Bởi vì ở trên đường còn phải tốn thời gian một ngày, cho nên thật ra thì thời gian chân chính lên đường là mùng sáu.
Gần đây Tiễn Bội Bội biểu hiện tốt, từ nghỉ đông về nhà đến bây giờ tất cả hành động đều nghe chỉ huy, trong lúc vô tình mẹ Tiễn cũng buông lỏng cảnh giác, cũng không từng bước mà ép sát như mấy ngày mới bắt đầu trở lại.
Sáng sớm ngày hôm đó, Trương Đan Ny trở lại sau kỳ nghỉ đông ở nước ngoài đã xuất hiện ở cửa, nói là hai người hẹn cùng đi nhà bạn học. Tuy mẹ Tiễn vẫn cảnh giác như cũ, nhưng mấy năm không thấy bạn tốt, bà cũng không nói gì.
Gật đầu một cái, dặn dò cô đừng đùa quá điên khùng, rồi cho họ đi.
Tiễn Bội Bội ra cửa không lâu, nói với Trương Đan Ny: “Cám ơn, chờ khi tớ trở lại sẽ hội họp.” Xoay người đón taxi, chạy thẳng tới nhà Niếp Thù.
Trước đó đã để vài bộ giặt ở nhà Niếp Thù, ngày hôm qua cũng đã bảo Niếp Thù thu dọn xong, giờ phút này chỉ chờ cùng anh ra cửa là được. Khi Niếp Thù tới mở cửa hiển nhiên không ngờ rằng cô sẽ tới sớm như vậy, trên người anh còn mặc đồ ngủ. Cười nhạo cô gấp gáp một phen, anh mới trở về phòng thay quần áo.
Nửa giờ sau, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Tiểu Lâm mới lái chiếc xe RV màu bạc tới.
Sau khi mang đồ lên xa, ba người lập tức lái xe tới nơi cần tới.
Rõ ràng đã là mùng sáu, từ thành phố T tiến về phía đường cao tốc đi thành phố A đông đúc vì tại nạn, cách một đoạn thì có tai nạn giao thông nhỏ xảy ra, mỗi lần như thế sẽ kéo dài thêm nửa giờ cũng bình thường. Năm ngoái Tiễn Bội Bội đi theo xe cậu nhỏ về quê, đã sớm miễn dịch với tình hình xe như thế, trong trọn cả quá trình mình cũng thoải mái vui vẻ, yên lặng nghe nhạc, rất là tự nhiên. Niếp Thù thì ngược lại xưa nay tốt tính, hôm nay lại có vẻ cực kỳ nóng nảy, nhất là khi phía trước lại một hàng xe dài.
Tiễn Bội Bội ngẩng đầu nhìn người đàn ông nóng nảy trước mắt rất lâu, lật lại cúi đầu, tiếp tục nghe nhạc. Lúc này vẫn không muốn quấy rầy anh, nếu nói một người cần chậm rãi loại bỏ cảm giác sợ hãi khi trở lại quê hương bao năm xa cách.
Xe vừa đi vừa nghỉ, vốn kế hoạch mười tiếng là đi hết lộ trình, cuối cùng kéo dài mười bốn tiếng.
Khi xe tới thành phố A, Tiễn Bội Bội đã ngủ không hề hay biết gì. Niếp Thù cũng thật sự không chịu nổi, một đường lắc lư, hông của anh đã sớm đau đến không chịu nổi. Lại không muốn nghỉ ngơi trên đường, cũng chỉ có thể đành chịu đựng.
Giờ phút này thấy xuống đường cao tốc, anh vội vã phân phó Tiểu Lâm tìm khách sạn ở gần đây vào nghỉ ngơi, những chuyện khác ngày mai lại nói.
Ở trên xe ngủ rất đủ, sáng ngày hôm sau, Tiễn Bội Bội dậy rất sớm.
Thấy khăn trải giường màu trắng, lại thấy hoàn cảnh xa lạ, cô nhất thời có chút không phản ứng kịp. Cho đến khi quay đầu lại, thấy dung nhan quen thuộc ngủ bên cạnh Tiễn Bội Bội mới nhớ tới hôm qua đi chung đường.
