Đạm Đài An Bang bất đắc dĩ: "Bảo Mặc, chuyện này, chúng ta phải tôn trọng suy nghĩ của Tiểu Vi, nếu con bé không đồng ý, tôi cũng thể giúp được gì, mặc dù tôi là trưởng bối, nhưng cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên con bé được."
Bảo Mặc gật đầu, Đạm Đài An Bang có thể tới, chứng tỏ chuyện này còn hy vọng, lời cậu nói, có thể Tiểu Vi sẽ nghe.
Đạm Đài An Bang đi, Bảo Mặc chờ đợi tin tức trong đau khổ.
Mãi cho đến chiều hôm sau vẫn chưa có tin tức của Đạm Đài An Bang, bảy giờ tối, ông mới gọi điện đến, bất đắc dĩ bảo với anh, chuyện này, Tiểu Vi không giúp được gì.
Hạ Thanh không chịu ăn cơm, một mực ồn ào muốn gặp Kiều Vi Nhã.
Hai cha con không chịu đựng nỗi, đến tối cũng ngủ thật say.
Người luôn gây náo loạn – Hạ Thanh, thấy trong nhà tắt đèn, lặng lẽ mặc áo khoác nhung, ra khỏi nhà.
Bà nghe Bảo Mặc nói, nhà của Kiều Vi Nhã ở trong một hoa viên rất lớn.
Trên đường yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ truyền đến một tiếng pháo.
Hạ Thanh đi dọc theo bờ tường, mặc dù bà nhớ ba của Tiểu Vi, nhưng chỉ nhớ được một bóng dáng mơ hồ, những điều khác thì trống rỗng, trí thông minh của bà có thể còn không bằng một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.
Bởi vì không có mang theo bao tay, bà ôm chiếc khèn lạnh đến phát đau, không thể làm gì khác hơn là giấu tay vào trong tay áo, sau đó ôm chặt chiếc khèn.
Bà đi một đường, lẩm bẩm tự nói, vườn hoa, vườn hoa. . . . . .
Bây giờ là mùa đông, nơi nào có hoa tươi, bà nghĩ là vườn hoa.
Trên đường có rất ít người, bà muốn hỏi đường cũng không tìm được ai.
Cứ đi lang thang như vậy hết một tiếng, bà đến được trạm xe lửa.
Khách chờ trong trạm cũng không nhiều.
Hạ Thanh cảm thấy thể lực mình hết chống đỡ nổi, ngồi xuống ghế, ngồi bên cạnh là một phụ nữ trang điểm dày đậm, không nhìn ra tuổi.
Hạ Thanh nghỉ ngơi một lát, chậm chạp thọt cô gái bên cạnh, hỏi: "Chị, mấy giờ rồi?"
Cô gái kia mất hứng nhìn về phía Hạ Thanh, nhìn thấy một bác gái lại gọi mình là chị, nổi cáu, không kiên nhẫn: "Không biết, tự nhìn đồng hồ!"
Hạ Thanh nhìn quanh bốn phía, rốt cục thấy đồng hồ điện tử trên tường.
Thời gian hiện tại là mười hai giờ đêm.
Cô gái kia nằm một lát, đứng lên đi nhà vệ sinh rồi trở lại.
Hạ Thanh nhìn cô không nằm nữa, hăng hái hỏi: "Chị, chị đi đâu vậy?"
Cô gái kia vốn không muốn để ý đến bà, gặp Hạ Thanh hỏi tới ba bốn lần, rốt cuộc không kiên nhẫn: "Quảng Đông."
"Quảng Đông chỗ nào?" Thật ra thì bà muốn hỏi là Quảng Đông ở đâu?
"Nghiễm Châu Thiên Hà."
"Tốt lắm sao?"
Lúc này, cô gái nhìn ra Hạ Thanh kỳ lạ, cười nhạo: "Thì ra là một kẻ ngu."
"Phải, chỗ của chúng tôi, quanh năm bốn mùa đều có hoa."
"Vậy chỗ đó có vườn hoa lớn không?"
"Có, khắp nơi đều có vườn hoa lớn."
"Chị, chị họ gì?"
"Tôi họ Dương."
"Chị Dương, chị dẫn tôi đi xem vườn hoa lớn được không?"
"Không được." Thật ra thì cô gái này không phải người Quảng Đông, cô ta chỉ là nữ tiếp viên ở một hộp đêm trong thành phố B, bởi vì đắc tội khách, không sống nổi ở đây nữa, cho nên liên lạc với một đồng hương bên Nghiễm Châu, chuẩn bị qua bên đó tiếp tục làm lại nghề cũ.
"Chị Dương, tôi có tiền, chị dẫn tôi đi xem vườn hoa đi."
"Không được."
Hạ Thanh gấp gáp, lấy tiền trong ví ra: "Cô xem, tôi có rất nhiều tiền, cô giúp tôi mua vé, được không?"
Người nọ thấy tiền trong ví Hạ Thanh, mắt tỏa sáng, tiền đến tận tay, không lấy thì uổng, dù sao bà ta chỉ là một kẻ ngốc, sẽ không ai biết hết.
"Bà đưa tiền cho tôi, tôi đi mua vé cho bà, bà phải ngoan ngoãn chờ ở đây, không được đi đâu hết." Người nọ lấy hết tiền trong túi Hạ Thanh, sau đó cầm túi xách đi, cô ta rất khôn khéo, không lấy thẻ tín dụng, không biết mật mã sẽ chọc phiền toái.
Cô ta cũng không trực tiếp đến Nghiễm châu, giữa đường đổi xe một lần, chỉ cần cô ta lên xe, sẽ không ai biết cô ta đi nơi nào.
Hạ Thanh ngồi trên ghế, mệt mỏi đánh úp tới, bất tri bất giác đã ngủ, đến khi mở mắt, trời đã sáng.
Bà nhìn xung quanh, sao không tìm được cô gái họ Dương đó.
Lúc này, một nhân viên trạm xe đi ngang qua bà, Hạ Thanh đứng lên, một tay níu người nọ lại: "Anh trai này, có một chị gái họ Dương mua vé cho tôi, sao cô ấy vẫn chưa trở lại?"
Nhân viên trạm xe nghe giọng điệu kỳ lạ của bà, không nhịn được nhìn bà nhiều hơn.
