Cô luống cuống tay chân dựa vào đầu giường, không biết nên làm sao mới phải. Khi Niếp Thù gọi cứu mạng lần nữa, cô hốt hoảng cúi đầu chặn môi của anh lại......
Lúc Niếp Thù cảm nhận được độ nóng trên môi cũng đồng thời vùng vẫy một cách vô ý thức, lại tới lại tới...... Cơn ác mộng của anh lại tới nữa rồi! Ai có thể tới cứu anh? Anh không muốn trải qua cảm giác buồn nôn như vậy nữa.
Tiễn Bội Bội không hề phòng bị thiếu chút nữa bị anh hất tung xuống sàn, nhưng mà chỉ chớp mắt cô càng dùng sức đè lại lồng ngực của anh. Trên mặt anh đã toát ra mồ hôi lạnh, trong miệng anh lẩm bẩm gì đó, âm thanh quá nhỏ, nghe không rõ. Cơ thể của anh giãy dụa ở trên ra giường, hai tay kháng cự vung vẫy, nhiều lần đánh vào Tiễn Bội Bội đang cố gắng đến gần anh.
Lại một lần bị anh đánh, rốt cuộc Tiễn Bội Bội không thể nhịn được nữa nhào tới, lấy tay chân ôm chặt anh.
“Ưmh.” Niếp Thù phát ra một tiếng than nhẹ, chỉ cảm thấy sau một trận đau đớn, cơ thể bị trói chặt lại. Người đàn ông ở trước mắt vẫn đang cười gằn từng bước từng bước đến gần, trong tim của anh nhất thời bị tuyệt vọng khổng lồ khống chế. Rõ ràng đã qua lâu như vậy, tại sao vẫn trốn không thoát, tại sao vẫn không chịu buông tha cho anh...... Anh khổ sở nghĩ.
Vẻ mặt bỉ ổi của người đàn ông kia đến gần, mùi mồ hôi tanh tưởi dính vào, anh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Ngoài miệng cắn xé dần dần biến thành ma sát, rồi sau đó có cái gì đó cường thế tiến vào khoang miệng, quét quanh khoang miệng. Thật buồn nôn, đau, cơ thể sắp đau chết rồi...... Ai có thể cứu anh? Hận không thể cứ như vậy mà chết đi cho rồi.
Tiễn Bội Bội đè cơ thể dưới người, đôi môi từ từ vuốt ve bờ môi của anh, cố gắng mềm hoá thái độ của anh. Rất nhanh Niếp Thù không chống cự nữa, cô nhẹ nhàng mút bờ môi của anh, đầu lưỡi lặng lẽ dò xét đi vào, trao đổi nước bọt của nhau. Cho đến khi nước bọt chảy xuống dọc theo khóe môi, Tiễn Bội Bội mới thở phì phò bò dậy khỏi người anh.
Nước mắt trên khóe mắt và vẻ khổ sở trên mặt anh làm Tiễn Bội Bội khiếp sợ, thì ra là lúc nãy anh dịu lại cũng không phải bởi vì tiếp nhận, mà chỉ là chấp nhận mà thôi. Cô không biết giờ phút này trong giấc mộng Niếp Thù đang gặp phải chuyện gì, lại trải qua chuyện gì, nhưng cô lại biết giờ phút này anh không cảm nhận được mình.
Loại cảm giác này làm cô đau đớn, lau đi chất lỏng mặn chát trên khóe mắt anh, Tiễn Bội Bội ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nỉ non: “Niếp Thù, là em, không phải người kia, em là Bội Bội đây......”
Không biết đã trải qua bao lâu, cơ thể Niếp Thù mới dần dần thư giãn. Tiễn Bội Bội cũng không buông lỏng cảm giác dù chỉ một chút, cô biết, nếu như bây giờ không làm chút gì, cho dù lần này có thể giúp được anh, anh vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Tiễn Bội Bội khẽ cắn vành tai của anh, ghé vào lỗ tai anh tỉ mỉ nói những lời tâm tình. Cơ thể của anh dưới sự khiêu khích của cô, dần dần nhiễm ham muốn? Muốn đến đỏ ứng, anh thở hổn hển, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Tiếng rên rỉ dễ nghe kích thích cô, hai tay cô chậm rãi dây dưa ở trên cơ thể của anh. Lục lọi cởi nút áo của anh ra, bên miệng cũng càng không ngừng trêu chọc ở nơi cổ anh, lưu lại một đường vết ướt, trong quá trình này cô vẫn không cắt đứt nỉ non: “Thích anh nhất, rất muốn ở chung với anh, vẫn luôn muốn ở chung một chỗ......”
