nhà ba người cùng nhau xây tòa thành cát, cô không dám nghĩ nếu mất con gái, sau này cô sẽ như thế nào!
Ngày hôm sau cô đến trường tìm cô giáo tranh luận, nào có thể đoán được, cô giáo đó lại nói ẩu nói tả, chỉ trích Kiều Vi Nhã một trận, nói cô không có bản lĩnh không giữ được đàn ông, một người phụ nữ hôn nhân thất bại, nhất định không thể dạy con tốt.
Sau đó cô mới biết, cô giáo này là người thân của quán lý khách sạn La Mã, cũng là tiểu tam chiếm chỗ. Lúc Đồng Đồng đi tìm Cổ Khánh Nhất cô ta đã gặp qua con bé. ( Hạ Y Lan)
Vất vả lắm Kiều Vi Nhã mới khống chế được tâm tình, quay mặt sang nhìn con gái cười nói: "Đồng Đồng, vậy hôm nay chúng ta về nhà được không?"
Đồng Đồng gật đầu, lại liếc mắt nhìn anh Đồng Đồng, do dự một chút: "Anh trai, em có thể mời anh làm khách không?"
Elaine cười nói: "Còn dì thì sao?"
"Dì cũng đi, để mẹ cháu làm cua lớn cho dì ăn."
Kiều Vi Nhã không biết trong nhà đã ra hình dáng gì, lúc này, không thể tùy tiện dẫn hai mẹ con họ về nhà, suy nghĩ một chút, quyết định đưa Đồng Đồng về xem trước, thuận tiện trả bốn vạn tệ lại cho chú Lâm.
Kiều Vi Nhã không thể lái xe, Elaine nhờ Khắc Lạp Luân Tư lái xe đưa bọn họ trở về, trong khoảng thời gian này, Khắc Lạp Luân Tư cũng biết tương đối về thành phố nhỏ này, trên cơ bản sẽ không xuất hiện tình trạng lạc đường.
Sau khi dừng xe, một tay Kiều Vi Nhã ôm Đồng Đồng, còn chưa mở lời, Khắc Lạp Luân Tư liền cười nói: "Bây giờ tôi không tiện vào nhà cô, cô cho tôi biết Phúc Nguyên Cư đi hướng nào, tôi muốn nếm thử hương vị đặc sắc của thành phố B ra sao, nếu hôm nay cô về biệt thự thì gọi cho tôi, tôi tới đón hai người."
Kiều Vi Nhã cười áy náy, chỉ đường cho anh, nhìn Khắc Lạp Luân Tư rời đi.
Đồng Đồng vừa xuống xe liền giống như thỏ nhỏ thoát khỏi lồng tre, chạy nhảy về nhà.
Đẩy cửa ra, chú Lâm đang ở dưới giàn nho nghe radio, vừa thấy Đồng Đồng, lập tức híp mắt cười nói: "Ôi, Đồng Đồng của chúng ta đã trở lại."
Chú Lâm ngồi dậy từ ghế nằm, cửa sát vách cũng mở ra, Đồng Đồng nghe tiếng động ở cửa, cười khanh khách: "Ba, thì ra ba ở nhà."
Chú Lâm và Kiều Vi Nhã chào hỏi nhau xong liền xoay người về nhà mình, Kiều Vi Nhã cũng không vào nhà của cô, vẫn đi về phía trước sau đó vào nhà chú Lâm, đối với Cổ Khánh Nhất đang ôm Đồng Đồng xem như không tồn tại.
Cổ Khánh Nhất lúng túng nhìn Kiều Vi Nhã, sự xa lạ giữa bọn họ còn không bằng người qua đường.
Đồng Đồng đòi muốn vào nhà, Cổ Khánh Nhất đành ôm con vào, Đồng Đồng nhìn một vòng, dẩu môi lên: "Ba, sao không thấy đồ chơi của con? Đại khủng long của con đâu? Máy bay nữa? Xe hơi đâu? Sao không thấy?"
Cổ Khánh Nhất sờ sờ túi, hiện tại hắn còn lại không đến năm trăm tệ, thời gian này chỗ cần tiêu tiền quá nhiều, có nhiều thứ đều không nên tốn, hai ngày trước Nhị Tử đến tìm hắn cầm hết năm ngàn tệ, nói là làm con gái người ta lớn bụng.