Hạ Thanh đáng thương nói: "Chị Dương đó muốn dẫn tôi đến Thiên Hà xem vườn hoa, tôi đưa tiền cho cô ấy mua vé, nhưng tôi ngủ dậy mà cô ấy chưa về, anh trai này, anh giúp tôi tìm có được không?"
Nhân viên trạm xe chợt hiểu, nhất định là bà đã gặp kẻ lừa gạt, hình như đầu óc người phụ nữ này không minh mẫn.
Suy nghĩ một chút, anh dẫn Hạ Thanh ra khỏi trạm xe đến đồn công an.
Đến đồn công an, anh nhân viên nói qua sự việc một lần.
Cảnh sát lại bắt đầu hỏi thăm Hạ Thanh, Hạ Thanh lặp lại chuyện xảy ra một lần nữa, cũng lấy ví tiền của mình cho cảnh sát xem , cảnh sát thấy chứng minh trong ví bà, giật mình kinh hãi.
Trước kia Hạ Thanh công tác trên tỉnh, thường được lên TV, sau này lại lui về tuyến sau, đến Quý Châu, bởi vì cứu một đứa trẻ mà xém chút mất mạng, báo chí đưa tin rất nhiều, muốn không biết bà cũng khó.
Cảnh sát vội vàng gọi về thành phố B.
Cha con họ Bảo vì quá mệt nhọc nên vẫn chưa rời giường, Bảo Mặc nghe được tiếng điện thoại, mơ mơ màng màng nhận, thế mới biết xảy ra chuyện.
Lúc hai cha con đến nơi, Hạ Thanh còn đang ăn sủi cảo, là anh sát sát nhân dân nấu cho bà, dỗ dành khuyên bảo một hồi mới giữ được bà ở lại.
Tiền trong ví Hạ Thanh ước chừng còn ba ngàn tệ.
Anh cảnh sát cam đoan với hai cha con, nhất định sẽ nhanh chóng bắt được tội phạm, chuyện này cũng không khó, bởi vì đại sảnh khu chờ đợi có gắn camera giám sát, chỉ cần tra được chuyến tàu cô gái kia đi, nhất định sẽ bắt được.
Hạ Thanh bình yên vô sự, hai cha con đã a di đà phật, về phần cô gái kia có thể bắt được thì càng tốt.
Lúc đi, Hạ Thanh còn không quên mang theo khèn của bà.
Lên xe, Bảo Mặc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài?”
“Tự tôi mở cửa ra, tôi muốn đến hoa viên, Mặc, cậu dẫn tôi đến hoa viên được không, tôi đã ăn no, còn ăn một chén sủi cảo thật to nữa.”
Bảo Mặc nghe mà khó chịu trong lòng: “Mẹ, người ta còn phải đi làm, chúng ta về nhà trước, mẹ ngủ một giấc thật ngon, rồi con dẫn mẹ đi, được không?”
Hạ Thanh bĩu môi, biểu đạt sự bất mãn của bà.
Bảo Mặc đành khuyên nhủ: “ Mẹ xem mình giờ đi, vừa bẩn vừa hôi, dù sao cũng phải tắm rửa thay một bộ quần áo khác.”
Hạ Thanh nghe một hồi: “Không thúi!”
“Con ngửi được luôn này, không tin mẹ hỏi ba xem.”
Hạ Thanh dũi tay áo ra cho Bảo Viễn Sơn ngửi, Bảo Viễn Sơn dịu dàng nói: “Hạ Thanh, chờ em về nhà tắm rửa thay quần áo, nhất định anh sẽ bảo Mặc chở em đi.”
“Nói phải giữ lời.”
Bảo Viễn Sơn gật đầu, trong lòng lại khó chịu cực kỳ, ông không trách Kiều Vi Nhã đã cự tuyệt, đây là báo ứng, ai bảo năm đó họ đã quá đáng với một đứa trẻ đang cô độc bất lực chứ.
Người một nhà về đến nơi, Hạ Thanh đi tắm, Bảo Mặc và Bảo Viễn Sơn nhìn nhau không nói gì.
Thật lâu sau, Bảo Mặc hạ quyết tâm: “Ba, giờ con tìm Vi Nhã, bất luận phải dùng biện pháp gì, nhất định con sẽ cầu được cô ấy tha thứ, xin cô ấy gặp mẹ một lần.”
Bảo Viên Sơn cũng mong một tia hy vọng cuối cùng, cười gật đầu nhìn con trai rời đi.
Bảo Mặc vừa đi, điện thoại liền gọi đến, đã bắt được người phụ nữ lừa gạt Hạ Thanh ở trạm xe, cô ta là tiếp viên hộp đêm ở thành phố B, vốn họ Trần, trừ việc làm tiếp viên, cô ta còn thường xuyên lừa gạt người, không làm mà hưởng, cho nên đắc tội không ít người, rơi vào đường cùng, lựa chọn ngày năm mới trốn đi.
Xế chiều, đồn công an phái người đến đưa số tiền Hạ Thanh bị mất.
Bảo Viễn Sơn nói lời cảm ơn, cúp điện thoại, thở dài một tiếng, người phụ nữ họ Trần kia sử dụng chiêu thức vụng về hèn hạ, chỉ có thể lừa được người mất trí nhớ là Hạ Thanh thôi.
Bảo Mặc đến hoa viên Đạm Đài, bảo mẫu nghe tiếng chuông, mở cửa mời anh vào.
Kiều Vi Nhã đã rời giường, đang luyện võ ở sân, nghe thấy âm thanh, quay đầu liền thấy Bảo Mặc.
Bảo Mặc cười gượng, để bảo mẫu đi trước.
Chuyện của hai người, bảo mẫu cũng biết một chút, cho nên bà cười cười, xoay người trở về phòng.
“Tiểu Vi, chúng ta nói chuyện.”
“Em không có gì để nói với anh cả.”
Kiều Vi Nhã xoay người muốn đi, bị Bảo Mặc chặn lại: “Tiểu Vi, anh không dám yêu cầu xa vời em sẽ tha thứ, nhưng mà…mong em xem phần tình cảm của anh dành cho em, đi gặp mẹ anh, bà không ăn uống gì cả, chỉ muốn gặp em một lần, anh xin em…”
Nói xong, Bảo Mặc quỳ xuống.
