Đến Cổ Đại Làm Vương Gia

Chương 13: 13: Khổ Nhục Kế Khổ Tí Không Sao




Tôi nhìn ra được hoàng huynh của tôi vẫn còn điều gì đó chưa nói ra, nhưng mà một khi đã thích rồi thì tôi quyết dành cho bằng được.

"Hoàng huynh, từ nhỏ đến giờ huynh chưa từng từ chối ta điều gì, đây coi như là lần cuối ta cầu xin huynh.

Chỉ cần huynh đáp ứng ta lần này, sau này mọi việc ta đều nghe theo huynh"
Tôi đi đến phía sau hoàng thượng, hai tay bóp bóp vai hắn lấy lòng.

Hoàng thượng hừ một tiếng nói "Nếu ta bảo đệ lập chính phi, đệ có nghe theo ta không"
Tôi rùng mình một cái, bóp vai cho hắn càng tận tâm hơn "Ta biết huynh sẽ không ép ta làm những việc mà ta không thích đâu, huynh cũng biết ta chưa muốn lập chính phi mà"
Hoàng thượng thấy tôi lươn lẹo liền nói "Có ai đến tuổi này rồi còn chưa lập chính phi, ta chiều đệ với Ngọc Hòa quá nên hai ngươi không có phép tắc gì cả"
Nói xong hắn đứng dậy "Ta đã nói rồi đây là lệnh của tiên hoàng, không thể làm trái, đệ ngoan ngoãn về phủ của mình đi"
Tôi vội nắm lấy tay áo của hắn "Hoàng huynh, cầu xin huynh mà"
Hắn lạnh lùng gạt tay tôi ra rồi đi về phía điện kim loan, từ lúc tôi xuyên về cổ đại đến giờ đây là lần đầu tiên tôi thấy phong thái đế vương lạnh lùng của hắn.

Đúng là có phong cách tổng tài bá đạo.

Tôi làm sao có thể chịu thua, tính ương bướng của tôi so với nguyên chủ chỉ có hơn chứ không có kém.


Tôi quyết định dùng khổ nhục kế, vì cứu bạch kim công tử, khổ tí không sao.

Trời giá rét tôi quỳ ngoài kim loan điện, mẹ nó nghĩ thì hay lắm, mới quỳ một lát mà các cơ quan trong cơ thể đều muốn đình công, không hoạt động.

Tôi không biết tôi quỳ ở đây được bao lâu rồi, tại tôi căn bản chưa đạt đến trình độ nhìn trời đoán giờ của người cổ đại.

Thấy cũng khá là lâu rồi, tôi từ từ ngất đi, khi tôi ngã xuống còn nghe thấy tiếng kêu xé ruột của tiểu Tương, mẹ nó ông nội này đến đây góp vui từ lúc nào đấy.

Tôi được người nâng vào trong phòng nghỉ, trong phòng được đốt than ấm áp, các tế bào của tôi bắt đầu trao đổi chất trở lại.

Mắt tôi vẫn nhắm liền, chỉ nghe được tiếng tiểu Tương lo lắng hỏi thái y về tình trạng của tôi.

Thái hậu nghe thấy tôi ngất ngoài điện kim loan vội chạy đến, cầm tay tôi nói.

"Con à, sao con lại tự làm khổ mình như vậy, cơ thể đã yếu ớt, sao con cứ tự tra tấn bản thân mình, ta đã tạo nghiệp gì mà giờ con ta phải chịu như vậy..."
Tôi nghe mà ong hết cả tai lên, vội từ từ mở mắt "Mẫu hậu, con không sao, xin lỗi lại làm người lo lắng".

Thái hậu Hương Thị nghe tôi nói vậy thở dài "Ta cứ nghĩ con đã trưởng thành, có thể hiểu rõ chuyện tình cảm.

Nhưng mà con vẫn còn dại dột quá, sao có thể vì một tên bị giam trong cung mà quỳ ngoài trời lạnh như vậy"
Thì ra chuyện tôi qua lại với bạch kim công tử không chỉ có hoàng thượng biết mà cả vị thái hậu đây cũng lắm rõ như lòng bàn tay.

Đúng là trong cung không ai là đơn giản cả.

Tôi tỏ ra tội nghiệp nhìn thái hậu Hương Thị "Mẫu hậu, cho ta tùy hứng nốt lần này thôi"
"Ngươi đấy, từ bé đã bị chiều hư, đến lúc bị người ta lừa đi còn giúp người ta đến tiền" Thái hậu Hương Thị nhìn tôi trách móc.

"Ta biết có mẫu hậu và hoàng huynh luôn bảo vệ ta, ta mới dám tùy hứng như vậy chứ" Tôi nịnh nọt nhìn thái hậu Hương Thị.