Sắc mặt Niếp Thù có chút tái nhợt, lưng đau hành hạ anh cả đêm, nằm thế nào đều cảm giác không đúng, lại lo lắng sẽ ầm ĩ đến Tiễn Bội Bội ngủ, cho nên cả buổi tối đều ở trạng thái chịu đựng. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên trở lại cố hương, tất cả yêu hận trong lòng cũng bị nâng lên, lôi kéo xé nát thần kinh yếu ớt của anh. Đến hơn bốn giờ sáng, anh mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi Niếp Thù tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng, vẫn bị room service (dịch vụ phòng) đánh thức. Lúc đó Tiễn Bội Bội đã dậy rồi, đang xếp bằng ngồi ở trên ghế xem sách điện tử.
Nghe chuông cửa vang, cô nhanh chóng đứng dậy mở cửa, khi quay đầu lại nhìn về phía giường vừa chống lại ánh mắt tỉnh táo của Niếp Thù: “Đánh thức anh?”
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Niếp Thù chống cơ thể ngồi dậy, hỏi.
“Mười giờ bốn lăm phút ~ em thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, muốn nói có phải tối ngày hôm qua ngủ không ngon hay không, cho nên muốn để cho anh ngủ thêm một lát......” Tiễn Bội Bội nói.
Nghe được đã hơn mười giờ, Niếp Thù khẽ nhíu mày một cái, nhanh chóng cầm điện thoại di động trên tủ ở đầu giường lên, gọi điện thoại cho Tiểu Lâm: “Chuẩn bị một chút, lập tức lên đường.”
Tiễn Bội Bội không hiểu tại sao anh muốn gấp gáp như vậy, bọn họ có thời gian cả một ngày không phải sao? Bái tế gì đó, hẳn không có thời gian quy định! Cô nghĩ.
Ăn lung tung ít đồ, ba người lại lên đường.
Cho đến khi ở trên đường núi vừa gần bốn giờ, khi tới thôn ở sâu trong núi thì Tiễn Bội Bội mới hiểu, lúc ấy tại sao Niếp Thù phải vội vã lên đường, con đường như vậy, nếu lên đường chậm, còn không biết buổi tối có thể đi lệch đường hay không.
Lúc đó tay chân của cô đã nhũn ra, trong dạ dày sớm không biết sôi trào bao nhiêu lần, khi xe dừng lại ở đỉnh núi, Tiễn Bội Bội nhanh chóng đẩy cửa xe ra, đứng ở ven đường ói liên tục.
Niếp Thù thảm hại hơn, vốn anh không thể ngồi lâu, hơn nữa lắc lư như vậy. Cộng thêm tối ngày hôm qua lại không ngủ ngon, khi đậu xe, cả khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch.
Xuống xe còn phải dọc theo đường nhỏ đi mấy phút mới có thể đến phần mộ của mẹ nuôi Niếp Thù, đường rất hẹp, hai bên khắp nơi đều là thực vật mở rộng ra mặt đường, gần như muốn chôn vui luôn con đường nhỏ này. Xe lăn không tiện đi qua, cuối cùng Niếp Thù do Tiểu Lâm cõng đến trước mộ.
Hiển nhiên anh xấu hổ khi dùng tư thế như vậy xuất hiện ở trước mặt mẹ mình, vốn sắc mặt tái nhợt trong lúc vô tình càng thêm trong suốt mấy phần, trong ánh mắt có buồn bã Tiễn Bội Bội không thể giải thích vì sao.
Tiễn Bội Bội vô lực nhìn anh yếu ớt, trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể hung hăng nắm chặt cánh tay của anh.
Niếp Thù không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng xoay lại cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Phần mộ đã xây nhiều năm, xi măng bên mộ đã có chút tróc ra, chỉ là bia mộ vẫn còn hoàn chỉnh. Trên mộ bia viết vài cái chữ to “Mẹ Niếp Dư Tiên Chi Mộ”, vốn là bộ phận màu đỏ đã rơi ra, chỉ để lại vết lõm nhàn nhạt. Phía trên là hình của một người phụ nữ, ảnh trắng đen cũ kỹ, không thấy rõ bộ dạng, lại không biết vì sao, Tiễn Bội Bội nhớ cặp mắt kia.
