Đan Đan bĩu môi, khô cằn nói: "Tớ đây cũng không muốn dỗ cậu."
Hứa Lương Châu cười, nhéo nhéo gương mặt cô, lại ác ý sờ sờ đầu tóc cô, làm cho lộn xộn, "Thật tàn nhẫn!"
Đan Đan đánh bay tay hắn, "Làm gì vậy? Cậu quá phiền."
Hứa Lương Châu gật đầu thừa nhận, "Tớ rất phiền chán, có lẽ cậu hôn tớ, tớ liền vui vẻ."
"Không hôn."
Hắn vươn tay muốn kéo cô, Đan Đan nhanh nhẹn dấu tay ở sau lưng.
Hắn khô khốc mở miệng, "Đưa tay cho tớ."
Đan Đan ngửa đầu nhìn hắn, bây giờ cũng không còn sợ hắn như trước, "Không cho."
Hứa Lương Châu mặt lạnh hù cô, "Đưa tay tớ dắt cậu đi, cậu như vậy cũng quá keo kiệt?"
Đan Đan vẫn dấu tay như cũ, hắn đơn giản trực tiếp bước lên, bắt lấy tay cô, "Đi, chúng ta ra đường cái."
Cô cắn môi, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Hình như làm vậy cũng khá tốt.
Hứa Lương Châu rất có hứng thú, hai người tay nắm tay đi dạo không ít địa phương, trời tối đen dần, đèn đường chợt lóe lóe, hắn mới chịu để cô về nhà.
Trước khi cô vào nhà, hắn cũng không để mình bị thiệt, hôn môi g@m cắn một chút cũng không thiếu.
Hắn cố định tay cô, ngón tay lại không an phận, đẩy ra cổ áo, đầu lưỡi ướt nóng phủ lên xương quai xanh non mềm, hút ra một cái lại một cái dấu vết, hắn vừa lòng nhìn "Tác phẩm" của mình.
Cuối cùng trấn an ôn nhu nói: "Vào đi."
Đan Đan trừng mắt nhìn hắn một lúc, chỉnh lại quần áo, đột nhiên nhón chân, hả giận cắn một cái ngay cằm hắn, là cắn thật, có cả dấu răng.
Hứa Lương Châu thấy vậy vui mừng, cho là tình thú.
Thấy bóng dáng cô chạy nhanh, cái gì cũng không nói, chỉ là lấy ra điện thoại gửi một tin nhắn: Chạy cái gì, cắn thêm mấy cái nữa.
Đương nhiên, hắn đợi một buổi tối cũng không có ai trả lời.
* * *
Đại học H đưa tin là ba ngày sau, Đan Đan đã sớm mua vé xe lửa, lộ trình xa xôi, xe lửa phải ngồi mười tiếng, nhưng vé máy bay thật sự quá cao, cô không nỡ bỏ tiền mua.
Trong ba ngày này, Đan Đan không phản ứng Hứa Lương Châu, dù sao tới thủ đô cô muốn trốn hắn cũng trốn không thoát.
Trước khi đi, Đan mẹ kêu xe đưa cô đến ga tàu hỏa, Đan mẹ vốn muốn đi theo đến thủ đô, vẫn là Đan Đan khuyên can mãi mới ngăn lại được, thời tiết nóng như vậy, ngồi xe lửa cũng không thoải mái, cô thật sự luyến tiếc để mẹ phải chịu như thế.
Đan Đan hành lý cũng không ít, có hai cái va li, thân hình nhỏ bé kéo hai cái va li nhìn qua đã cố hết sức, đến ga, cô không ngờ còn có thể nhìn thấy ba.
Đan ba bên cạnh còn có một cậu con trai lớn lên giống hắn, thanh tú cao lớn, trên người mặc đồng phục cấp 3, thần sắc đạm mạc, nhìn không ra buồn vui.
Đan ba có chút co quắp, lời nói trước sau như một rất ít nói, để vào trong tay cô một phong bì, "Tiền này con cầm đi."