Tiễn Bội Bội nhớ bác sĩ tâm lý đã nói qua: ngôn ngữ ẩn chứa tính ám hiệu rất mạnh, khi phòng bị trong lòng của người đang yếu bình thường ám hiệu rất cường đại.
Quả nhiên, biểu hiện trên mặt Niếp Thù dần dần dịu xuống, không hề căng thẳng như trước đó nữa. Rốt cuộc anh thoát khỏi cảnh trong mơ đáng sợ kia, mùi tanh hôi theo anh mấy chục năm kia rốt cuộc dần dần tan rã đi, dần dần bị mùi thơm trái cây quen thuộc thay thế, mùi thơm thiếu nữ bao vây anh. Vẻ mặt hung ác trước mắt cũng biến mất thay thế vào đó là gương mặt non nớt của cô bé.
Niếp Thù nhìn cảnh trong mơ trước mắt dần dần đổi thành cảnh sắc sáng ngời, trong lòng lại dâng lên hi vọng. Cô tới cứu mình rồi, cho dù chỉ là cảnh trong mơ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tiễn Bội Bội đã trở thành cọng cỏ cứu mạng của anh, cuối cùng trong cơn ác mộng tình cờ xuất hiện cơ thể mềm mại của cô gái trẻ tuổi trở thành cọng cỏ duy nhất cứu được anh.
Niếp Thù phát ra một tiếng rên, eo ếch không tự chủ đội lên trên đỉnh, thì ra không biết từ lúc nào Tiễn Bội Bội đã cởi áo trên người anh, giờ phút này đang chơi đùa trước ngực anh. Cô đưa một tay đè điểm nhỏ nhỏ ở trên ngực trái anh, đầu chậm rãi đặt ở trên ngực phải của anh. Bộ ngực bị cảm giác hung hăng hút mút làm cho tê dại, làm eo anh mềm nhũn, trong miệng không nhịn được phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai tay hung hăng níu lấy ga giường. Tiếng rên rỉ trong tình triều của anh khiến hai tay Tiễn Bội Bội run lên, vội ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt của anh, vậy mà bộ dạng Niếp Thù động tình lại làm cho cô không nhịn được muốn càng thêm ra sức lấy lòng anh.
Cơ thể dán chặt có thể cảm nhận được ham muốn của đàn ông? Thấy vậy, Tiễn Bội Bội khẽ xê dịch cơ thể, muốn cho hai người thoải mái một chút, Niếp Thù lại theo đong đưa của cô mà hô hấp càng phát ra dồn dập, anh vặn vẹo uốn éo eo, vội vã muốn tìm kiếm nơi ra.
Cái thứ trong quần dần dần thức tỉnh, anh khó chịu nhíu hai hàng lông mày. Tiễn Bội Bội nhìn thấy anh khó chịu, không nhịn được đưa tay khẽ chạm vào bên dưới của anh. Trong nháy mắt anh lại trở lại cứng ngắc làm cô có chút đau lòng, cô rời khỏi cơ thể anh, cúi đầu nhìn anh một lát, rồi lại nằm xuống ở trên người anh, đầu chôn ở vai anh nhỏ giọng nỉ non: “Đừng sợ, không phải người kia, là em......” Vừa lặp lại những lời này, ngón tay của cô vừa dời xuống đến phía dưới nơi hai người dính sát nhau, nhẹ nhàng bao trùm lên phía dưới của anh. Còn lần này, cô không hề cảm thấy xấu hổ nữa, chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh.
Cơ thể Niếp Thù vẫn có chút căng thẳng, nhưng mà rốt cuộc không hề cứng ngắc nữa.
Tiễn Bội Bội lại ghé vào lỗ tai anh nói những lời như trước đó, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Cũng không lâu lắm Niếp Thù liền co quắp một trận, phun ra trên chiếc quần, trên tay Tiễn Bội Bội cảm thấy dinh dính.
Sau khi phun ra, rốt cuộc Niếp Thù ngủ thật say.
Tiễn Bội Bội nhìn vào vết ẩm trên quần anh: cởi hay không cởi, đây là một vấn đề!
Cởi đi, lần trước vì muốn nhìn chân của anh mà giận dỗi cô còn nhớ rõ rõ ràng; không cởi, sáng sớm ngày mai tỉnh lại, anh sẽ càng thêm xấu hổ.
Tiễn Bội Bội gãi đầu, phát điên mà nghĩ: bây giờ đàn ông thật sự khó phục vụ!