Đó là một cặp mắt như thế nào nhỉ? Dường như ghi ấn tất cả tang thương ở bên trong, đột nhiên cô có chút chua xót.
Tiểu Lâm trải tấm vải trên mặt đất, đặt Niếp Thù ở phía trên, lại mang vàng bạc hoa tươi tới trước mộ, nói cho Niếp Thù có chuyện thì gọi bọn anh, mới cùng với Tiễn Bội Bội lui về bên cạnh xe.
Niếp Thù ngồi xuống dựa vào bia mộ, ngón tay vuốt ve phía trên kia chỗ vết lõm, nhẹ giọng nỉ non, nói những chuyện trong những năm gần đây, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Mặc kệ ở trước mặt người ngoài anh kiên cường lạnh nhạt như thế nào, ở trước mặt mẹ, anh vẫn chỉ là đứa trẻ của mười mấy năm trước, cần bảo vệ. Chỉ có ở bên cạnh mẹ, mới có thể chân chính tỉnh táo lại.
Đợi đến khi cảm xúc thoáng bình phục lại, anh bắt đầu nói chuyện Tiễn Bội Bội cho mẹ, nói cô gái này mang tới thay đổi cho cuộc sống cũng như trong trái tim anh...... Trong lúc đó bất tri bất giác khóe miệng giương nhẹ.
Đỉnh núi rất yên tĩnh, chỉ có gió lay động tiếng xào xạc cỏ cây cùng với tiếng côn trùng không biết từ chỗ nào truyền tới. Thỉnh thoảng sẽ có một hai bóng người đi ngang qua đường núi, cũng sẽ nhao nhao quay đầu lại nhìn chiếc xe dừng ở trên đường.
Nơi này bình thường chỉ đi đi lại lại vài gương mặt, nhìn thấy người xa lạ khó tránh khỏi sẽ tò mò. Mặt trời sắp xuống núi, nhưng Niếp Thù còn chưa định đứng dậy. Tiễn Bội Bội đang rối rắm không biết có nên đi gọi anh hay không, tránh cho anh ngồi trên đất ngồi quá lâu sẽ cảm lạnh, thì một người đàn ông chừng năm mươi tuổi còng lưng đi qua trước xe, trên tay ông ấy mang theo một cái túi nhựa màu đen, miệng túi không buộc chặt lộ ra chuôi mấy nén nhang đèn cầy, có lẽ cũng là đến dâng hương cho người thân. Khi đi ngang qua cửa xe, ông ấy quay đầu lại nhìn trong xe một cái, rồi đi về con đường nhỏ mà Niếp Thù đã đi
Tiễn Bội Bội vô ý thức di chuyển tầm mắt theo bóng lưng người đàn ông kia, mới đầu cô không hề ý thức được gì, cho đến khi người đàn ông kia cách Niếp Thù càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt anh thì cô mới nghĩ đến khả năng nào đó.
Nhịp tim trong nháy mắt thoát khỏi dây cương, cô nhảy khỏi chỗ ngồi. Cùng lúc đó, Niếp Thù trong bia mộ đã kêu lên: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, dẫn tôi trở về!!”
Tiễn Bội Bội vội vàng đẩy cửa xe ra chạy tới, giờ phút này Niếp Thù dựa lưng vào bia mộ, toàn thân đều đang run rẩy, thái độ của anh vặn vẹo, đôi tay lại nắm thật chặt thành quả đấm.
Người đàn ông trung niên kích động muốn đến gần, trong miệng thì thào nói thật xin lỗi: “Tiểu Thù, ba biết sai, con tha thứ cho ba, ba xin lỗi con......”
Tiễn Bội Bội vội vàng nắm tay Niếp Thù, vỗ nhẹ lên lưng anh cố gắng để anh thả lỏng, hiệu quả lại không rõ rệt. Anh vẫn run rẩy, không biết là từ sợ hãi hay tức giận.
