Đêm Trước Ly Hôn

Chương 82: Tha thứ



Editor: Hạ Y Lan

Chiều hôm qua, Elaine suy tính kỹ càng mới gọi điện đến đơn vị của Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, ngày mai mở phiên toà, chị thấy em không nên đi, có luật sư Cố và luật sư Gia Cát tuyệt đối không có vấn đề."

Trong lòng Elaine rất rõ ràng, ngày mai sẽ có kết quả gì, mặc dù kết quả này Kiều Vi Nhã vẫn luôn mong đợi, nhưng dù sao hắn ta cũng là ba của Đồng Đồng, đứa nhỏ này nhạy cảm, khiến cô ý thức được, trước kia bọn họ đã bỏ quên cảm nhận của con bé, đứa nhỏ này thông minh hơn những bạn cùng trang lứa, nhạy cảm nhiều, một ánh mắt của người lớn cũng sẽ khiến con bé suy nghĩ nhiều hơn những đứa trẻ khác.

"Tiểu Vi, ngày mai chị muốn đến chỗ lão tam, em đi với chị được không?"

"Đi tỉnh thành?"

Elaine gật đầu: "Ngày mai là thứ sáu, chiều chủ nhật chúng ta trở về, em thấy thế nào? Xin phép nghỉ một ngày, sẽ được phê chuẩn chứ?"

Kiều Vi Nhã gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Vi Nhã lái xe chở theo mẹ con Elaine và Đồng Đồng lên đường, ngoài mặt không nhìn ra cô có gì bất thường, nhưng nhìn thấy hai tay đang nắm chặt tay lái của cô thì mới biết, giờ phút này, nội tâm của cô có bao nhiêu khẩn trương.

Cổ Khánh Nhất phản bội nhiều lần như vậy, cô để ý sao? Cô hiểu rõ mình không quan tâm.

Giữa bọn họ chỉ còn lại một sợi tơ nhện mỏng manh, mục đích duy nhất cô ở bên cạnh hắn ta, chính là ngoài mặt muốn cho con gái một ngôi nhà ấm áp.

Cho nên cô nguyện ý bỏ ra tiền bạc, là bởi vì trong lòng đã xem loại hành vi này, như một thứ duy nhất phải dùng tiền mua, nhưng cũng không phải tất cả mọi chuyện dùng tiền là có thể mua được.

Tựa như cô khi còn bé, cho dù là cho nhiều tiền hơn nữa, ba cũng không liếc nhìn cô một cái, khi cô cầm tấm bằng về, ba chỉ biết say khướt nói đây chỉ là tờ giấy rách, còn chưa đủ ông đổi bình rượu.

Con gái của cô, so với cô may mắn hơn, có thể dùng tiền mua được tình thân, như thế, cớ sao không làm, chỉ là ngàn tính vạn tính, không tính đến Cổ Khánh Nhất cũng vì tiền mà vứt đi chút lương tâm của mình cho lang sói.

Cho nên, quay ngược thời gian cô cũng đã tỉnh táo ra.

Nghe tiếng cười líu ríu từ phía sau của con gái, móng tay Kiều Vi Nhã như khảm xuống thịt, nếu như con bé biết sự thật, sẽ như thế nào? Có giống như ngày đó kiên cường đối mặt không?

"Đồng Đồng, một lát nữa dì mời con đến KFC, được không?"

Ánh mắt Đồng Đồng sáng lên, nhìn mẹ ở phía trước không hề có phản ứng, ảm đạm lắc đầu nói: "Mẹ không thích cháu ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe."

Kiều Vi Nhã đang thất thần, căn bản không nghe được con gái và Elaine nói chuyện, trong đầu chỉ toàn là phản ứng của Đồng Đồng nếu như con bé biết chuyện.

Cô biết, hôm đó mẹ Cổ trở lại thành phố B, cảnh sát của thành phố B cũng mang Tiêu San về, bây giờ Tiêu San đã bị giám thị, mất đi tự do.

Hôm nay, bảo mẫu và Tiêu San cũng sẽ xuất hiện trên tòa, mẹ Cổ và Cổ Khánh Nhất vừa nhìn thấy bảo mẫu, nhất định sẽ khiếp sợ.