Đan Đan không khách khí, đây là cô nên lấy, "Ba, còn có việc gì sao?"
Đan ba từ nhỏ cùng cô đã không thân, lúc này cũng không có lời gì để nói, hơn nửa ngày phun không ra một chữ, nhà ga bắt đầu thông báo.
"Con đi đây, ba."
Cô xách theo hành lý hướng đến cửa nhà ga, Đan ba vỗ vai cậu con trai, "Đi giúp.. Tỷ tỷ con kéo hành lý."
Đan Đan ngừng lại, bị những lời này k!ch thích đỏ mắt, giọng không khỏi đanh lên, "Không cần!" Suy xét tìm từ ngữ, đối diện với đôi mắt của Đan ba, cô từng câu từng chữ, sợ bọn họ nghe không rõ, "Còn nữa, tôi, không phải, là, tỷ, tỷ của cậu ta."
Bước chân Đan ba bị buộc dừng lại, cậu ta lại cười, khuôn mặt thanh tú mê hoặc phảng phất vặn vẹo lên, hắn cười lộ ra hàm răng trắng, "Vậy thì thật tốt, chúng ta cũng coi như đạt thành nhận thức chung, tôi cũng không xem mình là em của cô, cô đi vui vẻ."
Đan ba thấp giọng mắng, "Câm miệng."
Đan Đan mím môi, cái gì cũng không nói, không có gì để nói.
Vào nhà ga, cố hết sức kéo hai cái va li lên tàu, sau đó bắt đầu tìm chỗ của mình.
3 6A.
Tìm là tìm được rồi, nhưng trong tay cô hai cái va li khiến cô khó khăn, quá nặng, đánh chết cô cũng không thể đưa lên bên trên, nếu cứ để như vậy thì sẽ ngăn đường đi.
Cô cúi đầu, trong lòng hạ quyết tâm, thật sự không được lát nữa tìm nhân viên hỗ trợ.
Đột nhiên, một đôi tay đặt lên tay cô, một mùi hương quen thuộc quanh quẩn chung quanh.
Hứa Lương Châu không biết khi nào xuất hiện ở bên người cô, tay áo xoắn lên tới tận vai, lộ ra cánh tay cứng rắn hữu lực, trán mồ hôi làm ướt tóc mái, hẳn là ở xe lửa bị nóng quá.
Hai tay của hắn ôm lấy hành lý của cô, dễ dàng đưa lên đặt bên trên.
Đan Đan dại ra, không rõ tại sao hắn xuất hiện ở trên tàu, tuy rằng biết không nên, nhưng cô vẫn là muốn dùng chữ "Kiều khí" để hình dung Hứa Lương Châu, đồ dung đồ ăn đều phải tốt nhất, không chịu tạm chấp nhận cũng không muốn miễn cưỡng.
Khi ra ngoài du lịch, địa phương điều kiện đầy đủ, máy bay khoang hạng nhất khách sạn lớn đều là những thứ chuẩn bị cơ bản nhất.
Cô thật sự tưởng tượng không ra hắn cũng có ngày ngồi xe lửa như hôm nay.
"Sao cậu lại ở đây?" Cô hỏi.
Hứa Lương Châu đắc ý cầm vé xe lửa ra, "Tớ mua vé, liền lên đây, tớ đọc cho cậu nghe chỗ của tớ, 3 6B."
Đan Đan không thắc mắc tại sao hắn có thể mua được vé chỗ ngồi sát mình, việc này với hắn mà nói không khó, tra một chút là được.
Cô bình yên tự nhiên ngồi ở chỗ của mình, nhịn không được nhắc nhở, "Cậu khẳng định chưa từng ngồi tàu, không hề thoải mái, hơn nữa phải ngồi mười tiếng, cậu chịu được sao?"
Hứa Lương Châu ngồi xuống bên cạnh cô, x0a nắn khuôn mặt nhỏ, "Cậu một người con gái còn có thể ngồi, tớ là đàn ông con trai sao lại không được?"
Đan Đan uống lên nước miếng, "Tự làm tự chịu."