Kiều Vi Nhã kinh hãi: “Anh làm gì vậy! Mau đứng lên!”
“Tiểu Vi, anh cầu xin em đi gặp bà, chỉ cần gặp mặt là được, chỉ cần em gặp bà, dù em ra điều kiện gì anh cũng đồng ý với em.”
Kiều Vi Nhã lặng người, trong lòng cực kỳ phức tạp.
Bảo Mặc nắm chặt tay cô gắt gao, đôi mắt thâm sâu ánh tia hy vọng.
Đàm Đài Lộ đứng trên ban công thấy Bảo Mặc quỳ trước mặt Kiều Vi Nhã, rất là khiếp sợ, tuy rằng không nghe rõ cậu ta nói gì nhưng hành động của Bảo Mặc thật sự khiến anh rung động.
Anh mặc thêm áo chuẩn bị chạy xuống dưới, vừa mở cửa, Đạm Đài Thế Viện đã ngăn lại: “Có phải anh muốn ra sân? Cũng không phải một mình anh thấy, chuyện của bọn họ, tốt nhất đừng nên nhúng tay.”
“Em thì biết cái gì.”
“Đương nhiên em biết, cái gì em cũng biết.” Đàm Đài Thế Viện bĩu môi nói: “Chỉ có người như anh mới không hiểu yêu là gì.”
Thì ra, mọi người trong nhà đều đã thức dậy, nhìn thấy Bảo Mặc trong sân thì không tiện ra ngoài, chỉ lui về phòng khách, sốt ruột chờ đợi kết quả.”
“Anh đứng lên trước đã… em đi.” Kiều Vi Nhã đỡ Bảo Mặc: “Em đi thay quần áo, anh đến phòng khách chờ em.”
Bảo Mặc vui mừng quá đỗi, đứng lên ôm lấy Kiều Vi Nhã: “Tiểu Vi, anh biết em sẽ đồng ý mà, cảm ơn em! Cảm ơn em!”
“Phủi quần của anh đi.” Kiều Vi Nhã nhẹ giọng nói một câu.
Bảo Mặc cúi đầu nhìn đầu gối của mình, toàn là bùn đất, hai ngày trước tuyết mới ngừng rơi.
“Tiểu Vi, cảm ơn, cảm ơn…” Bảo Mặc lặp đi lặp lại hai chữ cảm ơn.
Hai người trở lại phòng khách, mọi người vờ như không có chuyện gì chào hỏi Bảo Mặc.
Kiều Vi Nhã nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, trở lại phòng khách, nói với cậu một tiếng rồi đi theo Bảo Mặc.
Mọi người thở dài một hơi, Đạm Đài Thế Viện hỏi Đạm Đài An Bang: “Ba, Tiểu Vi sẽ hợp lại với Bảo Mặc chứ? Kỳ thật con cảm thấy Bảo Mặc cũng không tệ, chỉ là có chút ngốc, nếu Tiểu Vi không cần, con sẽ theo đuổi.”
Đạm Đài Lộ hừ lạnh: “Sao em có thể so với Tiểu Vi.”
“Ba, ba xem anh ấy hạ thấp con gái bảo bối của ba kìa.” Đạm Đài Thế Viện ngồi bên sofa làm nũng với Đạm Đài An Bang.
Mọi người cười to, Đạm Đài Thế Minh nói: “Em năm, anh cảm thấy Tiểu Vi mới là con gái ba yêu thương nhất.”
Đạm Đài Thế Viện liếc anh trai mình lại tiếp tục cáo trạng với ba.
Đạm Đài An Bang cười: “Bé năm của chúng ta tất nhiên ưu tú, nhưng mà, quả thật kém một điểm so với Tiểu Vi.”
Tiếng cười trong phòng khách vang vọng khắp cả nhà.
Đạm Đài Thế Viện cầm lấy gối ôm, thở hồng hộc ném vào Đạm Đài Lộ: “Em hận anh chết đi được!”
Mọi người tùy hai người làm loạn, tự làm việc của mình.
……………………………
Kiều Vi Nhã lái xe theo sau xe của Bảo Mặc.
Hạ Thanh nôn nóng chờ một hồi mà không thấy Kiều Vi Nhã đến liền ầm ỹ muốn ra ngoài, Bảo Viễn Sơn đành dỗ bà là Kiều Vi Nhã đang trên đường đến.
Nghe được tiếng của ô tô, Hạ Thanh lập tức nhảy lên, kéo Bảo Viễn Sơn ra ngoài.
Nhìn thấy Kiều Vi Nhã, Hạ Thanh toét miệng cười, ôm khèn vui mừng đến đón cô.
“Chị, chị đã đến rồi.”
“Ừ.” Nhất thời Kiều Vi Nhã cảm thấy thật xấu hổ.
“Đi, chúng ta vào nhà, bên ngoài rất lạnh, chị ăn cơm chưa, em bảo Mặc nấu sủi cảo cho chị ăn, được không?”
“Mặc, cậu nhanh đi nấu sủi cảo đi!” Hạ Thanh ôm cánh tay Kiều Vi Nhã đi vào trong, lúc tới cửa, bà cúi người lấy một đôi dép lê đặt trước mặt cô: “Đây là đồ mới, chị mang vào đi.”
“Cảm ơn.” Kiều Vi Nhã cởi giày, mang dép lê vào. Hạ Thanh vui rạo rực cười nói: “Chị, chị mang vào trông đẹp quá!”
Bảo Viễn Sơn đã pha trà đặt trên bàn, Kiều Vi Nhã và Hạ Thanh ngồi xuống, Bảo Viễn Sơn gượng cười: “Tiểu Vi, mời uống trà.”
“Ông mau đi xem Mặc nấu sủi cảo xong chưa!” Hạ Thanh không hy vọng ông ở bên cạnh.
Bảo Viễn Sơn cười ngượng ngùng, đứng dậy đi vào bếp.
Hạ Thanh hỏi đông hỏi tây, Kiều Vi Nhã lạnh nhạt đáp lại lời bà, thấy Hạ Thanh biến thành bộ dạng thế này, trong lòng cô thật khó diễn tả cảm xúc.