Tiêu San dính đến hai vụ giết người, mặc dù một lúc thì Tiêu Nham nói mưu sát cô có liên quan đến chị hắn, lúc thì nói chị hắn cho tiền hắn chỉ là để hắn tìm người theo dõi, bắt cóc cô, ý đồ tìm được tàng thư, chị hắn cũng không bảo hắn giết cô.

Nhưng chứng cứ phạm tội đã xác thực, Tiêu San không thể nào chống chế, Kiều Vi Nhã hít sâu một hơi, trong không khí mang theo mùi vị gió biển mát mẻ. 

Rốt cuộc có thể báo thù, trời cao để cô sống lại, chính là ngầm cho phép cô báo thù rửa hận.

Chỉ tiếc, không thể tận mắt thấy khoảnh khắc khiến người thống khoái kia.

Khắc Lạp Luân Tư đi dự thính, anh ấy sẽ gọi điện nói cho cô biết kết quả.

Elaine nhẹ thở dài, nhất định tâm tư của Vi Nhã đã bay đi, lái xe như vậy rất nguy hiểm.

Cô gõ một cái vào thành ghế, hỏi: "Tiểu Vi, hôm nay Đồng Đồng muốn ăn KFC, có được không?"

Lúc này Kiều Vi Nhã mới phản ứng được, cười nói: "Vậy cũng được, hôm nay ngoại lệ ăn một lần, chỉ là em không muốn ăn cái đó, em muốn đi Pizza Hut ăn Pizza."

Đồng Đồng lập tức nói: "Mẹ, vốn là con muốn đi Pizza Hut, nhưng con sợ mẹ không có tiền nên mới đồng ý với dì đi KFC."

"Vậy ý của con là muốn đi ăn Pizza Hut."

"Dạ, con muốn cùng mẹ đi đắp tháp cát."

"Con cũng đi!" Đồng Đồng túm lấy em gái, đối với việc em gái xem nhẹ mình vô cùng bất mãn.

Đồng Đồng cười hì hì nói: "Anh trai, mới nãy mẹ em nói rồi, chúng ta chia làm hai tốp chơi, anh và mẹ anh, em và mẹ em."

Đồng Đồng liếc mắt nhìn mẹ, Elaine dở khóc dở cười, từ lúc nào mà đứa nhỏ này bướng bỉnh như vậy.

Nhìn anh Đồng Đồng thay đổi vẻ mặt, em Đồng Đồng ho một tiếng, cười nói: "Em chỉ nói giỡn với anh thôi, vậy mà anh không hiểu, không vui gì hết."

Anh Đồng Đồng kéo tay em Đồng Đồng, dùng sức cắn một cái.

Em Đồng Đồng không kịp chuẩn bị, lúc tránh ra trên tay đã in dấu một hàm răng, Đồng Đồng lập tức mếu môi khóc.

"Mẹ, con muốn dừng ở phía trước."

Kiều Vi Nhã không thể làm gì khác hơn là dừng xe, dỗ mấy câu, Đồng Đồng mới ngừng khóc, lại hung ác nói: "Vừa nãy là em nói giỡn, bây giờ chính là nói thật."

Anh Đồng Đồng trầm mặt, nói gằn từng chữ: "Không - ra!"

Em Đồng Đồng quay đầu lại liếc mắt nhìn anh Đồng Đồng, vừa rơi  lệ vừa nức nở nói: "Không có cốt khí, thôi, em đại nhân có đại lượng, tha thứ cho anh."

Đứa bé ngồi phía trước, dù sao cũng không an toàn, cho nên, Đồng Đồng lại ngồi lại phía sau, chỉ là cô bé không để ý đến anh Đồng Đồng nữa.

Trải qua hơn hai giờ đi đường, xe liền đến tỉnh thành.

Ra khỏi đường cao tốc, tốc độ xe chậm lại, Kiều Vi Nhã và chiếc xe vẫn luôn đi theo bọn họ duy trì khoảng cách không gần không xa.

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bây giờ là chín giờ rưỡi, cửa hàng tổng hợp đã mở cửa, hai người định mua cho bọn trẻ quần áo theo mùa.

