Chương 2
Editor: Thanh Mạn
Ánh sáng lóe lên trong chớp mắt.
Khoảng cách không gần không xa, Tống Diễn không kịp phản ứng, anh trừng mắt đuổi theo.
Đúng lúc thấy cái đèn trong tay Tiểu Hạo yếu pin, toàn bộ núi rừng tối đi trong chốc lát. Nguồn sáng không còn, Tống Diễn không chút do dự rút điện thoại trong túi ra, bật đèn flash, soi thẳng qua đường cái đối diện.
Một chùm ánh sáng trắng từ bên cạnh chiếu đến, Y Đường vô thức quay đầu lại, Tống Diễn nín lặng nheo mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Tóc dài, da trắng, bàn tay, khuôn mặt...
Nước da trắng nõn trong suốt hoàn mỹ, dưới sống mũi xinh xắn tinh tế nổi bật lên cánh môi mềm mại ướt át trơn bóng. Y Đường chớp chớp mắt, mái tóc dài như thác nước tung bay trong gió. Đang mùa thu, cô mặc một chiếc áo khoác ấm áp và đi giày mềm, chân dài, eo nhỏ, lộ ra vẻ đẹp duy mĩ tự nhiên từ trong xương cốt.
Người phụ nữ này giống hệt cô ấy.
Tống Diễn nhìn cô chăm chú, vẻ mặt phức tạp trong chớp mắt. Anh cất bao thuốc đi, đang định tiến lên phía trước, ai ngờ người phụ nữ đối diện lại mở miệng ngăn anh lại.
"Không cần phiền anh như vậy, tôi mang theo điện thoại."
Ánh sáng trong đêm chói mắt, Y Đường giơ tay che lại. Đồng thời, cô khẽ lay lay cánh tay Tiểu Hạo ra hiệu cậu bé lấy điện thoại của mình ra.
Nghe cô nói, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Tiểu Hạo nhẹ nhàng tìm trong túi áo khoác Twill(*), lấy ra chiếc điện thoại sáng màu.
(*)Twill: vải có thiết kế sợi chéo, bền chắc. Vải Twill có hai bề mặt không giống nhau. Cùng được dệt từ sợi tơ tằm, cấu trúc vải chéo đem lại cho Twill cảm giác chắc chắn, dày dặn và độ rũ cao hơn lụa habotai mà vẫn mềm mại, mát rượi. Bởi có kết cấu sợi chéo nên trông sẽ nhẹ nhàng hơn so với vải Broadcloth (poplin) và có thể treo lên dễ dàng hơn.
Mở chức năng đèn pin lên, tia sáng trong trẻo che lấp hoàn toàn ánh sáng trắng.
Y Đường mìm cười gật đầu nói lời cảm ơn với Tống Diễn: "Đường núi khó đi, thời gian không còn sớm, anh đừng để chậm trễ nữa." Ban đêm trong núi sâu vắng vẻ hiu quạnh, đàn ông nửa đường dừng xe hút thuốc không ít, Y Đường chỉ xem Tống Diễn là khách qua đường bình thường, không nhìn thêm, cũng không nghĩ nhiều về anh.
Tống Diễn siết chặt tay, bỗng nhiên anh ngã về phía sau, điện thoại nặng nề đập vào cửa xe lạnh băng.
Từ giọng nói, ngữ điệu đến dáng người, khuôn mặt...
Giống.
Thật sự rất giống.
***
Trăng lưỡi liềm cong cong, chạng vạng tối vừa mưa một trận, ngọn cỏ hai bên đường vẫn còn đọng lại vài giọt nước trong suốt, ánh trăng chiếu vào càng thêm long lanh.
Gió vi vu thổi qua, cây cỏ lay động, lá cỏ không chịu được sức nặng khiến giọt nước rung rinh sắp rớt. Vài chiếc lá cỏ họa mi duỗi dài ra, đung đưa trong gió, giọt nước liền rơi xuống vũng nước bên đường.
