"Bảo Mặc, mời anh sau này cách xa Tiểu Nhã, dù chúng tôi có ly hôn, giữa hai người cũng không có khả năng!"
Bảo Mặc lạnh mặt quay đầu nhìn Cổ Khánh Nhất, trong mắt xẹt qua sự giận dữ, lạnh giọng nói: "Cổ Khánh Nhất, anh cho rằng anh là ai, anh có tư cách gì nói với tôi những lời này!"
Cổ Khánh Nhất lại cười: "Bởi vì trước giải phóng, hai nhà các người có huyết hải thâm cừu, bởi vì. . . . . ."
"Anh lặp lại lần nữa!" Bảo Mặc không dám tin hỏi lại một câu.
Cổ Khánh Nhất cực kỳ hài lòng cười nói: "Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, dù sao thì hai nhà các người có thù hận, hơn nữa, trước đó vài ngày, mẹ anh có gọi điện cho ba của tôi, bảo ba tôi nghĩ biện pháp đuổi cô ấy rời khỏi thành phố này, còn nói chúng tôi ra tiền, anh suy nghĩ lại những việc mẹ anh đã làm xem, nhà cửa, Bách hóa Trung Đại, từng chuyện một, mẹ anh so với tôi còn ác độc hơn nhiều, nếu gặp phải người như mẹ anh, đời này tôi cũng không dám kết hôn với loại người như vậy, Bảo Mặc, tôi đã nói những chuyện này cho Tiểu Nhã biết, Tiểu Nhã sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ của anh, cho nên, dù anh có cố gắng đi nữa cũng vô dụng thôi!"
Cổ Khánh Nhất mở cửa xe, trong lòng chưa bao giờ sung sướng như vậy, trận đánh này, hắn nhất định thắng, Bảo Mặc sẽ không dám đến trước mặt Kiều Vi Nhã chứng thật, hơn nữa, Kiều Vi Nhã cũng không muốn gặp Bảo Mặc, nếu không, sao Bảo Mặc lại không dám đứng trước mặt Kiều Vi Nhà mà mỗi lần đều len lén đưa cô đến Minh Châu Hào Đình.
Bảo Mặc ngồi trong xe, thân thể cứng ngắc, một hồi lâu không nhúc nhích, anh tin những lời Cổ Khánh Nhất nói là thật.
Nói như vậy, mẹ vụng trộm dùng thủ đoạn đều do ba gợi ý, bọn họ luôn gạt anh, tại sao?
Anh gọi cho Đài Lộ, nói tối mai sẽ đến đón anh ta liền lái xe ra khỏi nội thành, chạy thẳng tới đường cao tốc.
Hai tiếng rưỡi sau, Bảo Mặc về đến nhà.
Thấy anh về, hai vợ chồng đều bất ngờ, vẻ mặt Hạ Thanh từ ái cười nói: "Mặc, sao hôm nay con có thời gian về vậy, mẹ còn nói qua hai ngày nữa sẽ đi thăm con."
Hạ Thanh cười, hôm nay lại thấy chói mắt như vậy, nếu có thể lựa chọn, anh tình nguyện mình giống như Vi Nhã – là một cô nhi.
"Ba, mẹ, hai người ăn cơm chưa?" Thì ra do anh luôn tự lừa mình dối người sống trong ảo cảnh, cuộc sống có hai loại tình cảm quan trọng nhất, tình yêu và tình thân, cả đời luôn làm bạn với hai loại tình này, thời điểm anh cảm thấy hạnh phúc nhất lại cho anh một kích trí mạng, khiến anh gần như lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Có một lần anh cảm thấy bản thân thật may mắn, mặc dù tình yêu khiến anh bị tổn thương, nhưng anh còn có thân tình, còn có ba mẹ vĩnh viễn yêu thương anh.
Ai ngờ, tình yêu của anh lại bị tình thân anh tín nhiệm nhất đẩy ra xa, thân tình của anh cũng chỉ mang mặt nạ giả dối.
"Ăn rồi, con trai, con ăn cơm chưa? Mẹ gọi bảo mẫu làm một chút cho con ăn?"
Bảo Mặc lắc đầu: "Ba mẹ, chúng ta đến thư phòng đi, con muốn nói chuyện với hai người một chút."
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy, mơ hồ đoán được cảm xúc khác thường của con trai nhất định có liên quan đến Kiều Vi Nhã, trừ Kiều Vi Nhã ra, hình như con trai đều rất thuận lợi.
Chủ nhiệm Bảo không nói hai lời, cầm tờ báo dẫn đầu vào thư phòng.
Hạ Thanh sóng vai cùng con trai bước theo, đoạn đường này, Hạ Thanh mẫn cảm phát hiện con trai đối với mình rất bài xích.
