Cửa mở, là 1 cô gái rất đẹp, rất mĩ bước vào. Và người đó còn ai khác ngoài Dạ Nguyệt tỷ chứ
Cô mặc 1 chiếc đầm cúp ngực dài màu đen thiết kế theo kiểu bella với váy body ở trong và lớp váy choàng đen mỏng ở bên ngoài được xẻ từ hông xuống. Ở phần thắt lưng có 1 cái nơ màu đen. Cô kết hợp bộ đầm với đôi giày cao gót Platinum Guild
Phần tóc được uốn xoăn, để mái lệch. Vì da cô rất trắng nên không đánh phấn tầng tầng lớp lớp như những cô nàng ở đây. Mà chỉ vẽ mắt, tô 1 chút son dưỡng
Trên cổ đeo dây chuyền L’Incomparable Diamond Necklace và chiếc khuyên tai hình chiếc lá bằng vàng
( T/g: ta xin bó tay về phần tả nhé. Về phần này thì ta dở tệ mong các nàng thông cảm. Còn hình đây)
Khí chất mĩ diễm, cao quý nhưng rất lạnh đạm. Khiến dù là nam hay nữ cũng thật khó dời mắt khỏi cô gái này. Trong đó có 1 vài ánh mắt quen thuộc. Không phải 1 vài mà là vài chục mới đúng
Và có cô nàng nữ chính của chúng ta nữa đang bắn ánh mắt ghen tị, căm phận về phía Dạ Nguyệt. Cũng đúng thôi. Nhìn đóng đồ có tiền cũng chưa chắc mua được của Dạ tỷ( t/g: nổ tí thui) và khuôn mặt ăn nứt hẳn cô ta đủ khiến cho cô ta ói máu rồi
*Hôm nay, tôi sẽ khiến cô nhục nhã vì dám tranh mất vị trí đẹp nhất của tôi trong bữa tiệc*( t/g: tự kỉ vừa vừa thui mẻ ơi. Chưa biết ai khiến ai nhục nhã đâu nhé). Bắn ánh mắt sắt lẻm về phía Dạ Nguyệt
Và điều khiến cô ta không ngờ là Dạ Nguyệt cũng nhìn về phía cô ta. Trên môi câu lên 1 nụ cười thấy cả răng khểnh lộ cả lúm đồng tiền( t/g: ác quỷ xuất hiện rồi kakaka)
Thật ra theo cô thấy nữ chính không thuộc dạng đẹp chỉ là thanh tú, khá là đáng yêu, biết cách khiến người khác thương xót và là 1 bà trùm giả nai trước mặt người khác
Nụ cười quá mức chói lóa của Dạ Nguyệt khiến cho nhiều người ở đây thất thần và lấy đi không ít thiện cảm và trái tim của nhiều người
Còn cô nàng nữ chính khi thấy vậy thì quay đầu bỏ đi. Trước khi đi đuôi mắt cô ta ánh lên sự tàn độc
Mọi hành động, cử chỉ và thái độ của cô nàng đều được Dạ Nguyệt ghi rõ từng chút 1 vào trong mắt. *Thật đáng thương làm sao* suy nghĩ của cô hiện tại
Trong lúc cô suy nghĩ, nhìn lại. Thì thấy có 4 người bước về phía cô: 2 nam, 2 nữ. Hai người nam dù đã bước qua tuổi xế chiều nhưng sự uy quyền, thành đạt và đẹp troai vẫn còn nhìn thấy qua gương mặt của họCòn về hai nữ nhân. Thì một người 1 thân cao quý, xinh đẹp đầy mình. Nhìn là biết nữ nhân này thời xưa đã gây biết bao nhiêu sóng gió cho giới thương trường và đàn ông
Còn người còn lại thì nhìn có vẻ hiền lành phúc hậu đấy nhưng buồn thật sự giả tạo đó vẫn không qua nổi mắt cô a. Đẹp thì có nhưng khi đứng lại người phụ nữ cao quý kia thì bà ta thật sự qua không nổi
Và 4 người đó không ai khác chính là ba cô, dượng cô, người phụ nữ cao quý là mẹ cô và người còn lại là dì ghẻ của cô
“ Con về rồi à. Dạ Nguyệt”_ba cô hỏi
“ Con về sao không báo cho dì để dì biết. Con có khỏe không. Hiện tại con đang ở đâu vậy... bla... bla...”_ dì ghẻ *lo lắng* hỏi
* Quan tâm cô đến vậy sao*_ cô nghĩ, trong lòng lạnh 1 mảnh
Quay sang phía ba người còn lại cô nói:
“ Dạ, con mới về được vài ngày thôi. Con chào dượng ạ”
“ Ừm, chào con, con về đây sống có quen không?”_ dượng hiền từ cười với cô
“ Dạ, cũng không thấy gì không quen ạ”
“ Vậy còn chuyện học hành của con bên đó”_ mẹ cô nghiêm nghị hỏi
“ Dạ, con định về đây học tiếp ạ”_ Cô không nói mẹ cô là cô đã có bằng đại học vì cô sợ mẹ cô bắt cô đi làm. Dù lúc trước cô vừa học vừa làm. Nhưng mà nói chung bớt được việc nào thì hay việc đó thôi
“ Vậy con chọn trường chưa? “_ dượng cô hỏi
“ Dạ chưa ạ”
“ Vậy con vào trường PK học đi, ba sẽ nộp hồ sơ giúp con”_ ba cô nói
“ Dạ”_ PK à. Trường của nam chủ, nữ chủ à. Vui nhỉ?