Anh em trong bang hắn đều biết, dù là vợ hắn hay Tiêu San đều là người có tiền, cho nên, trong thời gian ngắn mà cần tiền, người đầu tiên được nhớ đến chính là hắn.
Chỉ tiếc, xưa đâu bằng nay, phần tình cảm giữa Tiêu San và hắn còn không bằng số tiền này, Kiều Vi Nhã cũng đang nghĩ biện pháp ly hôn với hắn, lập tức, hắn sẽ trở thành người cô đơn, đến lúc đó, con gái sẽ không giống như bây giờ còn gần gũi hắn nữa.
Ban đầu, Kiều Vi Nhã khuyên hắn nên cách xa đám bạn này, bọn họ không phải là bạn của mình, bạn bè chân chính sẽ không đòi hỏi mình vô chừng mực như vậy.
Hắn cực kỳ phiền chán, mấy anh em này của hắn đều có giao tình qua những trận chiến đánh đấm với nhau, so với đồng nghiệp trong đơn vị thì tình cảm sâu hơn nhiều.
Đồng Đồng dạo một vòng, hầu như mấy đồ chơi của bé đều không thấy đâu, bé trợn to hai mắt, chống nạnh hỏi: "Ba, có phải ba tặng đồ chơi của con cho người ta rồi không? Vốn là người khác nói con còn không tin, thì ra là thật!"
Cổ Khánh Nhất nghĩ muốn giải thích, Đồng Đồng đã khóc lên: "Thì ra ba thật sự không cần con nữa, cho nên ba mới tặng đồ chơi của con cho người khác, Hic...... Hic..... Hic......"
Cổ Khánh Nhất sửng sốt chốc lát, tỉnh táo lại vội vàng ôm lấy con gái: "Đồng Đồng, đừng nghe người ta nói bậy, sao ba không cần Đồng Đồng, không cần nhà chứ, hai ngày trước ba đến nhà bà nội, sau đó......"
Đột nhiên Đồng Đồng ngừng khóc, ngắt lời Cổ Khánh Nhất chỉ vào trán hắn hỏi: "Ba, sao vậy ạ? Sao ba bị thương, có phải ba bắt người xấu nên bị thương?"
Mặt Cổ Khánh Nhất có chút đỏ, lắc đầu phủ nhận đổi chủ đề: "Đồng Đồng, chúng ta đến nhà bà nội lấy đồ chơi về được không?"
Vừa nghe đi nhà bà nội, Đồng Đồng lập tức xụ mặt, đi nhà bà nội so với đi nhà trẻ còn đáng sợ, bé thà đi nhà trẻ cũng không muốn đến nhà bà nội.
"Ba, tự ba đi đi, con không đi đâu, trời quá nóng, con khá béo cho nên rất sợ nóng" Đồng Đồng tự nhận bé đã tìm được một cái cớ rất tốt.
Cổ Khánh Nhất cười khổ, điều này có thể oán ai đây? Ba mẹ không thích Đồng Đồng cũng bày ở ngoài mặt, hôm nay muốn hàn gắn quan hệ vợ chồng, nói dễ vậy sao.
Không hiểu nếu ba ở trong quan trường có thể ứng xử thoái mái tự nhiên, vì sao không thể bày ra khuôn mặt tươi cười với cháu gái mình, dù không thật tâm thì giả cũng được.
Kể từ khi Đồng Đồng ra đời, lâu lắm rồi ba mẹ hắn đều không cho sắc mặt tốt, Đồng Đồng không có ông bà ngoại, đến năm mới phải qua bên Hà Lý, kết quả, ba mẹ không cho nổi nụ cười, trong lòng hắn cũng không thoải mái, khi đó, hắn nghĩ nếu mình cũng có ba mẹ vợ, nhất định không giống với bộ dạng thế này của ba mẹ mình.