Kiều Vi Nhã nhận được một tin nhắn, mở phiên toà rồi. Khắc Lạp Luân Tư gửi tới bảo sẽ tùy thời nhắn đến báo tình huống cho cô biết.

Đối với kết quả, cô đã dự đoán từ trước, chỉ là, thật sự đến thời điểm hôm nay, trong lòng vẫn rất phức tạp, đến cùng cô vẫn không phải là loại người nhẫn tâm độc ác.

Vào cửa hàng, bởi vì mới vừa mở cửa không lâu nên không có người nhiều.

Kiều Vi Nhã và Elaine dẫn từng đứa vừa đi vừa nhìn.

Vào thang máy, Đồng Đồng nói: "Mẹ, cửa hàng này có Pizza Hut và KFC, có Dicos, còn có MacDonald nữa, haizz, con không biết nên chọn bên nào mới tốt đây, bằng không hôm nay chúng ta không đi nữa, ở đây cả ngày nhé?"

Kiều Vi Nhã cúi đầu nhìn bé: "Chỉ có thể chọn một, không thể ngày ngày đều ăn mấy món này."

"Con đâu có ăn mỗi ngày, con cũng muốn lắm chứ, cửa hàng ở nhà chúng ta không có đầy đủ như vậy, lại nói hai ngày nữa chúng ta sẽ phải dọn nhà, trong mấy cửa hàng thì KFC là gần nhà chúng ta nhất nhưng lái xe còn phải mất bao lâu? Con không thích ăn ở Phúc Nguyên Cư, khó ăn chết đi được, mùi vị thật kỳ lạ."

Kiều Vi Nhã nhỏ giọng nói: "Đồng Đồng, nói chuyện nhỏ thôi, con không thấy tất cả mọi người đều đang nhìn con sao?"

Đồng Đồng che miệng lại, nhìn mọi nơi một chút.

Tầm mắt Kiều Vi Nhã vừa lúc chạm vào một người, thang máy đi xuống vừa mở ra, hai người gần như là đứng đối mặt nhau.

Kiều Vi Nhã tránh khỏi tầm mắt, người phụ nữ này, cả đời cô cũng không muốn thấy.

Hạ Thanh cũng nhìn thấy Kiều Vi Nhã, lực chú ý của bà đều tập trung trên người cô, sững sờ một chút, bà xuống thang máy rồi lại quay ngược trở lên.

Mấy người Kiều Vi Nhã đã đi được một đoạn, Hạ Thanh hô một tiếng, Kiều Vi Nhã do dự một chút, quay đầu lại lạnh lùng nói: "Có chuyện gì sao?"

"Kiều Vi Nhã, tôi có thể nói chuyện với cô một chút không? Năm phút là đủ rồi."

Elaine liếc mắt nhìn Hạ Thanh, lại nhìn Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, bọn chị ở trên ghế chờ em."

Kiều Vi Nhã gật đầu, đi theo Hạ Thanh đến cửa cầu thang, lạnh nhạt nói: "Bà Hạ, tôi rất vội, xin nói nhanh một chút."

"Kiều Vi Nhã, những việc trước kia tôi đã làm, tôi muốn nói với cô một tiếng xin lỗi, xin tha thứ cho những tổn thương tôi đã mang lại cho cô, sau này tôi sẽ không làm những chuyện tương tự như vậy nữa." Chuyện của con trai, khiến một người như Hạ Thanh luôn theo thuyết vô thần phải hoảng sợ mỗi ngày, hôm qua bà đi đến chùa lớn nhất ở tỉnh thành thắp hương bái Phật, sau đó cầu xin một quẻ xăm.

Nội dung trên quẻ khiến bà vô cùng sợ hãi, bởi vì nó quá phù hợp với tình trạng và tâm tình của bà bây giờ, bà không thể không tin, tất cả đều là báo ứng, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.

Ông ngoại và ông nội của Kiều Vi Nhã giết chết ba chồng của bà, mà thù oán này báo ứng lại trên người bà ngoại và ba mẹ Kiều Vi Nhã, cho nên bọn họ tự sát.

Mà tất cả những gì bà làm với Kiều Vi Nhã thì báo ứng lên người con trai bà, cho nên, con trai bà thập tử nhất sinh khiến bà thiếu chút nữa mất đi đứa con.

