Sau mười hai giờ, ánh mắt trời mùa xuân
thẳng chiếu xuống tòa nhà của tập đoàn G thị, mười tám tầng nhà tràn
ngập ánh sáng, bệ cửa sổ rộng, cửa sổ lại lớn, chỉ cần kéo tấm rèm ra,
toàn bộ văn phòng sẽ được chiếu sáng ấm áp dễ chịu.
“Đây là kết quả tiêu thụ quý một, đây là đề án mới nhất về sản phẩm phát
triển, đây là phát chuyển nhanh từ thành phố S phát chuyển nhanh lúc
giữa trưa… Ngoài ra, đây là báo sáng nay”. Nữ thư ký đoan chính đem toàn bô tài liệu đặt lên bàn công tác không một vết bụi, trên bàn đang la
liệt những bản đồ án. Trên ghế sau bàn công tác là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, người anh ta toát ra vẽ nhàn nhã từ đôi chân dài, từ độ cong của chiếc ghế dựa ngã ra phía sau, từ dáng vẻ nhìn ra ngoài của sổ không để ý trở ngại gì ngắm phong cảnh thành thị.
Đợi nửa ngày không thấy có tiếng đáp lại, nữ thư ký bình tĩnh lập lại một câu: “Báo sáng nay, Cố tổng”.
Chiếc ghế dựa hơi động, sau đó một âm tiết đơn giản truyền ra: “Ừm”.
“Tôi đi ra ngoài trước”.
Tiếng cửa xập này chính là âm thanh cuối cùng của một ngày, thẳng tới khi tan tầm Cố Chuẩn được nghe.
Sau Tết âm lịch, anh có vẻ thay đổi thói quen, mỗi ngày ở nhà cùng Hoàng Kỳ Hoa và Cố Khải Nguyên ăn cơm trưa rồi mới đi làm. Rất nhiều giới truyền thông hiểu biết anh qua thói quen công tác từng hỏi anh nguyên nhân của sự thay đổi này, đa số mọi người nói anh thay đổi như vậy vì rời khỏi
Vincent, dù sao, bản thân mình là ông chủ thì cũng tự do hơn so với
người làm công. Cũng có cách nói khác cho rằng Cố Chuẩn rất hiếu thuận,
thân thể ba mình không tốt anh vẫn luôn lo lắng, trong khi thật vất vả
để ổn định sự nghệp, anh luôn vì ba mình là tỏ ra hiếu thuận…
Đương nhiên, bình thường đưa tin kiểu này đều là những tòa soạn báo hay tạp
chí nhỏ. Trong nhóm truyền thông của thành phố G còn lưu truyền lời bát
quái (nhiều chuyện) giải thích hành vi của anh, hằng đêm anh đã uống
rượu, không để tâm tới sự nghiệp nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy tin tức như vậy, Cố Chuẩn chỉ mỉm cười. Kết quả là
hôm đó, quả thật anh mua một đống bia ngồi ở phòng uống, quả thật say
đến bất tỉnh nhân sự. Sau một lần trải qua, anh nhận ra mình chưa từng
thử qua cảm giác say rượu trong truyền thuyết, mà anh thật sự không
thích cảm giác như vậy. Vì thế, loại tin tức nhàm chán mà lại buồn cười
này anh cũng không thèm chú ý.
Nguyên nhân anh ăn qua cơm trưa mới đi làm thật ra rất đơn giản, anh quen giường.
Nhìn nhanh qua văn kiện thư ký đưa tới, xử lý tốt chuyện trọng yếu, anh cầm chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy rời đi.
Lúc này là bốn giờ chiều, các gian trong công ty vang lên đủ các loại âm
thanh bận rộn, Cố Chuẩn vừa đi tới, rất nhiều âm thanh không hài hòa
thoáng chốc lắng xuống, lúc này tất cả ánh mắt đều đang cung tiễn ông
chủ càng ngày càng tân tầm sớm. Ánh mắt tiễn này đều cộng thêm ý tứ hàm
xúc: hận đến mức ghen tị mà lại hâm mộ.
Cố Chuẩn nhìn không chớp mắt, dựa người vào bàn công tác của thư ký, giọng anh âm trầm mà hữu lực: “Văn kiện đã ký tôi để ở trên bàn, sửa chữa ý
kiến cô thay tôi chia cho người phụ trách các ngành, nhất là Tần Phóng,
báo cáo của anh ta là ráp lại cho có lệ, thời gian hai tuần mà giao cho
tôi bản báo cáo như vậy sao, nói anh ta nhanh chóng chấn chỉnh lại,
không nhìn ra Chu Ngũ đang không vừa lòng tôi cái gì, tiền thưởng năm
nay của anh ta có thể chuyển cho những người khác”.
Nói chuyện vân đạm phong kinh, vừa nói vừa bước đi, ánh mắt một giây chưa từng vì sự vật gì mà dừng lại.
Phụ nữ trong văn phòng lại cố tình cho rằng dáng vẻ hung hay này của Cố
tổng thật mê chết người, dưới đáy lòng vụng trộm một sự ngượng mộ nho
nhỏ. Cái sự ngưỡng mộ khoa trương này ngay cả bóng dánh khi anh rời đi
cũng cảm thấy nhìn không đủ.
