“Mấy
ngày nay...anh đi đâu vậy? Có đói không?” Trình Vũ Phi vội vàng đứng
lên, đi rót nước, mang thức ăn lên cho anh.
“Công
tác.” Tô Nhất Minh mệt đến nỗi nói không ra hơi. Khó khăn lắm mới lấy
lại chút sức lực, anh kéo cô đứng lên, “Vũ Phi... có thứ anh muốn cho
em xem.. Lại đây nào!”
Dưới
ánh đèn vàng, một chiếc soiree treo trước cửa sổ, giống như một đóa
sen trắng đang khoe sắc. Trên thân váy đính rất nhiều hạt pha lê lấp
lánh, giống như những đứa trẻ nghịch ngợm, chốc chốc lại nhảy ra
làm lóa mắt bạn.
“Thế
nào?” Tô Nhất Minh đắc ý hỏi cô, chiếc váy do anh đặt may, kiểu dáng chất
liệu đều do chính anh chọn. Thật ra chính anh cũng không ngờ may xong
chiếc váy lại đẹp như vậy. Anh vừa đi công tác về là vội tới lấy
nó về nhà ngay.”
“Vậy
sao lúc định ngày cưới anh không bàn bạc với em? Còn chưa gặp bố mẹ
em nữa đấy.” Trình Vũ Phi trở nên sốt ruột chuyện lớn thế này, làm
sao mà một chút thay đổi cũng
không thể?
“Anh
nhất định sẽ đến gặp bố mẹ em. Em nói với họ thời gian này công ty
rất bận. Đợi anh có thời gian..”
“Nhất
Minh, em biết công việc làm ăn của anh rất quan trọng, quan trọng hơn
tất cả mọi thứ trên đời. Em hiểu, em không để bụng... nhưng chuyện hôn
nhân đại sự không thể qua loa! Nếu công việc của anh bận rộn như thế,
thà ngày cưới hoàn toàn có thể dời lại...” Giọng nói của cô rõ
ràng cứng cỏi, thể hiện sự chống đối.
Tô
Nhất Minh không muốn tranh cãi với cô nữa, chỉ muốn từ từ cởi váy
cưới cô ra, đặt cô lên giường, dịu dàng hôn cô, định dùng cách cũ để
giải quyết mâu thuẫn. Nhưng lần này cách đó lại không hiệu nghiệm. Cô
vội vàng đứng thẳng người lên, giống như một con chim đang xù lông. Tô
Nhất Minh dừng lại, đứng lên, cảm thấy bị tổn thương.
Hôm
qua nhận được điện thoại của bạn nói váy cưới đã may xong, hôm nay
từ sân bay anh chạy một vòng lớn, nửa đêm dựng người bạn từ giường
ấm áp dậy để lấy váy cưới, chỉ vì muốn Trình Vũ Phi vui. Nhưng đổi
lại là những rắc rối vô lý của cô. Tô Nhất Minh kìm một bụng tức,
đốt một điếu thuốc, cố gắng giữ giọng nói ôn hòa lý trí, “Không
thể dời ngày cưới. Vũ Phi, anh không giống những người khác. Đám
cưới của anh không chỉ là một đám cưới, đó là một buổi tiệc xã giao.
Rất nhiều nhân vật quan trọng sẽ đến, một sơ suất nhỏ cũng không thể
có, sao có thể dời ngày được? Nếu dời ngày sẽ dẫn đến rất nhiều
những đoán định trái ngược nhau và không ít phiền phức. Vũ Phi, em phải
giữ thể hiện cho anh chứ? Sau này anh còn phải làm ăn nữa chứ!"
"Vậy...
anh lập tức về nhà em. Đến trễ em lo bố mẹ sẽ nghĩ..." Trình Vũ Phi nắm
tay anh, cười lấy lòng anh.
Sao
cô ấy lại không hiểu nhỉ? Mình không phải là không muốn đi, nhưng bây giờ thì
không được mà! Lúc định ngày cưới mình cũng không thể ngờ công ty gần đây lại
rơi vào hố sâu như thế.
