Trên đường, chiếc Mercedes G650 Landaulet đang lướt trên con đường nhựa nơi thành phố xa hoa. Cô, chính là cuối cùng cũng đã được về nhà, lòng sướng lên vô cùng nhưng...mặt vẫn không chút biểu cảm do giận cái người kia có phương pháp trở về mà không nói với cô. Suốt chặng đường, chẳng ai nói với ai gì cả. À mà thật ra...anh muốn nói nhưng thấy cô như vậy nên không dám nói! (Yoo: Ù Man! Từ khi nào mà anh đã như vậy?!).
- Cô...làm sao vậy?! - giọng nói của anh vang lên, phá tan bầu không khí yên ắng.
- Không có gì. - giọng cô lạnh hẳn đi. Cô thật sự rất giận đó!
- Ờ. Vậy thôi! - cô đã nói vậy rồi thì anh chỉ biết lặng câm thôi chứ biết sao giờ?!
- Ờm! - cô đáp lại. Gọn gàng, vắn tắt, không quên cho chút lạnh lẽo vào trong câu nói của chính mình.
Thế là chiếc xe vẫn vi vu theo gió trong sự im lặng của đôi bên.
Lát sau, cô hướng dẫn anh đến địa chỉ nhà mình nhưng trong lời nói của cô vẫn chứa cái gì đó giận dỗi... Cô muốn về nhà ngay để được ôm những con người mà cô cứ ngỡ là sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa...
__________ Nhà cô _________
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà cô. Cô bước xuống xe, bấm chuông. Một người phụ nữ trung niên chạy ra ngoài mở cửa.
- Tiểu thư, cô về rồi! - giọng nói của người phụ nữ ấy có cái gì đó vừa thân thiện vừa ấm áp gọi Thiên Ý.
- Dì Trương! Thiên Ý về rồi! - cô rưng rưng hai hàng nước mắt ôm lấy đi Trương.
- Ông chủ, bà chủ, cậu chủ ơi! Tiểu thư về rồi!
Lập tức từ trong nhà, 4,5 người chạy ra, trong đó có mẹ, có ba, em trai của Thiên Ý cùng với 2 cô giúp việc cũng cùng đi ra. Họ ôm nhau, những cái ôm thắm thiết. Nhưng...chẳng ai để ý gì tới cái con người ngoài kia làm mặt anh đen lại. Anh ho khan mấy tiếng, dồn sự tập trung về phía mình. Bây giờ mọi người đều nhìn anh. Bất chợt...anh chẳng biết làm gì nữa!!!
Yooxinlỗimọingườivì chap nàyhơingắn. Thànhthậtxinlỗi ạ! *cúiđầu*
À mà...mọingườiơi! Hãycũngnhaucổvũcho U23 VN trongtrận chung kếtvới Uzbekistan nhé!