Tuy Tô
Nhất Minh trong lòng khoái trí nhưng vẫn giả bộ hấp tấp chạy xuống bếp xem sự
tình, “Sao thế bác sĩ Trình? Có chuyện gì vậy?”
Một vật
gì đó bốc khói nghi ngút đập vào mặt anh, bác sĩ Trình trả thù chăng? Trong đầu
Tô Nhất Minh hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng nhưng lời nói sau đó của bác sĩ
Trình đã dập tắt những nghi vấn đó.
“Mắt
của anh phải chườm nóng, nhiệt độ này là vừa rồi. Anh chườm một lúc đi, tôi sẽ
nấu một bát mì trứng với rau xanh cho anh ăn”
Tô Nhất
Minh đưa tay giữ chiếc khăn ướt đang đắp trên mặt mình, từng đợt khí nóng vuốt
ve vết thương trên mắt anh. Tô Nhất Minh trong lòng cảm thấy ân hận về thái độ
của mình khi nãy, “Ừm…cám ơn cô, phiền cô quá”.
“Anh là
bệnh nhân, chăm sóc anh là chuyện nên làm mà.” Giọng nói của Trình Vũ Phi không
hề có chút dịu dàng mà là khẩu khí lạnh lùng thường thấy của các bác sĩ khi
khám cho bệnh nhân.
“Hạnh phúc
thay được làm bệnh nhận của cô…”
“Hạnh
phúc? Bệnh nhân của tôi đa số chỉ còn một nửa sinh mệnh, trên người đầy những
ống truyền để duy trì sự sống.”
“…” Tô
Nhất Minh cứng họng, bác sĩ Trình chắc chắn là đang nói đùa, nhưng anh dùng một
con mắt nhìn thấy sắc mặt của cô chẳng có chút gì là đùa giỡn, chẳng lẽ đây là
cảnh giới cao nhất của sự hài hước…Đùa mà như không đùa?
Chiếc
khăn trên tay đã nguội, Tô Nhất Minh đưa chiếc khăn vào vòi nước nóng, bác sĩ
Trình liền giật lấy, “Để tôi làm cho, độc nhãn long phán đoán khoảng cách không
chuẩn, không chừng bị bỏng nước sôi đấy. Đến lúc đó”… người chẳng ra người ngợm
chẳng ra ngợm nữa thì không còn gì thảm hơn. Tất nhiên vế sau vì muốn giữ thể
diện cho giám đốc Tô cô đành nuốt vào bụng.
“…” Tô
Nhất Minh lại một lần nữa á khẩu không nói được lời nào, thầm ân hận, sau đó
thò cánh tay dài vòng qua người Trình Vũ Phi chỉnh nhiệt độ máy nước nóng thấp
xuống.
Cái
khoảnh khắc đó gã lưu manh cáo già bỗng hồn vía lên mây. Trình Vũ Phi đã cởi bỏ
áo măng tô nặng nề bên ngoài từ lâu, chỉ mặc chiếc áo len mỏng nấu mì, đường
cong tuyệt đẹp, thân thể thon thả, cao ráo của cô làm tim Tô Nhất Minh đập
thình thịch. Trong làn khói bốc ra từ vòi nước, mặt cô nhìn ngang thật bình yên
hiền hoà, mái tóc dài suôn mượt, nhưng thu hút nhất chính là ánh mắt của cô,
rất chuyên tâm chăm chú. Tô Nhất Minh cảm thấy phụ nữ khi tập trung cao độ vào
công việc thường toát ra một vẻ đẹp rất đặc biệt. Lần đầu tiên ở phòng cấp cứu,
anh cũng nhìn thấy sự bình tĩnh, ung dung như chỗ không người đó, và nó thu hút
anh.
Cánh
tay Tô Nhất Minh vòng qua thân hình tuyệt đẹo của bác sĩ Trình, với tới máy
nước nóng. Những chuyện trong quá khứ bỗng chốc ùa về. Ngày đó khi mới lập
nghiệp anh sống trong một căn nhà nhỏ, phòng bếp chỉ có vài mét vuông, một
người đứng còn chật chội. Lúc đó anh có một người bạn gái ở ghép cùng nhà,
thường nấu ăn chung. Hai người đứng ở góc bếp chật chội, chỉ cần một cử động
nhẹ là đụng chạm da thịt, lúc đó tuổi trẻ bốc đồng, mỗi lần như vậy đều không
kiềm chế được. Thường thường cơm mới nấu được một nửa, hai người đã quấn lấy
nhau, đến lúc mây mưa qua đi, cơm cũng cháy thành than. Đó là giai đoạn vô cùng
khó khăn với anh. Có những lúc tất cả tài sản của Tô Nhất Minh cộng lại cũng
không được 20 tệ, nhưng đó là khoảng thời gian ngọt ngào, là lần anh yêu cuồng
nhiệt nhất.