Cuối cùng Tiễn Bội Bội vẫn cởi quần của anh ra, một phần là mình tò mò, nhưng chủ yếu nhất vẫn bởi vì lo lắng anh sẽ cảm lạnh.
Khi quần dài được cởi ra, có lẽ là có chút lạnh, Niếp Thù nhíu mày một cái, cũng không tỉnh lại. Tiễn Bội Bội có chút chột dạ, những vẫn cởi quần ra hoàn toàn không ngăn cản được lòng hiếu kỳ của cô.
Chiếc quần lót trắng và phần chân bị cụt mà cô vẫn luôn tò mò cứ như vậy mà lộ rõ trước mặt Tiễn Bội Bội. Tiễn Bội Bội nhìn thẳng vào cục thịt mềm trước mắt, trong nháy mắt trong đầu thoáng qua rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Cô đưa tay ra, nhưng luôn không dám sờ vào......
Cuối cùng Tiễn Bội Bội vẫn không dám đụng vào phần chân bị cụt kia, trong nháy mắt kia, cô đột nhiên hiểu tại sao hôm đó Niếp Thù do dự và nói lời như thế, thậm chí cô cảm thấy may mắn là giờ phút này anh đang ngủ, nếu không anh lại phải đau buồn nữa!
Hiện tại Tiễn Bội Bội thừa nhận, trước là cô xúc động. Lúc nói cô vẫn cảm thấy nhìn chân chỉ là chuyện rất nhỏ, lúc đó Niếp Thù cự tuyệt cô chỉ cho là kiểu cách, lòng tự ái quá lớn quấy phá, mà giờ khắc này chân chính thấy được, cô lại không cách nào yên tĩnh như ban đầu. Cũng không phải chán ghét hoặc là những thứ cảm xúc tiêu cực khác, chỉ là...... Chỉ là có một chút không biết nên làm sao thôi. Tiễn Bội Bội không đành lòng dời tầm mắt đi.
Bộ phận bên dưới của Niếp Thù ẩm ước làm cho quần lót vốn không dày dần dần trong suốt, Tiễn Bội Bội liếc nhìn hình dáng “anh em” ẩn núp giữa hai chân anh, không khỏi đỏ mặt.
Cô đứng dậy đi tìm quần lót sạch sẽ cho anh, tủ treo quần áo của Niếp Thù cũng chỉnh tề như trong phòng anh, Tiễn Bội Bội ngửi được mùi hương thực vật tươi mát trong tủ quần áo, lại cộng thêm điểm cho người đàn ông trong lòng mình.
Ở trong nhận thức có hạn của Tiễn Bội Bội: đàn ông, mặc kệ bề ngoài đàn ông sang trọng như thế nào, cho dù phòng của anh sạch sẽ không chút vết bụi, mở ra những không gian ẩn núp kia, cũng sẽ thường tìm ra những đồ vật kỳ lạ. Ví như sắc? Tạp chí tình cảm, ví dụ như cất giấu AV, búp bê thổi khí...... Dĩ nhiên, người nào đó ở một trình độ nào đó càng thêm tăng lên một cấp bậc, Tiễn Bội Bội tự nhận trong đám đàn ông anh còn chưa tới loại cấp bậc này.
Vậy mà tủ treo quần áo của Niếp Thù làm cho cô sinh ra một nhận thức khác đối với đàn ông: tủ treo quần áo của Niếp Thù như một tác phẩm của anh, làm cho người ta có loại ảo giác thoáng như tác phẩm nghệ thuật.
Quần áo của anh cũng không nhiều, có thể nói là đơn điệu, tủ quần áo của anh cũng không xa hoa như đàn ông trong phim thần tượng. Chỉ chiếm một vị trí vách ngăn từ cửa đi vào, bình thường tủ quần áo sẽ có ngăn lớn nhỏ. Vậy mà, quần áo của anh sắp xếp cũng rất có chú trọng, áo, áo khoác, áo sơ mi, quần dài, quần lót, vớ, đều có vị trị để; màu sắc sắp xếp từ sáng đến đơn giản, quần lót vớ chất chồng lên nhau, chợt nhìn sẽ cho người ta cảm giác như đang ở cửa hàng chỉ chuyên bán đồ lót.
Trong đầu Tiễn Bội Bội nghĩ đến dáng vẻ lúc anh mặc vào, không nhịn được lộ ra dáng vẻ si mê.