"Nói đi." Hai vợ chồng ngồi xuống, trấn định ung dung nhìn con trai, kinh nghiệm nhiều năm ở quan trường, bọn họ tự tin có thể duy trì vẻ mặt trước mặt con.
"Ba, mẹ, con là con ruột của hai người sao?"
"Con trai ngốc, con nói gì vậy? Dáng dấp của con và mẹ không giống nhau sao?" Hạ Thanh trừng mắt liếc con mình.
Bảo Mặc không cười, mà trầm giọng nói: "Ba mẹ, con đã biết, biết tất cả rồi, nếu hai nhà chúng ta có huyết hải thâm cừu, vì sao ban đầu hai người không ngăn cản chúng con đến với nhau, mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ hạ lưu như vậy!"
Chủ nhiệm Bảo không nhịn được vỗ bàn: "Khốn khiếp, nào có ai làm con mà nói ba mẹ của mình hèn hạ hạ lưu!"
Bảo Mặc cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ không đúng sao? Thân phận của hai người ở bên ngoài cao quý thế nào – là quan chức! Lại hãm hại một cô nhi không cha không mẹ, tâm của các người để ở đâu! Lần trước về nhà, ngoài sáng trong tối tôi đều hy vọng mẹ dừng tay, nhưng thế nào? Các người liên hiệp với người nhà họ Cổ cặn bã kia ức hiếp cô ấy, cho dù hai nhà chúng ta có thù oán thì liên quan gì cô ấy!"
Hai cha con giống như đôi gà trống chọi, thái độ hung dữ, đầu như muốn đụng nhau.
Hạ Thanh liều mạng đẩy hai cha con ra, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng gây nữa, bảo mẫu dưới lầu có thể nghe thấy. Con đã biết hết thì sẽ nói chân tướng cho con nghe."
Hạ Thanh nhấn con trai ngồi xuống, lại rót cho chồng một ly nước, trấn an cảm xúc của ông.
Chủ nhiệm Bảo trầm mặc, trong đôi mắt lại lóe lên ánh lửa tức giận, hận ý như vậy, cùng với hình tượng cán bộ hòa ái bình thường hoàn toàn không hợp.
Bảo Mặc nhìn chằm chằm ba mình, lòng như đang lăng trì.
"Mặc, cụ thể thì ba không thể nói, tóm lại một câu, là ông ngoại Kiều Vi Nhã sai khiến ông nội nó giết hại ông nội con, bảy ngày sau đó, bà nội con không chịu nổi đả kích cũng đi theo ông, một mình ba chống đỡ ngôi nhà này rất vất vả, phải đưa chú và cô con ra ngoài, nhưng đến khi ba có quyền thế muốn quay lại báo thù, lại phát hiện kẻ thù đã chết, trời xanh có mắt, con lại là bạn học của Kiều Vi Nhã, nhà họ Bảo chúng ta làm sao có thể cưới đời sau của kẻ thù vào cửa, cho nên, mẹ con ra mặt cho con đi nước ngoài, chuyện sau đó, con cũng biết rồi."
Trên mặt Bảo Mặc không có bất kỳ cảm xúc biến hóa nào, anh chưa từng gặp ông bà nội, đối với anh mà nói, thù hận này quá xa xưa, khiến anh bị tổn thương chính là việc ba mẹ sử dụng thủ đoạn hèn hạ với Vi Nhã không nơi nương tựa.
"Bảo Mặc, Bảo Mặc!" Hạ Thanh hơi sợ, ánh mắt con trai nhìn rất xa xôi, tựa như cách núi cao biển rộng.
Bảo Mặc đứng lên: "Mặc kệ thế nào, con sẽ không buông tay Vi Nhã, những thủ đoạn kia của các người tốt nhất đừng nữa dùng, xưa đâu bằng nay, cuối cùng, bị tổn thương chỉ sợ là các người, nếu như con không đến được với Vi Nhã, cả đời này các người cũng đừng mong con kết hôn!"
Bảo Mặc xoay người rời đi, đi tới cửa thư phòng, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn hai vợ chồng, vẻ mặt bi thương khiến trong lòng Hạ Thanh cũng run rẩy: "Ba, mẹ, con rất thất vọng về hai người, hai người không xứng làm quan!"
"Khốn khiếp! Mày đứng lại đó cho tao!" Chủ nhiệm Bảo nóng nảy, vỗ bàn một cái muốn ngăn Bảo Mặc lại, động tác của Bảo Mặc nhanh hơn ông, đã chạy tới cửa cầu thang.
Anh cầm chìa khóa trong phòng khách, không để ý chủ nhiệm Bảo ở phía sau đang gầm thét, thản nhiên rời khỏi nhà.
