Ra khỏi khách sạn, không khí lạnh đập
vào mặt. Mạc Ninh nhanh chóng kéo chặt áo khoác, cúi đầu đi xuống bậc
thang. Mở rộng chân, bụng có cảm giác đói đói, dạ dày cũng thấy khó
chịu. Mạc Ninh cũng chưa từng có kinh nghiệm về bênh đau bao tử, lúc này cô đang đói bụng đến mức khó chịu, thầm nghĩ phải về nhà thật nhanh.
Sau lưng có tiếng bước chân lọt vào tai cô, người nọ đi rất vội, rất nhanh đã vượt qua Mạc Ninh, chặn trước mặt cô.
Trương Kiệt Chí.
Trong hội trường Mạc Ninh đã không nhìn
thấy anh ta, mặc dù anh ta lúc ấy ngồi ở sau cô hai hàng. Trương Kiệt
Chí mặc một bộ tây trang thẳng thớn, đứng trước Mạc Ninh, nhíu mày nhìn
cô “Đau bụng sao?”
Giọng nói của anh ta đầy vẻ quan tâm, Mạc Ninh có thể cảm thấy. Cũng không có ý kháng cự, gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó nghiêng người đi qua Trương Kiệt Chí.
“Lần sau ghi bản thảo không cần phải liều mạng như vậy, cơm trưa nhất định phải ăn.” Trương Kiệt Chí bước song song với cô nói “Anh đưa em về nhà.”
Nếu là bình thường Mạc Ninh đã sớm không có hứng thú nói chuyện với Trương Kiệt Chí. Nhưng hôm nay ngược lại. Cô vì một chút ấm áp anh ta mang đến mà quên mất cảm giác đối lập giữa cô
và anh ta, cô đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ: Trương Kiệt Chí nhìn thấy cô buổi trưa không ăn cơm, thấy cô bị đau dạ dày, thấy cô đang cần một sự
giúp đỡ. Có điều, Cố Chuẩn lại không nhìn thấy, Không vì gì khác, mà bởi vì anh đối với cô không có cảm tình – tình cảm của một người đàn ông
với một người phụ nữ.
Có lẽ do cô tự mình đa tình, tự cho biểu hiện bình thường của một người đàn ông đối với mình biến thành tình
yêu. Nghĩ đến đây, Mạc Ninh càm thấy lạnh lẽo. Hít một hơi, cô đưa mắt
nhìn Trương Kiệt Chí, trên mặt anh ta đúng là có biểu hiện lo lắng,
thích thú nói “Làm phiền anh rồi.”
Hai người sóng vai bước đến bãi đỗ xe.
Xe vừa khởi động, Mạc Ninh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, bởi vì ngồi phía sau nên cô khẽ nhắm mắt, tựa vào thành ghế.
Trương Kiệt Chí qua gương chiếu hậu nhìn cô khẽ nói “Em đã có được phỏng vấn với Vương Tường Viễn?”
Mạc Ninh rầu rĩ “Ừ” một tiếng. Cố Chuẩn lại bắt đầu lẻn vào trong tâm trí cô, lòng cô không hiểu sao lại có chút đau xót.
“Lời đồn về anh ta rất nhiều, em nên chú ý một chút.” Trương Kiệt Chí nói.
“Sao?”
“Chuyện đời tư cá nhân, nhân phẩm các loại.” Nói xong Trương Kiệt Chí một lần nữa xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Mạc Ninh, thấy cô không kinh ngạc thuận miệng nói “Anh ta và Cố Chuẩn là bạn tốt.” Ám chỉ đó là kiều quan hệ “vật hợp theo loài.”
Mạc Ninh giống như hoàn toàn không nghe ra, vẫn nhắm hai mắt như cũ nói “Ừ, tôi biết rõ.”
Trương Kiệt Chí nhất thời không nói nên lời, qua nửa ngày anh ta mới giả như vô tình hỏi “Em và Cố Chuẩn vẫn tốt chứ?”
“Có thể không nói vấn đề này được không?” Mạc Ninh nói.
“Em đang trốn tránh, chứng minh chuyện hai người không như ý. Cho nên, có một số việc anh cũng không cần câu nệ mà cho em biết.” Trương Kiệt Chí nói.
Mạc Ninh đột nhiên trợn mắt, vẫn đang
chóng mặt, cũng không mở miệng nói chuyện. Trương Kiệt Chí lần nữa nhìn
cô, mang theo một chút cười. “Nhớ lần chúng ta cãi nhau tại thành phố S không?” {hana: không biết có phải Shanghai không nhỉ *cười ngu*}
Anh ta không nói Mạc Ninh cũng nghĩ
không ra, nhắc tới Mạc Ninh lại nhớ đến lần lái xe hôm đó, cô không phải người ngu, chắc hẳn phải đề phòng.
“Đúng vậy, đó là kế của anh, có
điều, anh chẳng qua chỉ là quan tâm em. Khi đó Cố Chuẩn cũng đã tỏ rõ,
anh ta đối với em không có ý tứ, anh ta nói anh ta không phải tình địch
của anh. Anh không biết về sau hai người đã phát sinh chuyện gì, nhưng
anh tin tưởng, trong mắt anh em là một món điểm tâm thơm ngon, trong mắt anh ta, em cái gì cũng không phải.”
Giọng nói của Mạc Ninh chút bi thương, nhưng bình tĩnh nói “Nói xong chưa?”
“Có lẽ em không tin, anh ví dụ cho em, em có biết cô gái hôm nay xuất hiện bên cạnh anh ta là ai không?” Trương Kiệt Chí nói tiếp.
Mạc Ninh đau đầu, lập tức cảm thấy hối
hận khi lên xe. Cảm giác của cô cho cô biết, ngoài Cố Chuẩn thì khả năng nhẫn nhịn đối với những người đàn ông khác càng ngày càng tệ. Cho dù là nghe Cố Chuẩn trào phúng cô thì so với những lời thằng nhãi Trương Kiệt Chí này đang lải nhải cũng khiến cô thoải mái hơn.
Đây chính là vì yêu nên coi thường sao.
Mạc Ninh có chút bi quan quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chậm rãi mở cửa
kính xe, không khí lạnh nhẹ len vào, cô cũng cảm thấy tỉnh táo không ít. Cô nói “Có lời gì cần nói anh chứ nói, nhắc nhở cũng tốt, cảnh cáo cũng tốt, tôi sẽ nhớ rõ đại ân này của anh.”