Tô
Nhất Minh vừa mệt vừa phiền, không chút khách
khí hất tay cô, với tay lấy một chai rượu vang trên tủ rượu.
"Uống
rượu hại thân." Giọng bác sĩ đều đều vọng tới, một ly sữa đặt trước mặt
anh, "Anh bị thiếu vitamin rồi. Nhìn kìa, miệng bị lở rồi đấy...đừng uống
mấy thứ có chất kích thích nữa."
Tô
Nhất Minh cố chấp không uống sữa, "Áp lực quá lớn.
Anh muốn uống chút rượu giảm áp lực."
Trình
Vũ Phi đưa ly sữa sát miệng anh, "Không được, Nhất Minh, công việc càng
vất vả thì càng không được bỏ bê bản thân. Em biết một người, liên tục thức
đêm, lại uống rất nhiều cà phê để tỉnh, kết quả bị xuất huyết dạ dày, máu tuôn
ra không khác gì suối! Sau đó phải cắt đi hai phần ba dạ dày, suýt nữa chết
rồi..."
Lại
là một câu chuyện khủng bố! Mình vất vả ngược xuôi tìm đủ mọi cách làm cô ấy
vui, thì kết quả chỉ là những câu chuyện khủng bố thế này đây. Rõ ràng đang ở
nhà mình mà đến rượu cũng không cho mình uống, cuộc sống còn gì là thú vị nữa!
Tô Nhất Minh bực bội đẩy ly sữa kê sát miệng ra.
Trình
Vũ Phi kêu khẽ một tiếng. Sữa văng tung tóe ra sàn, bắn vào chiếc váy cưới mới
may mà cô đang mặc, thành những vệt nhờ nhờ.
"Ối!
Váy cưới bị bẩn rồi. Em nói không cần thử mà... tất cả đều tại anh... Làm sao
bây giờ? Đám cưới làm thế nào đây?" Trình Vũ Phi lo lắng, xót xa lấy khăn
lau những vết bẩn trên áo.
"Vậy
thì đừng làm nữa. Em cũng đâu muốn kết hôn, lúc nào cũng nghĩ cách hủy hôn lễ
mà. Dứt khoát không làm nữa." Tô Nhất Minh không chịu nổi, vừa bực vừa
buồn quay người mở cửa ra khỏi nhà.
"Em
không... Nhất Minh, Nhất Minh! Muộn thế này anh còn đi đâu?" Trình Vũ Phi
đuổi theo, mắt trừng nhìn theo bóng dáng anh đang hằm hằm rẽ sang một khúc
ngoặt rồi bước ra khỏi cổng chung cư.
Tô
Nhất Minh vào quan bar, gọi một lý rượu lớn, uống ực một hơi, nỗi tức giận
trong lòng càng dâng lên ngùn ngụt. Mấy ngày liền mệt mỏi, vất vả, chỉ muốn
trước đám cưới xử lý xong những việc ở công ty, tiếp đó có thể vui vẻ cùng
Trình Vũ Phi đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng cô lại không hiểu, suốt ngày lấy
những chuyện vặt vãnh, nhỏ nhặt ra làm phiền anh. Trước đây sao anh lại không
phát hiện ra cô là người phụ nữ phiền phức như vậy nhỉ? Còn đám cưới nữa, rõ
ràng cô ấy biết không thể dời ngày, mà cứ nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu
lần yêu cầu này. Cô ấy đúng là không
thành tâm lấy mình mà!
Dứt
khoát không kết hôn nữa! Tô Nhất Minh lại uống cạn ly nữa, điện thoại đúng lúc
này lại vang lên tiếng nhạc chuông dìu dặt. Vũ Phi gọi. Lúc trước anh cài mặc
định tiếng chuông điện thoại cô gọi đến là một bài hát cũ của Thái Cầm: Đọc em.