Mới nói xong thái giám đã thông báo hoàng thượng đến, vừa vào đến nơi hắn vấn an thái hậu xong quay sang tôi nói
"Đệ thật làm ta tức chết, có phải nếu ta không đáp ứng đệ, đệ sẽ quỳ mãi ở đấy không" "

Thái hậu Hương Thị thấy hắn nổi nóng với tôi vội ngăn lại "Được rồi, em con cũng biết lỗi rồi"
"Ta xin lỗi" Tôi tỏ ra đáng thương nói.

Hoàng thượng thấy tôi như vậy cũng dịu giọng lại "Đệ mới gặp hắn mấy lần, đã biết hắn là người như thế nào chưa, mà đã cầu xin cho hắn, còn quỳ ngoài điện không chịu đứng dậy"
"Ta thấy hắn không phải người xấu" Tôi nói xong thấy hoàng thượng chuẩn bị nổi bão liền nói thêm "Hoàng huynh thương ta nhất, ta biết huynh không để người xấu tiếp cận ta"
Hoàng thượng hừ một tiếng "Vừa lơ là một cái đệ đã gây chuyện ngay được"
Thái hậu Hương thị cũng trách móc nhìn tôi nói "Con đấy, cơ thể đã yếu ớt còn không biết tự chăn sóc bản thân" nói xong quay qua hoàng thượng "Hoàng thượng, nó là em con từ nhỏ đã không được khỏe mạnh, có chuyện gì thì từ từ nói"
"Vâng mẫu hậu" Hoàng thượng nói, xong quay qua nhìn tôi "Ta đáp ứng đệ lần này, nhưng sau hôm nay đệ phải đến quốc tử giám học tập, nếu không học hành đoàng hoàng ta sẽ đưa hắn đi bất cứ lúc nào"
Vừa nghe nửa câu đầu ta chưa kịp vui mừng, đã bị tin phải đi học làm cho lạnh cả người.

Thực ra nguyễn chủ giờ cũng 17 tuổi, tuổi này vẫn cần phải đến trường học, nhưng mà nguyên chủ hồi trước hết giả ốm rồi trốn tiết nên việc đi học chẳng đâu vào đâu.

Sau bao nhiêu năm tháng đi học khó khăn lắm mới được tốt nghiệp, giờ xuyên về cổ đại lại đi học tiếp, tôi cảm thấy thật ba chấm quá.

"Được rồi, ta đáp ứng huynh"
Hoàng thượng thấy tôi nói vậy còn bồi thêm một câu "Nếu ta thấy phu tử* bảo đệ trốn tiết, kết quả học tập kém, đệ biết hậu quả sẽ ra sao rồi đấy"
(*Phu tử: Thầy giáo)
Tôi gật đầu cam đoan với hắn tôi sẽ học tập chăm chỉ.

"Hôm nay đệ về trước, mai ta sẽ giao người lại cho đệ"
Thấy tôi định phản bác, hắn nói thêm "Có một ngày cũng không đợi được"
Tôi lại tỏ ra ngoan ngoãn, hiền lành "Đợi được, đợi được, ta về phủ trước, đa tạ hoàng huynh, ta biết huynh thương ta nhất mà"

Sau khi nhận được kết quả mong muốn, tôi lại khỏe mạnh như trâu.

Dùng bữa với thái hậu cùng hoàng thượng xong tôi liền lên xe ngựa trở về phủ.

Tôi phải chuẩn bị phòng tốt nhất cho bạch kim công tử mới được.

Trên đường trở về Tiểu Tương trộm nhìn tôi muốn nói lại thôi, thấy vậy tôi quay qua nói:
"Tiểu Tương, em cứ nhìn hoài đến ta còn thấy mệt, có chuyện gì nói xem nào"
Tiểu tương ngập ngừng nhìn tôi rồi nói " Vương gia, ngươi làm ta sợ chết kiếp, lần sau vương gia có làm gì thì báo trước với ta một câu, nhìn ngươi ngất đi, tim ta như nhảy lên cổ họng, giờ vẫn chưa xuống được đây này"
Được rồi, là lỗi tại tôi, để tiểu Tương bé bỏng bị dọa một trận rồi.

"Ta không sao, em yên tâm đi"
"Vương gia, người muốn đón ai về phủ của mình à" Tiểu Tương tò mò hỏi "Mới mấy tháng trước ta thấy vương gia còn nhảy sông vì tướng quân Anh Vũ, giờ lại quỳ ngoài trời lạnh vì tên nào đấy.

Thích một người thật đáng sợ, thấy vương gia như thế, ta chẳng dám thích ai nữa"
Tôi nghe thấy hắn nói vậy, kẽ cốc lên đầu hắn "Ngươi còn nhỏ sao mà hiểu được chứ"
Thực ra tôi không hiểu sao mình lại chấp nhất với bạch kim công tử như vậy, chỉ biết là ta không muống để hắn phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.