Đêm Xuân

Chương 33



Thích Ánh Trúc chỉ có ngồi lên một chỗ nhỏ, bên cạnh chiếc giường duy nhất có trong gian nhà gỗ này. Nàng liếc nhìn vào góc tường nơi mà Thời Vũ đang trốn, bắt gặp đôi mắt đen sáng lấp lánh của hắn.

Thích Ánh Trúc than thở: “ Chàng còn không qua đây đi, ta mang đồ ăn đến cho chàng này”.

Khi nghe nàng nói có đem đồ ăn tới, phản ứng đầu tiên của Thời Vũ là “ Thật tốt, ta không cần phải tìm quả dại để ăn nữa “ 

Chu Bái Bì*  giống như Thời Vũ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng nhịn sống qua ngày, cảm thấy vô cùng đau khổ. Sự chu đáo của Thời Ánh Trúc đã khiến cho Thời Vũ vô cùng cảm động.

* Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy laođộng. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.

Thời Vũ ngập ngừng một chút, vẫn là lắc đầu từ chối:” Ta không qua đó đâu”.

Thích Ánh Trúc cảm thấy khó hiểu:” Thời Vũ”.

Thời Vũ khoa tay múa chân giải thích:” Ta đã làm việc cả buổi sáng, trên người ta toàn mùi hôi nếu ta đến gần nàng, nàng sẽ cảm thấy thật kinh tởm“.

Thời Vũ nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn ngay bên cạnh váy của Thích Ánh Trúc, chỉ có thể bất đắc dĩ mà hỏi nàng:” Nàng có thể để đồ ăn lại cho ta rồi ngươi đi ra ngoài được không?”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Nàng cảm thấy thật buồn cười, 2 lúm đồng tiền bên má hiện lên, nàng cười nhẹ rồi nói:” Ta là đang cho chó ăn à?  Tại sao ta lại phải đi ra ngoài? Thời Vũ, chàng qua đây đi…”

Nàng dừng lại một chút rồi lại cất tiếng nhưng mà giọng nói nhỏ như muỗi kêu:” Ta không thấy chán ghét chàng ”.

Thời Vũ nghi ngờ đứng im nhìn nàng.

Dù hắn không hiểu thế nào là quy luật của thế gian nhưng hắn sẽ nỗ lực để ghi nhớ, hắn sẽ đưa ra nhận định của riêng hắn. Tuy nhiên, nhận định bây giờ của Thích Ánh Trúc khác với suy nghĩ của Thời Vũ về nàng, điều này khiến Thời Vũ rất bối rối. Thời Vũ và Thích Ánh Trúc nhìn nhau, hắn nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đó về nàng, hắn quyết định tin tưởng nàng.

Sau một cái chớp mắt của Thích Ánh Trúc, nàng giật mình một lần nữa bởi một cái bóng vụt qua ngồi xổm bên cạnh nàng. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, thầm nghĩ bản thân còn phải luyện khả năng tập trung. Thích Ánh Trúc cúi đầu nhìn xuống xem Thời Vũ mở hộp thức ăn, đem từng tầng tầng đồ ăn mở ra, lựa thứ mà hắn muốn ăn.

Thời Vũ:”Ồ, canh này rất ngọt”.

Thích Ánh Trúc hoảng sợ, ngồi xổm xuống đoạt lấy chén canh trong tay hắn:” ta lấy nhầm, thứ này không thể cho chàng được”. Nhưng mà trên đời này ai có thể đoạt được thứ gì từ tay Thời Vũ đâu.

Thời Vũ một tay nắm lấy hai tay của nàng, tay kia hắn bưng chén canh lên uống. Đầu lưỡi của thiếu niên phiến hồng, hắn li3m một vòng trên môi nhìn vô cùng đáng yêu. Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn đầu lưỡi của hắn.

Có đôi khi nàng nghĩ Thời Vũ thật không giống một con người. Hắn ngây thơ như  loài động vật vô tri vậy. Hắn không biết hành động của hắn thật sự rất không đúng đắn.

Thích Ánh Trúc nhìn hắn chăm chú, hắn ngẩng mặt lên hỏi:” Thật là ngon! Tại sao nàng lại không cho ta uống”.

Thích Ánh Trúc nghi ngờ hỏi lại:” Thế là ngon?”.

