Đêm Xuân

Chương 12



Hoàng hôn như là một lớp bụi vàng phủ lên những ngọn đồi xanh ngát.

Từng tấm rèm che đỏ trắng xanh nhẹ nhàng bay lên, ánh sáng chiếu mờ mờ trên tấm bình phong thêu đầy hình hoa mai đang nở rộ. Thời Vũ đẩy cửa sổ, bình hoa nằm sau cửa sổ vì động tác của hắn, gần như sắp rơi xuống đất.

Thời Vũ bước nhẹ nhàng xuống đất nhanh chóng chụp bình hoa trước khi nó rơi xuống đất rồi đặt nó lại trên bệ cửa sổ sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thành mama dùng cách này để đối phó với những tên trộm lặt vặt, chỉ cần lật cửa sổ, bình hoa rơi xuống sẽ biết có kẻ đột nhập. Đáng tiếc, Thành mama nghi thần nghi quỷ nhưng lại không ngờ tên trộm đó lại có võ công cao cường đến vậy.

Thời Vũ đi nhanh như gió, quen cửa quen nẻo mà đến phòng của “Thất Nữ Lang”. Hắn bước vào cánh cửa hình bán nguyệt, thò đầu từ sau tấm bình phong ra sau đó hơi ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trong phòng.

Tấm màn trướng treo trên cao, hắn biết Thất Nữ Lang đang ngủ, một làn da trắng cùng với một chiếc váy dài màu xanh, ở giữa 2 khuỷu tay một dải lụa trắng trải dài từ thắt lưng xuống đến chân giường. Mặc một chiếc váy có màu sắc sặc sỡ như vậy càng khiến cho khuôn mặt của nàng ấy càng thêm trắng bệch, trống rỗng giống như sương khói nhẹ nhàng trôi đi.

Trong lòng Thời Vũ bất chợt lo lắng.

Cho đến khi hắn nhìn thấy mỹ nhân trên giường mái tóc như mây khẽ động, môi đỏ như son. Mặc dù Thích Ánh Trúc uể oải nằm ở trên giường nhưng lồng ngực vẫn nhẹ nhàng chuyển động dù cho có yếu ớt, khó chịu nhưng cũng không đến nổi là không hô hấp.

Ánh hoàng hôn chiếu vào, nàng tựa vào trên gối, màn trướng nhẹ nhàng khẽ động thời gian cứ thế trôi qua, cảnh đẹp đến nỗi làm cho  Thời Vũ sững sờ.

Điều mà làm cho Thời Vũ khó chịu có lẽ là Thành mama, Thành mama mập mạp ngồi may vá bên cạnh Thích Ánh Trúc một tấc cũng không rời.

Thành mama cảm thấy có điều không ổn, bà đã đi theo Thích Ánh Trúc, kiên quyết không cho Thích Ánh Trúc rời khỏi tầm mắt của bà. Dù Thích Ánh Trúc có nói thế nào thì Thành mama vẫn cho rằng có kẻ nào đó đang nhòm ngó tiểu thư nhà bà. Thích Ánh Trúc không còn cách nào khác đành để Thành mama đi cùng mình.

Trong lòng Thích Ánh Trúc có một cảm giác dễ chịu đến kì lạ:

” mama luôn đi theo nàng, nếu nàng không ở một mình, Thời Vũ sẽ không đến quấy rầy nàng nữa, đúng không??”

Có lẽ mối quan hệ sai trái này đã đến lúc kết thúc chăng?

Thích Ánh Trúc nằm ở đó, nghe mama nói nàng phải ra ngoài rèn luyện thân thể nhiều hơn một chút, Thích Ánh Trúc không thích nghe những thứ đó, nàng đong đưa quạt tròn che ở trên mặt, giả vờ như đang ngủ. Một lúc sau, Thích Ánh Trúc không còn nghe thấy tiếng mama nữa, mới đưa cây quạt trong tay nhẹ nhàng hạ xuống một chút.

Đôi mắt đen đẹp đẽ, long lanh tuyệt trần lộ ra phía trên cây quạt.

Đôi long mày lá liễu của Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng nhăn lại, bởi vì nàng nhìn thấy Thời Vũ đang thò đầu nhìn nàng từ sau tấm bình phong. Thời Vũ bắt gặp ánh mắt của nàng, Thích Ánh Trúc đã nắm chặt cây quạt vì căng thẳng. Thân thể Thích Ánh Trúc có chút cứng đờ, cái cảm giác đau nhói bởi nụ hôn của Thời Vũ truyền từ đốt thắt lưng đến toàn thân.