Nghe anh em đồng nghiệp thảo luận về ba mẹ vợ mình, trong lòng hắn cũng rất hâm mộ. (editor Hạ Y Lan)
Kiều Vi Nhã theo chú Lâm ra ngoài, liền nghe tiếng con gái khóc, đẩy cửa ra, Đồng Đồng xoay người, khóc nhào tới: "Mẹ, ba đưa đồ chơi của con cho người ta rồi, con còn chưa chơi đủ mà? Con muốn đồ chơi của con...... Con muốn xe điều khiển từ xa, con muốn máy bay điều khiển, huhu....."
"Tất cả mẹ đều cho Tư Viễn, sau khi Tư Viễn đi, em cả và em hai đều lấy đi một chút, còn dư lại đều ở Hà Lý."
Ánh mắt Kiều Vi Nhã xẹt qua làm hắn khó chấp nhận được sự lạnh lẽo trong đó, bỏ qua tầm mắt của hắn, cô vô cảm nói: "Cổ Khánh Nhất, phần lớn đồ chơi đều do tôi mua, phiền anh bây giờ cầm về, chúng tôi ở đây đợi anh."
Cổ Khánh Nhất nhìn Kiều Vi Nhã thắm thiết, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của cô dù rất lạnh lùng nhưng lại xinh đẹp, tao nhã như cũ, cho dù vẻ mặt cô vô cảm vẫn khiến người khác động lòng, rõ ràng đã nhìn gương mặt này đến phát chán sao lúc này nhìn thế nào cũng không đủ.
"Anh không có xe, không mang xe về, chiếc Mazda đâu?"
Kiều Vi Nhã biểu đạt ánh mắt lạnh lùng cự tuyệt người ngàn dặm, nhàn nhạt nhìn lướt qua Cổ Khánh Nhất, nói: "Chiếc xe đó không ở trong tay tôi."
Đồng Đồng cắn môi, dường như giữa ba mẹ thật sự có vấn đề, bé chưa từng thấy thái độ của mẹ đối với ba như vậy, bộ dạng của ba giống như đã làm sai việc gì đó, không dám thở mạnh, không dám phản bác mẹ.
Suy nghĩ một chút, Đồng Đồng kéo tay của ba, ngửa đầu nói với Kiều Vi Nhã: "Mẹ, con đi theo ba, chúng con gọi xe đi lấy xe về, mẹ ở nhà nấu cơm, được không? Muốn ăn con cua, còn muốn ăn tôm luộc, tóm lại con muốn ăn rất nhiều thứ."
Kiều Vi Nhã định ngăn con gái lại, Đồng Đồng đã kéo Cổ Khánh Nhất đi rồi.
(Hạ Y Lan)
Hai cha con ra khỏi cửa lớn, Đồng Đồng hỏi: "Ba, con có thể lấy đồ chơi về sao?"
Cổ Khánh Nhất gật đầu, trịnh trọng nói với con gái: "Nhất định có thể, đều ở nhà bà nội."
"Ba, nếu bà nội mắng con, ba có giúp con không, mới vừa rồi, con bảo vệ ba nên mới đến nhà bà nội, ba cũng phải giúp con không để bà nội mắng con."
Mũi Cổ Khánh Nhất đau xót, đây rõ ràng là con gái hắn, cốt nhục của hắn, ba mẹ lại không thích, cũng bởi vì con bé là con gái, cũng bởi vì ba mẹ không thích, để con đường hôn nhân của hắn và Kiều Vi Nhã ngày càng xa, lúc nằm trên giường, một mình gối đầu khó ngủ, suy nghĩ kỹ lại những việc làm của mình, thật sự thấy có lỗi với Kiều Vi Nhã, có lỗi với con gái.
Đến đầu đường, Đồng Đồng đưa tay đón xe, Cổ Khánh sờ túi tiền, mất tự nhiên nói: "Đồng Đồng, chúng ta ngồi xe buýt đi, xe buýt có cửa sổ lớn, mát mẻ, được không?"
Đồng Đồng ngửa đầu liếc mắt nhìn ba, trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Ba, có phải ba không có tiền không, không sao, con có tiền, ở đây con có hai trăm tệ, là dì cho con, con không dùng tiền, con đưa ba hết."
