Đến
chiều tối Vu Tuy Văn gọi điện đến, lão Châu quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi.
Thật ra trước giờ vẫn có người tố cáo lão ta tống tiền, nhận hối lộ, nhưng do
lão ta có chỗ dựa rất vững chắc trong chốn quan trường nên chẳng ai dám đụng
vào. Gần đây không biết lão ta đã đắc tội với ai, cấp trên ra thông báo điều
tra lại, nghe nói đã nắm được chứng cứ.
Những
chuyện này lẽ ra là bí mật nhưng gia đình Vu Tuy văn có gốc gác ở thành phố B,
hôm nay nhận được tin này, anh ta lập tức nghĩ ngay đến Tô Nhất Minh. Anh ta
cảm thấy Tô Nhất Minh gan to, lại thêm luật ngầm chốn thương trường, chắc rằng
anh cũng không tránh khỏi liên đới nên liền thông báo cho anh. Ai ngờ gọi điện
vừa nói được một câu thì có người bước vào, đành nói qua quýt rồi cúp máy.
“Sau đó
thì không tiện nghe điện thoại của cậu. Nhất Minh, cậu nên cẩn thận một chút,
tránh phiền phức sau này.” Vu Tuy Văn không hỏi Tô Nhất Minh rốt cuộc là có
quan hệ như thế nào với lão Châu, chỉ nhắc nhở như vậy rồi cúp máy.
Tô Nhất
Minh huy động mạng lưới tình báo của mình, mấy ngày sau nhận được tin tức xác
thực, cơ quan điều tra đã ra tay, chính vào buổi chiều hôm mà anh hẹn với lão
Châu. Nghe được tin này Tô Nhất Minh một lần nữa toát mồ hôi, chiều hôm đó, anh
mang một món quà định tặng lão Châu. Có thể hôm đó nếu điện thoại của Vu Tuy
Văn không gọi kịp thời, nếu không phải anh đi mua sắm với Trình Vũ Phi quên
mang theo điện thoại thì anh rất có thể đã bị cơ quan điều tra sờ gáy cùng với
lão Châu rồi, rất có thể anh cũng sẽ bị liên đới, không chừng mất cả chì lẫn
chài.
Trình
Vũ Phi lo lắng nhìn Tô Nhất Minh tâm thần bấn loạn, đến ngồi bên cạnh anh, gọi
anh một tiếng.
Tô Nhất
Minh định thần lại, cầm hai món đồ lên tặng cô, cả hai đều là đá quý. Một món
là phỉ thúy xanh, một món là miếng ngọc trắng hơi ngả vàng.
“Cái gì
vậy?” Trình Vũ Phi hồ nghi xem tới xem lui hai món đồ.
“Đá quý
thượng hạng đấy. Một miếng là phỉ thúy Miến Điện, một miếng là ngọc Hòa Điền.”
Tô Nhất Minh nói, đều có giá hơn hai trăm ngàn tệ. Ngọc Hòa Điền là do anh chọn
để mua tặng lão Châu. Lúc đó anh nghĩ, lão Châu đã mở miệng như thế, cho dù là
thật hay giả, anh cũng phải làm như thật tặng món đồ này cho lão Châu. Miếng
ngọc phỉ thúy rất giống với miếng ngọc rởm mà lão Châu lừa anh mua lần trước.
Anh chọn mua sau khi nhận được điện thoại của Vu Tuy Văn, để chứng minh lão
Châu rất có mắt nhìn, đã bỏ ra hai trăm ngàn mua một miếng phỉ thúy thật sự
đáng giá hai trăm ngàn, tuyệt đối không phải là tống tiền hay hối lộ.
“Anh
sưu tầm đá quý à?”
“Anh
không thích đá, chỉ thích gỗ thôi. Anh đã từng nói với em, anh sưu tầm đồ gỗ
giáng hương mà, đặt ở căn biệt thự ở ngoại ô. Lúc nào anh sẽ dẫn em đến xem.”
Tô Nhất Minh đưa tay vuốt tóc cô.
“Vậy
mấy miếng đồ này là thế nào?” Trình Vũ Phi biết tiền lương mấy năm của mình
cũng không mua nổi món đồ nhỏ xíu thế này, hiếu kì cầm miếng phỉ thúy lên soi
dưới ánh đèn. Độ trong suốt rất lớn, giống hệt như thủy tinh, chẳng lẽ lại là
thủy tinh?
“Ấy…
miếng ngọc này có thể trừ tà. Năm nay chẳng phải là năm tuổi của em hay sao?
Năm tuổi thường không thuận lợi. Tặng em để trừ tà.”