Nàng biết Thời Vũ thích ăn ngọt đến mức nghiện, nàng đỏ mặt giải thích:” Ta nhớ ngươi thích ăn ngọt, ta đã vào nhà bếp, ta đã lấy một cục đường bỏ vào canh. Ta không biết nấu nướng, ta không biết uống có được không…”

Trong lòng nàng có chút bối rối và lo lắng, khi nàng cho đường vào canh, nàng nghĩ rằng Thời Vũ thường xuyên ăn đường như là một nguồn cảm hứng. Lần đầu tiên nàng vào bếp phụ giúp nhũ mẫu, tim nàng đập loạn lên suýt nữa khiến bệnh tim của nàng tái phát.

Nàng đã nếm thử món canh đó nhưng không thể chịu được vị ngọt của nó… Thời Vũ thật sự thích nó. Không phải chứ?

Thời Vũ rất thích, lúc đang nói chuyện với nàng, hắn lại cúi đầu xuống uống canh. Có lẽ hắn ít khi uống phải chén canh ngọt như vậy, Thời Vũ vui đến nỗi, hắn ngước mắt từ trong chén canh, đôi mắt cong lên đầy vui vẻ. Thích Ánh Trúc trong lòng vui vẻ, có lẽ vì Thời Vũ thích nó, cuối cùng nàng đã có thể làm điều gì đó cho hắn.

Chỉ là thân thể nàng…

Thích Ánh Trúc nghĩ rằng nàng nên lùi lại một cách nhẹ nhàng rồi nín thở. Bất ngờ, Thời Vũ ngẩng đầu lên ngay lập tức chạm vào ánh mắt của nàng một cách sắc bén. Thời Vũ miễn cưỡng cầm chén canh trong tay nhưng vẫn hỏi nàng rất rõ ràng:” Nàng bị bệnh sao”.

Thích Ánh Trúc cảm thấy có lỗi, cũng không biết phải nói gì.

Thời Vũ nhìn nàng, tức giận:”Nhìn đi, ta đã nói nếu ta đến gần nàng, nàng sẽ sinh bệnh mà”.

Cho dù hắn nói vậy nhưng hắn vẫn tranh thủ thời gian nhấp một ngụm canh. Khi Thời Vũ cúi đầu, Thích Ánh Trúc thấy lông mi màu đen của hắn của hắn sắp rơi vào bát. Nàng tự hỏi món đó ngon đến như vậy sao. Nàng không thể chịu được cơn choáng váng.

Thích Ánh Trúc ấp úng:” Thời Vũ, có lẽ ở trong phòng quá buồn chán, ta về nhà đây”.

Thời Vũ nắm lấy tay nàng không buông, hắn đang uống canh vội càng lẩm bẩm từ trong họng:” Đừng đi”.

Thời Vũ chậm rãi nói:”Ta biết nàng không thể chịu được mùi trên người ta. Chờ một chút,ta uống canh xong sẽ đi tắm rửa”.

Tắm rửa, tắm rửa,…

Mặt Thích Ánh Trúc đỏ lên, lắp bắp nói:” Được rồi, nhưng mà chàng không cần thiết phải nói với ta. Chàng, chàng buông tay ta ra, ta phải về nhà. Nhũ mẫu không thấy ta quay về sẽ sốt ruột lắm”.

Thích Ánh Trúc cố gắng thoát khỏi tay của Thời Vũ. Nàng càng cố gắng thì nàng càng cảm thấy khó chịu, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch. Khi Thích Ánh Trúc cố gắng chịu đựng sự khó chịu của cơ thể. Hắn không biết ánh mắt của hắn phản chiếu trong chén canh buồn đến như thế nào.

Lại là mama đáng ghét đó.

Thời Vũ ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn hỏi nàng:” Nàng có thể cùng ta tắm rửa không?”

Thích Ánh Trúc sững sờ trước sự táo bạo của hắn:”không, không được đâu Thời Vũ”.

Thời Vũ quay mặt lại, bực bội nói:” Ta nghĩ là có thể “.

Thích Ánh Trúc:” Không”.

Thời Vũ liếc mắt nhìn nàng trong chốc lát, Thích Ánh Trúc cảm thấy rất ngại ngùng, Thời Vũ hạ quyết tâm:”Nàng không chịu thì kệ ngươi, lần này ta sẽ không nghe nàng nữa”.

Hắn ném  chén canh đã cạn xuống đất sau đó ôm chặt lấy eo của nàng. Mùi mồ hôi nồng nặc hòa với hơi thở của hắn, vòng eo của Thích Ánh Trúc trở nên nóng bỏng, nàng cúi đầu nắm chạy lấy bàn tay hắn đang ôm eo nàng.

Thời Vũ cười nhẹ.

Hắn nghiêng người, ôm nàng vào lòng sau đó nhảy về phía trước, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng bị thay đổi. Thích Ánh Trúc bị hắn ôm trong tình trạng đầu óc choáng váng. Nàng suýt thì nôn ra vì mùi của căn nhà gỗ đó.