Khi tình yêu và quyền thế cùng nhau đứng trước mặt bà, bà lựa chọn quyền thế, cho nên, bà lấy được một người đàn ông cả đời cưng chiều bà, còn có quyền lợi cao cao tại thượng, cuộc sống của bà là mơ ước của vô số phụ nữ nhưng cả đời cũng không chạm vào được.

Bà nhất định không thể để con trai bà bị thương, huống chi, nó đã đồng ý không tiếp tục dây dưa với Kiều Vi Nhã nữa.

Kiều Vi Nhã liếc mắt nhìn Hạ Thanh, thờ ơ nói: "Bà Hạ, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của bà, hơn nữa, tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ tha thứ cho bà, nếu như bà vì con trai của bà, vậy chắc bà phải cao hứng với cục diện bây giờ mới phải, giữa tôi và anh ấy chưa từng có liên lạc, sau này cũng sẽ không có bất kỳ liên hệ gì, chúng tôi sẽ vĩnh viễn là người dưng!"

"Không, ý tôi không phải vậy, cô đối với tôi như vậy cũng không sao cả, nhưng đối với Bảo Mặc thì không công bằng, nó vì cô hy sinh quá nhiều, giữa chúng ta nên hòa nhau!" Hạ Thanh kích động muốn níu Kiều Vi Nhã lại.

Kiều Vi Nhã tránh bà ta ra, muốn rời khỏi, Hạ Thanh nói: "Mặc vì cô mà dùng giá cao mua căn nhà nhỏ đó về, quan trọng hơn là, không có Mặc, cậu của cô tuyệt đối không gặp cô."

"Cậu của tôi có liên quan gì Bảo Mặc?"

"Cậu cô thu lại nhà máy của Bảo Mặc, cô biết đó là bao nhiêu tiền không?" Hạ Thanh vội vàng giải thích: "Đó là tâm huyết những năm gần đây của nó, nó cố gắng học và phát minh M76, quan trọng không phải tiền mà là tâm huyết của nó, cô có hiểu không? Nó bỏ ra cái giá lớn như thế, chẳng lẽ không đủ để bồi thường cho tất cả những gì tôi làm với cô sao? Nó đã hứa với tôi, sẽ không bao giờ có bất kỳ liên hệ nào với cô nữa, hai nhà chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ lui tới nào, tôi chỉ muốn nghe cô nói hai chữ tha thứ, bởi vì, bởi vì tôi… Con tôi đang nằm trong bệnh viện, thiếu chút nữa chết rồi, tôi tin đây là báo ứng của tôi."

Kiều Vi Nhã kinh ngạc nhìn Hạ Thanh, tất cả đều quá khiếp sợ, cậu cô lại vì nhà máy của Bảo Mặc, Bảo Mặc… lại bị thương…

Trong lúc nhất thời, tựa như có một tảng đá lớn đè trước ngực, nặng trĩu, đau không thể tả.

"Bà Hạ, tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục cậu tôi trả lại nhà máy của Bảo Mặc, lời xin lỗi của bà… Tôi đón nhận, bắt đầu từ bây giờ, ngay cả người xa lạ chúng ta cũng không phải, trong trí nhớ của tôi, mặc kệ là bà Hạ hay là Bảo Mặc, cũng sẽ không tồn tại." Kiều Vi Nhã cất từng bước nặng nề, đả kích liên tiếp khiến sắc mặt cô tái nhợt khác thường, thì ra… tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Cũng may, tâm nguyện của ông bà ngoại đã hoàn thành, tâm nguyện của ông nội cũng đã xong, ly hôn, từ nay về sau, cuộc sống của cô chính là một tờ giấy mới.

……………………………..

Elaine đứa hai đứa nhỏ vào tay Kiều Vi Nhã, nói: "Em ở đây chờ chị, chị đi một lát."

"Chị, chị đi đâu vậy?" Kiều Vi Nhã nhìn cô đầy khó hiểu, cũng đâu thấy có người quen nào.

"Chị đi một chút, em chờ chị." Cô không thể giải thích với Kiều Vi Nhã là bản thân muốn làm gì.