Cổ Khánh Nhất vội vàng lắc đầu, sao hắn có thể lấy tiền của con gái, nghe Đồng Đồng nhắc đến dì, bỗng nhiên hắn nhớ đến giọng nói kia, dịu dàng hỏi: "Đồng Đồng, dì kia là người ở đâu, sao mẹ con biết được?"
Đồng Đồng lắc đầu: "Con cũng không biết nhiều, quan hệ của mẹ và dì rất tốt, con và mẹ qua nhà dì ở, nhà dì ở sau biển, thật ra chỉ là một vũng nước lớn, không thể so với biển rộng nhà chúng ta, nhưng mà ở phía sau có vịt trời, biển nhà chúng ta không có vịt, chỉ có hải âu."
Sau biển? Cổ Khánh Nhất giật mình,thời gian trước, bọn họ vẫn luôn ở Bắc Kinh sao? Chẳng lẽ người phụ nữ này là em gái Mạnh Kỳ?
Không phải, hắn đã gặp qua em gái Mạnh Kỳ hết hai lần, giọng nói không giống.
"Dì này tên là gì?"
"Elaine, nhà bọn họ có một anh trai nhỏ, cũng gọi là Đồng Đồng, anh ấy là con trai nuôi của mẹ, có lúc con thích anh ấy có lúc lại không thích, khi anh ấy chơi với con, có lúc giống như chú chó nhỏ thích cắn người." Đồng Đồng nghiêng bả vai nói: "Ba, ba xem, đây chính là do anh trai cắn, chẳng qua sau đó con cũng cắn anh ấy lại."
Cổ Khánh Nhất nhìn, trên vai con gái có một dấu răng, lòng hắn thương mà hỏi: "Đau không?"
Đồng Đồng lắc đầu: "Không đau, đã tốt hơn."
Một chiếc xe dừng lại, hai cha con lên xe, Cổ Khánh Nhất nói địa chỉ, tài xế xe taxi nhấn đồng hồ đếm, chạy thẳng tới Hà Lý.
Trên xe không tiện hỏi nhiều, hơn nữa, Cổ Khánh Nhất cũng không cần hỏi, cả đường đi Đồng Đồng không ngừng nói với hắn những địa điểm vui chơi ở Bắc Kinh.
Cổ Khánh Nhất nghe từng lời con gái nói đã tìm được một chút dấu vết, có thể kết luận, Elaine này chính là núi dựa của Kiều Vi Nhã. (Hạ Y Lan)
Xuống xe, Đồng Đồng thấy trong ví ba chỉ có mấy tờ tiền lẻ thật tội nghiệp, không chút do dự đưa hai trăm tệ cho Cổ Khánh Nhất: "Ba, cái này cho ba, không phải mẹ đã nói, đàn ông ở bên ngoài không thể không có tiền, rất mất mặt, nhưng mà ba không thể đưa tiền này cho ông bà nội."
Đồng Đồng mạnh mẽ nhét hai trăm vào ví Cổ Khánh Nhất: "Ba, con không cần dùng tiền, sau này ba đối xử với mẹ tốt hơn một chút là được, thật ra thì mẹ cũng bị thương, nên không thể làm cơm, chúng ta lấy đồ chơi rồi về nhà giúp mẹ làm cơm, một khi mẹ vui vẻ mẹ sẽ tha thứ cho ba."
Cổ Khánh Nhất nhìn con gái, tim như bị đao cắt, ôm lấy con bé thật chặt.
Hai người vào sân, mẹ Cổ đang ở trong sân rửa cá, trên ghế nhỏ để một máy radio cũ kỹ, hát y y nha nha, âm thanh rất lớn, ở đầu hẻm cũng nghe được.
Đồng Đồng kêu một tiếng bà nội, mí mắt bà ta cũng không giơ lên chỉ ừ một tiếng, thái độ này đã tốt hơn ngày trước rồi.
Trước khi hai cha con đi tới, câu đầu tiên bà ta nói đầy mùi cay cú về số tiền đã mất.
Nếu không phải Cổ Khánh Nhất vừa trở mặt, bà ta sẽ thét mãi số tiền đó vào quan tài mới thôi.
"Mẹ, tìm cho con mấy túi, con muốn lấy đồ chơi của Đồng Đồng về nhà."