Hạ Thanh thấy cô không thích nói chuyện, buông khèn ra, bưng ly trà trên bàn: “Chị uống trà.”
Kiều Vi Nhã sợ bà bị nóng, nhanh chóng nhận lấy, Hạ Thanh nhìn cô cười: “Uống, chị uống đi, trà nhà chúng tôi ngon lắm, nếu chị không thích, em đi lấy đồ uống khác cho chị, chị uống gì, nếu không em dẫn chị đi lựa.”
“Cảm ơn, tôi uống trà là được rồi.”
Bảo Mặc nấu xong sủi cảo, gọi Hạ Thanh và Kiều Vi Nhã vào ăn.
Hạ Thanh kéo Kiều Vi Nhã đi rửa tay trước, sau đó mới vào phòng ăn, bốn người chia nhau ngồi xuống, Hạ Thanh cười: “Chị mau ăn đi, ăn xong em dẫn chị đi chơi.”
Kiều Vi Nhã cầm đũa lên, bốn người bắt đầu ăn.
Hạ Thanh ăn không nhiều lắm, bà luôn nhìn Kiều Vi Nhã, dường như sợ cô sẽ rời đi.
Ăn xong, Kiều Vi Nhã theo Hạ Thanh đến thư phòng.
Đây là thư phòng của Hạ Thanh, ba người trong nhà đều có thư phòng của riêng mình.
Kiều Vi Nhã đến trước kệ sách liền sợ ngây người, trên giá toàn là sách có liên quan đến nhạc cụ khèn, e là sách trên thị trường cũng không nhiều như vậy.
“Chị muốn học sao? Em có thể dạy chị một chút, được không?”
Hạ Thanh lấy một quyển từ trên giá đưa cho cô: “Chị xem.”
Kiều Vi Nhã nhận, nhìn cẩn thận.
Hạ Thanh cảm thấy mỹ mãn nhìn Kiều Vi Nhã, lui lại ngồi trên sofa.
Chỉ chốc lát sau, trên sofa truyền đến tiếng ngáy nhỏ, Kiều Vi Nhã mới phát hiện Hạ Thanh đang ngủ.
Người phụ nữ này chắc đã nhận rất nhiều sự giày vò, bà rất gầy, bộ dạng cao quý thướt tha của ngày xưa đã không thấy đâu nữa, có lẽ đến trong mơ cũng không phải điều tốt đẹp, mày chau lại, làm người ta sinh ra lòng trắc ẩn.
Kiều Vi Nhã nhìn một vòng, trong phòng cũng không có cái chăn nào, cô bước nhẹ chân ra ngoài, Bảo Mặc đã đứng trước cửa.
“Bảo Mặc, lấy một cái chăn đến, mẹ anh đang ngủ.”
Bảo Mặc đi lấy chăn, Bảo Viễn Sơn nhỏ giọng hỏi: “Kiều Vi Nhã, bác có chuyện muốn nói với cháu, có thể chứ?”
Kiều Vi Nhã gật đầu, hai người đi vào thư phòng của Bảo Viễn Sơn.
“Kiều Vi Nhã, xin lỗi, bác đại diện cho nhà họ Bảo và Hạ Thanh nhận lỗi với cháu.” Bảo Viễn Sơn chờ Kiều Vi Nhã ngồi xuống, khom người xin lỗi cô.
Kiều Vi Nhã không có phòng bị, không thể tránh khỏi.
Nhưng trong lòng cô, cô không muốn nhận lời xin lỗi này.
"Bảo tiên sinh, tôi tới, là bởi vì. . . . . ." Đột nhiên cô im lặng, chốc lát, lại bật thốt lên hỏi: "Chuyện của Hạ Thanh, ông biết?"
"Phải, bác biết, bác đã sớm biết, nhưng bác yêu bà ấy, ba của cháu chỉ là quá khứ của bà ấy, bác có được bà ấy của hiện tại và cả tương lai, chờ sau này trăm tuổi, bà ấy chỉ có thể nằm bên cạnh bác, yêu một người, là không có lý do, cũng là hèn mọn, người nào yêu trước chỉ có thể chấp nhận toàn bộ của đối phương."
Kiều Vi Nhã chấn động, cô nghĩ Bảo Viễn Sơn là người chiến thắng, nghĩ rằng ông thắng tất cả, thì ra trong tình yêu, không ai là người thắng cuộc.
"Cháu có thể cảm thấy bác là một kẻ ác, nhưng trong tình huống bác không biết chuyện, ba mẹ lần lượt qua đời, một mình bác dẫn theo em trai, em gái còn bé dại, phải đến trường, phải lo cho cuộc sống, những năm tháng khó khăn đó, cháu không thể nào tưởng tượng được, cho nên, bác rất hận ông ngoại và ông nội cháu, bác không ngờ loại thù hận này lại truyền cả một đời, kéo dài đến mấy đứa, nếu như biết có hôm nay, bác sẽ không làm như vậy, những chuyện này đều do bác tạo nghiệt."
Trong miệng Kiều Vi Nhã sinh ra vị đắng khiến cô không thể mở lời.
Thù hận là gì? Thù hận là ma quỷ khiến người ta trở nên điên cuồng.
Cô cúi đầu nhìn chân mình, một đôi dép thỏ nhung màu hồng làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.
Cô không muốn thương hại người khác, cũng không muốn để cho người khác thương hại mình, sức mạnh và điểm yếu của một người chỉ liên quan đến bản thân họ.
"Con trai của bác rất giống bác, nhưng suy nghĩ của nó lại đơn thuần hơn bác, kể từ khi biết cháu và Cổ Khánh Nhất ở bên nhau, nó liền chui đầu vào phòng thí nghiệm, cho dù chúng ta làm thế nào nó cũng không chịu chấp nhận một tình cảm mới, có lẽ nó rất thông minh, kinh doanh cũng rất thành công, nhưng ở trên mặt cảm tình, nó chỉ có thể coi là một đứa trẻ, nó chấp nhất, tội lỗi của chúng ta lại làm một mình nó bị thương tổn, bác hiểu, dù Bảo Mặc có cố gắng thế nào, cháu cũng sẽ không chấp nhận nó, bây giờ cháu không lo cơm áo, muốn tìm kiếm một tình cảm mới, rất dễ dàng. . . . . . Nhưng bác vẫn muốn thay con trai bác nói một câu, xin cháu, chấp nhận nó một lần nữa, có thể không? Ít nhất cho nó một cơ hội."