Nhưng bây giờ anh đổi lại thành tiếng kêu quang quác của quạ đen.
Tô
Nhất Minh bấm nút tắt máy, bực bội sửa thành chế độ im lặng. Anh rất mệt. Đêm
nay anh chỉ muốn mượn rượu tìm quên, quên đi tất cả những ưu phiền,
cả trong công việc và trong cuộc sống. Củ khoai tây rắc rối ấy, không thèm quan
tâm nữa!
Trình
Vũ Phi rất lo lắng, cô gọi cho Tô Nhất Minh không biết bao nhiêu lần, đều không
bắt máy. Cô biết anh đang tức giận, vì chuyện nhỏ mà nổi nóng, giữa đêm khuya
lại bỏ ra ngoài, cô cảm thấy anh thật trẻ con. Nhưng dù sao trẻ con thế nào thì
cũng là người đàn ông của mình, ở ngoài không biết có mệt không, đói không?
Thật khiến người ta lo lắng mà.
Cứ
dằn vặt suy nghĩ như thế suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng nhận được
điện thoại của Tô Nhất Minh, Trong điện thoại không nghe thấy giọng nói của
anh, chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào, tiếng nhạc chát chúa. Cô lo sợ hét tên anh
trong điện thoại nhưng trước sau cũng chẳng có tiếng trả lời. Không bao lâu sau
trong điện thoại có tiếng người nghe rất rõ: "A lô...A lô? Có phải người
nhà của ông Tô không? Ông ấy uống rượu say rồi, cô có thế đến đưa ông ấy về
không? Đây là quán bar Anger Face..."
Uống
say rồi? Bỏ đi uống rượu? Trình Vũ Phi thở ra nhè nhẹ, lập tức ra khỏi nhà bắt
taxi. Trên đường đi cô cảm thấy hối hận, biết vậy để anh ấy ở nhà uống chút
rượu giải cơn thèm còn hơn.
Quan
Anger Face nằm sát một tòa nhà CBD nổi tiếng của thành phố, quán không độc đáo
đặc sắc nhưng không khí thì không tệ chút nào, âm thanh đều là loại thượng
hạng, cho nên người đến đây rất đông.
Người
phục vụ cố gắng vắt óc nhớ lại, "Một tiên sinh uống say? Ồ... có một tiên
sinh như vậy vừa rồi có một người phụ nữ nói là bạn của ông ấy, muốn đưa ông ấy
về nhà... đã đi rồi. Cô đến bãi đỗ xe xem thử, vừa đi đấy. Chúng tôi cũng cử
một người phụ nữ cùng dìu ông ấy đi."
Tuy
đã rất khuya nhưng trong bãi đỗ xe vẫn rất đông, Trình Vũ Phi mất rất
nhiều thời gian mới tìm thấy xe của Tô Nhất Minh, trong xe mở đèn, tiếng nổ máy
xe nhè nhẹ, hình như sắp lăn bánh, Trình Vũ Phi bước vội mấy bước, nhưng khi
gần xe thì bất giác đứng chết trân, như bị sét đánh trúng.
Chiếc
xe cách cô chừng mấy mét, cảnh tượng trong xe
hiện lên rõ mồn một, trong xe có hai người đang quấn lấy nhau ôm hôn nồng
nhiệt. Một người rõ ràng là Tô Nhất Minh. Còn người kia? Sau khi hai người họ
rời khỏi nhau, mới lộ ra gương mặt của người phụ nữ. Chính là người phụ nữ xinh
đẹp lần trước đưa Tô Nhất Minh về, lần trước cô đã nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ
của cô ta. Thì ra đúng thật có gì mờ ám
với Tô Nhất Minh... Trình Vũ Phi lắc mạnh đầu, để biết chắc rằng mình không bị
ảo giác, bất giác đưa tay giữ chặt ngực trái.
Có
thứ gì đó giống như thủy tinh bị vỡ, giống như những bông tuyết tan chảy, trong
thoáng chốc cô cảm thấy như có ai đó bóp chặt trái tim mình làm cô nghẹt thở.
