“Không cần nữa thì trả về nơi sản xuất, làm mất một cộng lông là lên bàn t.h.ờ!”
Sau câu nói đó của cô thì cả hai liền rơi vào trầm mặc. Mãi đến nữa đêm sau khi Lan Nhi đã về nhà và chỉnh lý lại bản thân mới nhắn tin hỏi han anh:
“Chồng yêu ơi, em về rồi đây.”
“Về rồi đấy à, thế thì ngủ đi, say rồi.”
“Anh về chưa? Đi câu thì đừng có uống nhiều, nguy hiểm.”
“Chưa, chắc đêm nay không về, còn cả kết bia.”
“Không tỉnh táo còn ngồi trên thuyền uống bia, lỡ có chuyện gì rồi sao?!”
Lan Nhi lo lắng không thôi. Trạch Kha đã uống bia trên sông vào nữa đêm còn uống nhiều khiến ruột gang cô cồn cào, khó chịu.
“Rớt xuống là có cuộc sống mới phải không?”
Cô nghe được câu đó của bạn trai thì liền tá hỏa, hoảng sợ mà mắng anh:
“Đừng có đ.i.ê.n, không được uống nữa, về sớm ngay. Rớt xuống là không còn gì cả, kể cả em!”
“Uống hết cả kết rồi về sau, không sao đâu. Trước đó anh có nói gì thì xin lỗi nha.”
“Sao mà xin lỗi? Có nói gì cũng là hai tiếng trước rồi, hăm doạ các thứ, sợ.”
“Anh quản nhiều quá, xin lỗi. Không thế nữa đâu!”
“Quản không sai nhưng mà anh muốn đánh em luôn cơ…”
“Ừm, anh hiểu rồi, không hăm doạ các thứ nữa.”
“Cũng không quản nữa đúng không?”
“Quản có nghe không?”
“Có.”
“Lời nói vô dụng thì quản làm gì?”
“Vô dụng chỗ nào?”
Lan Nhi không hiểu, rõ ràng anh nói gì cô cũng đều ngoan ngoãn nghe lời. Bản thân cũng ý thức rất tốt việc “hoa đã có chủ”.
Ngoài chuyện lâu lâu có chút ngang ngược bướng bỉnh ra thì cô không thấy bản thân chỗ nào là không tốt.
Trạch Kha nhàn nhạt đáp: “Không, em không có lỗi.”
Lan Nhi lại tiếp tục màn truy vấn của mình với một chũi câu hỏi được đặc ra khiến Trạch Kha cảm thấy nhứt đầu.
“Thôi ngủ đi, say cả rồi.”
Nhưng cô vẫn không có vẻ gì là nghe hiểu lời anh nói, không nhìn ra được bạn trai đang rất khó chịu mà vẫn cứ cứng đầu bới chuyện trong lúc cả hai không được bình tĩnh và tỉnh táo.
Anh bị bạn gái bức đến nỗi phải lớn tiếng với cô:
“Anh đã nói là anh sai rồi cơ mà!”
Lan Nhi bị doạ sợ cho nín bặc, anh cũng phát giác ra mình đã sai. Trạch Kha cố gắng tự làm dịu lại rồi nhẹ nhàng giải thích để dỗ bạn gái đi ngủ.
Kết quả là cô ngủ thật.
Sau khi thấy bạn gái đã yên lặng không nháo nữa thì anh mới trút hết bầu tâm sự ra, tự mình nói một tràng thật là dài.
Không biết Lan Nhi làm sao lại đột nhiên tỉnh lại, đọc tin nhắn doạ cho anh một phen hú hồn, ngay lập tức thu hồi toàn bộ tin nhắn đã gửi.
Cô không vui hỏi:
“Sao vậy?”
“Sao không ngủ đi?!”
“Trời ơi là trời, lơ là mộ tí liền có chuyện hà.”
“Khum có gì đâu…”
“Anh!”
“Ngủ đi aaa, chẳng có gì đâu mà!”
“Ơ?”
Nói thế xong anh liền chột dạ mà chuồng mất. Lan Nhi cũng không muốn truy cứu nữa, chuyện đó xem như bỏ qua.
…
Mấy ngày sau là chũi ngày ân ái ngọt ngào giữa chàng trai trẻ con với cô người yêu như chị.