Thấy Kiều Vi Nhã vẫn trầm mặc không nói, Bảo Viễn Sơn cắn răng nói: "Bác hứa với cháu, nếu cháu chịu cho con trai bác một cơ hội, bác hứa với cháu, sau này sẽ cho hai đứa tách ra, cháu không muốn gặp chúng ta, chúng ta vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cháu nữa."
Ông tuyệt vọng nhìn Kiều Vi Nhã, ông yêu Hạ Thanh, cũng yêu con trai mình, dù ai bị thương, trong lòng ông cũng không dễ chịu.
"Bảo tiên sinh, vấn đề ở đây không phải là tôi có chấp nhận hay không, tôi… Tôi đã mất đi dũng khí để yêu, bà ngoại tôi, mẹ, còn có tôi, chúng tôi. . . . . . Bảo tiên sinh, thật xin lỗi." Kiều Vi Nhã đứng lên: "Thật xin lỗi, Bảo tiên sinh, tôi đi về trước."
Kiều Vi Nhã kéo cửa thư phòng, nhìn thấy Bảo Mặc đứng trước cửa, cô vòng qua anh, nhẹ giọng nói: "Bảo Mặc, em đi về trước."
Không đợi Bảo Mặc nói chuyện, Kiều Vi Nhã đã đi rồi.
Hạ Thanh tỉnh lại, nhìn xung quanh, không thấy Kiều Vi Nhã đâu.
"Mặc, chị đâu? Tôi muốn chị."
Bà quấn lấy Bảo Mặc muốn đi tìm Kiều Vi Nhã: "Mặc, cậu dẫn tôi đi gặp chị, tôi muốn chị, cậu không dẫn tôi theo thì tôi tự đi tìm."
Bảo Mặc sợ bà trốn nhà đi lần nữa, đành hứa sẽ dẫn bà đi tìm người.
Hạ Thanh vui vẻ thay bộ quần áo khác, ngồi lên xe đi gặp Kiều Vi Nhã.
Người một nhà đang ăn cơm trưa, bảo mẫu vào báo, mẹ con Bảo Mặc tới chơi.
Thấy Kiều Vi Nhã, Hạ Thanh dẩu môi lên: "Chị, sao chị lại lén đi? Sao không đợi em?"
"Xin lỗi, tôi có việc, cho nên mới về trước." Kiều Vi Nhã đứng lên: "Bà ăn cơm chưa? Tôi dẫn bà đi rửa tay, bà ăn cơm với chúng tôi, được không?"
"Có thể chứ? Đồ ăn nhà các người thơm quá." Ánh mắt Hạ Thanh sáng lên.
Đạm Đài An Bang mời hai mẹ con ngồi xuống, cùng ăn cơm.
Kiều Vi Nhã dẫn Hạ Thanh đi rửa tay, Hạ Thanh theo cô như hình với bóng, thậm chí chiếm luôn vị trí của Đồng Đồng.
Đồng Đồng bĩu môi ngồi qua một bên.
Kiều Vi Nhã ngồi xuống, chuyển đũa cho Hạ Thanh.
Hạ Thanh thấy tầm mắt của mọi người đều chú ý tới bà, cười nói: "Chúng ta cùng nhau ăn."
Mọi người đồng thanh bảo được.
Một bữa cơm, Hạ Thanh không ngừng nói chuyện với Kiều Vi Nhã, Bảo Mặc ngồi đối diện cô, nhìn cô và mẹ bên cạnh nhau, trong lòng hồi vui hồi lo.
Ăn cơm xong, mọi người đến phòng khách ngồi, Hạ Thanh không rời Kiều Vi Nhã một tấc, Đồng Đồng ở một bên ghen tỵ nhìn Hạ Thanh, nhưng bé không thể nói, bởi vì ông cậu bảo bà nội đó ngã bệnh, đã quên mất quá khứ, bà rất thích mẹ.
Bảo Viễn Sơn gọi đến hai lần, nghe nói Hạ Thanh không có gì, ông cũng yên tâm.
Ăn xong cơm tối, Hạ Thanh vẫn không chịu đi, Bảo Mặc khuyên mấy lần, bà đều kéo Kiều Vi Nhã thật chặt, nói gì cũng không chịu đi.
"Bảo Mặc, cậu đi đi, trở về lấy hai bộ quần áo, để bà ấy ở nhà chúng tôi vài ngày." Đạm Đài An Bang mở miệng, nhìn ra được, Hạ Thanh không muốn rời xa Kiều Vi Nhã, còn vượt qua cả chồng và con trai mình, đầu của bà còn chưa trừ hết máu bầm, cho nên, không thể khiến bà bị kích thích.
Hạ Thanh vỗ tay cười: "Ông cậu, con có thể ở đây cùng mọi người sao?"
"Có thể, dĩ nhiên có thể, nhà chúng tôi có rất nhiều phòng, một lát, để cho Vi Vi giúp cô chọn một phòng."
"Vâng."
Bảo Mặc đành quay về nhà lấy quần áo và thuốc.
Hạ Thanh ở nhà Đạm Đài, mỗi ngày Bảo Mặc đều sang đây thăm bà.
Kiều Vi Nhã còn phải đi làm, Hạ Thanh ở nhà Đạm Đài lại không chịu đi, mỗi ngày lại chơi cùng Đồng Đồng, chờ Kiều Vi Nhã tan việc về nhà.
Bảo Viễn Sơn không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày sang đây xem bà, thời gian dài, hai kẻ thù ngày xưa hận phải gặp nhau là Đạm Đài An Bang và Bảo Viễn Sơn, bất tri bất giác, hai người lại trở thành bạn già, mỗi ngày Bảo Viễn Sơn tới đây cùng Đạm Đài An Bang đánh cờ, uống trà, nói chuyện phiếm.
Hạ Thanh trải qua cuộc điều trị bằng đông y, từ từ khôi phục khỏe mạnh, chẳng qua là đầu óc vẫn chưa rõ ràng, lúc hiểu lúc mơ hồ, nhưng vẫn không nhớ Bảo Viễn Sơn là chồng bà, Bảo Mặc là con trai bà, mỗi ngày bà chỉ lệ thuộc vào một người duy nhất là Kiều Vi Nhã.
