Đêm Tuyết

Chương 3



Hề Mạn tỉnh giấc lúc hai giờ sáng. Trong khoảng thời gian trước đó, cô luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Những suy nghĩ trong lúc tỉnh táo không ngừng chồng chéo lên bóng hình của Diêu Tư Dịch trong giấc mơ, lúc thì mơ thấy Diêu Tư Dịch đang nhẹ nhàng hôn mình, lúc lại mơ thấy anh ôm chân gào thét, cảm xúc của cô cũng bị cuốn theo những lần giằng co lặp đi lặp lại ấy.

Cô chợt tỉnh giấc, trước mắt tối đen như mực. Trong bóng tối, tiếng rên bị kìm nén và tiếng thở dốc đau đớn của Diêu Tư Dịch truyền đến rất rõ ràng.

Hề Mạn lật người ngồi dậy, không hỏi gì đã lập tức ôm lấy bóng hình đang nằm co ro bên cạnh.

Cô có thể cảm nhận được Diêu Tư Dịch đang run rẩy, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, hai tay ôm chặt chân phải.

“Lại đau à?” Cô ôm anh thật chặt, dùng một tay vỗ về lưng anh, mong anh có thể cảm thấy dễ chịu hơn. Diêu Tư Dịch đã gầy đi rất nhiều, xương cột sống cộm lên làm đau cô.

Diêu Tư Dịch đau đến mức kiệt quệ. Cơn đau đớn ở chân giống như cơn nghiện đang hành hạ một con nghiện vậy. Cái chân đã tách rời khỏi cơ thể từ lâu đang điên cuồng gào thét muốn chứng minh sự tồn tại của mình trong tâm trí anh, nó lạnh lùng kéo tất cả các dây thần kinh của Diêu Tư Dịch lại rồi vò nó thành một nhúm.

“Tư Dịch… Tư Dịch… Tư Dịch… Anh buông tay ra đi… Em xoa bóp cho anh…. để em xoa bóp cho anh…”

Hề Mạn cảm giác trái tim mình cũng bị vò nát, cô quỳ xuống bên cạnh, vừa mò mẫm muốn gỡ hai bàn tay đang siết chặt của anh ra, vừa dỗ dành anh nghe lời cô: “Tay em rất ấm… nào… anh buông tay đi, buông tay ra. ”

Diêu Tư Dịch đau đến mức không nghe được cô đang nói gì, anh nghiến chặt răng, nếu có một con dao ở đây, chắc chắn anh sẽ không do dự mà chặt đứt phần chân còn lại.

Hề Mạn biết cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, cô cảm thấy chân phải của Diêu Tư Dịch bị tay anh vừa cào vừa cấu đến mức chảy máu, nhưng với sức của cô thì không thể nào cạy tay anh ra được nên phải làm cho anh chủ động buông tay.

Cô lần mò công tắc đèn để lấy chút ánh sáng, không ngờ lại bật phải chiếc đèn sáng rực phía trên, đôi mắt đầy nước mắt sinh lý của Diêu Tư Dịch đột ngột bị luồng sáng mạnh chiếu vào, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.

Gân xanh trên cổ nổi lên, anh ngửa cổ lấy chăn che chân mình, thét lớn: “Tắt đèn!”

“Đã là lúc nào rồi còn sợ người ta nhìn thấy, Diêu Tư Dịch, anh có thôi đi không hả!”

Hề Mạn không thể tiếp tục nhìn anh lừa mình dối người nữa, vừa giận vừa đau lòng dùng hai tay ôm lấy chân anh, “Nó mất rồi! Anh mở to mắt ra nhìn đi!”

Diêu Tư Dịch đau đớn ngã trên giường, bị hai chữ “mất rồi” kích động đến mức co cả người lại, rồi từ từ buông tay ra, ánh mắt bị mái tóc rối tung che khuất, nhìn vào hư không, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

Hề Mạn biết không có cách nào có thể chữa được kiểu đau đớn muốn chết đi này, anh chỉ có thể chịu đựng.

Cô nhanh nhẹn tránh vết thương, xoa các cơ bị co cứng của anh, cô vừa không nỡ cúi xuống nhìn vẻ mặt anh, vừa không kiềm chế được sự đau lòng và thương xót, cuối cùng vẫn cúi người hôn lên mặt anh.

“Em sẽ chườm ấm và mang một ít nước đến, nếu anh muốn uống thuốc giảm đau thì hãy uống một viên, được không?”

Ánh mắt Diêu Tư Dịch rơi trên gương mặt cô, hơi ấm của nụ hôn đó vẫn còn lưu lại trên da và trái tim đã khô héo quá lâu của anh.

Anh run rẩy gật đầu.

Hề Mạn nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, sau đó quay lại nhét một cái gối vào dưới chân anh, cố định hai cái khăn lên chân.

Đau, vẫn còn đau.

Diêu Tư Dịch dựa vào đầu giường, anh bị cơn đau tra tấn đến mất hết sức lực, lúc vừa đau anh đã nghĩ đến cái chết hàng trăm lần, nhưng mỗi lần nghĩ đến thì giọt nước mắt của Hề Mạn lại xuất hiện trước mắt anh.