Trình
Vũ Phi suýt nữa cắm đầu xuống đất. Tuy cô không giống những người con gái khác,
nũng nịu, khăng khăng không thừa nhận tuổi tác của mình, nhưng dù gì cô cũng
biết yêu cái đẹp, nên lên tiếng phản bác, “Không đúng. Năm tuổi phải tính từ ba
mươi sáu trở lên. Còn sớm mà!”
Tô Nhất
Minh hồn để đầu đâu ừ một tiếng lấy lệ, “Món đồ này tặng càng sớm càng tốt,
tránh tà sớm một chút cũng tốt mà. Ấy… Vũ Phi này, em có hộ chiếu không?”
Trình
Vũ Phi lắc đầu, “Để làm gì?”
“Vậy đi
làm đi. Anh thường xuyên ra nước ngoài, lúc nào đó sẽ dẫn em theo. Có hộ chiếu
rất tiện lợi.”
Trình
Vũ Phi im lặng, trong lòng có chút lo lắng mơ hồ.
Sau khi
lão Châu lên đoạn đầu đài, Tô Nhất Minh đã cắt đứt mối quan hệ làm ăn với công
ty lão ta, ngay cả hợp đồng cung ứng lâu dài ký với lão Vương ngày trước cũng
bị hủy. Bởi thế anh nghĩ khả năng anh bị dính líu vào vụ việc này là rất ít. Ai
ngờ một thời gian sau anh nhận được một tin xấu: công tác điều tra được mở
rộng, một quan to khác cũng bị liên đới, người đó có thế lực lớn. Mạnh vì gạo
bạo vì tiền, thay bao nhiêu đời giám đốc mà vị trí của ông ta vẫn không suy
suyển, tính ra đã là nguyên lão ba triều rồi, người này có mối quan hệ qua lại
với Tô Nhất Minh.
Tô Nhất
Minh biết các thủ đoạn của viện kiểm sát Trung Quốc, anh còn nhớ một người bạn
chí cốt làm trong ngành kiểm sát đã từng nói với anh, vấn đề là họ có muốn điều
tra hay không chứ không có chuyện họ điều tra không ra. Anh cũng biết rất rõ
ràng, cuộc sống nhung lụa mà anh có mấy năm nay chính là đánh đổi từ những vất
vả khổ sở ngày trước. Một khi mình cũng bị vời đi, chắc chắn anh sẽ thành Phố
Chí Cao, việc như thế không còn đơn thuần là hối lộ.
Hơn nữa
anh bây giờ muốn gì được nấy, thực ra cũng chẳng cần phải chịu khổ như thế.
Đang lúc công ty có chút việc phải xử lý ở châu Âu, Tô Nhất Minh liền xuất
ngoại, muốn tạm thời tránh xa đợt phong ba này. Anh không nói cho Trình Vũ Phi
lúc nào về, bởi anh thật sự cũng không biết chừng nào mình mới có thể về.
Cứ như
thế, mười mấy ngày sau, tâm trạng Trình Vũ Phi vô cùng sa sút. Trực giác mách
bảo cô, Tô Nhất Minh chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhưng anh thì không muốn nói
cho cô biết. Mỗi tối Tô Nhất Minh đều đúng giờ gọi điện thoại đường dài về,
trong điện thoại ba hoa khoác lác, giả điên giả khùng, trêu cho cô vui. Nhưng anh
càng không để lộ bất cứ điều gì, Trình Vũ Phi càng lo lắng.
Mội
buổi chiều, trời nhập nhoạng tối, không một ngọn gió, ngoài đường chẳng khác gì
một cái lồng hấp khổng lồ, không khí oi nồng. Trình Vũ Phi rời khỏi bệnh viện
được trang bị máy điều hòa tối tân, vừa đi được vài bước, mồ hôi mồ kê đã nhễ
nhại.
Một
chiếc xe đẹp chưa từng thấy không biết từ đâu chui ra, hùng hổ lao về phía cô.
Trình Vũ Phi kêu “Á” một tiếng, lùi lại mấy bước, giẫm phải một cái hố nông
phía sau, ngã nhào ra đất. Chiếc xe gấp gáp đánh vòng, cách cô nếu vài mét lại
quay đầu, nhắm thẳng hướng cổng bệnh viện, rồi lại gấp gáp thắng lại, đỗ xịch
ngay cổng bệnh viện.
Một gã
đàn ông nét mặt u ám từ trong xe bước ra, bước tới bên cô, giọng nói lạnh lùng,
“Có sao không?”
