Niếp Thù lại sinh ra cảm giác khó chịu một lần nữa, anh nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô.
Nền đất thật lạnh, cơ thể vẫn run rẩy, anh cố gắng xoa bóp bắp chân đau đang bắt đầu co lại vì lạnh của mình, không nhịn được lớn tiếng gọi: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm. . . . . . Tới đây giúp tôi một chút!” Giọng nói nóng nảy mà thê lương, Tiễn Bội Bội cảm thấy một giây kế tiếp anh sẽ khóc, nhưng không có.
Anh vẫn duy trì vẻ mặt cứng ngắc kia, khóe miệng mân thành một đường thẳng, trên mặt vẫn là vẻ mặt tự ái kia. Đôi tay cũng đã run rẩy đến gần như cả mặt đất cũng nhịn không được mà run theo.
Tiểu Lâm gần như lập tức chạy tới, Niếp Thù vừa ngã nhào anh ta cũng đã từ trong xe vọt ra, chỉ là không dám hành động thiếu suy nghĩ, đứng tại chỗ gấp gáp đến độ xoay vòng.
Giây phút nghe được anh gọi, anh ta lập tức ôm ngang người ngồi dưới đất lên, đi về phía xe. Lúc này Niếp Thù giống như đã thoát lực, chỉ nhắm hai mắt thở, rõ ràng là dưới 0 độ nhưng trên mặt của anh lại bắt đầu có từng giọt từng giọt mồ hôi nhỏ xuống.
Đôi môi giống như trang giấy, bị ánh đèn vàng của vòng xoay tròn ngựa gỗ cách đó không xa chiếu lên, càng lộ vẻ đáng sợ.
Tiễn Bội Bội yên lặng nhặt túi áo khoác bị rơi xuống đất của mình lên, đi theo phía sau bọn họ. Cô muốn nói chút gì đó, nhưng đã bị vẻ nghiêm túc trên mặt Tiểu Lâm dọa lui.
Lúc tỉnh táo, Niếp Thù chưa bao giờ kêu đau; cho dù đau đến cực hạn, cũng chỉ nhắm hai mắt cau mày không nói lời nào. Mỗi lần đến thời điểm như vậy, Tiễn Bội Bội cực kỳ cảm giác được một cách rõ ràng khoảng cách giữa hai người.
Mặc kệ cô cố gắng thế nào, cảm giác của hai người vẫn như cách một tầng bình chướng vô hình. Mỗi lần cô muốn đến gần, anh sẽ lập tức bước lui; khi cô muốn nghỉ ngơi lấy hơi, thế nhưng anh lại xuất hiện ở trước mặt mình, quyến rũ mình đi tới; rồi sau đó, đến trước thời khắc cần cánh của một người lại biến mất bóng dáng lần nữa.
Loại cảm giác này giống như trò chơi Đoán Đinh Xác khi còn bé, cậu vào tôi lui, tôi tiến cậu lui, vĩnh viễn sẽ không có thời điểm cùng tiến cùng lui. Khi đó cảm thấy rất vui, nhưng bây giờ dần dần sinh ra cảm giác vô lực.
Giống như giờ phút này, anh được Tiểu Lâm cẩn thận dìu vào chỗ ngồi sau xe, đầu tựa vào lưng ghế ngồi, chau mày. Cho dù không nói câu nào, Tiễn Bội Bội cũng cảm thấy có khoảng cách.
“. . . . . .” Cô im lặng đứng ở ngoài cửa, khổ sở trong lòng, rối tinh rối mù. Tiễn Bội Bội không biết vì sao chuyện sẽ biến thành như bây giờ, cô chỉ muốn thoải mái điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rõ ràng lúc ban đầu là anh không đúng, nhưng mà cho tới bây giờ tất cả sai lầm đều biến thành mình tạo thành.
Đã không quan tâm đến lạnh, Tiễn Bội Bội thẩn thờ đứng ở giữa trời gió lạnh, trong nháy mắt đứng vững vàng thành cây khô.
Trên cánh tay bắt đầu xuất hiện những vết màu tím nhỏ, cảm giác tê tê đau đớn, làm thế nào cũng so không được cảm giác vô lực trong lòng.
Cô đứng ở bên cạnh xe, nhìn cửa xe đóng lại ở trước mắt mình, đồng thời đóng còn có trái tim ngoài ra còn một ít cảm giác không nói rõ được.