Một hôm, Bảo Viễn Sơn đang uống trà với Đạm Đài An Bang, điện thoại di động vang lên, cục trưởng phân cục Ninh Bắc mời ông qua một chuyến.
Tài xế nhà Đạm Đài đưa ông đến phân cục Ninh Bắc.
Bảo Viễn Sơn mới vừa vào cửa, Chính ủy cục Ninh Bắc Đàm Nghị và Phó đội trưởng đội điều tra Bốc Giang ra đón.
Bảo Viễn Sơn được bọn họ đón tiếp vào phòng làm việc, vừa vào cửa, ông liền thấy một chiếc hộp gỗ tử đàn khắc hoa trên bàn, chiếc hộp kia nhìn quá quen mắt, đây chính là hộp trang sức của nhà họ Bảo bọn họ, trong hộp có bí mật khắc tên của ông nội ông, không phải người nhà họ Bảo thì không thể nào biết.
Bảo Viễn Sơn mở hộp ra, đồ vật bên trong, mỗi thứ đều là của hồi môn của bà nội ông, khi ông còn bé đã nhìn thấy rất nhiều lần, cho nên ấn tượng khắc sâu.
Bảo Viễn Sơn cũng run rẩy, sao bọn họ có được chiếc hộp này và sao biết chiếc hộp này của nhà bọn họ?
Phó đội trường giải thích: "Thủ trưởng, chiếc hộp này là khi chúng tôi tịch thu tài sản trong khách sạn thì phát hiện được, bởi vì trên chiếc trâm cài này có ký hiệu nhà họ Bảo, rất giống với dấu hiệu trước cửa nhà lớn của ngài, cho nên, chúng tôi mới mời ngài tới."
Bảo Viễn Sơn thận trọng lấy ra một chiếc vòng đeo tay, chỉ mất đi một chiếc vòng nữa, những thứ khác đều ở đây.
Nghe nói còn có một đôi vòng, Bốc Giang nói: "Thủ trưởng yên tâm, tất cả nhân viên dính liếu đều đã sa lưới, chúng tôi sẽ thẩm vấn họ lần nữa, hỏi ra tung tích chiếc vòng."
Bảo Viễn Sơn biết, vụ án này chưa kết thúc, ông không thể lấy đồ về, nhưng nghĩ đến những món đồ này không phải do bà ngoại Kiều Vi Nhã lấy đi , trong lòng áy náy vạn phần.
"Chiếc hộp này lấy được từ trong tay ai ?"
"Dính dáng đến người nhà họ Tiêu, con gái của bọn họ là Tiêu San phụ trách xuất vốn, mở một quán bar ở quảng trường Hải Âu khu Ninh Bắc tên là SKJ, trên danh nghĩa là quán bar, nhưng thực tế là tìm những cô gái ngoài địa phương và sinh viên khó khăn ở thành phố B thực hiện giao dịch, hơn nữa, đối tượng giao dịch đều là người nước ngoài, chúng tôi đã nhìn chòng chọc bọn họ lâu rồi."
Tiêu San!
Đối với cái tên này Bảo Viễn Sơn không thấy lạ, người phụ nữ này chính là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta, không biết Tiêu San của quán bar này với Tiêu San đó có cùng là một người không.
Nghe được đối phương trả lời khẳng định, Bảo Viễn Sơn lắc đầu liên tục, người phụ nữ này còn đang bị án treo, lại còn dám làm ra loại chuyện như vậy, thật là cả gan làm loạn!
Trong lòng ông chấn động, Tiêu San vẫn ở nhà họ Cổ, chẳng lẽ vật này do nhà họ Cổ lấy đi, làm sao bọn họ biết nhà ông có những thứ này?
Án kiện vẫn còn trong quá trình thụ lý, cho nên, Bảo Viễn Sơn không hỏi nhiều.
Hơn nữa, ông không kịp chờ đợi muốn trở về, ông muốn nói cho Đạm Đài An Bang, những món đồ này không liên quan đến nhà Đạm Đài bọn họ.
Bảo Viễn Sơn trở lại nhà Đạm Đài, nói chuyện vừa rồi cho Đạm Đài An Bang.
"An Bang, xin lỗi, những năm qua đã hiểu lầm các người."
"Viễn Sơn, hiện tại chân tướng đã rõ, ông cũng không cần tự trách, muốn trách, thì trách. . . . . ."
Bảo Viễn Sơn hiểu rõ, trong lòng ông hiểu, Đạm Đài An Bang chỉ là cái gì.
Nếu như không để những thù hận này trong lòng, nếu như ông bỏ xuống tất cả, Bảo Mặc và Kiều Vi Nhã đã sớm thành đôi, đứa bé đáng yêu Đồng Đồng này sẽ là cháu gái của ông.
Kiều Vi Nhã về đến nhà, thấy Bảo Viễn Sơn và Đạm Đài An Bang ngồi dưới mái ô ngoài sân, cười chào hỏi, chuẩn bị trở về phòng.
Bảo Viễn Sơn gọi cô lại, nói chuyện hôm nay lần nữa.
Kiều Vi Nhã khiếp sợ, Tiêu San thật to gan, chẳng những cô ta không có lương tri, lá gan cũng rất lớn, cô ta không có quan niệm đạo đức sao?
Bảo Mặc và Đạm Đài Tử Khiêm về đến, ăn cơm tối xong, hai cha con trở về nhà.
Trên đường, Bảo Viễn Sơn nói chuyện hôm nay cho Bảo Mặc biết.
"Ba, chúng ta có cần tra một chút?"
"Tra cái gì? Chuyện của Tiêu San không cần chúng ta nhúng tay, nhất định lần này cô ta sẽ bị xử nặng."
Bảo Mặc gật đầu.
Cùng lúc đó, nhà họ Cổ cũng rối loạn.
Cổ Khánh Nhất đã tìm rất nhiều công việc, hắn không có trình độ học vấn, kinh nghiệm trước kia thì không thể dùng đến, sau đó Cổ Lễ tìm công việc bảo vệ cho hắn ở một cửa hàng tổng hợp, hiện tại mới vừa qua thời gian thử việc.