Trình
Vũ Phi gượng đau đứng dậy, cà nhắc vài bước, lắc đầu, “Không sao. Chỉ bị sái
chân thôi.”
Gã đàn
ông ừ một tiếng, móc ra một xấp tiền dày dày đưa cho Trình Vũ Phi: “Tôi có việc
gấp phải đi, đây coi như là tiền bồi thường.” Rồi bỗng nhìn thấy rõ gương mặt
Trình Vũ Phi khi cô ngước lên, anh ta thở ra một hơi, quay đầu lại chẳng kiêng
dè gì nói lớn với người trong xe, “Chung Viễn, có người nhìn rất giống bồ của
cậu này.”
Một
người nghe tiếng gọi bước ra, nhìn thấy rõ ràng là Trình Vũ Phi, hét lớn,
“Nghiêm Hoa! Anh lái xe vậy đấy hả? Đâm phải bác sĩ Trình rồi!”
Nghiêm
Hoa lạnh lùng, “Tôi không đụng cô ta, còn cách cô ta rất xa tôi đã rẽ cua rồi.”
Chung
Viễn ngồi xuống, xem xét cổ chân bị sái của Trình Vũ Phi, “Chết rồi, sưng lên
rồi, e rằng bị nặng đấy. Tôi đưa cô đến khoa xương xem nhé?”
Không
đợi Trình Vũ Phi mở miệng từ chối, Nghiêm Hoa đứng một bên sốt ruột nói lớn,
“Chung Viễn! Đừng ở đó mà xuýt xoa nữa. Tôi đã đưa cho cô ta tiền, để cô ta tự
đi khám bác sĩ. Quả Quả còn đang đợi chúng ta ở trường mẫu giáo đấy, đến muộn
con bé sẽ thất vọng lắm!”
Chung
Viễn vô cùng xót xa sờ cổ chân bị sưng to của Trình Vũ Phi, đầu vẫn không ngẩng
lên, “Đồng nghiệp với nhau phải biết yêu thương nhau, động vật máu lạnh như anh
làm sao hiểu được. Loại người như anh, cứ nghĩ rằng có chút tiền là có thể xem
nhẹ tính mạng người khác! Trong bệnh viện mà phóng xe như điên thế!”
Giọng
nói của Hoa Nghiêm càng u ám, “Lúc nãy không phải cậu vừa khen tính năng chiếc
xe này tốt để tôi thử tay lái đó sao? Trước đây sao tôi chưa từng thấy cậu yêu
thương đồng nghiệp như vậy nhỉ? Chỉ nhìn thấy cậu suốt ngày hục hặc với bọn họ.
Quả Quả con bé…”
Chung
Viễn cắt ngang anh ta, “Tôi đã gọi điện cho cô giáo của Quả Quả, anh đi đón con
bé trước đi, anh không phải muốn ở một mình với con bé sao? Tôi đưa bác sĩ
Trình đi khám chân.”
Hoa
Nghiêm hừ một tiếng rồi mất dạng, chiếc xe vừa nổ máy đã phóng vọt đi. Chung
Viễn lầm bầm mắng gì đó.
Không
bị gãy xương, bác sĩ đẹp trai khoa xương thật có lòng thương yêu đồng nghiệp,
khuyên lơn hết lời để Trình Vũ Phi chịu nẹp chân, còn cho cô mượn nạng miễn
phí. Bác sĩ Trình tội nghiệp lẽ ra có thể đi cà nhắc được, nhưng sau khi thăm
khám xong thì chỉ có nước chống nạng nhảy lò cò.
Nhảy,
nhảy, nhảy… Chung Viễn mỉm cười nhìn cô vất vả chuyện động về phía trước, hỏi
một câu đầy ác ý, “Bác sĩ Trình, đi như thế có mệt không?”
Trình
Vũ Phi đã mấy lần từ chối để Chung Viễn dìu đi, đành tiếp tục gắng gượng,
“Không mệt. May mà bình thường làm việc chân tay. Thể lực vẫn còn tốt.”
Chung
Viễn cười rạng rỡ, mắt mở to nhìn cô nhảy ra khỏi cửa bệnh viện.
Trình
Vũ Phi mệt nhọc tựa vào một gốc cây thở dốc, đi lại bằng một chân quả nhiên
không xong, đi được một lúc là đã mỏi nhừ. Một chiếc xe dừng cạnh bên cô, Mục
Thuần thò đầu ra, “Phi Phi. Chân em sao thế? Anh đưa em về nhà nhé?”