Bởi vì khóa cửa xe mà chậm nửa nhịp, giờ phút này Tiểu Lâm cũng đã chạy tới, người đàn ông kia vẫn cố gắng đến gần, Niếp Thù gào thét: “Dẫn tôi trở về, lập tức, lập tức!!” Giờ phút này anh như bạo chúa mất đi chỗ dựa duy trì tôn nghiêm cuối cùng. Tiễn Bội Bội đứng ở một bên cũng không giúp được gì, lại chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, cô chưa từng đau lòng cho anh như ở thời điểm hiện tại.
Rất nhanh Niếp Thù đã được Tiểu Lâm cõng lên, đi về phía xa. Mà người đàn ông trung niên kia, dường như giờ phút này mới thấy ống quần rỗng của anh, cả kinh nói: “Tiểu Thù, chân của con!!”
Niếp Thù không quay đầu lại, chỉ càng thêm nắm chặt tay Tiễn Bội Bội, người đàn ông trung niên vẫn theo sát không dừng.
Cho đến khi trở lên xe, người đàn ông trung niên vẫn vỗ vào cửa xe, trong miệng giải thích cái gì đó.
Niếp Thù nhắm mắt tựa vào sau xe, xe đậu ở trên đường núi, Tiểu Lâm đang khởi động, lúc này anh cũng không thúc giục. Có lẽ là trở lại trong xe làm anh tìm được cảm giác an toàn, anh tựa vào tựa lưng trên xe, thật lâu sau, mới hạ cửa xe xuống một khoảng nhỏ, nhìn người đàn ông trung niên vì sự đáp lại của anh mà lộ ra vui vẻ, nói: “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, không phải bởi vì chuyện ông đã làm với tôi, mà bởi vì chuyện ông đã làm với mẹ.”
Anh nói xong, không để ý tới vẻ mặt bi thương của người đàn ông ngoài xe, nhắm hai mắt lại, nói với Tiểu Lâm: “Trở về thành phố T!” Năm chữ này, giống như đã tiêu hao hết sức lực cả đời anh, anh không thể tiếp tục chống đỡ, đầu chậm rãi tựa vào đầu vai Tiễn Bội Bội.
Không khí trong xe rất đè nén, dọc theo đường đi ai cũng không mở miệng. Niếp Thù cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Trời tối rất nhanh, trên đường núi không có ánh đèn, thời tiết này, ánh trắng cũng keo kiệt ló dạng. Tình trạng như vậy là dễ dàng xảy ra tai nạn xe cộ nhất, Tiểu Lâm đề nghị nghỉ ở trong xe một đêm, ngày mai rồi lên đường. Niếp Thù làm thế nào cũng không chịu nghe theo, anh vội vàng muốn rời khỏi nơi này, thậm chí không để ý tới vấn đề an toàn.
Xe chậm rãi chạy trên đường núi gập ghềnh, thần kinh Tiểu Lâm căng thẳng.
Đến gần mười giờ bọn họ mới về đến trung tâm thành phố, Niếp Thù đã bắt đầu phát sốt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra liên tục. Tiễn Bội Bội gấp đến độ không được, muốn đưa anh đi bệnh viện, thế nhưng anh lại đột nhiên bướng bỉnh, chết cũng không chịu. Ngay cả đề nghị tìm một khách sạn ở ở trung tâm thành phố nghỉ ngơi một đêm cũng không tiếp nhận, cố ý phải lập tức rời khỏi thành phố A.
Bị buộc bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể cho anh uống thuốc mang theo bên người, tiếp tục gấp rút mà lên đường.
Cho dù uống thuốc, triệu chứng của Niếp Thù cũng không thấy chuyển biến tốt, đến nửa đêm, xe rời khỏi thành phố A tiến vào gần tới thành phố E thì khuôn mặt của Niếp Thù đã đỏ bừng cả, hơn nữa kèm thêm xuất hiện bệnh trạng co giật.
Kéo dài nữa e rằng sẽ có nguy hiểm, hai người làm chủ, đưa anh đến bệnh viên nhân dân thành phố E.
Vậy mà thể chất dị ứng với thuốc tây vào lúc này lại một lần nữa trở thành khảo nghiệm đối với anh.