Trong giây phút ấy, cô bỗng thấy hụt hẫng, trống giống, không biết phải phẫn nộ
xông tới hay hốt hoảng chạy trốn. Tiếc rằng kẻ địch không cho cô có cơ hội bắt
gian, chiếc xe đột ngột lăn bánh, lao đi. Trình Vũ Phi với trái tim tan nát đến
tột độ lao ra khỏi bãi đỗ xe,
suýt nữa đâm sầm vào đài hoa bên đường.
Không
biết thẫn thờ ở bãi đỗ xe bao lâu, Trình Vũ Phi mới dần dần hoàn hồn trở lại.
Hoàn hồn trở lại rồi bắt đầu lo
lắng, bởi vì cô bỗng nhiên tỉnh ra, vừa nãy là Tô Nhất Minh ngồi sau tay lái,
uống nhiều như thế lái xe không biết có nguy hiểm không?
Lúc
Tô Nhất Minh mở mắt ra thì đã hơn năm giờ sáng. Anh mơ màng nhìn không gian lạ
lẫm chung quanh, cô gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Hôm qua mình hình
như cãi nhau với bác sĩ vì một chuyện mâu thuẫn nhỏ, rồi bỏ ra quán bar uống
rượu, có lẽ là uống rất nhiều, nhưng sao anh lại ở nơi lạ lẫm như thế này? Sao
lại không về nhà nhỉ?
Anh
vừa cựa mình thì cảm thấy tay đau, nhìn sang thì thấy tay mình đang được truyền
nước. Cái chất lỏng không màu cứ từng giọt từng giọt thông qua chiếc kim cắm
trên tay chảy một cách vui vẻ vào huyết quản anh.
Anh
lập tức ngồi dạy, bên giường một người phụ nữ chạy đén: "Giám đốc Tô, tỉnh
rồi à?"
Tô
Nhất Minh nhận ra Hồ Lâm, bất ngờ có chút xót xa, thầm mắng bác sĩ khoai tây ở
nhà một trận. Anh vốn muốn mượn lần sát nhập trước để thân với Hồ Lâm hơn,
thuận tiện mời cô ấy về làm lâu dài cho anh. Tiếc là... chính vì những lời của
Trình Vũ Phi mà anh từ bỏ luôn ý định.
Anh không muốn người phụ nữ của
mình suy nghĩ nhiều, cô nghĩ nhiều thì mình cũng chẳng dễ thở. Tuy trong lòng
anh nghĩ rằng chuyện hôm đó là do Trình Vũ Phi thêu dệt nên, nhưng mình đang ở
đâu? Sao Hồ Lâm cũng ở đây?
"Hồ....
Lâm?" Tô Nhất Minh king ngạc hỏi cô, " Chúng ta... đang ở đâu?"
Hồ
Lâm mỉm cười ngọt ngào, "Giám đốc Tô, tối qua tôi cũng ở Anger Face, vừa
khéo lại gặp anh uống say. Tôi muốn đưa anh về nhà anh, nhưng tình trạng của
anh hôm qua quả thật khiến người ta giật mình, nên tôi đưa anh đến bệnh
viện."
Tô
Nhất Minh ồ lên một tiếng, có chút tủi thân nhìn cây kim cắm trên tay, không
phải chỉ là uống rượu sao? Sao đến nỗi đưa anh vào bệnh viện để đảm bảo ý ta
hành hạ anh thế này?
Nhưng...
bác sĩ của anh sao lại không quan tâm gì đến anh thế này, để mặc anh ở đây cho
người ta hành hạ? Anh tức giận cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện thị mười
mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ, lúc đó anh mới nhớ tối qua mình tức giận tắt luôn
chế độ chuông, tiêu rồi! Cô ấy nhất định lo lắng lắm đây!