Quần lót của Niếp Thù lấy màu sáng chiếm đa số, Tiễn Bội Bội suy nghĩ, hay là lấy quần lót màu trắng cho anh thay. Sau đó, liền đàng hoàng rửa tay lên giường. Về phần chuyện khác, cô có sắc tâm nhưng không có can đảm nổi sắc tâm, lại thêm buổi tối giày vò nữa, cũng thật sự mệt mỏi.
Đắp chăn cho Niếp Thù, cô chui vào bên cạnh anh chỉ chốc lát sau đã ngủ mất rồi.
Niếp Thù đã thức tỉnh khi chùm tia sáng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, đầu của anh vẫn còn đau, ngực cũng có chút khó chịu. Anh khẽ nhíu mày, định đứng dậy đi tìm ít đồ ăn, vừa ngẩng đầu lại phát hiện có một cái đầu đè ở trước ngực mình.
Vẻ mặt ngọt ngào của cô bạn gái nhỏ ngủ say, Niếp Thù lại chỉ cảm giác như sấm sét đánh!! Quần áo trên người mình không biết lúc nào đã bị cởi ra, mặc dù mang vào quần ngủ, nhưng hiển nhiên không phải quần ngủ anh mặc tối qua.
Càng đáng sợ hơn là, trước ngực anh có dấu vết tím bầm là xảy ra chuyện gì?
Niếp Thù sụp đổ bưng kín trán của mình, cố gắng nhớ lại tình hình tối hôm qua: anh chỉ nhớ tối hôm qua bởi vì hành động của Tiễn Bội Bội, anh liền nghĩ tới chuyện lúc còn bé, sau đó hình như cảm xúc có chút mất khống chế, đã làm chuyện mất mặt. Vậy sau đó thì sao? Anh ngủ thiếp đi, ác mộng, sau đó...... Mộng xuân?!!
Càng nghĩ, sắc mặt Niếp Thù càng tái nhợt. Những thứ kia như đoạn giấc mơ ngắn ngủi tự tạo ra, có chứa hình ảnh hạn chế người xem kia...... Niếp Thù run rẩy đưa hai tay bưng đôi mắt của mình.
Anh không biết tại sao tối hôm qua mình luống cuống như thế, chỉ vì động tác kia của Tiễn Bội Bội sao? Niếp Thù thừa nhận anh kháng cự người khác tiếp xúc, nhất là đồng giới, nhưng anh cho rằng Tiễn Bội Bội là ngoại lệ.
Khi cô đến gần, anh không cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại cảm giác ấm áp thoải mái chiếm đa số. Vậy mà tối hôm qua là xảy ra chuyện gì? Có lẽ là trước không khí quá tốt, anh hoàn toàn không nghĩ tới Tiễn Bội Bội sẽ có hành động như vậy, cho nên mới hoảng hốt dưới hành động của cô, dễ dàng tháo xuống phòng bị, bị những ác mộng kia cuốn lấy.
Đúng rồi, nhất định là như vậy. Niếp Thù an ủi mình như thế. Mỗi ngày anh cố gắng đề phòng, cắn chặt hàm răng cố gắng tự nói với mình không cần để ý quá khứ, nhưng vào những lúc thiếu thận trọng sẽ bị những chuyện kia cắt nuốt. Khi nghĩ như vậy Niếp Thù lại không cảm thấy vui vẻ, anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình lộ ra chuyện mất mặt ở trước mặt Tiễn Bội Bội.
Đột nhiên không biết mình phải đối mặt cô bé trước mắt như thế nao, khi hiện thực hòa trộn với cảnh trong mơ, khi tất cả ngụy trang tháo xuống mới phát hiện, anh không quên gì cả, cũng chưa từng quên.
Niếp Thù cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, cô ngủ rất say, gương mặt trắng hồng hào, da nhìn qua rất bóng loáng, lông mi dài theo hô hấp có chút rung rung, chóp mũi mấp máy, đôi môi hơi chu, có loại hấp dẫn chỉ có thiếu nữ mới có. Anh chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, vội vàng quay đầu đi.
Tối hôm qua Tiễn Bội Bội đẩy anh trở về phòng, xe lăn để có chút xa, Niếp Thù nâng cơ thể vẫn không nâng tới được, ngược lại mình mệt mỏi đến chảy ra một thân mồ hôi. Mồ hôi dinh dính làm anh cảm thấy khó chịu, rốt cuộc anh chán nản ngã về lại trên giường.
Nằm ở trên giường nhìn trần nhà ngẩn người, Niếp Thù càng nghĩ càng cảm thấy tiêu cực.
Đợi đến khi Tiễn Bội Bội tỉnh lại, anh đã hoàn toàn bị cảm xúc tiêu cực đánh sụp.