Y Đường dẫn Tiểu Hạo cùng bé con trong ngực đi vòng qua đường mòn, lại băng qua hai cây dương hòe(*) nữa, trước mặt chính là giếng bơm ép.
Chỉ là khi cô còn đang đứng sau cây hòe chưa lộ mặt, vừa bước ra nửa bước thì nghe được một giọng nói sắc bén cao vút xuyên thủng bầu trời đêm, giống như một cây kim khâu vừa mài xong, không một chút kiêng kỵ đâm thẳng vào màng nhĩ.
"Này, các cô biết không, mới có một cô gái đến ở nhà bà cụ Ngô thôn Đông Sơn, là sinh viên đến từ thành phố, trông rất xinh đẹp lại còn dẫn thêm hai đứa bé nữa đấy!"
Cách đấy không xa, vài người phụ nữ ngồi vây quanh giếng đá, một chiếc bóng đèn đơn sơ treo trên giếng nước, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống. Họ đều là những người phụ nữ trong thôn gần đấy.
Có lẽ do tình hình trong nước, cũng có lẽ do phong tục địa phương, trong những vùng núi sâu đều nam nhiều nữ ít, người cưới được vợ đa phần đều ra ngoài làm việc, không cưới được thì đến công xưởng gỗ vùng lân cận làm công. Trong phạm vi mười dặm chỉ còn người già trẻ em ở lại.
Có câu nói, ba người đàn bà hợp lại thành cái chợ, nơi vùng núi sâu xa hẻo lánh các trò giải trí cũng ít, những người phụ nữ trong thôn không có việc gì làm thích nhất là tụ tập một chỗ tám chuyện huyên thuyên.
Y Đường kéo cánh tay Tiểu Hạo lại, nén lại bước chân cố gắng trì hoãn động tác.
Bây giờ cô không muốn đi đến đó để khỏi ảnh hưởng đến hai đứa trẻ, nhưng giọng nói của mấy người đó lớn như vậy, cho dù cô không muốn nghe thì những lời không hay vẫn truyền đến tai.
"Ôi trời, chuyện này thì có gì mới mẻ đâu, hôm qua tôi đi ngang qua nhà bà cụ Ngô, thấy cô ta chỉ chừng hai mươi tuổi mà dáng vẻ quyến rủ động lòng người như hồ ly tinh, bộ ngực vừa to vừa tròn, đứa trẻ ôm trong ngực cũng phải tám chín tháng rồi. Mặc dù trông tuổi cô ta không thể nào giống như... Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy, thằng nhóc ôm bình sữa kia bập bẹ gọi cô ta là mẹ!"
"..."
"Cô nói xem một sinh viên đại học đang yên đang lành chạy đến vùng núi này làm gì?"
"Hay là bị người ta làm cho lớn bụng rồi, không sống nổi trong thành phố, không có đàn ông làm chỗ dựa nên mới phải đến nơi thâm sơn cùng cốc này của chúng ta trốn tránh?"
"Chậc chậc, một cô gái xinh đẹp như thế, thật là đáng tiếc..."
"Haizz, chắc cô ta không dụ dỗ đàn ông trong thôn chứ?"
"Hai ngày nay ông chồng nhà tôi không ở trong thôn, về nhà các cô cũng phải cẩn thận hơn đấy."
"Loại đàn bà này đúng là quá nguy hiểm mà..."
"Chứ sao nữa! Bộ ngực đó, đôi chân đó, tôi mà là đàn ông, cho dù đã qua tay kẻ khác tôi cũng không ngại!"
"..."
Y Đường thấy Tiểu Hạo bên cạnh xanh mặt siết chặt tay, cô đang định lên tiếng thì cậu bé đã hất tay khỏi tay cô rồi hùng hổ chạy ra ngoài.
"Không đúng, không phải mẹ, là cô của cháu! Tụng Tụng không phải con của cô mà là em trai cháu, là em trai ruột của cháu!"