“Hiện tại ngẩn người làm gì? Lên xe!!” Đi vòng qua chỗ lái xe Tiểu Lâm khó trợn mắt nói, âm điệu rõ ràng ấy làm Tiễn Bội Bội lại không nhịn được run rẩy.
Cô im lặng ngồi vào chỗ bên cạnh lái xe theo ý anh ta.
Trong xe hơi ấm thổi qua ở trên cánh tay, cô rùng mình, lúc này mới cảm thấy toàn thân đều đau, tinh tế dày đặc như châm nhỏ đâm vào da, Tiễn Bội Bội cứ như vậy mà cúi đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Váy mỏng màu trắng ở trước mặt mình từ từ mơ hồ, mắt đau rát, ngay sau đó đã có nước mắt rơi xuống, rơi vào trên làn váy. Cô không nhịn được ôm lấy hai cánh tay của mình.
“Tiểu Lâm, đưa Bội Bội trở về trước.” Xe lái đi không xa, giọng nói mệt mỏi của Niếp Thù đã truyền đến từ phía sau, cô rùng mình lần nữa, nước mắt có một khắc dừng lại.
“Nhưng mà, anh. . . . . .” Tiểu Lâm cau mày, bây giờ là thời điểm thân sĩ à, việc cấp bách là về nhà tìm chú Lâm tới kiểm tra! Lúc nãy thấy anh khó chịu như vậy, cũng không biết bị thương có nghiêm trọng không. Nhưng ngàn vạn lại đừng gây ra chuyện rắc rối gì mới tốt.
“Đưa cô ấy trở về trước.” Niếp Thù nhấn mạnh, giọng nói tăng thêm, giọng nói lại càng phát không còn chút sức lực nào. Lời nói vừa dứt, tiếng thở dốc của anh đã tăng thêm dềxinBen.
Tiễn Bội Bội cúi đầu, luôn không quay đầu lại, cũng không nhiệt tình đưa anh về nhà trước như bình thường. Cô chỉ cho là lòng tự ái kỳ quái của người nọ lại bắt đầu phát tác, vốn tâm trạng đã cực kỳ uể oải lại càng thêm tuyệt vọng. Đơn giản cam chịu mà nghĩ: nếu lòng tự ái của anh quan trọng như thế, vậy thì anh nơi nào hãy về nơi đó!
Tiểu Lâm kỳ quái quay đầu lại nhìn cô, Tiễn Bội Bội vẫn duy trì tư thế sau khi lên xe, dường như đang tự hỏi cái gì đó. Anh ta mờ mờ ảo ảo cảm thấy kỳ quái, nhưng mà chuyện của bọn họ, anh ta là người ngoài cuộc rốt cuộc cũng không tiện nói thêm cái gì. Chỉ là quay xe lại, chạy về phía nhà Tiễn Bội Bội.
Xe chỉ chạy năm sáu phút đường xe, hô hấp của Niếp Thù đã bắt đầu dồn dập, tiếng thở dốc lớn đến mức Tiễn Bội Bội ngồi phía trước cũng nghe thấy. Trong lúc nhất thời, bên ngoài như đưa đám lại thêm mấy phần đau lòng, rốt cuộc vẫn chưa nhẫn tâm giày vò anh, xe chạy đến một giao lộ nào đó, rốt cuộc cô khàn giọng nói: “Dừng xe.”
Xe “két” một tiếng ngừng lại ở ven đường. Tiễn Bội Bội run rẩy cởi dây an toàn, mở cửa trước ra, lại bước tới phía sau lấy đồ đạc của mình.
Niếp Thù ngồi ở bên hông, cô nghiêng người đi vào, người kề gần sát cơ thể của anh, bên tai là tiếng thở hổn hển anh phát ra, cô lại cảm giác loại tiếng sấm này như đánh vào trống ngực, nương theo còn có một loại cảm xúc chua xót mờ mịt.
Cô lấy túi của mình ra, lúc nghiêng người rời khỏi xe, rốt cuộc vẫn không nhịn được giương mắt nhìn anh. Chỉ một cái nhìn này, Tiễn Bội Bội thiếu chút nữa lại rơi lệ.
Không biết Niếp Thù đã mở cặp mắt ra từ lúc nào, giờ phút này đang như có điều suy nghĩ nhìn cô. Tầm mắt hai người chiếu thẳng vào nhau, thấy đôi mắt ửng đỏ của Tiễn Bội Bội, anh sững sờ, phát ra một tiếng gọi nỉ non: “Bội Bội. . . . . .”