Nghe xong chuyện Kiều Vi Nhã mới nói với cô, cô muốn tự mình đến hỏi Hạ Thanh, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Elaine xoay người xuống lầu, Hạ Thanh đi rất chậm, cho nên, Elaine đi nhanh vài bước đã nhanh chóng đuổi kịp bà ta ở cửa ra vào.

Nghe có người kêu mình, Hạ Thanh quay đầu, nhìn thấy Elaine, bà giật mình, cô gái này nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Elaine mỉm cười: "Bà Hạ, bà đã quên, chúng ta đã từng gặp nhau ở phòng làm việc."

Hạ Thanh bỗng nhớ đến, bà lập tức thay khuôn mặt tươi cười: "Elaine, đã lâu không gặp, ngại quá, hai ngày nay trong nhà tôi xảy ra một chút việc, cho nên trí nhớ có chút không tốt."

"Không sao, bà Hạ, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?" Thái độ của cô ôn hòa mà thân thiết, Hạ Thanh không do dự liền đồng ý.

Hạ thanh gật đầu, hai người ngồi ngay cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu, giờ này, cửa hàng vẫn chưa có khách nên rất im lặng.

Elaine bình tĩnh nói ra một câu là Hạ Thanh phải khiếp sợ: "Tôi và Kiều Vi Nhã là chị em tốt, vừa rồi chúng tôi cùng nhau mua sắm ở đây, những gì bà Hạ nói, tôi đều biết cả."

Sắc mặt Hạ Thanh thay đổi mấy lần, trầm mặc một lát, nói: "Xin lỗi, trong chuyện này còn có ẩn tình khác, tôi chỉ có thể nói, đối với chuyện của Kiều Vi Nhã, tôi thật lòng xin lỗi."

Elaine cười nói: "Bà Hạ, kỳ thật tôi chỉ muốn nói với bà, ngay thời điểm bà đứng trước mặt Vi Nhã thì đối với Bảo Mặc đã không còn hy vọng, Bảo Mặc là mối tình đầu của cô ấy, mối tình đầu tốt đẹp tất nhiên sẽ nhớ suốt đời, nhưng phần tốt đẹp này đã thay đổi chất, Tiểu Vi đã muốn quên cậu ta, bà yên tâm, những gì Bảo Mặc đã làm cho Tiểu Vi, nếu tôi đã biết thì không thể để cậu ta không công chịu tổn thất, chúng tôi sẽ nghĩ cách để nhà Đạm Đài trả lại nhà máy, cho dù không trả, chúng tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp khác bù lại tổn thất cho Bảo Mặc, nhưng lời xin lỗi của bà, chúng tôi không chấp nhận, những gì Bảo Mặc làm không thể đại biểu cho bà, mà những gì bà làm cũng không đại biểu cho Bảo Mặc." Elaine đứng lên, mỉm cười: "Chuyện này, trước hết đến đây, bà Hạ, sau này, giống như Tiểu Vi đã nói, giữa các người ngay cả người xa lạ cũng không phải, cho nên, sau này có phát sinh chuyện gì, mời bà đừng đến tìm Vi Nhã, bà phải tin, trên đời này thật sự có báo ứng."

Elaine tao nhã  rời đi, Hạ Thanh ngơ ngác ngồi ở ghế trên, trong đầu lặp lại câu nói kia, trên đời này thật sự có báo ứng.

Elaine trở về, Kiều Vi Nhã hỏi: "Chị đi đâu vậy?"

"Không có gì, Tiểu Vi, chúng ta đi mua sắm."

Hai người mang theo đứa nhỏ bắt đầu mua sắm.

Hình như đã lâu rồi Kiều Vi Nhã không tiêu tiền, nay tiền trong tay cô cũng không còn nhiều, mua nhà rồi trang hoàng, còn có trang hoàng nhà cũ, mỗi cái không phải là số nhỏ, làm quân nhân nên không thể buôn bán kiếm tiền, nếu không phải luật sư Cố và luật sư Gia Cát nói thế nào cũng không chịu thu phí luật sư của cô, có khả năng cô phải sống eo hẹp.