“ Hiện tại con có chỗ ở rồi chứ”_ mẹ quan tâm
“ Nếu được thì con về ở với ta đi” _ ba cô nói
“ Dạ thôi ạ, con cũng có chỗ ở ổn định rồi”_ cô nhẹ nhàng từ chối
“ À, suýt nữa là con quên, con chào dì ạ”_ cô cúi đầu
“ À.... à...., không sao”_ Cho bà nghẹn chết luôn. Nhìn kìa mặt bà ta từ trắng sang xanh, từ xanh sang đen. Đủ màu sắc vậy y chang con tắc kè bông vậy đó
Hàn huyên thêm 1 lúc thì 1 vài thương nhân lôi kéo ba cô và dượng cô đi. Thêm 1 tí nữa mấy bà nào nữa lôi bà dì ghẻ và mẹ cô đi luôn. Và giờ chỉ còn mình cô đứng đây
Đặt ly rượu đã uống hết lên khay của người phục vụ. Cô đi ra 1 chỗ khá vắng người, ngẫm nghĩ 1 lúc
Dù ba mẹ của nguyên chủ đã li hôn nhưng vẫn đối xử rất tốt với nguyên chủ. Chỉ là nguyên chủ không hiểu cứ nghĩ họ có lỗi với mình đây là việc họ phải làm để bù đấp cho mình. Thành ra luôn có thái độ ác liệt với họ
Nhìn mẹ và dượng nguyên chủ xem. Rất tốt a. Chỉ là mẹ của nguyên chủ quá khuôn khổ không biết biểu hiện tình cảm nhưng thế nào thôi. Còn dượng lại cha cô thì khỏi nói họ thể hiện là họ thương nguyên chủ rất rõ qua từng lời nói a. Lúc nguyên chủ bị nam chủ truy bắt chính họ đã giúp nguyên chủ trốn ra nước ngoài aVì lúc trước cô có cha mẹ đầy đủ và họ rất yêu thương cô. Nên cô hiểu bản thân sẽ không hiểu được nhiều những cảm xúc khi gia đình phân li của nguyên chủ
Và nếu họ biết được con gái họ không ở trong thân thể này mà là cô thì không biết phản ứng của họ sao nữa. Thôi xem như xin lỗi cô cũng như họ, tôi sẽ thay cô đáp lại tình cảm của họ nhé.
Dù sao cô cũng thật đáng thương, nguyên chủ à
Kết thúc dòng suy nghĩ thì thấy 1 bóng dáng của nữ nhân đang tiến đến chỗ cô. Là nữ chính Âu Dương Cẩm.* Định làm gì đây nữ chính*
“ Em chào chị”_ giọng ngọt sớt
“ Chị chào em”
“ Nghe nói chị mới về nước”_ Nắm bắt thông tin nhanh nhỉ
“ Đúng vậy”
...
Nói chuyện được 1 lúc thì cô ta nói:
“Chị có thể uống với em 1 ly được không”
Chắc lại làm mấy vụ như tronh tiểu thuyết chứ gì. Cô ta lại định lỡ tay làm đổ ly nước làm ướt đồ cô rồi để cô chửi để cho người ta nhìn thấy cô đanh đá như thế nào chứ gì. Xong rồi để nam chính hay nam phụ gì đó vào can ra tay cứu vớt nữ chính. Định biến cô thành nữ phụ à. Hừ..