Nàng sợ hãi, bối rối thêm một chút vui mừng không thể nào giải thích được.

Thích Ánh Trúc bình tĩnh trở lại trong khi mama không nhìn nàng, nàng đã nháy mắt ra hiệu với Thời Vũ, ý bảo hắn đi đi tối nay nàng không thể để hắn ở trong phòng.

Thời Vũ theo ánh mắt của Thích Ánh Trúc, thấy được mama. Thời Vũ bừng tỉnh:” Hắn đã hiểu”.

Thời Vũ mạnh mẽ, nhanh nhẹn, Thích Ánh Trúc trừng mắt nhìn hắn, nàng lập tức ngồi dậy từ trên giường, kinh ngạc nhìn hắn:” sao hắn ta dám”.

“Tiểu thư?” Thành mama thấy Thích Ánh Trúc bỗng dưng ngồi dậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía sau lưng của bà. Thành mama quay đầu lại nhìn, bà chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lóe lên, Thời Vũ đã ra tay đánh lên huyệt đạo của bà, Thành mama chỉ cảm thấy trời đất tối xầm, lảo đảo ngã xuống.

Thời Vũ đứng thẳng người với vòng eo thẳng tắp, hai chân thon dài. Hắn ghét bỏ Thành mama không thơm tho, mềm mại bằng Thích Ánh Trúc nên để Thành mama ngã xuống đất tạo một tiếng rầm, nhất quyết không chịu đỡ bà lên.

Thích Ánh Trúc nâng giọng, run rẩy:”Thời Vũ”.

Nàng nghiêng người nhường chiếc giường lại cho mama nhưng động tác thô bạo, kích thích khiến nàng che lồng ngực và ho khan, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, biểu cảm cũng biến thành thất vọng. Thời Vũ hoảng sợ không dám làm thêm điều gì vội vàng chạy tới.

Thích Ánh Trúc rùng mình:” Không phải ngươi nói ngươi sẽ không làm hại đến mama sao?”

Thời Vũ bối rối liếc nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất,” Bà ấy sẽ không sao”

Thích Ánh Trúc” Bà ấy bị ngươi đánh nằm trên đất! Ngươi đã giết bà ấy sao? Khụ Khụ… Ngươi còn dám làm vậy, ta, ta,…?”

Thời Vũ không phục:” Ta chỉ đánh bà ấy hôn mê mà thôi… Được rồi, ngươi đừng ho nữa, coi như là lỗi của ta, do ta không tốt?”

Thời Vũ tâm tình không vui đem Thành mama  đến phía giường nằm, sau khi làm xong, nhìn Thích Ánh Trúc vì tức giận mà ho đến nỗi phải nằm trên giường thở hổn hển. Thời Vũ thật sự sợ hãi, hắn liền đem nàng ôm vào trong ngực, vỗ về trái tim  nàng, quan tâm hỏi:” ngươi đã đỡ hơn chưa?”

Mặt Thích Ánh Trúc đỏ như máu, nàng đột nhiên vùng ra

Thời Vũ ôm nàng thở phì phò sau tai nàng:” đừng nhúc nhích”

Hắn dễ dàng khống chế nàng, nhìn sắc mặt nàng từ tái nhợt trở thành đỏ bừng trong chốc lát, hơi thở của nàng cũng không còn yếu ớt như trước mà trở nên rối loạn, gấp gáp,… Nàng nắm lấy tay hắn, run rẩy:” Được rồi, bỏ ta ra”

Thời Vũ dừng lại,cảm giác  dưới tay hắn rất khác lạ. Hắn cuối đầu nhìn xuống, nhìn thấy bàn tay của hắn đang đặt trên trái tim của nàng. Trong ngực nàng run rẩy,thanh âm mang chút nghẹn ngào, còn có một chút rung động. Môi của hắn in trên mặt nàng, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nàng biến đổi.

Thời Vũ không nhịn được, đưa tay nhéo một chút.

Thích Ánh Trúc phát ra một tiếng nhẹ nhàng, dịu dàng một cách kì lạ. Nàng quay mặt đi, cắn chặt môi vì xấu hổ, ngại ngùng muốn chết.

Thời Vũ ngẩn người một lát, rồi chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra. Máu trong người hắn nóng lên, hắn nhẹ nhàng quay người đem Thích Ánh Trúc đè xuống dưới giường.