Hề Mạn đắp chăn cho anh, bước xuống giường, dùng hai tay nâng gương bàn trang điểm lên, hì hục di chuyển nó đến mép bàn.

Bàn ở ngay bên cạnh giường, lúc này bóng dáng của hai người họ xuất hiện trong chiếc gương đặt ở đối diện giường.

Khăn lạnh mất rồi. Hề Mạn ngồi xuống bên cạnh Diêu Tư Dịch, nhấc khăn xuống đặt nó sang một bên.

Diêu Tư Dịch nhắm chặt mắt, quay đầu sang một bên, cơ thể anh vẫn còn đang run rẩy vì đau, từng tiếng thở dốc đều là dấu vết của sự đau đớn.

Hề Mạn từ từ ôm lấy anh, cô chỉ mặc một chiếc áo phông, phần da thịt lạnh lẽo kề sát anh, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt anh.

Giọng cô nhẹ nhàng êm ái như một thứ ma thuật có thể xoa dịu lòng người.

“Tư Dịch, anh mở mắt nhìn em được không anh?”

Diêu Tư Dịch vẫn nhắm chặt mắt, có điều tay đã vô thức đặt lên eo cô, phần chân phải của anh đặt trên chân Hề Mạn, bàn tay Hề Mạn nhẹ nhàng vuốt ve cổ anh.

“Anh không muốn nhìn thấy em nữa à?”

Rõ ràng biết đó là dụ dỗ, nhưng Diêu Tư Dịch vẫn không nhịn được mà mở to mắt, sao anh có thể không muốn thấy cô nữa chứ, có trời mới biết anh không nỡ đến mức nào.

Hề Mạn thở phào nhẹ nhõm, cô lại hôn lên má anh, mắt chạm mắt với anh, hai tay ôm lấy đầu anh, nhẹ nhàng đổi góc khác, để anh có thể nhìn thấy gương.

Việc này khiến cho anh không kịp nhắm mắt lần nữa.

Từ trong gương, Diêu Tư Dịch có thể nhìn thấy Hề Mạn đang hôn lên mặt anh, tấm lưng mảnh mai, cặp đùi của cô và cả cái chân phải bị thiếu một phần.

Nó mất rồi, mất rồi, mất mãi mãi rồi.

Diêu Tư Dịch không còn trốn tránh nữa, anh nhìn chằm chằm vào phần chân bị mất, tự hỏi tại sao nó lại biến mất? Nếu nó vẫn còn ở đó thì tốt biết bao?

Những giọt nước mắt nóng hổi của anh chảy xuống cổ Hề Mạn, Hề Mạn cũng bật khóc, da thịt hai người kề sát nhau, họ khóc nhiều đến nỗi không thể phân biệt được đâu là nước mắt của cô, đâu là nước mắt của anh.

Diêu Tư Dịch ôm chặt eo cô, vùi mặt vào trong ngực cô, anh thật sự không thể giả vờ được nữa, anh sợ đến mức không thể chịu đựng được nữa, anh không biết phải sống như thế nào cho đến hết đời.

Anh đã trở thành một con quái vật chỉ biết làm tổn thương người khác.

Hề Mạn vùi mặt vào tóc anh, ôm chặt lấy anh. Sau khi nước mắt của Diêu Tư Dịch rơi xuống cổ cô, cô đột nhiên không sợ hãi như vậy nữa, cô cảm thấy sau này không có gì là không thể vượt qua được.

Cơ thể Diêu Tư Dịch dần ngừng run rẩy.

Trong đêm tuyết tĩnh lặng, không một ai lên tiếng, họ cứ ôm nhau ngồi như vậy suốt đêm, cho đến khi ánh mặt trời ló dạng.

Tuyết rơi suốt đêm, những bông tuyết lúc sáng sớm còn chưa tan hết và lấp lánh ánh vàng trong nắng.

Hề Mạn đi trên đường dưới ánh mặt trời lấp ló. Khi cô rời đi, Diêu Tư Dịch đã ngủ say, cô quay lại căn hộ của Diêu Tư Dịch để lấy nạng cho anh.

Khi Diêu Tư Dịch tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Bầu trời mùa đông rất cao và trong xanh, mặt trời dát một lớp vàng lên người Hề Mạn đang ngồi ở đầu giường nhìn anh.

“Dậy thu dọn đồ đạc rồi chúng ta về nhà.” Cô khéo léo xoay người để lộ hai cái nạng đang dựa vào tường.

Hơi ấm còn sót lại từ cái ôm đêm qua dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt, Diêu Tư Dịch lặng lẽ chạm vào chính mình, ấm áp quá.

Anh nhớ mình đã khóc rất lâu. Anh đã khóc hết nước mắt của những năm qua. Dường như Hề Mạn đã nói gì đó, lại dường như không nói gì, nhưng trong đêm tối, đôi mắt của cô rất sáng, không còn sự buồn bã đó nữa.