Năm nay Y Hạo bốn tuổi rưỡi, việc cậu ghét nhất chính là có người hiểu lầm quan hệ em trai và cô của cậu.
Tụng Tụng trong lời cậu chính là đứa bé trong ngực Y Đường. Đó là em trai mà mẹ cậu hoài thai mười tháng sinh ra. Mặc dù nghe cô nói mẹ của cậu vì sinh em trai mà bệnh nặng phải đi đến một nơi rất xa để yên tâm dưỡng bệnh, nhưng cậu đã từng thấy hình dáng bụng lớn của mẹ cậu, còn lớn hơn cả quả bóng da, trong đó đâu phải ai khác mà chính là em trai cậu.
"..."
Đột nhiên một cậu nhóc mũm mĩm xuất hiện từ sau gốc cây, mấy người phụ nữ đang tụ tập sững sờ ngơ ngác nhìn nhau.
Y Đường mím môi nắm chặt xô nhựa trong tay, chốc lát lại nhìn thoáng qua đứa trẻ trong ngực. Nhóc con ấy đang ngồi trong đai địu, miệng cắn ngón tay trắng mịn bụ bẫm, nghiêng đầu ngủ say sưa.
Quả thực trông cô và bé không hề giống nhau. Mặc dù Tụng Tụng mới chỉ một tuổi rưỡi thôi nhưng trông mặt đã luôn lộ ra vẻ tinh anh xuất sắc.
Sự phẫn uất bất bình trong lòng Y Đường từ từ bị tướng ngủ ngoan ngoãn đáng yêu của nhóc con này hòa tan. Cô hít một hơi, đột nhiên điềm tĩnh bước ra trước giếng nước.
Cô khẽ đặt xô nước xuống bên cạnh, kéo Tiểu Hạo lại rồi xắn tay áo lên cúi người ấn cần đẩy của giếng nước. Nước của giếng bơm ép lên rất chậm, trong ngực cô còn địu một đứa bé, lực tay lại yếu nên mãi mới bơm được một ít. Mấy người phụ nữ vừa thấy cô thì sắc lập tức mặt lúc xanh lúc trắng.
Tuy là khu vực lạc hậu nhưng họ cũng biết lúc nói những lời khó nghe phải kiêng kỵ người ta.
"Em gái, chúng tôi không có ý gì khác đâu..."
Y Đường đứng thẳng người, ngắt lời đối phương.
"Các chị yên tâm, em chỉ đến đây làm việc thôi. Em là nhà điêu khắc gỗ, một bộ rễ gỗ ở núi này vừa ý em đang được đấu giá, bà Ngô chỉ tốt bụng cho em ngủ lại vài ngày thôi, em sẽ trả tiền chi tiêu, đợi sau khi mua được gỗ rồi sẽ đi, em sẽ không gây thêm nhiều phiền phức cho mọi người đâu."
Nơi thâm sơn cùng cốc sinh ra kẻ gian xảo giảo hoạt.
Lúc mới đến thôn Đông Sơn, Y Đường không có chỗ ở, bà Ngô liền không do dự giúp đỡ cô. Cô vốn cho rằng người dân nơi đây thuần phác nhiệt tình hiếu khách, xem ra bây giờ cô phải có cách nhìn nhận khác,... thật sự có một số người chẳng qua chỉ có vậy.
Mấy người phụ nữ thấy cô thì không tươi cười nổi, trái lại như đeo mo vào mặt. Làm người, luôn phải trừ cho nhau con đường sống. Họ tự thấy mình nhiều chuyện nên liền thức thời rời đi.
Y Đường bơm nước xong thì lấy điện thoại ra thoáng nhìn giờ. Tám giờ, ở nhà vẫn còn nồi canh cá đang hầm.
Việc nấu cơm trong núi không thể thuận tiện như thành phố được, trước khi cô đến bà Ngô chỉ ở một mình, cơm nước đều dùng củi lửa, ngay cả ga cũng không có.