Tô Nhất
Minh vòng tay qua người Trình Vũ Phi chỉnh nhiệt độ, âm thầm nhớ lại căn bếp
chật hẹp năm nào. Bây giờ gian bếp này thật quá rộng, rộng đến nỗi chẳng còn
hứng thú gì nữa đến nỗi anh không có cơ
hội làm một tên lưu manh.
“Ấy…
giám đốc Tô, muối để đâu vậy?”
Tô Nhất
Minh đổi góc độ với tay lấy ra lọ muối. Tiếp theo đến tương ớt, nước tương, dầu
mè, …Tô Nhất Minh với tay không biết bao nhiêu lần, đổi không biết bao nhiêu
góc độ, nhưng đều không đụng đến một sợi tóc nào của Trình Vũ Phi. Tất nhiên
anh chả cần đụng tới tóc cô, anh nuốn đụng dến vị trí khác cơ, nhưng bếp nhà
mình thật sự quá rộng.
Nhưng
trong những lần với tay mà chả làm ăn được gì ấy, Tô Nhất Minh rút ra kết luận
Trình Vũ Phi thật sự là thiên tài của thiên tài, chỉ cần một bữa cơm có thể
kích động trời đất. Gian bếp của anh bị bày la liệt đủ thứ chai lọ gia vị,
không khác gì một cái ổ heo, mặc dù thành phẩm cuối cùng chỉ là một bát mì
trứng với rau xanh bốc khói nghi ngút.
“Tôi
giúp anh đem bát mì ra bàn ăn nhé!” Trình Vũ Phi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Ấy…
không cần đâu, ăn ở đây được rồi. Tôi bỗng cảm thấy bếp nhà mình có hơi người
thật ấp áp biết bao”. Tô Nhất Minh lẩm bẩm, thật giống gia đình…Anh chợt nhớ
tới cha mẹ. Đã nhiều năm rồi anh chưa về nhà…
Tô Nhất
Minh có hai yêu cầu đối với phụ nữ: trên giường như một con điếm, ra đường như
một quý bà. Trước đây anh luôn chiếu theo hai yêu cầu này để tìm bạn gái. Từ
khi dọn đến sống ở đây, anh đã thay đổi mấy lần bạn gái nhưng không ai nấu cho
anh được một bữa cơm. Bởi vì không cần thiết. Người
giúp việc cho anh là một đầu bếp cự phách, chị ta nấu ăn thì không chê vào đâu
được, đồng thời anh cũng là một người tình khéo chiều bạn gái, thường dẫn họ
đến những nhà hàng sang trọng, từ những món ăn dân dã đến caolương mỹ vị, không
món nào là không có. Nhưng từ bây giờ trở đi, anh quyết định sẽ thêm một điều
khoản nữa là: ở nhà thì là nội trợ giỏi. Anh chợt thấy yêu cầu này rất quan
trọng, chỉ có như thế thì nhà anh mới có không khí của một gia đình.
Y thuật
của bác sĩ Trình tuy làm cho Tô Nhất Minh đau khổ đến không nói nên lời nhưng
tài nấu ăn của cô thật không tệ chút nào, nấu được tô mỳ thơm ngon thế này thật
không uổng công cô vật lộn trong bếp lâu như vậy.
Tô Nhất
Minh ở trong bếp ăn mà mồ hôi nhễ nhại,
Trình Vũ Phi đã về từ lúc nào, đến lời cáo từ cũng chẳng có, Tô Nhất Minh không
khỏi cảm thấy lạc lõng.
Chuông
cửa lại vang lên, Tô Nhất Minh nhìn qua màn hình chỉ thấy mấy túi nilon thật
to, bên trong đầy ắp thức ăn. Bác sĩ Trình! Tuy nhìn không rõ khuôn mặt đằng
sau túi nhưng anh linh cảm đó chính là bóng dáng thon thả cao ráo của cô. Anh
vội mở cửa, trong lòng vô cùng cảm kích, bác sĩ Trình có ý gì đây? Chẳng lẽ
mình không nhìn thấy mấy túi đồ ăn thì không mở của cho cô ta sao?
Lần này
Trình Vũ Phi không vào nhà, chỉ đứng ngoài cửa dặn dò Tô Nhất Minh “Giám đốc
Tô, cách khu nhà anh không xa có một cái chợ rất lớn,
đồ ở đó rẻ hơn đồ ở cái tiệm nhỏ xíu cắt cổ đó nhiều. Tôi mua một ít thức ăn,
đủ ăn trong hai ngày. Tôi về đây, giám đốc Tô, nếu
bệnh của anh có gì thay đổi, có hiện tượng chóng mặt đau đầu hay gì đó thì anh
nhớ gọi cho tôi nhé.”