Mỗi ngày mẹ Cổ trông cháu trai, khổ không thể tả, bởi vì Cổ Truyền Tông sinh non, thân thể không tốt, ba ngày hai bữa vào bệnh viện, tiền lương của Cổ Khánh Nhất đều dùng hết lên người đứa trẻ này.
Người một nhà bể đầu sứt trán, trong nhà lại xảy ra một chuyện chấn động, nửa đêm, Tiêu San bị cảnh sát mang đi!
Cổ Lễ nhờ người hỏi thăm vụ án, lại không có chút tin tức nào.
Đột nhiên Cổ Lễ nhớ đến chiếc hộp ở nhà mình, gọi bà nhà mau chóng lấy ra, chờ mẹ Cổ lấy rương ra tìm, bị dọa cho sợ đến chân cũng mềm nhũn, không thấy chiếc hộp!
Không cần đầu óc cũng biết, chiếc hộp kia bị Tiêu San cầm đi, chẳng qua là cô ta lấy đi lúc nào?
Đã nửa năm rồi ba mẹ của Tiêu San không tới đây ăn chực, thậm chí cũng không đến thăm con gái, thì ra nguyên nhân là do đây.
Cổ Lễ cảm thấy trời đất như sụp đổ, ông phải nghĩ biện pháp xoay sở.
Phải trả giá bao nhiêu cũng không thể để nhà họ Cổ xảy ra chuyện.
★
Một tuần lễ sau, Bảo Viễn Sơn nhận được điện thoại, lần nữa chạy tới phân cục Ninh Bắc.
Thấy đôi vòng tay, ông gật đầu: "Không sai, đây chính là bảo vật gia truyền nhà họ Bảo chúng tôi." Trong chiếc vòng còn có dấu hiệu nhà họ Bảo.
Đây là sính lễ của nhà ông khi cưới bà nội.
Ba tháng sau, tòa án nhân dân thành phố B ra phán quyết, lấy tội tổ chức mại dâm phán xử Tiêu San và ba mẹ cô ta bị tù có thời hạn.
13 năm và 11 năm.
Tiếc nuối là, Tiêu San nhất quyết khẳng định, hộp trang sức kia là cô ta mua lại, về phần người bán, cô ta không biết là ai.
Cuối cùng nhà họ Bảo cũng cầm về thứ thuộc về mình, nhưng trong lòng họ đều biết rõ, ai mới là kẻ trộm chân chính, có lẽ chân tướng vĩnh viễn bị mai một, nhưng kẻ trộm đồ đó sẽ mãi sống trong sợ hãi.
★
Ba năm sau, Kiều Vi Nhã giải ngũ.
Cô quyết định không đi làm vội, đến các nơi du ngoạn trước, bởi vì nghề nghiệp, nơi cô có thể di xa nhất chỉ lòng vòng tỉnh thành, đi dạo cửa hàng, hoặc là dẫn bọn nhỏ đến khu vui chơi, đồng thời, còn phải mang theo một đứa trẻ lớn tuổi.
Có lẽ là thời gian lâu dài, thù hận trong lòng cô đã phai đi, gần như không tìm được dấu vết.
Hạ Thanh vẫn chưa thể khôi phục trí nhớ, nhưng bà đã về nhà mình ở rồi, chẳng qua là mỗi ngày nhất định phải gặp Kiều Vi Nhã một lần.
Dường như mỗi ngày vợ chồng nhà họ Bảo đều đến nhà Đạm Đài ăn trưa.
Kiều Vi Nhã cầm bản đồ nhìn cẩn thận, nơi cô muốn đi có quá nhiều.
Hạ Thanh chen chúc bên cạnh cô, tò mò hỏi: "Chị, chị đang xem cái gì?"
"Tôi chuẩn bị đi chơi một vòng."
"Vậy chị dẫn em theo được không?"
Kiều Vi Nhã cười: "Tôi muốn đi một mình, bà ở nhà, tôi mang quà về cho bà, được không?"
Hạ Thanh bĩu môi, lắc đầu bày tỏ không đồng ý.
"Bà xem, tôi muốn đi Hoàng Sơn, thân thể của bà không thích hợp leo núi , còn nữa, tôi muốn đi sa mạc, còn muốn đi Tây Tạng, tôi đã chuẩn bị xe rồi, tối thiểu phải mất một năm, nhưng tôi hứa với bà, chờ bà hết bệnh, tôi sẽ dẫn bà đi câu cá, cậu mới mua du thuyền, bà còn chưa đi thử phải không?"
Hạ Thanh gật đầu, bà không thích hợp đi biển, cho nên, kể từ khi mua du thuyền, tất cả mọi người đều đi qua rồi, chỉ có bà là không đi, tháng sau, bà còn phải đến Bắc Kinh làm phẫu thuật, hiện tại muốn ở nhà tĩnh dưỡng.
"Vậy chị phải về đúng thời gian đấy."
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Tôi sẽ về đúng thời gian."
Kiều Vi Nhã nói được là làm được, lập kế hoạch đường đi rõ ràng, Kiều Vi Nhã tạm biệt người nhà bước vào hành trình, cô nghĩ một năm này cho cô ích kỷ một chút, vì bản thân mà sống lại.
Cô hứa mỗi ngày sẽ cập nhật blog, để người nhà có thể biết hành tung của cô bất cứ lúc nào.
Đồng Đồng khóc cả một ngày nhưng vẫn buông tay, cô bé phải đến trường, hơn nữa, cô bé đã hứa với mẹ phải đạt được hạng nhất khi mẹ về, mặc dù có chút khó khăn, bởi vì bên cạnh cô bé còn có một anh trai Đồng Đồng học còn giỏi hơn bé, cô bé muốn hối lộ anh Đồng Đồng, để anh nhường bé một lần.
Kiều Vi Nhã nghe theo đề nghị của Bảo Mặc, mua một chiếc Cherokee lên đường, bởi vì phụ kiện của Cherokee có thể mua ở bất kỳ chỗ nào trong nước lại sửa chữa dễ dàng.
Điểm dừng chân đầu tiên của cô là Hoàng Sơn.
Hoàng Sơn là nơi cô luôn muốn tới, bởi vì lúc nhỏ, ông ngoại nói với cô rằng, nếu có cơ hội đi Hoàng Sơn, hãy vẽ một bức tranh nơi đó, đến tiết thanh minh thì đốt cho ông xem.