Cây cối hai bên rút nhanh hiện ra khung cảnh tuyệt vời. Thích Ánh Trúc chớp chớp mắt, nàng  chợt nhớ lại một đêm nọ Thời Vũ cũng ôm nàng như vậy, đi vào rừng đuổi theo bọn ám sát mama.

Nàng hoảng sợ nhưng vẫn bị hắn ôm chặt, nàng không ngừng giãy dụa. Có lẽ do thời gian trôi quá nhanh, có lẽ do khinh công của Thời Vũ quá tốt mà nàng không cảm thấy khó chịu. Thời Vũ nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.

Thích Ánh Trúc vẫn còn sợ hãi, nàng nắm chặt lấy một cánh tay của hắn. Nàng nghe được tiếng suối chảy róc rách từ tứ phương đổ về.

Dòng thác trắng như tuyết từ trên núi cao đổ xuống như thác lũ. Một cây cầu tự nhiên được hình thành bằng những phiến đá lớn trên núi ngăn cách mặt hồ ra làm hai bên. Nhìn từ phía xa, nơi đây là non xanh nước biếc xung quanh một vài con vạc đang vỗ cánh chuẩn bị bay lên trời cao.

Trời nước một màu xanh thăm thẳm, gió nhẹ vờn mặt nước, nước chảy như lụa.

Thích Ánh Trúc đã bị khung cảnh xung quanh làm cho sững sờ. Nàng đã sống ở núi của thành Lạc Dương đã hai tháng nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một khung cảnh như vậy. Thích Ánh Trúc quanh đầu lại tìm Thời Vũ, sau đó nàng ngay lập tức che mặt, che luôn đi đôi mắt.

Thích Ánh Trúc nghe thấy một tiếng động bên cạnh, nàng đưa tay che mắt xuống. Dưới chân nàng, quần áo của hắn vứt bừa bãi. Mặt hồ gợn sóng Thời Vũ trồi lên từ giữa mặt nước để lộ ra khuôn mặt của hắn.

Thích Ánh Trúc đã hiểu, nàng nói:”Hóa ra chàng nói tắm rửa là ở chỗ này à”.

Thời Vũ:” Chẳng lẽ nàng cho rằng ta giống như nàng ở nhà mua thùng gỗ, nấu nước để tắm sao? Nơi này tốt biết bao nhiêu”.

Không cần tốn tiền.

Thích Ánh Trúc đưa mắt nhìn hắn, thân hình của hắn chìm trong nước, nàng chỉ có thể nhìn đầu của hắn lộ ra trên mặt nước. Nàng cảm thấy thật là an tâm, cười nhẹ, thấp giọng nói:” Đúng vậy, nơi này thật là tốt “.

Có hắn làm bạn, phong cảnh tuyệt đẹp.

Thời Vũ lặn xuống nước sau đó biến mất trước mặt nàng. Nàng vốn định nhắc nhở hắn nhưng hắn cả một thân võ công cao cường nào cần nàng phải nhọc lòng nhắc nhở. Thích Ánh Trúc tìm một phiến đá nhìn có vẻ sạch sẽ rồi ngồi khuỵa ở chỗ đó.

Nàng không dám nhìn lung tung vì nàng sợ sẽ nhìn thấy những thứ không nên thấy. Thích Ánh Trúc cúi đầu nàng nhìn thấy áo quần mà hắn đã vứt lung tung trên mặt đất.

Thích Ánh Trúc ngây người, nàng cảm thấy có chút ngại ngùng.

Hắn tắm xong lại mặc quần áo dơ, không phải nên giặt sạch quần áo sao? Nàng lại ngồi ở đây không có việc gì làm, có nên giúp hắn giặt áo quần một chút không? Trong sách viết người luyện võ có thể làm áo quần của họ khô nhanh chóng. Thời Vũ đã thể hiện khả năng ngại mưa trước mặt nàng.

Nhưng…  nàng có thể giặt quần áo cho hắn không.

Nếu nàng giặt quần áo cho hắn có phải là rất không rụt rè hay không?

Thích Ánh Trúc ngại ngùng, nàng nhúc nhích một chút, đưa tay qua, đầu ngón tay run run sờ trên quần áo của hắn. Nàng không dám nhìn, hai má đỏ bừng bừng. Giọng nói của Thời Vũ vang lên đã đánh thức nàng:” Ương Ương”.