Không
đợi Trình Vũ Phi phản ứng, tiếng phanh xe rít lên từ phía sau, một giọng nói
hét lớn, “Ai đấy! Ai lại dừng xe ngay khúc cua thế? Đợi tông vào đít à? Dịch
ra! Dịch ra!”
Mục
Thuần từ tốn dịch xe lên phía trước một chút, rồi mở cửa xuống xe, nhưng lại
thấy xe Chung Viễn từ đằng sau phóng lên, đưa Trình Vũ Phi lên xe rồi lái đi
mất. Lúc sắp đi còn hạ kính xe xuống nói: “Phó chủ nhiệm Mục, sau này đừng dừng
xe bừa bãi thế nữa nhé, may mà tôi là tay lái lụa đấy, nếu không…hậu quả khôn
lường.”
Mục
Thuần lại một lần nữa ôn tồn cười xin lỗi, nhìn theo họ đến khi khuất hẳn, quay
đầu lại bỗng nhìn vào kính chiếu hậu bên đường, cảnh tượng ở khúc cua bên kia
hiện ra mồn một trước mắt, chỉ biết gượng cười buồn.
Trình
Vũ Phi thở dài, cô muốn bắt taxi về nhà, nhưng vì không muốn giằng co với người
yêu cũ đã có vợ nên đành chọn lên xe của bác sĩ trưởng khoa cổ quái chưa vợ.
Cũng
may mà lần này bác sĩ trưởng khoa lồng ngực cổ quái không nói gì, nhanh chóng
đưa cô về đến nhà. Chỉ đến lúc dừng xe, bế cô từ trên xe xuống, nhìn thấy ánh
mắt ngượng ngùng lẫn tức giận của cô, mới nói: “Đừng khách sáo. Tôi rất thích
giúp đỡ người khác mà. Hơn nữa cô rất nhẹ, giống như chú vịt con vậy, chả tốn
sức là mấy.”
“Tôi sợ
người khác nhìn thấy không hay.”
“Không
sao. Ở đây không ai biết tôi. Không tổn hại đến thanh danh của tôi đâu.”
“…”
Trình Vũ Phi khó xử nhìn người bảo vệ đứng bên đường, trong lòng nghĩ: “Ở đây
không phải có người biết tôi ư?”
Lên đến
nhà, Chung Viễn làm như rất quen thuộc đi lòng vòng trong nhà một lát rồi dừng
bên cửa kính phóng mắt ra ngoài, “Đẹp quá! Cả thành phố bị cô giẫm dưới chân!
Chẳng trách bọn gian thương đều thích ở tầng trên cùng.”
Trình
Vũ Phi vứt nạng, thả người xuống sô-pha, nắn nắn bóp bóp bắp chân gần như bị co
rút, nhẹ nhàng nhắc nhở Chung Viễn, “Chủ nhiệm Chung, Quả Quả không phải đang
đợi anh sao?”
Chung
Viễn cười cười, “Không sao. Nghiêm Hoa muốn ở cạnh con bé một lát mà.”
Cái gì
đó lóe lên trong đầu Trình Vũ Phi, cô buột miệng, “Người đó là bố của Quả Quả?”
Giọng
nói của Chung Viễn không mảy may dao động, “Quả Quả không có cha, chỉ có cậu.”
“…”
Trình Vũ Phi định nói là bố trên phương diện sinh vật học, nhưng không dám tùy
tiện trước mặt bác sĩ cấp trên, đành gật đầu.
Chung
Viễn là khách mà cứ như chủ nhà lấy nước uống cho Trình Vũ Phi, sau cùng mới
hỏi: “Cái gã gian thương của cô chừng nào mới về? Để tôi giao cô cho anh ta rồi
đi.”
Á?
Trình Vũ Phi thất sắc, “Nhất Minh mấy hôm nay đi công tác chưa về. Chân tôi
không có gì đáng ngại cho lắm.”
Chung
Viễn ồ một tiếng, gọi điện mua thức ăn vô cùng thành thạo, sau đó đọc địa chỉ
nhà Tô Nhất Minh.
“Anh
làm gì thế?” Trình Vũ Phi càng ngạc nhiên.
“Gọi
thức ăn! Cô đừng nói là muốn tôi vào bếp nấu nhé? Tôi lúc chưa có tiền thì ăn
cơm hộp, có tiền rồi thì ăn cơm chị giúp việc nấu. Tóm lại rất lâu rồi không hề
đụng đến nồi niêu xoong chảo. Cũng đừng nói là cô nhảy nhảy tự đi nấu cơm nhé?”
“…”
Trình Vũ Phi hứ một tiếng, ăn cơm cũng là cả vấn đề, ngày mai cô sẽ gọi chị
giúp việc vàng đến nấu ăn trở lại.