Kiều Vi Nhã đến một khách sạn phía nam dãy Hoàng Sơn, chuẩn bị sáng sớm ngày mai leo núi.
Mới vừa dừng chân cô liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc: "Bảo Mặc! Sao anh lại tới đây?"
"Anh muốn cho mình một cơ hội." Bảo Mặc đi tới: "Vi Vi, anh vẫn luôn đi theo em, để em một mình ra ngoài anh không yên lòng, mặc dù biết em có võ phòng thân, nhưng có thời điểm, rất nhiều chuyện không phải là biết võ thì giải quyết được, anh hứa chỉ cần em không đuổi anh đi, anh sẽ giữ một khoảng cách với em."
Kiều Vi Nhã cười khổ, rõ ràng Bảo Mặc sẽ không về, dù không hứa thì sao chứ!
Cô xua tay ý bảo tùy anh.
Rạng sáng bốn giờ, Kiều Vi Nhã mang theo kẹp vẽ chuẩn bị lên núi.
Cô nghĩ là sớm như vậy chắc Bảo Mặc vẫn chưa rời giường, ai ngờ, vừa mở cửa đã nhìn thấy anh.
Anh chuẩn bị so với cô còn đầy đủ hơn.
Không thể làm gì khác hơn là hai người cùng nhau lên núi.
Bọn họ đi cáp treo lên núi, xe cáp tới gác Ngọc Bình thì ngừng lại.
Từ gác Ngọc Bình có thể nhìn thấy bầu trời trên đỉnh núi, Kiều Vi Nhã quyết định vẽ một bức tranh ở đây.
Bảo Mặc vẫn ở một bên trông cô.
Tiếp đến cô lại vẽ tất cả du khách bên sườn núi.
Thật ra dọc đường đi, hấp dẫn ánh mắt Bảo Mặc nhất là những ổ khóa lớn nhỏ, hỏi thăm mới biết, đó là đồng tâm khóa nổi danh ở Hoàng Sơn.
Bảo Mặc mua một đồng tâm khóa, cầu cả nhà bình an, khóa chặt lên lan can, anh cầu nguyện trong lòng rồi dùng sức ném chìa khóa ra ngoài.
Kiều Vi Nhã cũng mua một khóa bình an, khóa xong cũng ném chìa khóa đi.
Ở Hoàng Sơn ba ngày, hai người tiếp tục lên đường.
Mỗi ngày Kiều Vi Nhã kiên trì cập nhật blog, báo tin bình an cho người nhà.
Hai người đi cả chặng đường rất thuận lợi, không có gặp chuyện nguy hiểm gì.
Tháng thứ hai, Bảo Mặc bán xe của mình rồi ngồi chung xe với Kiều Vi Nhã.
Hai người đi một chút dừng một chút, thăm thú tất cả danh lam thắng cảnh bên đường.
Nửa năm sau, hai người đến Lhasa.
Dưới trời xanh mây trắng, cung điện Bố Lạp Đạt thần thánh và trang trọng, làm người ta sinh ra sự kính sợ vô hạn.
*Bố Lạp Đạt thuộc Tây Tạng.
Kiều Vi Nhã mang lòng thành kính đi thăm cung điện Bố Lạp Đạt rồi tiếp bước hành trình.
Hai người từ Thanh Hải tiến vào Tân Cương.
Cô rất muốn đến thành cổ Lâu Lan, nhưng Bảo Mặc ngăn cô lại.
Quan hệ giữa hai người rất vi diệu, nói là tình nhân, hình như còn kém một chút.
Từ Thổ Lỗ Phiên đến Ô Lỗ Mộc Tề, sau đó đi đến Thiên Trì.
Đây là điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình của họ, đi hết Thiên Trì, bọn họ sẽ ở Ô Lỗ Mộc Tề trực tiếp trở về thành phố B.
Nước hồ Thiên Trì trong suốt như ngọc, giống như hòn ngọc quý, vây quanh dãy núi Thiên Sơn.
"Tiểu Vi, ngày mai chúng ta sẽ về nhà, trước khi về nhà, anh muốn hỏi em một câu, em có thể gả cho anh không?"
Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Không thể."
Bảo Mặc cười khổ: "Tiểu Vi, em vẫn không thể tha thứ cho anh."
"Bảo Mặc, em đã tha thứ cho anh, nhưng phần tình yêu kia của chúng ta đã quá xa, em…"
"Tiểu Vi, em cho anh thêm một cơ hội, anh yêu em, xin em tin tưởng anh."
"Anh nghe em nói hết đã, Bảo Mặc, em nguyện ý bắt đầu lại với anh thêm lần nữa, bắt đầu từ bạn bè trai gái, nếu như anh có thể khiến em tin tưởng vào tình yêu, em sẽ gả cho anh."
Bảo Mặc mừng rỡ: "Tiểu Vi, em nói thật sao?"
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Một năm qua anh luôn quan tâm chăm sóc em, em đều nhìn thấy cả, nhưng để em thật sự buông bỏ nỗi lo trong lòng, em còn chưa làm được, cho nên, nếu như anh nguyện ý chờ em, em. . . . . ."
"Tiểu Vi, em đừng nói, anh nguyện ý chờ, bao lâu anh cũng nguyện ý chờ, anh tin, một ngày nào đó, anh sẽ có em lần nữa, anh sẽ cho em hạnh phúc."
Ba ngày sau đó, hai người ngồi máy bay quay về thành phố B.
★
Khi Đồng Đồng mười tuổi, Kiều Vi Nhã và Bảo Mặc cử hành hôn lễ tại hoa viên Đạm Đài, Đạm Đài An Bang tự tay giao Kiều Vi Nhã vào tay Bảo Mặc.
Đồ cưới của Kiều Vi Nhã là một hộp trâm cài vòng tay, mà sính lễ của nhà họ Bảo cũng là một hộp trâm cài và vòng tay.
Năm thứ hai tết nguyên tiêu, Kiều Vi Nhã sinh được một đứa con trai đặt tên là Bảo Kiều.
Kiều Vi Nhã trùng sinh, cuối cùng đã đạt được hạnh phúc cho mình.