Tay của Thích Ánh Trúc khẽ run lên, nàng vẫn đang cầm áo của hắn. Nàng hoảng sợ, ngẩng mặt lên nhìn theo hướng mà tiếng nói của Thời Vũ phát ra, nhìn thấy hắn. Thời Vũ không quan tâm nàng đang làm gì, hắn vẫn đang chìm dưới nước, mái tóc đen của hắn ướt sũng nước dính vào khuôn mặt, hàng mi ướt đẫm nước càng khiến cho đôi mắt  đen láy của hắn trở nên lung linh hơn.

Thời Vũ chìm trong nước, hắn chậm rãi hỏi nàng: “ Ương Ương, ta hỏi nàng một câu, nàng sẽ trả lời ta chứ?”.

Thích Ánh Trúc vẫn đang cầm quần áo của hắn, nàng lo lắng đến mức quên đặt lại quần áo của hắn xuống đất, nhìn hắn chằm chằm rồi đáp:” Ngươi muốn hỏi gì?”.

Thời Vũ cảm thấy tò mò:” Có phải nàng chỉ thích nửa th@n dưới của ta không?”

Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn cả người vì câu hỏi của hắn:” Chàng nói cái gì?”.

Thời Vũ cảm thấy khó chịu vì bị nàng hỏi lại:” Có phải nàng chỉ thích nửa thân phía dưới của ta không? Tại sao nàng không quan tâm đ ến nửa phía trên của thân thể ta? Ta nghĩ nửa phía trên của ta rất đẹp mà. Không lẽ phía dưới của ta còn đẹp hơn cả nửa phía trên của ta sao? Nàng thật sự không thích nửa phía trên của ta sao?”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Xung quanh trở nên yên tĩnh chỉ có tiếng chim cùng tiếng suối nước chảy ào ào.

Khuôn mặt của Thích Ánh Trúc trở nên đỏ bừng, rõ ràng là lời nói của hắn rất bình thường nhưng nội dung của lời nói lại phong phú đến vậy. Tại sao chỉ có mỗi nàng là lại nghĩ nó sai trái đến vậy, rõ ràng nàng là một tiểu thư khuê các vì sao nàng lại nghĩ nhiều hơn hắn cơ chứ?”.

Thích Ánh Trúc cảm thấy ngại ngùng đến độ quánh hết cả lên:” Chàng đừng nói nữa “.

Thời Vũ lại nói tiếp, rõ ràng hắn có ý quyến rũ nàng:” Nửa phía trên của thân thể ta rất đẹp, nàng nhìn đi, lỡ như nàng thích nó thì sao?”.

Thích Anh Trúc vội vàng nói:” Ta không thích,ta không thích! Chàng đừng nói nữa, ta không hiểu, ta sắp tức giận rồi, chàng đừng nói nữa”.

Thời Vũ có chút bực bội:” Nàng thực sự nghĩ là ta không hiểu cái gì cả!”.

Thích Ánh Trúc nói một cách đầy bực bội:” Ta thật sự cảm thấy chàng mới là không hiểu cái gì cả!”.

Thời Vũ hừ nhẹ một tiếng trong thanh âm đó nàng cảm nhận được hắn đang rất bực bội. Nàng ngẩn ngơ nhìn hắn gạt nước xung quanh ra dần hiện ra thân thể của hắn, hắn từ nhỏ đã học võ, cơ bắp săn chắc, đường nét khỏe khoắn.

Dáng người của hắn rất đẹp, thân hình của hắn lúc mặc đồ đã khiến người khác phải xuýt xao. Bây giờ, hai chân thon dài, eo thon, bụng… Thân hình hắn khác hẳn với thân hình nữ nhân, đôi mắt của nàng trở nên đỏ.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Mặt nàng chưa bao giờ đỏ như vậy, tim nàng chưa bao giờ đập mạnh như lúc này,… nàng đứng hình không thể suy nghĩ gì hết, ngón tay tê dại. Trước mắt nàng tối lại, thân thể của Thích Ánh Trúc mềm nhũn trực tiếp ngất xỉu.

Thời Vũ:”…”.

Thời Vũ cảm thấy hoảng sợ, hắn chạy tới đỡ thân thể mềm nhũn của Thích Ánh Trúc sắp rơi xuống nước. Hắn không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy,phản ứng của Thích Ánh Trúc đã cho hắn một cú thật mạnh mẽ. Thời Vũ cố gắng lay người của nàng:” Ương Ương, Ương Ương, nàng không sao chứ?”.