Trong lúc làm việc ở quầy lễ tân, nhân viên lễ tân nhìn thấy vị khách ngồi trên xe lăn lúc chiều qua bước ra khỏi thang máy với hai nạng, ống quần bên phải của anh ta trống rỗng, lắc lư qua lại theo từng nhịp bước đi.

Cô giật mình dùng tay che miệng lại thì thấy có một cô gái sau lưng anh đang ôm một cái chân, đúng thế, là một cái chân, còn mang theo cả một chiếc xe lăn đã gấp gọn.

“Xin chào, chúng tôi muốn kí gửi cái này một lát.” Cô gái cười nói với cô.

Cô nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp, lấy ra một tờ giấy và đưa nó cho cô gái kia, khi cô ấy điền vào tờ phiếu thì cô cẩn thận nhìn vào người thanh niên ở bên cạnh, phát hiện người đàn ông này cũng đang nhìn mình và mỉm cười xin lỗi cô.

Cô vội vàng cúi đầu, nhớ lại hôm qua anh ta vẫn còn nguyên vẹn, luôn nhíu mày, mà nay bị thiếu một cái chân nhưng lại mỉm cười.

Hề Mạn ôm chân phải của Diêu Tư Dịch, Diêu Tư Dịch chống nạng, hai người đi trên tuyết, chân trái của anh và chiếc nạng bên phải để lại hai hố tuyết một lớn một nhỏ ở phía sau, Hề Mạn quay đầu nhìn, cảm thấy nó rất thú vị.

“Chờ đã.” Cô ngăn anh lại, ngồi xổm xuống, gập lại chiếc ống quần thỉnh thoảng sẽ chạm vào tuyết và nhét nó vào trong thắt lưng, chỉnh lại áo khoác, “Đừng để bị lạnh.”

Diêu Tư Dịch đứng im không nói gì. Thực ra anh sợ ánh mắt của người qua đường sẽ để ý cái chân phải trống rỗng của mình, nhưng không còn trốn tránh sự đụng chạm của Hề Mạn.

Cơn gió của ngày tuyết thổi tới  khiến gò má hai người đỏ bừng. Chiếc nạng trượt trên mặt đất, Diêu Tư Dịch nghiêng ngả một chút rồi đứng vững lại, nháy mắt đã thấy ánh mắt lo lắng của Hề Mạn.

Có lo lắng, song không sợ hãi.

Khóe miệng anh cong lên, cảm thấy có thứ gì đó trong tim đang tan chảy, giơ tay về phía cô, “Giúp anh với.”

Hề Mạn ôm chân anh nhích lại gần để anh dựa vào người cô giữ thăng bằng.

Một lúc sau, cả hai đều thở không ra hơi, Diêu Tư Dịch thấy Hề Mạn khẽ nhếch miệng thì cúi đầu về phía cô.

“Vất vả rồi.” Anh nói.

Hề Mạn sững sờ một lúc mới gật đầu với anh, sau đó bật cười.

Nụ cười này khiến Diêu Tư Dịch nhận ra rằng, hoá ra không phải do cái chân bị cắt bỏ của mình khiến Hề Mạn mất đi sức sống, cũng không phải vì anh mất đi một cái chân, mà do sự cô đơn vì không được tin tưởng.

Hoá ra từ nay về sau, dù có đi cùng kẻ chỉ có một chân là anh thì Hề Mạn vẫn xinh đẹp như xưa.

Cuối cùng anh cũng hiểu những gì Hề Mạn đã nghiêm túc nói với anh vào lúc sáng nay trước khi đi.

Cô nói: “Lúc quay về em đã nghĩ kĩ rồi. Chúng ta có ai là không phải lặn lội trong tuyết chứ. Đi kiểu gì cũng sẽ mệt, chẳng có cách nào nhẹ nhàng hơn cả. Nhưng chúng ta có thể chọn đi một mình hoặc đi hai người. Có thể anh cảm thấy đi một mình sẽ dễ dàng hơn, tuy nhiên một mình anh có thể đi được mấy bước chứ, em thì không nghĩ vậy, em tin nếu chúng ta đi cùng nhau sẽ đi được rất xa. Diêu Tư Dịch, bây giờ em muốn hỏi anh, anh có muốn đi cùng em không, nếu anh muốn thì anh đưa chân giả của anh cho em rồi chúng ta về nhà.”

Diêu Tư Dịch không biết tại sao lúc đó mình lại đồng ý. Anh cho rằng anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng mình không thể tự đi về nhà nên phải dựa vào Hề Mạn mà thôi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ mọi thứ đã ngầm thay đổi từ lâu. Từ lúc anh ra khỏi quán cà phê và nhìn thấy con đường bị tuyết dày bao phủ, anh đã không còn có ý nghĩ muốn chia tay với cô nữa.

Giống như đêm tuyết luôn âm thầm bao phủ mặt đất, có một vài cảm giác nương tựa lẫn nhau đã âm thầm bén rễ trong thế giới bị màu trắng của tuyết bao phủ từ lâu.

=  H O À N  =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.