Trong đôi mắt Thích Ánh Trúc có tia nước nhẹ như sương mù:” Thời Vũ, không cần”

Thời Vũ nói:” Cô nương nói ” không cần” tức là ” muốn”.

Ngón tay hắn khẽ vuốt vạt áo của nàng,Thích Ánh Trúc dùng tay chống đỡ. Hai người ở sau rèm trướng đấu tranh cả nửa ngày, Thời Vũ bắt đầu không kiên nhẫn, một giọt nước mắt đã rơi xuống tay hắn. Hắn sửng sốt, ngước lên phía trên thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng. Nàng lúc này quần áo thì lộn xộn, tóc đen thì xõa tung, rõ ràng vừa đáng thương vừa ngây thơ. Khác hẳn, nàng ngày thường lạnh lùng xa cách, tránh xa người khác đến vạn dặm.

Thời Vũ cúi đầu, cắn răng nhẫn nhịn, bất mãn nói:”Thật sự không cần sao?”

Thích Ánh Trúc không có ngu ngốc đi:” Ngươi để cho ta đứng dậy. Nếu ngươi còn làm vậy, ta sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa”

Thời Vũ không quan tâm, trên đời này làm gì có kẻ nào không để ý đến hắn. Hắn cũng không có nói như vậy. Hắn rời khỏi giường, ngoan ngoãn đưa tay ra đỡ Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc vội vàng lau nước mắt tránh né ánh mắt của hắn bằng cách quay mặt qua bên kia. Nàng cảm nhận được ánh mắt khát khao của người thanh niên phía sau khiến cả người nàng đều cứng đờ.

Thích Ánh Trúc hạ quyết tâm giáo dục Thời Vũ. Hắn không có phụ mẫu, hắn không biết có một vài điểm quan trọng không nên đụng chạm đến. Thích Ánh Trúc tốt xấu gì cũng là tiểu thư khuê các, nàng tuy là… Không, không có tuy là gì hết, nàng không thể cùng Thời Vũ thân mật quá mức được.

Thích Ánh Trúc sửa sang lại vạt áo, suy nghĩ thật kĩ, nàng quay đầu lại muốn cùng Thời Vũ nói chuyện nhưng lại thấy Thời Vũ lười biếng dựa vào đầu giường. Đầu gối hắn quỳ trên gối, chân đạp trên bàn, chống khuỷu tay xuống nệm, hắn ngơ ngác ngước nhìn nàng, đôi mắt trong veo, thuần khiết.

Thích Ánh Trúc ngẩn ngơ: Với một đôi mắt trong sáng như vậy… chắc hắn chỉ chơi đùa với nàng một chút thôi.

Phải thôi, hắn không có phụ mẫu, ta không nên gay gắt với hắn.

Thời Vũ bực bội nghĩ:

” làm sao để nàng ấy cam tâm tình nguyện mà ngủ với hắn? Tuy rằng hắn chưa bao giờ cùng người khác làm điều đó nhưng hắn có mấy người tiền bối trong giang hồ có hồng nhan tri kỉ, hắn ở Tần Sở Lâu ra vào nhiều lần.

Khi mà dục vọng đã thức tỉnh, trở ngại lớn nhất mà hắn gặp phải có lẽ là Thành mama.

Thích Ánh Trúc cúi đầu, nhỏ giọng nói với Thời Vũ:” Lần sau không được như vậy, ta là tiểu thư khuê các, ngươi không thể…như vậy”

Thời Vũ ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng bằng một ánh mắt rất quái dị, cảm thấy có điều gì đó khác lạ, ánh mắt của hắn sáng lên:” Ý của ngươi là, không làm đến bước cuối cùng thì tất cả đều có thể sao?”

Thích Ánh Trúc:”…”

Trong lòng thiếu niên nôn nóng muốn thử qua,Thích Ánh Trúc nhanh chóng đè hắn lại:”Không phải, ta không muốn, ngươi cái gì cũng không thể làm. Không phải ngươi nói, mấy ngày sau ngươi phải đi sao? Không lẽ… không lẽ, Ngươi muốn cùng bằng hữu cãi nhau trong mấy ngày sao??”

Thời Vũ ngẩn người:” Bằng hữu”

Tiếng  ” Bằng Hữu” đã khiến hắn ngừng lại, làm hắn cảm thấy nguy hiểm. Hắn chống cánh tay ngồi dậy, nghiêm túc tính toán suy ngẫm vấn đề này, hắn đưa tay sờ lên ngực, Thời Vũ mới nhớ đến mục đích lên núi của hắn.