Thời Vũ tự kiểm điểm, lẩm bẩm nói:” Ta sai rồi, ta sai rồi! ta sẽ không ép buộc nàng thích nửa trên cơ thể của ta, nàng thích cái gì thì tiếp tục thích cái đó đi “.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

Ngày đó trở nên hoảng loạn như vậy làm Thích Ánh Trúc không biết phải nói cái gì. Nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Mỗi lần nàng nhìn thấy hắn trong đầu nàng sẽ tự nhớ lại … sau đó cả khuôn mặt nàng đỏ lên, nàng không có cách nào để nhìn hắn cả.

Thời Vũ lặng lẽ cõng  của hắn đến gặp Thích Ánh Trúc mấy lần nhưng đều thất bại bởi vì khuôn mặt của Thích Ánh Trúc trở nên đỏ bừng mỗi khi nhìn thấy hắn. Thời Vũ cảm thấy khó chịu, hắn bám tay lên cửa sổ, hắn không muốn rời đi. Thích Ánh Trúc cúi đầu, tay chống cửa sổ, nàng kiên quyết muốn hắn rời đi:” Thời Vũ, ta thật sự không có cách nào để đối diện với chàng càng không biết phải nói chuyện với chàng như thế nào? Chàng để ta bình tâm trong hai ngày có được không?”.

Thời Vũ:” Tại sao lại như vậy? Nếu nàng thích nửa th@n dưới của ta, ta chấp nhận, ngày đó nàng kêu ta không được nhắc lại vì sao nàng lại bắt ta rời khỏi? Nhà ta đã xây xong, ta muốn đưa nàng tới nhà chơi, tại sao nàng lại không chịu?”.

Thích Ánh Trúc khó nhọc th ở dốc:” ta không phải, không phải…”.

————–Ta không thích nửa th@n dưới của ngươi.

Lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của thời Vũ. Hàng mi của hắn dày như lông chim, đôi môi đỏ ướt át của Thời Vũ khiến nàng rung động nhưng mà nàng lại nghĩ đến lúc đó… Nàng đóng mạnh cánh cửa sổ gây ra một tiếng động mạnh “ rầm” may mà Thời Vũ võ công cao cường kịp thời tránh khỏi cánh cửa sổ.

Cách cánh cửa sổ giọng Thời Vũ vang lên đầy tức giận:” Ương Ương “.

Thích Ánh Trúc đành cầu xin hắn:” Chàng để cho ta tĩnh tâm hai ngày có được không?”.

Thời Vũ im lặng.

Hắn không nói gì hết, hắn không làm phiền Thích Ánh Trúc nữa. Thích Ánh Trúc ôm ngực, nàng quay trở về phòng, trằn trọc khó ngủ, tim nàng đập dồn dập, nàng cảm thấy đây không phải là một cách tốt. Thời Vũ nhảy lên cây cổ thụ trong sân nhà của Thích Ánh Trúc, hắn dựa vào thân cây, lặng lẽ ngắm trăng trên cao.

Trăng tròn sáng tỏ, núi non mờ mịt sương.

Thời Vũ nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên hắn gặp Thích Ánh Trúc ở trên núi, lần đầu tiên hắn vào nhà đã muốn giết người nhưng chưa kịp giết Thích Ánh Trúc đã ngất xỉu ngay trước cửa còn bị hắn ôm vào trong ngực… Vậy mà, bây giờ nàng ấy lại đóng cửa sổ ngay trước mặt hắn, không chịu gặp hắn.

Cảm xúc chính là thứ khó hiểu nhất trên nhân gian mà hắn không thể nào hiểu được. Ngày hôm qua còn yêu thích, ngày hôm nay đã chán ghét, tất cả đều là những chuyện bình thường.

Hai ngày thế mà lại là hai ngày.

Hắn không chắc chắn liệu hai ngày sau nàng có còn coi hắn hắn là bạn bè không, Thời Vũ cảm thấy rất lo lắng.

Hắn cúi đầu, mặt hắn chôn vào gối hắn nghĩ hắn nên quên chuyện này đi, hắn đã hứa với Ương Ương dù nàng có mặc kệ hắn, không quan tâm đ ến hắn, hắn sẽ không muốn giết nàng.

Sau đó Thời Vũ lại tức giận:” Nàng ấy không để ý đến hắn thì hắn sẽ mặc kệ nàng, hắn cũng không phải là kẻ chỉ biết quấn quanh nàng, hắn còn có công việc phải làm. Hắn vẫn còn nhiệm vụ.”.

Thời Vũ đã xây một căn nhà ngay bên cạnh căn nhà của Thích Ánh Trúc, Thành nhũ mẫu nhón chân mong chờ Thời Vũ nhưng lại không thấy ở đâu hết. Mẹ Thời Vũ cảm thấy rất tức giận trước tính tình vô cùng thất thường của hắn. Bà đã đồng ý cho phép Thời Vũ và Thất tiểu thư qua lại, không phải sao?”.