Kiều Vi Nhã sợ nhất là nợ ân tình của người ta, cho nên, tuy rằng cô dựa vào Elaine làm lính, nhưng sau đó đều dựa vào cố gắng của cô để trả giá, cho nên, sau khi thi xong trận đấu, thủ trưởng gọi cô gặp mặt đã nói, dù không có cửa sau, bọn họ cũng sẽ muốn cô, cô có đủ tư cách làm lính.

Ỷ lại người khác là một thói quen xấu, cô không thể để bản thân mình có thói quen như vậy.

Elaine thấy cô không mua nhiều đồ lắm, cười nói: "Tiểu Vi, em không biết là bây giờ em thật sự giống một quân nhân, trừ bỏ quân trang, chị thật không thấy em mặc bộ quần áo đẹp nào cả. Có phải đã quên cảm giác mặc thường phục rồi không?"

Kiều Vi Nhã khẽ đỏ mặt: "Chị, em không cần nhiều quần áo, mua cho mấy đứa nhỏ nhiều chút là được rồi."

"Như vậy sao được, Tiểu Vi, em mới bao nhiêu tuổi, đừng ăn diện cho mình thành bà lão bảy tám mươi tuổi chứ, hôm nay cứ việc nghe theo chị, nếu em còn cự tuyệt, chị sẽ bảo người trực tiếp đưa quần áo về nhà."

"Chị, thật sự không cần, lúc tan làm thay đổi đồ, đồng nghiệp ở đơn vị thấy em mặc toàn hàng hiệu sẽ không thoải mái, kia gọi là thoát ly quần chúng." Kiều Vi Nhã cười nói.

Một lần nữa hòa nhập vào công tác, hòa nhập vào đoàn người, có bạn bè bình thường, có đồng nghiệp công tác, vô hình trung đã khiến tính cách cô thay đổi, Kiều Vi Nhã đã ngày càng sáng sủa hơn.

Chẳng qua điểm thay đổi này, chính Kiều Vi Nhã cũng không ý thức được.

"Chị biết em đi làm cho nên mới không lấy hàng hiệu cho em, dĩ nhiên phải thích hợp với từng trường hợp, yên tâm đi, không để cho em thoát ly khỏi quần chúng đâu." Không phân bua nữa, Elaine dẫn Kiều Vi Nhã lên lầu sáu.

Hai đứa nhỏ đang nắm tay, bất mãn nhìn mẹ của chính mình, ánh mắt Đồng Đồng  thỉnh thoảng quét về phía quầy kem dưới lầu.

"Anh, anh có muốn ăn kem không?"

"Không."

"Ngốc, kem ngon lắm."

"Không!" Lúc này đây, anh Đồng Đồng càng kiên quyết, mẹ nuôi nói, trẻ nhỏ không thể ăn đồ lạnh, sẽ sinh bệnh, đối với cơ thể không tốt.

Em Đồng Đồng thở dài một hơi, mẹ không thích cho bé ăn kem, nếu anh Đồng Đồng muốn ăn thì bé sẽ có một nửa cơ hội được ăn, còn bây giờ không còn một nửa đó nữa.

Kiều Vi Nhã vừa thay một bộ váy dài, điện thoại vang lên, là Khắc Lạp Luân Tư.

Khắc Lạp Luân Tư kể chi tiết sự việc phát sinh ngày hôm nay, cuối cùng còn có chút tiếc nuối, mẹ của Cổ Khánh Nhất được ba của hắn bảo lãnh đi, thật đáng tiếc.”

Kiều Vi Nhã nói lời cảm ơn anh, cũng nhờ anh thay cô biểu đạt lòng biết ơn của  mình đến hai vị luật sư.

Khắc Lạp Luân Tư ngắt điện thoại, lái xe ra về.

Trước khi gọi cho Kiều Vi Nhã, anh đã nhận được điện thoại của Đài Lộ, thì ra cậu ta đã đến thành phố B từ sớm, vẫn luôn ở khách sạn Davis.

Khắc Lạp Luân Tư lái xe đi ra ngoài, thẳng đến khách sạn Davis, anh thập phần khó hiểu, sao Đài Lộ đến thành phố B rồi mà không liên lạc với Kiều Vi Nhã.

Đài Lộ hẹn gặp mặt anh, hẳn là vì chuyện của Kiều Vi Nhã.

Khắc Lạp Luân Tư đến đại sảnh của khách sạn liền gọi cho Đài Lộ.