Tô Nhất
Minh nhìn túi thức ăn, nhớ lại mùi vị thơm ngon của bát mỳ trứng, trong lòng có
chút tiếc nuối, bất chợt trong đầu loé lên điều gì đó liền vồn vã hỏi ngay:
“Thế hai ngày sau đó thì sao?”
Trình
Vũ Phi giống như làm ảo thuật lôi trong túi nilon cái hũ gì đó, lấy tay quẹt
hai cái rồi bôi lên mắt sưng của Tô Nhất Minh “Hai ngày sau mắt anh không còn
sưng nữa, có thể đi ra ngoài được rồi.”
“Thật
không? Thuốc bôi này hiệu ngiệm vậy sao?” Tô Nhất Minh có chút hoài nghi giật
lấy hũ thuốc xem tới xem lui, không ngờ lại là kem cạo râu bình thường của nam
giới. Xì! Bị lừa rồi. Thì ra cô bé quàng khăn đỏ lại là một tay lừa đảo! Anh ấm
ức nhìn bác sĩ nhân dân.
“Tôi
bảo đảm đấy! Ai gọi tôi là bác sĩ nhỉ? Anh có biết thần thủ hồi xuân có nghĩa
là gì không? Chính là nói, tay bác sĩ chỉ cần xoa xoa chỗ đau bệnh sẽ khỏi. Tôi
đã tự tay bôi thuốc cho anh rồi đấy, chắc chắn sẽ hết sưng nhanh thôi”.
“…” Tô
Nhất Minh cảm thấy Trình Vũ Phi đang nói đùa nhưng quan sát kỹ anh thấy sắc mặt
cô vẫn nghiêm túc, chuyên tâm như một bác sĩ, một cái nhếch mép cười cũng không
có. Quả nhiên là sự hài hước lạnh lùng như trong truyền thuyết.
Tô Nhất
Minh suy nghĩ nhanh nhẹn, kinh nghiệm phong phú, nhưng lần nào cũng nói không
lại bác sĩ Trình. Chỉ được vài câu đã ấp a ấp úng, cuối cùng cũng không lừa
được cô nấu thêm cho vài bữa cơm nữa.
Hai
ngày sau mắt Tô Nhất Minh quả nhiên đã hết sưng, chỉ còn lại một chút thâm.
Hình tượng bác sĩ Trình trong lòng anh lại đẹp đẽ lung linh như trước, bộ dạng
gấu trúc mới của Tô Nhất Minh dù sao cũng chẳng hơn gì bộ dạng của gấu mèo mấy
ngày trước, nhưng nếu đeo kính râm vào thì chẳng ai phát hiện ra.
Tô Nhất
Minh đeo kính râm ra ngoài ăn cơm, nhưng lòng lại chẳng thoải mái chút nào. Anh
vừa bước vào cửa hàng, em phục vụ mặt mày vô cùng căng thẳng, cung kính đón
tiếp, không dám thở mạnh, ngay cả khi anh kể vô số chuyện cười cũng không có ai
hưỏng ứng. Thậm chí có một lần Tô Nhất Minh không cẩn thận đánh rơi muôi múc
canh, khiến cho cô phục vụ trẻ thất sắc, run lên cầm cập, sắp khóc đến nơi. Về
đến nhà anh nhìn mình đeo kính râm trong gương, chỉ có hai chữ: đẹp – oai,
chẳng có chút gì giống phưòng xã hội đen bặm trợn, có đánh chết anh cũng chẳng
hiểu hộ thấy anh giống như thấy quỷ vậy. Mùa đông lạnh lẽo, tiết trời u ám đeo
kính râm đúng là hơi kỳ kỳ nhưng không đến nỗi khủng bố mà. Anh trước giờ luôn
cho mình là người rất thân thiện, hoà đồng đối với nhân viên dưới quyền anh
cũng chưa bao giờ tỏ thái độ hách dịch, trải nghiệm lần này là một đòn đánh
nghiêm trọng vào hứng thú đi ăn nhà hàng của Tô Nhất Minh.
Cũng
may anh còn có thể lái xe. Mấy ngày liền nếu không chạy ba quãng đồng đến nhà
Lục Dã Bình ăn nhờ bữa cơm thì Tô Nhất Minh cũng mua mỳ về gặm cho qua ngày.