Đẩy cửa lớn ra, ngửa đầu nhìn ánh sao thưa thớt bên ngoài, Bảo Mặc hít sâu một hơi, chuyện tình như vở kịch này lại xảy ra trên người anh, ông trời, sao ông không công bằng như vậy?
Móc điện thoại ra, anh lại không biết nên gọi cho ai, luật sư Gia Cát đã sớm báo số điện thoại mới của Vi Nhã, nhưng anh chưa từng gọi, hiện tại, anh càng không dám gọi.
Ông bà là kiêng kỵ trong nhà, trong nhà không có bất kỳ dấu vết nào của họ.
Nhưng nhà ở Mỹ lại có phòng của ông bà nội, cả hình, linh vị vẫn luôn xếp ngay ngắn, mỗi khi đến ngày giỗ của họ, chú sẽ dẫn anh và em trai, em gái đi dâng hương, mỗi lần cô đến phòng họ đều khóc thật lâu, anh hỏi nguyên nhân nhưng không ai nói anh biết, chuyện này, người nhà họ Bảo đều giữ kín như bưng, thì ra nguyên nhân là vậy.
Anh từng nghe Vi Nhã nói qua, ông ngoại cô ấy là một thương nhân yêu nước, nhiều lần xuất vốn hỗ trợ quân đội kháng Nhật, ông nội cô, anh cũng đã nghe nói qua, ông nội Kiều từng đánh bại cả lão Mao, thì ra ông Kiều cũng từng đi lính trong quân đội, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, trở về quê hương lại làm võ sư cho nhà Đạm Đài.
Sau giải phóng, cuộc sống nhà Đạm Đài và nhà họ Kiều không được tốt, nhà Đạm Đài không còn nhà cửa, hai bàn tay trắng rời đi hoa viên Đạm Đài, sau đó vào ở một nơi không thể che mưa che gió, luôn luôn cực khổ, bà ngoại Vi Nhã không chống đỡ nổi nên lựa chọn tự sát.
Người hai nhà vẫn luôn cúi đầu làm người, lại không thể được chết già, đối với nỗi đau ông nội, ông ngoại qua đời và ba mẹ đột nhiên tự sát, Vi Nhã vẫn giữ kín như bưng, không muốn nói tới, thậm chí, không ở trước mặt người khác rơi một giọt lệ.
Giữa bọn họ không có duyên phận bên nhau sau?
Tiểu Vi, em còn nhớ chúng ta đã từng hứa một đời một kiếp không?
Hạ Thanh đuổi tới, Bảo Mặc đã lái xe rời đi.
Hạ Thanh chạy về lấy điện thoại gọi, vang lên mấy lần Bảo Mặc mới nhận.
Hạ Thanh nói: "Mặc à, con trở lại, ba mẹ chỉ có một mình con là con trai, chúng ta không để cho con biết, cũng là không muốn con đau lòng, có rất nhiều lời còn chưa nói với con, còn nữa, chuyện này ngàn vạn lần không được để Kiều Vi Nhã biết, nghe chưa?"
"Mẹ, cho đến bây giờ, mẹ cảm thấy con còn có thế gặp cô ấy sao?" Bảo Mặc gần như rống lên.
"Mặc à, Kiều Vi Nhã đó có gì tốt, so về xinh đẹp, so về trẻ tuổi, so về trình độ học vấn, nắm một bó con cũng có thể tìm được cô gái tốt hơn, cho dù không có chuyện của ông con, nhà chúng ta cũng không thể cho một cô gái không có bối cảnh vào cửa, huống chi cô ta còn có một đứa con riêng, dù là điểm nào cô ta cũng không có tư cách trở thành con dâu nhà họ Bảo." Rốt cuộc Hạ Thanh cũng nói ra lời trong lòng, con trai đã biết chân tướng, bà đành xé rách tầng cửa sổ này.
Bảo Mặc cúp điện thoại, anh không muốn nói với bà nữa, đây là lời nói tàn nhẫn cỡ nào, tới hôm nay anh mới biết mẹ ruột mình là dạng người như vậy.
Hạ Thanh lại tiếp tục gọi lại, Bảo Mặc vẫn kiên trì không nghe máy.
Đến cửa vào cao tốc, có xe cảnh sát ngăn cản đường đi của anh.
"Chủ nhiệm Bảo bảo chúng tôi ngăn ngài lại, bọn họ lập tức tới ngay."
Bảo Mặc thay đổi sắc mặt, đây chính là chỗ tốt của quyền lực sao?
Bảo Mặc trở lại trong xe, lùi ra sau, trở về nội thành cũng không phải chỉ có đường cao tốc này, có thể đi đường tỉnh lộ.
Kể từ khi đường cao tốc sửa xong, đường tỉnh lộ rất ít xe, từ đây đến thành phố B đa số đều là núi, ban đêm rất ít người đi.
Dọc theo đường đi thấy xe rất ít, Bảo Mặc lái cũng không nhanh.