Cảm
ơn Hồ Lâm xong, Tô Nhất Minh lập tức rút cây kim cắm ở tay rồi vội vã về nhà.
Trình
Vũ Phi đang ở nhà, ngồi ở phòng khách, sắc mặt có chút nhợt nhạt, vì lo lắng cả
đêm không ngủ. Tô Nhất Minh xót xa, nhưng... chuyện hôm qua vẫn chưa kết thúc,
phải nghĩ cách làm cô mất nhuệ khí mới được, cho cô thấy
chút uy của đàn ông chứ.
Anh
kiềm chế ý muốn bước đến ôm lấy cô, chỉ lạnh lùng ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy
đầu đang đau như búa bổ.
Trình
Vũ Phi từ từ ngẩng đầu lên, giọng nói mệt mỏi, "Về rồi à? Em đợi anh suốt
đêm. Đợi anh cho em một lời giải thích hợp tình hợp lý... Chuyện hôm qua... Hôm
qua anh đã làm những gì?"
Chuyện
hôm qua tuyệt đối không thể để bác sĩ biết, tránh những hiểu lầm không đáng có
trong mối quan hệ vốn đã căng thẳng giữa hai người, sự xuất hiện của Hồ Lâm
cũng phải giấu nhẹm, đề phòng bác sĩ lại chuyển đề tài. Tô Nhất Minh trên đường
về đã nghĩ rất nhiều, đã tính toán sẵn, bèn lạnh lùng trả lời, "Hôm qua
cùng uống rượu với Dã Bình, uống nhiều qua nên về nhà cậu ta ngủ một đêm. Anh ở
ngoài quay mòng mòng với công việc, về nhà lại nghe người phụ nữ của mình càu
nhàu, trách móc, làm đàn ông như thế thật bất lực quá!"
"Ở
cùng Dã Bình? Anh ở cũng anh ta cả đêm?"
"Ừ.
Còn có thể ở cùng ai chứ? Không tin à? Không tin thì em gọi hỏi cậu ta
đi..." Cô không thèm để ý đến
những lời kể kể của anh... Tô Nhất Minh vừa thất vọng vừa tủi thân.
Trình
Vũ Phi không nói gì, chỉ đừng dậy, từ đâu đó kéo ra một chiếc vali nhỏ, Tô Nhất
Minh nhận ra đó là chiếc vali ngày trước cô kéo đến đây. Sau đó cô bắt đầu thu
dọn đồ đạc.
Quần
áo mùa đông, quần áo mùa hè, quần áo xuân thu, con búp bê đáng ghét ở đầu
giường... Tô Nhất Minh lạnh lùng đứng nhìn, bỗng dưng hốt hoảng, không còn tâm
trí để diễn bộ mặt lạnh nhạt bữa, nháo nhào chạy đến trước mặt cô, "Em...
làm gì thế?"
"Thu
dọn."
"Em
...muốn làm gì."
"Rời
khỏi đây."
"..." Sự việc
đã vượt ra ngoài dự tính của mình rồiư? Tô Nhất Minh không hiểu đầu cua tai
nheo gì, nhưng cũng không xuống nước, chỉ ấm ức nhìn cô kéo khóa vali, đứng
dạy, đưa mắt nhìn quanh căn nhà
Vào
khoảng khắc đó trong mắt cô ánh lên sự lưu luyến, nhưng lại biến mất rất nhanh.
"Còn
chút đồ đạc... Lần sau em sẽ đến lấy." Cô thở dài nhè nhẹ, không nhìn anh
lấy một cái, bước thẳng ra cửa.
Ánh
mặt trời mùa thu ấm áp, xuyên qua lớp cửa sổ cực, lớn chiếu vào phòng căn phòng
sáng bừng rực rỡ. Tô Nhất Minh thất thần bươc tới, nhìn qua cửa sổ, phía dưới
dáng người nhỏ bé như kiến lướt qua, lầm lũi kéo vali nhỏ đi ra khỏi chung cư,
mất hút sau những tòa nhà cao tầng...