Hắn cười, "Tớ muốn mang cậu đi hưởng phúc, cậu lại không vui không phải sao?"
Hai ngày trước hắn có nhắn tin, nói là mua vé máy bay rồi, nhưng cô không trả lời.
"Tớ lại không bị điên."
Mẹ cô đưa cô đến sân bay, sẽ bị bại lộ.
Hứa Lương Châu nóng chịu không được, nói thật trên tàu lửa không hề dễ chịu, nghe thấy cô lẩm bẩm, vừa nghiêm túc lại ngây thơ, hắn cảm thấy cũng không quá khó khan như vậy.
"Lại đây, lau mồ hô trên trán cho tớ, tớ không có tay."
Thấy cô không nhúc nhích, "Nghe lời, thay tớ lau lau.. Tớ khó chịu." Thanh âm muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.
Đan Đan lỗ tai vốn dĩ đã mềm, từ trong túi lấy ra khăn giấy, nhẹ giọng nói: "Cậu cúi đầu xuống, tớ với không tới."
"Lại nói hươu nói vượn tớ liền không để ý tới cậu."
Hắn làm thủ thế im miệng, "Được, tớ câm miệng."
Đan Đan làm cái gì cũng rất dịu dàng, hai người dựa vào rất gần, Hứa Lương Châu có thể ngửi được mùi hương thanh mát trên người cô, làm hắn say mê.
Hắn rất hưởng thụ thời khắc cô lại gần.
Lúc đó sẽ làm hắn có một loại ảo giác cô hoàn toàn thuộc về hắn.
Sự sắc bén và lạnh lẽo của Hứa Lương Châu từ trước nay chưa từng biến mất, những ý niệm âm u cũng chỉ là bị che giấu đi.
Ngoài cửa sổ, phong cảnh lướt qua cực nhanh, hai bên là cây cối xanh um tươi tốt, che đi cái nắng hè chói chang, tâng thêm một sắc xanh mát.
Đan Đan vẫn luôn uống nước, giữa trưa quá nóng ăn không ngon.
Hứa Lương Châu cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ là có chút đau lòng cô, "Nếu không đến khi nghỉ đông cậu nói chuyện của chúng ta với mẹ đi?"
Đan Đan uể oải ỉu xìu nhấc mí mắt, liếc mắt một cái, "Mẹ tớ đối với cậu ấn tượng thế nào cậu chẳng lẽ không nhớ sao?"
Hứa Lương Châu ánh mắt tối đi, tay tùy ý để trên hai chân, hắn không quên, tối ngày đó mẹ cô dặn cô cách hắn xa một chút.
"Được rồi, vậy không nói." Hắn nói.
Đan Đan "Ừ", sau đó ghé vào trên bàn, "Tớ đi ngủ."
Hứa Lương Châu ngón tay như có như không gõ trên mặt bàn, sao có thể không nói chứ?
Hắn không muốn vẫn luôn yêu đương dấu diếm.
Nếu ngoài sáng không được, liền tiến vào trong tối.
Ánh mắt Hứa Lương Châu giờ phút này hoàn toàn thay đổi, vừa rồi cùng cô nói chuyện, hắn sạch sẽ đơn thuần dễ nói chuyện, hiện tại hắn âm u, thâm thúy như dã thú tránh ở chỗ tối, nhìn chằm chằm con mồi.
Cô an nhiên ngủ say, gió từ ngoài cửa sổ gợn lên sợi tóc cô.
Hắn chợt cười, ý vị thâm trường.
Hứa Lương Châu ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng bế lên, để cô ngủ ở trong lòng ngực mình.
Toàn thân cô đều là của hắn.
Dù hiện tại, hay tương lai cũng đều phải ở cạnh hắn.
Bốn giờ rưỡi chiều, hai người tới ga thủ đô.
Hứa Lương Châu nắm tay cô, không cho cô chạy loạn, một tay khác cầm điện thoại không biết gọi cho ai, không bao lâu sau, có vài người chạy tới, đem hành lý của hai người đi.