Bà ta ngừng tay, vừa định nói mặc kệ, liền nghe có tiếng động ở cửa phòng khách, Cổ Lễ cười nói: "Đồng Đồng tới à, mau vào, ông nội cắt dưa hấu cho cháu."
Đồng Đồng ngẩn ngơ, nhìn ba, thái độ của ông nội khiến bé rất kinh ngạc.
Cổ Khánh Nhất cười một tiếng: "Đi đi, ông nội nhớ con."
Đồng Đồng từ từ dịch bước chân, nóng lòng đi ba bước mới bằng khoảng cách một bước, bé vẫn rất hâm mộ mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ được người nhà thay phiên đến đón, hôm nay ông nội, ngày mai bà nội, sau nữa là ông ngoại, ngày kia là bà ngoại, còn có ba mẹ, đáng ganh tị hơn chính là khi ông bà đón các bạn nhỏ, tan học sẽ đến siêu thị đối diện mua đồ ăn, mẹ đi đón bé, luôn hạn chế bé không cho ăn cái này, không cho ăn cái kia.
Có một lần, trước cổng nhà trẻ có bán bắp rang, tiếng nổ còn vang hơn tiếng pháo, nếu ở trên đường cái nhất định đã bị người giữ trật tự đô thị bắt.
Rất nhiều bạn nhỏ cũng mua mễ hoa, mẹ lại không mua cho bé, nói ăn vào sẽ ngốc, ngày thứ hai, Đổng Lương đưa cho bé một thanh, thật rất ngọt.
Ông bà nội chưa từng đón bé, cũng có rất nhiều người cười bé không có ông bà nội, ông bà ngoại, vì thế, bé liền cào mặt bạn nhỏ kia đến bị thương.
Ông nội nhìn bé cười, trong lòng bé lại mơ hồ lo lắng, nhưng không biết tại sao.
Ông nội muốn khom lưng ôm bé, bé liền vọt qua bên cạnh.
Cổ Lễ sững người một chút, kéo tay bé đến khay trà, cầm một miếng dưa hấu cho bé, Đồng Đồng lắc đầu: "Cháu chưa rửa tay."
Cổ Lễ vừa dẫn Đồng Đồng đi rửa tay, Đồng Đồng tránh thoát khỏi ông, tự mình đi rửa, đi ngang qua phòng Cổ Khánh Nhất, thấy hắn đang dọn dẹp, bé dừng ở cửa hỏi một tiếng: "Ba, con giúp ba nhé?"
Cổ Khánh Nhất cười nói: "Không cần, con đi ăn dưa hấu đi, ba dọn dẹp xong chúng ta sẽ về nhà."
Đồng Đồng gật đầu đi theo Cổ Lễ vào phòng khách.
Đồng Đồng ăn một miếng dưa hấu, Cổ Lễ hỏi: "Đồng Đồng, lâu nay con ở đâu?"
Đồng Đồng nuốt miếng dưa hấu xuống, lúc này mới lên tiếng: "Ông nội, mẹ cháu bảo, ăn không nói, ngủ không nói, chờ cháu ăn xong được không?"
Đồng Đồng ăn xong dưa hấu, chạy đi rửa tay, nhưng không vào lại phòng khách, mà đến phòng Cổ Khánh Nhất.
Vừa vào cửa, Đồng Đồng liền suốt ruột: "Ba, sao xe của con thiếu mất một bánh, ba biết con mất bao nhiêu công sức mới trang bị cho nó được không?"
Đồ chơi nhà bé đều bị mở ra, Đồng Đồng phải tự mình lắp ráp lại mới chơi được, cho nên, khả năng làm việc của bé rất mạnh mẽ, có lẽ chính vì nguyên nhân này, sau này lớn lên Đồng Đồng trở thành một nhà thiết kế máy bay xuất sắc.
"Không phải chỉ là một chiếc xe rách thôi sao? Mày cũng dám la ba mày như vậy, mẹ mày dạy mày thế nào!" Mẹ Cổ nghiêm mặt xuất hiện ở cửa, ánh mắt căm thù khiến Đồng Đồng run run.