Thành nhũ mẫu nhắc tới Thời Vũ trước mặt Thích Ánh Trúc, nàng liền lảng tránh, ánh mắt của nàng cứ nhìn quanh.

Thành nhũ mẫu cho rằng hai người đã cãi nhau.

Chuyện bình thường cả thôi, chỉ là hai người cãi nhau, tâm tình không tốt.

Chỉ có Thành nhũ mẫu lo lắng cho hai người:” hai người thật khiến ta không thể nào bớt lo, làm ta lo lắng vô ích “.



Mấy ngày sau đó, tiểu thư của phủ Huyền Bình Hầu ở kinh đô đã khỏi bệnh. Sau khi Thích Thi Anh đã hồi phục tinh thần, nàng liền đi đến núi Lạc Nhạn tìm Thích Ánh Trúc tính sổ.

Cả Quân hầu cùng Hầu phu nhân đều khuyên Thích Thi Anh không cần phải đi làm gì.

Cả hai người đều nói:” Từ khi chúng ta từ biệt nàng, chúng ta chưa từng quan tâm đ ến nàng ta, con việc gì lại phải kéo nàng ta vào chuyện này?”.

Thích Thi Anh giậm chân:” Phụ thân, mẫu thân, con nói hai người biết: Kẻ xấu đã hãm hại con chắc chắn là do Thích Ánh Trúc phái tới, tại sao phụ mẫu lại không tin con? Nàng ta là người xấu, nàng ta bắt nạt con mà con còn phải nhẫn nhịn nàng ta sao?”.

Quân hầu cùng hầu phu nhân đều đồng thanh bật cười:” A Trúc sao, A Anh, con không phải là không biết bệnh tình của nàng ta, nàng ta đã như vậy làm sao còn có sức mà phái người tới hãm hại chúng ta? Huống chi kẻ đó còn là một cao thủ võ lâm. Ta nghĩ chắc trong kinh thành có tên dâm tặc thích trêu chọc con gái nhà lành, hai ngày này con đừng ra ngoài”.

Thích Thi Anh híp mắt lại:” Hai người không tin con sao?”.

Quân Hầu cùng hầu phu nhân lại nói tiếp:” Dù sao nàng ta đã là con của chúng ta mười mấy năm, chúng ta vẫn hiểu rõ tính cách của nàng ta “.

Đôi mắt của Thích Thi Anh ngay lập tức đỏ lên, nàng ngồi xổm trên mặt đất, khóc lớn lên. Quân hầu cùng hầu phu nhân đều cảm thấy bối rối, dù sao người con gái mới được nhận trở về này vô cùng quý giá chưa kể còn có chung huyết mạch. Quân hầu cùng hầu phu nhân cảm thấy rất xấu hổ, áy náy đối với Thích Thi Anh.

Thích Thi Anh bày ra một bộ dạng khóc lớn, làm hai phu phụ Quân hầu cùng hầu phu nhân đành phải đồng ý với nàng ta:” Con đi đi, A Anh con muốn đi thì cứ đi… Nhưng mà vào ngày đó chúng ta đã cắt đứt quan hệ với nàng ta, con đột nhiên đến đó có phải đột ngột quá không?”.

Thích Thi Anh giả vờ lau khô những giọt nước mắt, nàng ta đang muốn bịa đại một lý do nào đó thì có một tên hầu chạy vào cầm theo một bức thư:” Quân hầu, hầu phu nhân, tiểu thư, biểu tỷ có gửi thiếp mời tới, tháng sau mời chúng ta đến Hầu phủ dự tiệc “.

Thích Thi Anh có chút bối rối còn Quân hầu và hầu phu nhân cảm thấy nhẹ nhõm khi có người chen ngang. Hai người gọi người hầu đi vào, quay lại giải thích với Thích Thi Anh:” Là họ hàng của nhà chúng ta, theo vai vế thì  con nên gọi một tiếng “ biểu tỷ “. Nàng ấy là tiểu thư của Tống Hàn Lâm, tên nàng là Tống Ngưng Tư. Khi A Trúc còn ở đây, Tống Ngưng Tư thường xuyên ghé chơi, nàng ấy có quan hệ không tệ với A Trúc”.

Thích Thi Anh nghe có người có mối quan hệ không tệ với Thích Ánh Trúc, nàng ta cười lạnh một tiếng, khuôn mặt trầm hẳn xuống.