Bóng
dáng đột nhiên dừng lại, đứng tại một gian làm việc. Đó là chỗ ngồi của
mỹ nữ khu vực hành chính đẹp nhất tầng mười tám này, dường như tất cả
mọi người trong văn phòng vì Cố Chuẩn đột nhiên dừng bước mà kinh ngạc.
Thậm chí có người không sợ chết mà ngẩng đẩu từ gian làm việc của mình
nhìn lén.
Nhưng mà ngoài dự đoán, Cố
Chuẩn quả thực là đứng ở bên cạnh mỹ nữ, nhưng mà ánh mắt anh lại đang
nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính của mỹ nữ. Đồng nghiệp ngồi gần đó
nhất có thể thấy rõ, đại khái mỹ nữ kia đang coi tiết mục giải trí, hình ảnh tạm dừng ở một chỗ, đó là hình ảnh một người đàn ông bề ngoài anh
tuấn ngồi trên sô pha, trước mắt anh ta là một cô gái mặt áo trắng, quần dài màu quất đang chủ trì nói chuyện.
Mặt mỹ nữ kia bị dọa trắng bệch.
Mọi người vốn tính vậy lại xem đều cúi đầu, thầm nghĩ, lúc này tốt nhất là tự bảo vệ mình.
Ai cũng biết, yêu cầu của Cố Chuẩn đối với chính mình rất lỏng lẽo, nhưng
yêu cầu với nhân viên lại vô cùng nghiêm khắc. Bởi vì Cố Chuẩn không yêu cầu tăng ca, cho nên công ty không có chế độ tăng ca, không tăng ca tất nhiên rất tốt, nhưng đồng thời theo đó là yêu cầu phải có hiệu suất
cao.
Tại công ty này, dường như không có kiểu công nhân viên đi làm nhàn hạ như cá kiểng.
Mọi người nhìn mỹ nữ lén coi tiết mục giải trí mà kinh hãi.
Trong văn phòng ngay cả âm thanh gọi điện thoại cũng không có, không ai dám
động. Một lúc sau, mọi người nghe được âm thanh thấp nói: “Tua về phía
trước một chút”.
“Sao ạ?”. Mỹ nữ run rẩy hỏi, ngẩng đầu nhìn Cố Chuẩn, nhìn thấy đôi mắt thâm sâu của anh bỗng nhiên co duỗi đồng tử.
“Băng hình, tua về phía trước một chút”. Cố Chuẩn thong thả lặp lại.
“A?”. Cô gái không thể tin phát ra một từ cảm thán.
Một đồng sự vẫn cúi đầu bên cạnh thay cô ta chỉnh lại thời gian băng hình,
cho tới khi Cố Chuẩn nói: “Dừng”. Đồng nghiệp kia mới buông chuột, cúi
đầu lui về chỗ cũ.
Trên màn hình lưu
trữ hình ảnh cô gái chủ trì tóc ngắn nói năng lưu loát, cô mỉm cười thân thiện nhìn khách quý, khí chất nổi bật.
Ngực Cố Chuẩn mạnh mẽ hít vào, còn chưa thở ra lại hít mạnh. Anh có chút cảm giác không chịu nổi áp lực, theo bản năng nâng tay giảm bớt cảm giác
này, sau đó anh hết sức áp chế cảm xúc, hỏi: “Đây là chương trình gì?”.
Về điều này thì mỹ nữ đáp rất mau: “Nửa giờ cùng Hàng Phỉ”.
Tầm mắt Cố Chuẩn vẫn dừng ở biểu hiện của người trên màn hình, trầm mặc
trong chốc lát, rốt cục anh mở miệng: “Tiếp tục công việc”. Sau đó không hề quay đầu lại rời đi.
Cho đến khi
bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, mỹ nữ giống như được đại xá, tựa vào
bàn hớp hơi thở, thầm nghĩ, dù sao cô cũng chỉ vì muốn xem tinh anh của
ngành IT mà thôi, lần đầu tiên chểnh mảnh đã bị sếp lớn bắt gặp, làm cô
sợ muốn chết.
Đang còn buồn bực, thì
chủ quản hành chính đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt xuyên qua
cô, thẳng tắp dừng trên màn hình máy tính.
Phạm Mông nhìn tới hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ngay lập tức hiểu tất cả,
cũng không nói thêm gì, trách cứ một câu lấy lệ: “Thời gian đi làm mà
xem mấy thứ này, cô không ngại chính mình gặp nguy hiểm à? Hay cho cô đi ra ngoài thị trường nhé? Ở đó cô muốn làm gì thì làm!”.
Mỹ nữ còn đang gạt lệ nói: “Không cần nha”.
Trở lại văn phòng, Phạm Mông lập tức tìm tòi một chút về chương trình “Nửa
giờ cùng Hàng Phỉ”, hơn nửa từ khóa tìm là Mạc Ninh. Rất nhanh cô tìm
được đáp án. “Nửa giờ cùng Hàng Phỉ” là chương trình trò chuyện mới, đối tượng trò chuyện đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh tế, người
chủ trì là Hàng Phỉ. Mà Mạc Ninh… lại là người biên đạo tiết mục mới.