Đan Đan biết mấy người kia, là bảo vệ canh cửa năm đó.
Mặt cô trắng bệch, lạnh cả người.
Hứa Lương Châu phân phó bọn họ đem hành lý đưa đến trường học, sau đó muốn mang cô đi ăn cơm chiều.
Đan Đan dạ dày không thoải mái, "Tớ muốn đến trường học."
Có lẽ bởi vì ở thủ đô, thái độ Hứa Lương Châu so với lúc trước càng cường ngạnh, "Đi ăn cơm đi."
Không phải giọng điệu thương lượng.
Đan Đan trầm xuống, nói rõ từng chữ: "Tớ muốn đến trường học."
Hứa Lương Châu nhìn cô thật kỹ, cuối cùng thỏa hiệp, "Được, nghe cậu."
Đại học H có niên đại đã lâu, cổng trường rất khí phái, nơi tiếp tân sinh viên không có nhiều người, đại bộ phận đều đã qua đăng ký vào buổi sáng.
Nhưng trường học vẫn an bài các học trưởng học tỷ chào đón tân sinh.
Đại học là một nơi rất tốt đẹp.
Vườn trường xinh đẹp, không khí tươi mát.
Lúc đi ngang qua hồ sen, Hứa Lương Châu chọc chọc eo cô, "Nhìn bên trái xem."
Đan Đan hướng bên kia thoáng nhìn, một đôi nam nử tránh ở sau thân cây.. Hôn nhau.
"Có gì đẹp."
Hứa Lương Châu cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong, "Lần sau chúng ta cũng thử xem."
"..."
Không thể trông cậy vào đầu óc hắn nghĩ đến chuyện gì hay hơn.
Đan Đan trúng tuyển vào khoa ngôn ngữ, học tiếng Anh.
Đón người mới đến là hai học trưởng, mặc đồng phục của khoa, bởi vì ở trên in chữ khoa ngôn ngữ.
Các học trưởng đều rất cao, lớn lên cũng dễ nhìn, khoảng 1 mét 8, bất quá vẫn thấp hơn Hứa Lương Châu một chút.
Đan Đan vóc dáng nhỏ xinh, lớn lên đẹp, nói chuyện mềm mại, yên tĩnh văn nhã tiểu cô nương ấn tượng vô cùng tốt.
Các học trưởng rất ân cần, đăng ký xong, lại đưa nước, lại hỏi này hỏi kia.
"Học muội, em không mang hành lý sao? Hay cầm không nổi, bọn anh đều có thể hỗ trợ, kêu lúc nào đến lúc đó."
Bọn họ tốt bụng, cũng muốn ở trước mặt mỹ nhân lộ mặt, ai mà không thích con gái đáng yêu như vậy cơ chứ.
Trong đó có một tên lớn mật, còn hỏi số di động.
"Học muội, thêm WeChat đi, về sau có vấn đề gì có thể hỏi ta, cũng có thể giao lưu học tập."
Đan Đan suy nghĩ một chút, cho rằng không có gì, lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã, thì bị Hứa Lương Châu đè lại, trên người hắn còn sót lại mùi thuốc lá.
Hứa Lương Châu ban đầu đứng ở một bên hút thuốc, mới đầu thấy hai người kia hỏi han ân cần liền đen mặt, áp chế táo bạo, chịu đựng không đi đến.
Vẫn phải để cho cô bình thường xã giao.
Nói chuyện, hắn không vui, nhưng cũng không có khả năng đi lên ngăn cản.
Dần dần, người nọ biểu hiện quá rõ ràng.
Ý đồ không tốt.
Rõ ràng muốn tán cô.
Mẹ nó, tức chết.
Hứa Lương Châu kéo người ra sau, che kín mít, híp mắt ý cười châm chọc, "Anh mù à? Không thấy tôi một người sống sờ sờ đứng bên cạnh cô ấy đúng không?"
Dù từ ngữ thô bỉ, nhưng không hề ảnh hưởng tư thái ưu nhã, đó là một loại khinh thường trắng trợn.