Đài Lộ ra thang máy liền nhìn thấy Khắc Lạp Luân Tư.

Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Chúng ta đi quán bar uống chút chứ?"

Đài Lộ nhún vai cười nói: "Tùy anh."

"So với cậu thì tôi quen thuộc đường hơn, đi theo tôi."

Hai người đến trung tâm quảng trường Hải Âu, quán bar ở đây đều có vẻ chính quy, trị an cũng tốt hơn nhiều, hơn nữa ban ngày rất ít người.

Hai người tìm một gian ở trong góc tương đối có vẻ im lặng ít người ngồi xuống.

Đài Lộ hỏi: "Anh thật sự không về Bắc Kinh nữa ?"

Khắc Lạp Luân Tư lắc đầu, nhận rượu bồi bàn đưa tới.

"Bây giờ tôi đã thích thành phố B rồi, công việc bên Bắc Kinh tôi có thể quản lý qua mạng, hơn nữa, ở bên này tôi đã đăng ký xong trụ sở, về sau, có khả năng chúng ta sẽ là đối thủ cạnh tranh." Khắc Lạp Luân Tư giơ ly rượu.

"Không đâu, tôi sẽ không đặt trọng tâm ở thành phố nhỏ ven biển này, tôi chuẩn bị đăng ký ở Thượng Hải, dù sao bây giờ máy bay rất thuận tiện, tôi tra chuyến bay từ cửa biển đến thành phố B chỉ cần một giờ, rất tiện, hơn nữa chuyến bay cũng rất nhiều." Dừng một chút, Đài Lộ tỏ vẻ thú vị nói: "Tôi chỉ thuần túy là thương nhân, không giống học trưởng."

Khắc Lạp Luân Tư cũng không che giấu làm gì, anh cười nói: "Tôi hy vọng có một ngày sẽ trở thành thân thích với cậu."

"Rất khó, tôi thấy con bé kia rất cố chấp, hơn nữa. . . . . . em ấy rất giống tôi, thậm chí còn hơn nữa."

Ý của Đài Lộ là nội tâm Kiều Vi Nhã rất khó rộng mở, tính tình chấp nhất, sau khi bị thương liền giống như sò hến vậy, nhanh chóng khép cửa lại, khó lòng mở ra.

Khắc Lạp Luân Tư uống một ngụm rượu, có chút khẩn trương nhìn Đài Lộ: "Không phải cậu muốn tranh giành với tôi chứ?"

Khóe miệng Đài Lộ khó được cong lên một vòng cong thật lớn: "Không, bây giờ tôi không có khái niệm kết hôn, cháu trai cháu gái ba tôi đều có, cho nên, tạm thời mục tiêu của ông không phải trên người tôi, tôi chỉ xem cô ấy như em gái."

Khắc Lạp Luân Tư thở ra một hơi, rõ ràng thoải mái rất nhiều.

Đài Lộ cười nói: "Đừng tưởng rằng không ai cạnh tranh với anh, anh liền thoải mái, anh nghĩ rằng tôi và ba tôi dễ qua vậy sao?"

Khắc Lạp Luân Tư chần chờ  một chút, nhướng mày cười nói: "Tôi là một người chú trọng gia đình, tôi nghe nói nhà của cậu cũng vậy, tôi nghĩ, tôi còn có cơ hội ."

"Vậy anh an tâm chờ Vi Nhã ly hôn đi, tôi nghĩ chắc cũng nhanh thôi, bảy ngày nữa, ba tôi sẽ đến thành phố B, anh phải nhân cơ hội này biểu hiện một chút."

Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói nữa.

Khắc Lạp Luân Tư nói một chút tình huống về việc ly hôn của Kiều Vi Nhã, Đài Lộ gật đầu: "Cũng phải cho hắn ta nếm chút đau khổ."

Hai người nói rất nhiều đề tài, bất tri bất giác, hai chai rượu đã thấy đáy, xe của Khắc Lạp Luân Tư dừng ở quán bar, hai người ra ngoài, anh suy nghĩ một chút quyết định ngày mai đến lấy xe, cùng Đài Lộ mỗi người gọi một chiếc xe trở về Minh Châu Hào Đình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.