Hầu phu nhân nhanh chóng chuyển đề tài:” Dù sao đây cũng là biểu tỷ của con, số mệnh của nàng cũng không tốt. Vào năm nàng ấy mười lăm tuổi thì bị bắt cóc đi, Phụ mẫu của nàng ta đều khóc đến não lòng mà không tìm thấy nàng ta. Phụ mẫu của nàng ấy gần như đã tuyệt vọng, ngay cả biểu ca của con ở nhà lúc nào cũng nghe mắng. Năm ngoái, phụ thân của nàng ta vì thương nhớ con gái mà ngã bệnh, không ngờ, trời cao có mắt, biểu tỷ của con được tìm thấy rồi đưa trở về.

Gia đình của cô cô con mừng như điên! Năm nay, biểu tỷ của con sẽ thành thân, vị thanh mai trúc mã thì…  không, liền thành thân ngay”.

Hầu phu nhân cười:” Hai nhà chúng ta còn phải qua lại, nhân dịp này chúng ta mang A Anh đến giới theieuj với họ hàng “.

Tuyên Bình Hầu rất vừa lòng, vuốt v e chòm râu, Thích Thi Anh đối với người beieur tỷ đi lạc không có một chút sự quan tâm nào, bây giờ nàng ta cảm thấy hứng thú nhất chính là:” Phụ thân, mẫu thân, hai người nói vị biểu tỷ đi lạc có quan hệ không tệ với Thích Ánh Trúc, vậy không phải tốt rồi sao, nhân dịp biểu tỷ thành hôn, con đi ra khỏi kinh thành đưa thiệp cưới đến cho Thích Ánh Trúc? nàng ta dù sao cũng đã từng ấy năm gọi hai tiếng “ biểu tỷ” bây giờ biểu tỷ thành thân, nàng ta phải tham dự chứ?”.

Hai phu phụ Tuyên Bình hầu nhìn nhau, hai người nhìn Thích Thi Anh cao ngạo cầm theo thiệp cưới đi ra cửa, tự cao tự đại kêu người hầu chuẩn bị xe ngựa chuẩn bị lên núi tìm Thích Ánh Trúc.

Hai phu phụ Tuyên Bình hầu cảm thấy rất đau đầu, hai người thật sự không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy. Họ không muốn đứa con gái ruột vất vả lắm mới tìm được về đi gây chuyện với đứa con gái nuôi. Dù sao,  phu phụ Tuyên Bình hầu đối xử với Thích Thi Anh vô cùng cẩn thận, không tiếc dùng bất cứ điều gì chỉ cần có thể bù đắp lại quãng thời gian mười mấy năm đó. Một lúc sau, hai phu phụ Tuyên Bình hầu cho gọi người hầu dặn dò, đi theo bảo vệ tiểu thư, phải bảo vệ tiểu thư an toàn trở về.



Xe của Thích Thi Anh vừa rời khỏi kinh thành thì cùng lúc đó Thích Ánh Trúc cùng mama xuống núi. Mama muốn xuống núi đi bán tranh chữ của Thích Ánh Trúc, bà mang theo cả đồ ăn còn muốn đi đến tiêu cục để gặp thời Vũ.

Cặp đôi trẻ giận dỗi nhau, người phải làm cầu nối chỉ có thể là bà già này thôi.

Mama nghĩ thầm trong bụng nhưng bà không hiểu vì sao mà Thích Ánh Trúc lại cùng bà xuống núi. Thích Ánh Trúc trong lòng có một chút bất an, mama nghĩ là Thích Ánh Trúc muốn đi dỗ dành Thời Vũ cho nên mới chủ động đi tìm hắn. Mama trong lòng vừa vui lại vừa lo lắng, cảm thấy vui mừng vì tiểu thư chịu cúi đầu nhưng lại lo lắng cho tiểu thư, nếu tiểu thư thật lòng thích Thời Vũ mà hắn lại là một kẻ vô tâm vô tư, chuyện này không tốt một chút nào.

Hai chủ tớ mỗi người một suy nghĩ, cả hai không nói với nhau câu nào, vừa lo lắng vừa sốt ruột mà đi xuống núi. Đi đến một nơi, Thích Ánh Trúc  bỗng nhiên nói nàng cảm thấy mệt, nàng kêu mama đi xuống núi trước đi sau đó hãy quay lại tìm nàng.

Nhũ mẫu cảm thấy nơi này còn cách tiêu cục có chút xa, tiểu thư cảm thấy ngại ngùng không muốn tự thân đi tìm Thời Vũ. Nhũ mẫu thở dài rồi bảo nàng đợi bà ở chỗ này, bà đi một chút sẽ quay trở lại liền.