Xin lỗi em gái thân yêu, chiêu đó xưa rồi cưng à và chị cũng nhìn thấu em quá rồi
~~~~~~~~~~~~~~~~
Và mọi chuyện xảy ra y chang Dạ tỷ dự đoán chỉ khác là
Lúc cô ta lấy ly rượu từ bồi bàn ở phía sau. Đúng lúc cô ta lấy 2 ly rượu quay lại thì cô ta giả vờ xảy chân và ly rượu hất trúng vào 1 người
Yeah, người cô ta hất trúng không phải là cô. Vì lúc cô ta xoay người Dạ Nguyệt cũng xoay người, bước 2 bước qua bên phải anh bồi bàn giả ngơ để lấy ly rượu
Cô cứ nghĩ á là cô ta sẽ hất hụt ly rượu xuống đất. Ai dè lúc đó có 1 cô gái đi ngang qua thế là cô nàng này lãnh trọn cả 2 ly rượu. Vì người cầm 2 ly rượu là cố tình nên lực hất mạnh hơn là người vô ý
Nhìn mặt cô nàng bị hất rượu nhé. Từ trắng sang đen, từ đen mà sang đen nữa. Như cái gì mà hắc hắc bạch bạch gì ta. À là hắc bạch vô thường
Cô là thật sự rất muốn cười. Nhưng là không dám cười. Hiện tại cô đang lấy tay che mặt và nhịn cười đến nội thương
Cô nàng kia bắt đầu cất cái giọng chanh chua và tức giận lên: “ Cô làm gì vậy hả?”
Bất đầu cất thút tha thút thít lên tiếng: “ Em.... xin lỗi.... thật sự.... emm.... không cố ý....”
“ Cô nghĩ xin lỗi là được sao. Cô biết chiếc đầm của tôi đáng ra cái mạng của cô không hả?” Woa~ nữ phụ chính gốc là đây mới đúng aaa
Sao lâu quá vậy? Sao nam chủ còn chưa tới nữa? Í tới rồi kìa
“ Xin lỗi, Trần tiểu thư. Đây là em gái tôi, nó còn nhỏ dại chưa biết gì mong cô tha lỗi và đây cũng là tiệc của Lôi gia nên mong cô hiểu” _ anh trai đại nhân khác mẹ và kiêm nhiệm nam chính, Âu Dương Phong lên tiếng
“ Nếu như Phong ca ca đã lên tiếng rồi thì em cũng bỏ qua. Dù gì cũng chỉ là 1 bộ đầm không đáng giá gì mà để mất tình cảm của chúng ta. Đúng không anh?”_ Rõ ràng lúc nãy còn đầm tôi đáng giá bằng cái mạng của cô. Còn nhận bà con nữa * ca ca*. Con cọp cái nãy giờ đâu rồi. Sao mới thấy mĩ nam mà đã im ru, hiền lành rồi. Nghe mà mất ói
Để cho mấy con này nói chuyện thật làm mất giá con gái hết. Hừ... liếc gì mà liếc. Người đụng công túa của anh bên kia kìa. Chứ không phải tôi
Cô đây còn chưa đụng chạm gì tới Cẩm công túa của hắn đâu. Là cô ta đụng chạm cô trước à nhơn. Chứ cô mà đụng lại thì cô ta làm gì được bình yên như bây giờ. Cô biểu môi. Dù vậy nghĩ vậy thôi chứ cô làm gì dám nói ra chứ
Rồi cô liền tránh xa bãi chiến trường, ra chỗ khác đứng. Âu Dương Phong liền nhìn theo bóng dáng đứa em gái cùng cha khác mẹ. Thú vị a và cũng rất dễ thương
Hắn đã chú ý cô từ cái lúc mà cô bước vào tới cái lúc mà em gái hắn Âu Dương Cẩm định hất nước vào người cô. Hắn muốn xem cô sẽ có phản ứng thế nào. Nhưng ai mà ngờ
“ Em vào thay đồ nhé” cô nàng bị tạt nước lúc nãy cất *giọng thánh mẫu*
“ Ừm” Hắn cười nhưng trong mắt hắn có sự khinh bỉ rõ ràng
Thật hắn không muốn giúp đứa em gái này chút nào. Cô ta thật quá giả tạo nếu không vì danh dự của gia đình thì hắn sẽ không giúp
Hắn liền sựt nhớ tới lúc nãy khi hắn nhìn cô( t/g: người ta tưởng anh liếc chứ nào tưởng anh nhìn) hình như cô biểu môi ra vẻ chán ghét hắn thì phải. Dám ra vẻ chán ghét hắn sao? Gan thật đấy!
Quay về phía Dạ Nguyệt. Xem kìa ông anh yêu vấu của cô đang dắt tay nữ chính kìa( t/g: con mắt nào ngươi thấy bọn họ DẮT TAY hả?). Diều hâu mà làm như chim sẻ non vậy? Nép sau lưng nữa chớ. Đúng là phong thái nữ chính có khác mà
À mà hình như cô quên chuyện. Mà thôi kệ đi
Đúng vậy là cô đã quên mất 1 chi tiết trong truyện. Đó là....
Còn về chi tiết này có quan trọng hay không thì để chương sau ta kể cho nhé. Chớ giờ t/g mệt rồi
P/s: vì ngày mai ta có công truyện nên ta đăng sớm 1 ngày. Nếu không phải thấy thương các nàng quá thì ta đã đăng trễ hơn 1 ngày rùi nhé. Và chương này thật sự rất dài aaa. Tốn hết chất xám và nguyên 1 ngày thể lực của ta a