Hôm đó
anh lái xe đi hóng gió, đến một đoạn đường hình như quen thuộc, bụng anh bỗng
sôi lên ùng ục. Anh liếc thấy bên đường có một siêu thị nhỏ bèn dừng lại. Tô
Nhất Minh biết thành phố này xe cộ lúc nào cũng ồn ào, tấp nập, người đông nườm
nượp, nhưng anh không ngờ ở một cái siêu thị nhỏ như vậy mà ngay tại quầy thu
ngân người ta lại xếp hàng rồng rắn như thế. Kiên nhẫn đợi đến lượt mình tính
tiền, Tô Nhất Minh vô cùng cảm thấy bối rối khi phát hiện bóp tiền của mình bị quên
trên xe.
Nhân
viên thu ngân nhìn Tô Nhất Minh cầm hai chiếc bánh mỳ móc hết túi trên đến túi
dưới mà vẫn không thấy tiền đâu, mất hết kiên nhẫn “Nhanh lên chứ! Đằng sau anh
còn nhiều người đang đợi đấy! Anh làm sao vậy?”
Những
người xếp hàng đằng sau bắt đầu la ó, mặt Tô Nhất Minh trở nên vô cùng khó coi,
anh đang định vứt trả bánh mỳ rồi bỏ đi thì một người từ trong hàng chạy ào tới
“Ở đây, ở đây! Tiền ở đây…đã nói là lựa đồ xong cùng em ra cùng tính tiền mà…”
“…” Tô
Nhất Minh ngạc nhiên nhìn sắc mặt tỉnh rụi của Trình Vũ Phi, hồi lâu vẫn chưa
định thần lại. Trình Vũ Phi tỉnh như không thò tay lấy đồ trong giỏ cùng tính
tiền chung với hai chiếc bánh mỳ của Tô Nhất Minh.
Người
đàn ông đứng sau Tô Nhất Minh lúc đó mới hiểu ra, cười hê hê, “Ồ, thì ra là
tiền do vợ giữ…Đến mấy đồng tiền lẻ mua hai chiếc bánh mỳ cũng không có…trên
đời này còn có người thảm hơn mình nữa..”
“…” Tô
Nhất Minh rủa thầm, trợn mắt nhìn người đàn ông đó, tiếc là qua chiếc kính râm,
ánh mắt sắc như dao đó chẳng có chút sát thương nào. Anh tức tối quay lại nhìn
thì thấy gương mặt của người đã gây ra hiểu lầm ra tai nạn này, nhưng cô vẫn
ung dung xách túi đồ to bước ra ngoài. Tô Nhất Minh tức đến nỗi suýt ngất đi,
đành cun cút theo sau.
Ánh mặt
trời chiều tà yếu ớt soi chiếu hai người, chẳng có chút ấm áp nào cả, chỉ hắt
lên mặt một mảnh vàng nhàn nhạt.
“Thật
khéo quá, lại gặp cô ở đây” Tô Nhất Minh gợi chuyện.
“Nhà
tôi ở gần đây mà”.
Tô Nhất
Minh ồ một tiếng, nhớ ra mình lần trước đưa bác sĩ Trình về nhà, có đi ngang qua
khu vực này, thảo nào thấy quen quen.
“Xin
lỗi, lúc nãy người xếp hàng quá đông, tôi muốn tính tiền nhanh một chút nên mới
lợi dụng anh” Trình Vũ Phi mặt vẫn tỉnh khô.
“Hoan
nghênh cô lợi dụng tôi” Tô Nhất Minh đeo kính râm nhìn một cách đầy tà ý.
“Giám
đốc Tô phục trang thật ngộ quá đi!”
“Sao?”
“Giống
y chang đại ca xã hội đen trên ti vi…”
“…” Tô
Nhất Minh lập tức nhớ lại gương mặt sợ hãi của cô nhân viên phục vụ nhà hàng
hôm nọ, chẳng trách bọn họ bị doạ khiếp đảm một phen.
“Tất
nhiên Trung Quốc không có xã hội đen, cho nên anh chắc chắn không phải là đại
ca xã hội đen”
“Thì
vốn dĩ là không phải mà.”
“Trung
Quốc chỉ có băng đảng lưu manh có tính chất xã hội đen, nên anh nhiều nhất chỉ
có thể là lưu manh đầu sỏ thôi”.
“…” Nụ
cười trên môi Tô Nhất Minh bỗng tắt ngóm, lưu manh lão làng như anh mà bị một
cô gái đem ra làm trò cười! Lần thứ ba anh quan sát kỹ nét mặt của vị bác sĩ
nhân dân, vẫn gương mặt nghiêm trang đó, giống như đang thảo luận với mình một
vấn đề học thuật gì đó. Lần này anh tin thật rồi, anh đã gặp phải cao thủ. Cao
thủ mặt lạnh nói đùa.