Sự chú ý của Thời Vũ chuyển hướng, hắn từ trong lòng trân quý lấy ra một túi giấy dầu, chậm rãi mở ra, bên trong là một chiếc bánh bị cắn mất một góc hiện ra trong tầm mắt của nàng.

Thời Vũ thúc giục nói:” Ta mua cho ngươi, ngươi có thích không?”

Thích Ánh Trúc cảm thấy ấm áp nhưng mà lại bị chiếc bánh thiếu mất một góc do dấu răng của Thời Vũ làm cho hoảng sợ. Thời Vũ đưa bánh đến ép Thích Ánh Trúc phải ăn, nàng không muốn thương tổn hắn,liền cúi đầu tìm chỗ nào không có dấu răng cắn một miếng.

Thời Vũ cầm miếng bánh trong tay lật qua bắt nàng phải ăn miếng bánh mà hắn đã cắn qua. Thời Vũ nói:” Ngươi ăn ở đây đi, ta đã cắn thử ở đây. Ở chỗ này có rất nhiều đường, rất ngọt. Ăn rất ngon. Ta chưa thử ở những nơi khác. Nếu không ngon thì sao?”

Thích Ánh Trúc đỏ mặt, nàng muốn nói với hắn điều này, sao có thể cùng hắn cắn cùng một chỗ chứ?. Nhưng Thích Ánh Trúc chỉ có thể thở dài, nàng biết nói ra không có ý nghĩa gì với Thời Vũ. Chỉ cần nàng chịu đựng thì Thời Vũ sẽ không gây tổn thương đến nàng

Thích Ánh Trúc cầm miếng bánh cắn một miếng, Thời Vũ chờ mong mà nhìn nàng, sau một lúc lâu, trên mặt thiếu nữ nở một nụ cười, trên má hiện lên núm đồng tiền:”Thơm quá”

Thời Vũ vươn tay chọc vào má lúm đồng tiền trên má cô. Thích Ánh Trúc sững người rất khó chịu khi mà Thời Vũ nói:” Ô, mất rồi”

Hắn ngẩng đầu lên nói với nàng:” Ngươi nên cười nhiều hơn, ngươi cả ngày cứ thở dài, làm mặt ngươi chỉ có một biểu cảm, ngươi không biết ngươi cười lên rất đẹp sao”

Thích Ánh Trúc bị nghẹn:”… ngươi mới là người cả ngày chỉ có một biểu cảm,biểu cảm của ta phong phú hơn ngươi nhiều “

Nàng sẽ khóc sẽ cười nhưng Thời Vũ hầu hết thời gian đều vô cảm. Hắn chỉ có một đôi mắt đẹp biết nói chuyện mà thôi, hắn ta thỉnh thoảng cũng sẽ nở nụ cười… thật ra hắn ta cũng không vô cảm!

Thời Vũ không đồng ý, hắn không nhận ra Thích Anh Trúc đang khó chịu, đưa bánh cho nàng:” ngươi cắn thêm một miếng nữa đi, để lạnh ăn sẽ không ngon”

Thích Anh Trúc lắc đầu từ chối ăn:” Ta bị suy nhược lá lách và dạ dày, ta ăn ít hơn, thường chia nhiều bữa, ta không thể ăn quá nhiều trong một bữa”

Thời Vũ:”…”

Thời Vũ hỏi hai lần, sau khi chắc chắn rằng nàng ăn uống khẩu vị nhỏ như vậy, hắn kinh ngạc một chút sau đó liền cắn vào chỗ mà nàng đã ăn, một ngụm ăn sạch sẽ. Thích Ánh Trúc nhìn hắn ăn mà mặt đỏ lên lại khó mở lời. Nước đường từ ngón tay hắn chảy ra, hắn vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ, đầu lưỡi hắn phấn hồng y như một con rắn đang chuyển động đầy linh hoạt.