Nhũ mẫu đến tiêu cục tìm Thời Vũ, bà miêu tả lại Thời vũ cho người phụ trách biết.

Thời Vũ lười biếng dựa vào bức tường trong ngôi nhà, hắn bước lên trên chiếc ghế gỗ dài bằng đôi chân dài miên man của hắn. Một người truyền tin đi vào đưa tin tức đến cho hắn, Hồ lão đại ân cần tới tìm Thời Vũ. Khi hắn mở ra nhìn, bên trong đều là “ Tần Nguyệt Dạ”.

Bức thư viết rằng trong kinh thành có người phát ra tin tức cầu cứu dùng ám hiệu cầu cứu “ Tần Nguyệt Dạ” cần người bảo vệ.

Giá bảo vệ của “ Tần Nguyệt Dạ”  rất mắc, ít ai biết rằng sát thủ của “ Tần Nguyệt Dạ” ngoài việc giết người còn có thể bảo hộ người khác. Nhiệm vụ như vậy chỉ có thể là của những người hiểu rõ “ Tần Nguyệt Dạ”.

Mỗi khi nhận được nhiệm vụ như thế này, có nghĩa là bên kia và “ Tần Nguyệt Dạ” đều biết đó là chuyện quan trọng và nếu có sát thủ ở gần đó thì người đó sẽ nhận nhiệm vụ này.

Thời Vũ đem tờ giấy bỏ trên bàn, bực bội khó chịu nói:” Không làm”.

Hồ lão đại cảm thấy rất bực bội. Hắn ta nịnh nọt Thời Vũ lâu như vậy vì đi theo hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng mà mấy tháng nay Thời Vũ càng không có tinh thần làm nhiệm vụ, hắn càng ngày càng không quan tâm đ ến nhiệm vụ, chuyện này không biết phải giải quyết như thế nào?”.

Hồ lão đại rất lo lắng:” Ngươi đang ở gần thủ đô, nếu ngươi không nhận nhiệm vụ này. Nếu lâu chủ biết hắn nhất định sẽ trừng phạt ngươi “.

Thời Vũ chẳng màng quan tâm đ ến.

Hồ lão đại đành cắn răng:” Nếu ngươi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, có tiền, thì nữ nhân nào mà chẳng có! Làm gì có nữ nhân nào lại không thích tiền do phu quân làm ra?”.

Thời Vũ nâng mí mắt nhìn Hồ lão đại rất ngơ ngác. Hồ lão đại đoán Thời Vũ ở lại nơi này là vì một nữ nhân, tuy rằng hắn không dám khẳng định nhưng mà nhìn phản ứng của Thời Vũ thì hẳn là rất thú vị. Hồ lão đại đang muốn năn nỉ tiếp thì bên ngoài có người tới báo:” lão đại, bên ngoài có người tìm Thời Vũ đại nhân”.

Hồ lão đại cảm thấy sửng sốt, rất ít người biết Thời Vũ ở tiêu cục này. Là ai đến tìm Thời Vũ? Không lẽ tung tích của hắn bị bại lộ sao?

Hồ lão đại lo lắng, quay đầu lại nhưng lại nhìn thấy Thời Vũ thay đổi tư thế. Thời Vũ từ uể oải, chán nản ngay lập tức ngồi thẳng, đứng dậy đi ra ngoài. Đôi mắt của Thời Vũ sáng lên, trong đôi mắt đen láy đó còn có một chút sáng lấp lánh. 

Thời Vũ rất vui:” Nhất định là Ương Ương đến tìm ta”.

Hồ lão đại:” Ương Ương là ai?”.



Sau khi nhũ mẫu rời khỏi, Thích Ánh Trúc liền mang theo tâm trạng căng thẳng mà đi đến Y quán. Đại phu ở y quán đã gặp Thích Ánh Trúc mấy lần nên cũng nhận ra nàng. Đại phu rất ngạc nhiên khi nghe Thích Ánh Trúc nói nhỏ là nàng muốn vào phòng nói chuyện.

Đại phu cảm thấy hoang mang cho rằng nàng lại bị bệnh. Thích Ánh Trúc đứng trước mặt đại phu, mặt nàng đỏ lên, nàng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:” Đại phu, ta, ta muốn cùng một người thành thân nhưng ta không biết có điều gì cần chú ý không?”.

Nàng cắn môi, lắp bắp nhưng nàng cố gắng bình tĩnh, gằn giọng hỏi:”  Nếu ta mang thai, thì phải làm sao? Ta có thể uống thuốc tránh thai không? Ngươi, ngươi có thể bí mật trộn nó vào trong thuốc của ta có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.