Bội Bội bị tiếng gọi này đánh thức, chỉ thấy cô nhanh chóng lui ra khỏi xe, nói rõ: “Tôi tự gọi xe về, hẹn gặp lại.” Xoay người rời đi.
Gió lạnh thổi qua, cô nhanh chóng co rút cả người, vội vàng lấy áo choàng lông từ trong túi sách của mình ra, tuy nhiên nửa người dưới lại rất lạnh, nhưng vẫn tốt hơn trước đó rồi.
Tiễn Bội Bội thở phào một cái, giương cánh tay, ép buộc mình đừng quay đầu, đi về phía trước một khoảng, mới đứng ở ven đường vẫy taxi: Dáng vẻ hiện tại của cô thế này, dù có thể nào cô cũng không muốn vì tiết kiệm tiền taxi mà mất mặt xấu hổ.
Đơn giản là, khoảng thời gian này xe trên đường không nhiều nhưng thật may là rất nhanh đã có xe dừng lại ở trước mặt cô.
Lên xe, xe chạy đi một khoảng cô mới dám quay đầu lại, chiếc xe RV màu xám bạc quen thuộc sau lưng đã biến mất, chạy nhanh về phía nhà Niếp Thu. Tiễn Bội Bội khẽ thở ra, lúc này cảm xúc căng thẳng trong một đêm mới coi như buông lỏng, cả người cũng dính vào trên ghế.
“Đi đâu?” Tài xế tuổi trẻ ngồi trước nhìn cô từ trong kính chiếu hậu.
Tiễn Bội Bội báo địa chỉ, lại tiếp tục kéo áo khoác vào sát, cúi đầu.
Chỉ chốc lát sau, trước mắt đã xuất hiện một tờ khăn giấy. Cô ngẩng đầu, nhìn khăn giấy trước mặt, lại nhìn đoạn cần cổ lộ ra của người ngồi phía trước. . . . . .
Trẻ tuổi tài xế bị tầm mắt nhìn thẳng của cô làm sợ hãi, không nhịn được hắn giọng một cái từ trong kính chiếu hậu nhìn cô, nói: “Lau đi, khóc đến nhòe phấn trang điểm rồi.”
Lúc này Tiễn Bội Bội mới phản ứng lại, lau lung tung trên mặt, trên bàn tay truyền tới cảm giác dinh dính lạnh lẽo nói cho cô biết, cô lại khóc nữa.
Tình yêu là chỉ thích khóc, dính vào người đều sẽ bị đồng hóa. Vốn Tiễn Bội Bội cho rằng mình ngoại lệ, nhưng sau này cô mới phát hiện, mình giống như lời Trương Đan Ny nói, phản xạ hình cung hơi dài mà thôi.
Lần này bệnh của Niếp Thù rất kỳ quặc, vốn chỉ té một cái, tay đau, đau chân còn chưa tính, nhưng nhức đầu là, trái tim đau là từ đâu mà đến?
Hơn nữa, khi dưỡng bệnh anh cảm thấy dường như có thứ gì đó không giống với lúc trước. Trong phòng quá mức yên tĩnh, cũng dễ làm anh sinh ra ảo giác. Từng giọt từng giọt, đều liên quan đến cô gái nhỏ Tiễn Bội Bội kia.
Làm suy nghĩ của anh rối thành một nùi, cô lại biến mất, ước chừng bốn ngày, thời gian có vẻ cực kỳ khá dài.
Hiển nhiên Tiểu Lâm cũng nhìn thấu tâm trạng của boss mình không yên, rốt cuộc sau khi Niếp Thù mở ra xem tờ thứ nhất trong tập văn kiện mà anh ta đưa, mở miệng: “Ở nhà nằm mấy ngày, có muốn đi ra ngoài đi dạo vài vòng không?”
Niếp Thù ngẩng đầu, xoa xoa mi tâm, rốt cuộc thở dài đứng dậy. Ở nhà suy nghĩ lung tung cũng không phải là biện pháp, nói không chừng ra ngoài đi dạo sẽ tốt hơn.
Vừa khỏi bệnh, sắc mặt Niếp Thù vẫn có chút tái nhợt, trước khi ra cửa Tiểu Lâm đã mở tủ lấy chiếc áo khoác duy nhất ra mặc lên cho anh.