Một ngày nọ, Lan Nhi về ngoại chơi mới ngủ lại nhà dì. Nữa đêm cô cùng chị họ kém ba tuổi Võ Quỳnh Như, trêu bạn trai.
Nhưng Trạch Kha sau khi biết được người tới là để làm quen liền trò chuyện chưa đầy năm câu đã thẳng tay chặn.
Quỳnh Như tức đến nổi đoá, Lan Nhi lại được mẻ cười no bụng. Cô nhắn tin cho anh:
“Anh đang làm gì đó?”
“Đang câu nè, ủa sao kêu điện thoại mang đi sửa không online được mà?”
“Kệ đi, miễn sao người ta có cách nói chuyện với anh là được rồi.”
“Vậy thôi để thu dọn đi về.”
“Ủa sao về rồi?”
“Thì giờ vợ có thể nói chuyện phải lo dọn đồ về để có thời gian nói chuyện chứ. Khi nào không có em mới xuyên đêm.”
Lan Nhi thấy vậy thì ấm lòng, Quỳnh Như ở một bên liền bĩu môi dè bĩu.
“Đừng quên mày đang sài điện thoại tao đó.”
“Biết rồi bà già.”
Cô không quan tâm đến chị họ nữa, tiếp tục trò chuyện cùng anh.
“Lúc không có em có nói chuyện với ai không?”
“Có nhắn tin, nhảm nhảm chặn òi.”
“Chặn luôn nê, dứt khoát vậy hả?! Nói nhảm thì chặn chứ không nhảm chắc nói nữa đúng không?”
“Xí, thèm nói chuyện với kẻ lạ quá, tốn thời gian. Nghe nhạc chill còn hợp lý hơn.”
Lan Nhi nằm cười khúc khích, Quỳnh Như thì lườm cô với ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ:
“Kiếm được quả người yêu hay đấy!”
“Chứ sao, tao mà lị, haha.”
Xong cô liền thêm mấy quả trêu chọc khiến con người nào đó phải dốc hết sức phụ hoạ theo. Miệng của anh phải nói là vừa dẻo vừa ngọt khiến Lan Nhi cười không ngớt.
Top những phát ngôn dẻo ngọt như kẹo của bộ trưởng bộ sủng vợ, Trạch Kha:
“Bộ tưởng nhắn tin với anh mà dễ hả?”
“Lạnh lùng boy.”
“Dịu dàng, ngọt ngào chỉ dành cho vợ hoi.”
“Ai nói anh là đồ không có mắt nhìn? Chẳng phải bạn gái anh là người đẹp đang ở bên kia màn hình đấy sao?”
“Gái đẹp hay không cũng chẳng quan tâm mô, chưa coi hình cũng chả đọc tên.”
“Người lạ nhắn tin tưởng kiếm chuyện gì các thứ, chứ làm quen là bấm nút lẹ.”
Quỳnh Như sau khi thấy vậy liền nhịn không được, giật lại điện thoại trên tay cô mà mắng:
“C.h.ả.n.h c.h.ó!”
Trạch Kha chắp tay trước ngực mà hứ một tiếng, không chấp nhận nhận định đó:
“Chảnh mô? Cũng có hỏi xem kiếm anh làm gì chứ, tào mía lao thì chặn thôi.”
“Hmm…”
“Nhiều mà tại không nói thôi.”
“Không thương em.”
“Sao khum trời?!”
Trạch Kha sượng ngang, tự nhiên lại bị gắng cho cái mác không thương là sao khiến anh chả hiểu, loading nhẹ.
Sau khi được cô phổ cập thông tin rằng người mắng anh là Quỳnh Như chứ không phải Lan Nhi thì mới té ra bị giận dỗi vì chuyện gì.
Trạch Kha rất biết cách dỗ bạn gái, khoảng thời gian sau đó họ không còn trận cãi vã lớn nào nữa.
Nhưng khi bắt đầu bước sang tháng 8, cũng là tháng thứ năm hai người quen nhau, Trạch Kha đã thay đổi.
Anh dần lạnh nhạt, không quan tâm, ít trò chuyện và thường xuyên biến mất khiến cô bất an.
Thế nhưng Lan Nhi vẫn không nhìn ra được sự khác thường.
Cho đến khi tình trạng này diễn ra liên tiếp hai tuần và anh biệt vô âm tín, hay nói cách khác là âm thâm cắt đứt liên lạc với cô.
“Trạch Kha, anh đâu rồi, trả lời em đi có được không?!”