Trong
nhà im ắng. Trình Vũ Phi rất nhiều lần muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí
im lặng này, nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp. Chung Viễn dường như
nhìn thấu sự gượng gạo của cô, cuối cùng cũng mở lòng từ bi lên tiếng trước,
“Một bệnh nhân của tôi, còn rất trẻ, vừa được phẫu thuật thay van tim, hôm qua
bỗng dưng bị xuất huyết não, suýt nữa thì chết”.
Bệnh
nhân thay van tim cần phải uống thuốc chống đông máu, liều lượng quá nhiều sẽ
dẫn đến xuất huyết não. Trình Vũ Phi kìm lòng không được, nghĩ bác sĩ khoa
ngoại thật sơ ý! Liều lượng thuốc chống đông cũng điều chỉnh không xong! Nhưng
không dám nói ra. Hầu như mỗi bác sĩ đều rất tự phụ, không thích người khác
nghi ngờ cách xử lý bệnh của mình có gì đó không thỏa đáng.
“…Sau
đó mới mời bác sĩ khoa ngoại não hội chẩn, Mục Thuần cũng đến dự, nói là chúng
tôi điều chỉnh không đúng liều lượng thuốc chống đông nên mới dẫn đến xuất
huyết não.”
Ấy!
Đúng là chí lớn gặp nhau. Trình Vũ Phi cười gượng gạo, có tật giật mình uống
một ngụm nước, nghe Chung Viễn nói mà suýt chút nữa phun ra: “Anh ta còn nói
lần trước nhìn thấy tôi thân mật với một người phụ nữ khác, nói tôi có lỗi với
cô.”
“Mục
Thuần anh ấy thích…nói đùa.” Mục Thuần…thật đã trở thành đầu đất rồi ư? Đến bây
giờ mà còn không biết mình đang có quan hệ với người đàn ông nào sao? Hơn nữa…
can hệ gì đến anh ta kia chứ? Trình Vũ Phi cảm thấy tức giận.
Chung
Viễn cười cười, lời nói đầy ngụ ý, “Lúc đó tôi nói với anh ta, bác sĩ không tìm
ra căn nguyên của bệnh giống như đàn ông tìm không ra tình địch của mình. Chúng
tôi thăm khám rất cẩn thận như báu vật những bệnh nhân được làm phẫu thuật, sao
lại có thể phạm một lỗi sơ đẳng như vậy được? Vì vậy mới đề nghị anh ta chụp
mạch máu não xem thế nào. Kết quả là, mạch máu não của bệnh nhân có dị dạng bẩm
sinh cho nên gây ra xuất huyết não.”
“…”
“Tiếc
là Mục Thuần đúng là một con mọt sách, chưa nghe rõ lời của tôi đã tiếp tục nói
đùa, gọi điện cho tôi nói mấy hôm nay thấy cô gầy rạc đi, hỏi tôi tại sao.”
Đầu
đất! Đần độn! Ngu ngốc! Trình Vũ Phi khổ sở đưa tay ôm trán, chỉ muốn chui
xuống đất.
“Tôi
bèn nói với anh ta…”
“Cái
gì?” Trình Vũ Phi kinh ngạc nhìn miệng Chung Viễn.
“Nói
kiểm tra nguyên nhân hao gầy không thuộc chuyên môn của bác sĩ ngoại khoa ngoại
lồng ngực chúng tôi, đề nghị anh ta tìm bác sĩ khoa nội mà hỏi.” Chung Viễn
cười giảo hoạt.
“…”
Trình Vũ Phi tức tối nhìn Chung Viễn, nghĩ mình sao lại gặp những người quý hóa
như thế này chứ? Nói vòng vo tam quốc, nhưng câu nào là chết câu đó.
Thức ăn
đã mang đến, Chung Viễn trả tiền xong rồi vội vàng cáo từ, “Tôi phải đi đón Quả
Quả rồi. Nghiêm Hoa là hạng người không tốt, tôi sợ Quả Quả ở gần anh ta sẽ học
thói xấu.”
Trình
Vũ Phi mỉm cười khách khí, trong lòng nghĩ anh chẳng phải cũng xấu xa đó sao.
Quả Quả tội nghiệp thật đấy!
Xin
nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, Trình Vũ Phi làm bạn với sự cô đơn. Không muốn Tô Nhất
Minh lo lắng nên cô không nói cho anh biết chuyện chân bị sái. Nhưng có một lần
trong điện thoại cô tủi thân đã khóc, khiến anh bồn chồn không yên.