Áo lông màu trắng, là quà tặng cuối cùng “mẹ” đưa cho anh trước khi mất, cũng là quà tặng quý trọng nhất, từ sau khi bà qua đời Niếp Thù cũng không mặc nó. Giờ phút này bị Tiểu Lâm lấy ra trong lúc vô tình, trái lại anh cũng không tiện nói gì nhiều. Dù sao cũng là áo mặc thời còn học sinh, mặc lên người nhất thời có vẻ trẻ thêm mấy tuổi, vốn Niếp Thù không có khuôn mặt già, giờ phút này nhìn qua cũng chỉ hai mươi hai mốt tuổi.
Mặc như vậy xuất hiện ở trong đám người, có như thế nào người ta cũng sẽ không nghĩ đến anh đã hai mươi bảy tuổi.
Vuốt vạt áo ngây ngẩn một lát, khi Niếp Thù hồi hồn lại, xe cũng đã dừng ở bên đường gần trường học của Tiễn Bội Bội. Nơi đó có một hồ lớn, bên hồ có một con đường mòn, cách mỗi hơn 10m là có ngôi đình để du khách nghỉ ngơi, gần thêm nữa, bên lề đường chính là sân cỏ, cầu gỗ.
Phong cảnh rất không tệ, quan trọng nhất là, đây là con đường mà mỗi ngày sau khi tan học bạn học Tiễn Bội Bội sẽ đi qua. Trạm xe bus ở trước mặt hồ.
Niếp Thù gần như lập tức hiểu được ý của Tiểu Lâm, nhưng cũng không nói cái gì nhiều. Chỉ lộ ra một nụ cười ôn hòa, anh suy yếu ngồi trên xe lăn.
Tiểu Lâm đẩy anh vòng qua cầu gỗ cản đường, dọc theo đường đá vào một ngôi đình.
Niếp Thù chỉ ngồi một lát, bên hồ đã nóng dần dần náo loạn lên. Nơi này là khu vực trường học, trong ngày thường rất ít người, chỉ có lúc học sinh tan học mới có thể náo nhiệt như vậy.
Tiễn Bội Bội đeo cặp sách, cắm ống nghe điện thoại chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước đình, Niếp Thù gần như lập tức nở nụ cười, mặc dù chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, lại thấy Tiểu Lâm bên cạnh rùng mình.
Anh xoa xoa đôi bàn tay, cánh tay, đang định gọi Tiễn Bội Bội, chỉ thấy phía sau cô lao ra một người.
Là một cậu bé mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, có lẽ là bạn học của Tiễn Bội Bội. Cậu ấy há mồm không biết nói gì đó, Tiễn Bội Bội đột nhiên cười, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển.
Khác với nụ cười khi ở bên cạnh Niếp Thù, cười như vậy càng có vẻ rực rỡ thoải mái, cô như vậy mới giống bộ dạng nên có của học sinh trung học. Nụ cười trên mặt Niếp Thù dần dần đọng lại ở khóe miệng, trong ánh mắt nhiều thêm mấy phần khổ sở.
Tiểu Lâm thấy anh vui vẻ hiếm thấy, mắt thấy lại muốn ngã xuống, có chút không đành lòng, rốt cuộc mở miệng kêu: “Bội Bội, Tiễn Bội Bội!”
Tiễn Bội Bội nghe được tiếng gọi quay đầu lại, đập vào mắt là Niếp Thù một thân màu trắng ngồi ở trong đình, giống như trích tiên, nụ cười trên mặt cô cứng đờ.
Đang muốn đi tới, nhưng dường như cậu bé kia lại nói gì đó, sắc mặt Tiễn Bội Bội lập tức trầm xuống.
Niếp Thù còn chưa kịp khổ sở, thấy kẻ địch xuất hiện đã chủ động phòng ngự theo bản năng nhưng Tiểu Lâm cũng đã đẩy anh ra ngoài.
Chuyện xảy ra sau đó, hoàn toàn vượt ra khỏi suy nghĩ và dự đoán của Niếp Thù, cũng thành công làm anh choáng váng.truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Cuối cùng Tiễn Bội Bội luôn tốt tính lại xoay người lại, đấm một quyền vào trên sống mũi của cậu bé kia. Tại chỗ tiếng thét chói tai vang lên liên tục.