Điện thoại vang lên lần nữa, Bảo Mặc liếc mắt nhìn điện thoại trên bảng điều khiển, là mẹ anh gọi tới, anh không muốn nhận, anh muốn yên tĩnh một chút.
Dọc theo đường đi điện thoại cũng không ngừng reo, đi tỉnh lộ đến thành phố B cần bốn đến năm tiếng, tiếng chuông đáng ghét khiến lòng Bảo Mặc phiền loạn, anh dứt khoát cúp điện thoại.
Xe quẹo một vòng lớn, Bảo Mặc thấy địa hình phía trước tương đối trống trải liền dừng xe lại, muốn tìm nơi giải quyết.
Hai bên đường, một bên là núi, một bên là sườn dốc, từ xa nhìn lại, đường núi này thưa thớt xe giống như những ngôi sao rải rác trên bầu trời, trong đêm tối tỏa ánh sáng lóng lánh.
Bảo Mặc buộc lại khóa kéo, xong việc, mở cửa xe đang dừng ven đường.
Trong lúc bất chợt, phía sau có một chiếc xe vận tải vọt tới với tốc độ cao, đụng vào đuôi xe của anh.
Lực va vào rất lớn, khiến xe và Bảo Mặc cùng bay xuống sườn núi, cũng may có tầng bụi cây chặn anh lại, mới không đẩy anh lăn xuống đồi, cho dù như thế, anh vẫn bị đụng đến ngất đi.
Tài xế xe vận tải mới mê mang ý thức được, mình đụng vào vật gì đó, không phải cây lớn, mà là… xe hơi! Chiếc xe dừng ở ven đường.
Đạp thắng ngay, bánh trợt gần bảy tám mét mới dừng lại.
Tài xế thay ca ngủ ở phía sau cũng thức tỉnh: "Lão Vương, xảy ra chuyện gì!"
"Có lẽ đụng xe, chúng ta đi xem một chút."
Sau đó, tài xế mới tỉnh lại nhìn về phía sau, có một chiếc xe cách gần bọn họ, đang ở khúc rẽ trên đường: "Lão Vương, nhìn cái gì vậy, anh muốn bị kiện sao? Chúng ta chở chuyến này còn không đủ tiền đưa người ta đi bệnh viện đâu, đi!"
Ban đầu tài xế vẫn còn do dự, sau đó tài xế ngồi sau đẩy anh ta qua ghế lái phụ, lái xe rời đi.
Tất cả đều không có dấu vết.
Sau khi thấy con trai ngắt điện thoại, Hạ Thanh khuyên chồng một lát, trong lúc bất chợt, mí mắt nhảy liên tục, tim đập thật nhanh.
"Ông Bảo, tôi cảm thấy không yên lòng, ông nói có phải Bảo Mặc xảy ra chuyện không? Bảo cảnh sát cửa cao tốc chặn nó lại, nó cũng không chạy về nhà, ông nói xem nó đi chỗ nào rồi? Nếu không phái người đi tìm một chút?" Tim Hạ Thanh đập mỗi lúc càng nhanh.
"Không tìm! Chúng ta quá nuông chiều nó nên nó không đặt người nhà trong lòng, hiện tại lòng nó chỉ có Kiều Vi Nhã, để cho nó nếm mùi thất bại cũng tốt!"
Chẳng qua là Hạ Thanh cảm thấy lo lắng trong lòng, lại không nói được tại sao, khuyên chồng, ông cũng nghe không lọt, đành đi phòng khách uống trà.
Ngồi không tới năm phút đồng hồ, bà liền đứng lên, lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn, cuối cùng bà lựa chọn lên lầu khuyên bảo chồng tiếp.
Chủ nhiệm Bảo bất đắc dĩ, đành gọi mấy cuộc điện thoại, nhờ người ta giúp một tay tìm vị trí của con trai.
Lúc thì Hạ Thanh lên lầu, lúc thì xuống lầu, chờ tin tức con trai.
Cho đến lên giường ngủ, cũng không có tin tức gì, Hạ Thanh ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
"Hạ Thanh, đừng suy nghĩ lung tung, mau ngủ đi, không phải sáng mai bà còn có cuộc họp sao?" Chủ nhiệm Bảo không nhịn được nói một câu.
Hạ Thanh dứt khoát phủ thêm áo ngủ ngồi dậy, mở cửa ra khỏi phòng, đứa nhỏ này không có ở khách sạn, không có ở đường cao tốc, rốt cuộc đi đâu?
Điện thoại đột nhiên vang lên, trong phòng khách trống trải, tiếng điện thoại có vẻ cực kỳ chói tai.
Cầm ống nghe lên, Hạ Thanh nghe được âm thanh bên trong, cảm thấy trời đổ sập xuống.