"Tiểu Hạo, chúng ta đi nhanh lên. Cô không quen nấu bếp củi, bà Ngô lại đi đứng không nhanh nhẹn, cô sợ canh bị cạn hết nước mất."
Cậu nhóc gật gật đầu, chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhảy chân sáo về bên cạnh cô. Y Đường xách thùng nước chậm rãi bước từng bước trên đường đá trở về theo lối cũ, đế giày bị lệch khiến chân cô hơi đau.
"Thuyền nhỏ cong cong, rời bờ biển, trăng lưỡi liềm cong cong, treo chân trời..."
Đêm càng ngày càng khuya, ánh trăng trong trẻo chiếu xuống khắp nơi, tâm tình Tiểu Hạo không tệ, đột nhiên ngâm nga một bài hát thiếu nhi thường nghe.
Y Đường ngờ vực nhìn cậu, không hiểu sao vừa nãy còn tức giận như thế mà đột nhiên tâm trạng lại tốt lên như vậy.
Cậu nhóc thấy cô đứng lại thì vội vàng cười hì hì ôm chặt đùi cô.
"Cô ơi cô, hai ngày nữa chúng ta thật sự có thể về nhà sao? Ở đây vừa không có nước lại còn bị ngắt mạng, Tiểu Hạo muốn xem phim hoạt hình, ăn đồ ăn vặt, còn muốn tắm rửa sạch sẽ nữa."
Y Đường hiểu rõ, khẽ mỉm cười. Đột nhiên cô giả vờ tức giận, cong một ngón trỏ dùng khớp xương gõ nhẹ vào đầu cậu. "Đương nhiên, cô chỉ xin nghỉ cho cháu một tuần, cháu có muốn cũng không ở lại được, lớp tiếng anh quốc tế rất đắt đó."
"Woaa! Có thể về nhà ăn kem ly rồi!"
Ánh trăng trong trẻo, sáng ngời như nước. Ba người một mạch bước đi, gió nhẹ khẽ lướt qua, cảm giác mát lạnh cuốn đi sự nhạt nhẽo ngột ngạt cuối thu.
Thôn xóm theo phong cách cổ xưa, những phiến đá trên nền đất mọc đầy rêu xanh, nơi cửa thôn không xa có một cây cổ thụ nghìn năm tuổi, liễu rủ phất phơ trong gió, thân cành đều bị che phủ. Rõ ràng đây là vùng núi sâu phương Bắc nhưng lại được xây dựng theo hương vị vùng sông nước Giang Nam. Không thể không nói, đây chính là nguyên nhân ban đầu Y Đường chọn nơi này để ở lại.
Thùng nước quá nặng, cô xách đến mệt rã rời, đi đến dưới gốc cây cô tiện tay đổi bên.
"Tiểu Hạo, đi chậm thôi, đừng tự chạy lung tung."
Cô gọi cậu nhóc đang đi phía trước một tiếng, cúi người xách thùng nước màu trắng vừa đặt xuống mặt đất. Vẫy vẫy cánh tay mỏi nhừ, cô còn chưa kịp ngẩng đầu thì một bóng người cao lớn từ sau gốc cây xuất hiện đến trước mặt.
Quần tây, giày da đen chỉnh tề, cất lên giọng nói phổ thông tiêu chuẩn.
"Xe tôi bị hỏng không đi được. Nhà cô ở đâu, cho tôi ở lại một đêm, tôi sẽ trả tiền."
"..."
-------
Mạn:
Chương này anh xuất hiện không nhiều nhưng yên tâm, chương sau sẽ bù lại.
Spoil thì thầm mùa xuân:
[Đôi tay trắng mềm kia không nghe lời rời đi, vuốt ve từ trên xuống dưới, vượt qua cơ bụng của anh tìm đến đai lưng.
Bãi đậu xe dưới lòng đất người qua người lại, đầu ngón tay hơi lạnh cách lớp áo mỏng manh nhẹ nhàng linh hoạt đụng chạm, giống như chuồn chuồn đáp nước.]
Tui không biết gì cả, tui là em bé ngoan.