Thích Ánh Trúc không biết đang nghĩ cái gì,mặt càng thêm đỏ. Nàng bỗng dung quay mặt đi không dám nhìn, từ dưới gối tìm được một cái khăn, ném cho hắn, hờn dỗi nói:” Ngươi lau, lau tay đi”

Thời Vũ chần chừ một lát,hào phóng nói:”Ta lại mua cho ngươi một cái nữa”

Thích Ánh Trúc:” Thôi,trời đã tối rồi, ngươi hãy im lặng một lát đi. Ngươi mua ở đâu dù mua được cũng sẽ lạnh”

Thời Vũ ranh mãnh:” sẽ không lạnh”

Thời Vũ lau tay sạch sẽ, từ phía sau ôm nàng. Thích Ánh Trúc tưởng hắn lại muốn chơi đùa với nàng, không nghĩ rằng  hai ngón tay Thời Vũ lại từ phía sau bay nhanh đến ngực nàng điểm hai huyệt. Xúc cảm mềm mại làm hai đầu ngón tay của  thiếu niên giật giật, Thích Ánh Trúc kêu lên:” Ngươi”

Nàng hoảng sợ phát hiện thân thể của mình không thể cử động.

Thời Vũ cười cười đem nàng ôm vào lòng, sốt sắng:” ta hôm nay đưa ngươi đi chơi”. Thích Anh Trúc bị hắn ôm vào lòng, chỉ có ánh mắt là có thể di chuyển khắp mọi nơi. Mặt hắn cúi gầm, xoa nhẹ chóp mũi của nàng, Thích Ánh Trúc chỉ còn cách để hắn làm như vậy.

Sắc trời tối đen như mực, bóng đêm bao phủ khắp mọi nơi, hội đèn lồng thắp cây đèn lồng sáng nhất lên.

Phố xá nhộn nhịp, ánh đèn leo lét, người bán hang hò hét nối tiếp nhau. Trong khi, Thích Ánh Trúc đang bị Thời Vũ lôi kéo tay, nàng cúi đầu phiền muộn làm Thời Vũ trong lòng lo lắng.

Thời Vũ:” Ở đây vui vẻ! ta đã đi hỏi rất nhiều người mới mang ngươi tới nơi này. Ngày hôm qua, ngươi nói không cần nhưng ta vẫn muốn đưa ngươi tới đây, cho nên ta chỉ có thể bấm huyệt ngươi. Ta không có bắt nạt ngươi”

Thời Vũ nhìn chằm chằm vào vòng eo mảnh khảnh của nàng, trong lòng buồn bã lại nói tiếp:” Chơi một lúc thôi, ta sẽ đưa ngươi về “.

Cuối cùng, Thích Ánh Trúc cũng chấp nhận, quay mặt đi, đôi mặt đẹp của nàng của nàng khẽ hiện lên:” Thật sự”

Thời Vũ ban đầu còn định bắt cóc nàng đem nàng đến Tần Nguyệt Dạ với hắn nhưng bây giờ hắn biết nếu chỉ bắt cóc đem nàng xuống núi sẽ khiến nàng rất buồn. Nếu đưa nàng đến Tần Nguyệt Dạ, nàng có thể không thiết ăn không thiết uống với hắn

Thời Vũ bất lực:”Thật đấy, chơi với ta một chút thôi, ta sẽ đưa ngươi về”

Thích Ánh Trúc thì thầm:” không được để mama biết”

Thời Vũ càng buồn hơn:” Ngươi không cần lo, bà ấy sẽ không biết gì đâu”

Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thấy Thời Vũ không vui lắm, nàng do dự một lát, chủ động đưa tay kéo ống tay của hắn.

Thời Vũ không cảm nhận được cử động nhẹ này của nàng.

Hắn chán nản mà nhìn đôi tình nhân trước mặt cãi nhau, trong lòng vô cùng ghen tị. Người đàn ông gọi cô gái đó là ” Phương Nương”,

cô nương đó nhẹ nhàng đánh vào vai người đàn ông, bên trong ánh mắt có chút sự hờn dỗi…. Thời Vũ bỗng nhiên cảm thấy hắn cùng với Thích Ánh Trúc có chút gì đó lạ lạ.

Thích Ánh Trúc bắt gặp ánh mắt của hắn của hắn nhìn thẳng về phía trước không để ý tới nàng. Trong lòng nàng có chút lo sợ, sợ hắn vứt nàng xuống mặc kệ nàng. Nàng sợ hắn sẽ bỏ rơi nàng, nàng cắn chặt môi và nhìn chằm chằm vào tay hắn. Nàng do dự đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua,…

Ánh sáng mờ đi trong chốc lát, Thời Vũ đột ngột quay đầu lại.

Thích Ánh Trúc lập tức thu tay lại giả bộ như không có chuyện gì, mím môi nhẹ nhàng đứng lên.

Sắc mặt của Thời Vũ nghiêm túc, cúi đầu hỏi:” ngươi,…, ngươi chưa cho ta biết tên của ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.