Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Chương 48: Khi cánh cửa này đóng lại, một cánh cửa khác sẽ vì bạn mở ra



“Bác sĩ Trình, giường số năm đã ngừng thở!”

“Cắm ống! Chuẩn bị máy hô hấp…”

“Không được... Độ bão hòa ôxy trong máu không tăng… hút đờm, hút đờm!”

“…Oxy vẫn không tăng… Nhịp tim yếu dần!”



Trình Vũ Phi lê từng bước nặng nề trở về văn phòng, ngồi xuống thẫn thờ. Cô cảm thấy mình là người biết tiết chế bản thân, chia tay với Mục Thuần, từ đầu đến cuối cô không hề nói xấu anh một câu nào. Lần đó gọi điện thoại cho bố báo tin vui. Bố cô bị kích động nói với cô về những thói hư tật xấu của doanh nhân làm cô cũng cảm thấy có chút cực đoan, khắt khe.

Tô Nhất Minh là người như thế nào, sống với anh thời gian dài như vậy cô cũng coi như đã hiểu anh. Người mình yêu bị bố nói không ra gì cô thật sự cũng cảm thấy đau đớn. Cô vốn định giấu Tô Nhất Minh thái độ của bố mẹ mình, cũng muốn nuốt những lời lẽ không hay đó vào bụng, không đế cho nó có dịp làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng không ngờ trong lúc nhất thời nóng giận cô đã phun tất cả những lời khó nghe đó vào mặt Tô Nhất Minh.

Cũng tại anh quá kiêu ngạo nói rằng có nhiều người muốn giành lấy anh, nói cô là gái ế không ai thèm. Cứ cho là sự thật đi. Con gái đẹp trong thiên hạ nhiều vô kể, phụ nữ hám tiền cũng nhiều. Dạng đàn ông như Tô Nhất Minh, cho dù bố mình xem thường, thì cũng còn rất nhiều người chen chân giành giật. Còn thế tục lại vô cùng tàn nhẫn với phụ nữ, tuổi thanh xuân đã qua, hồng trần vô tình, người phụ nữ cho dù có giỏi giang thế nào cũng không thắng được sự vô tình của thời gian. Tất cả những gì giỏi giang nhất, đẹp đẽ nhất đều lần lượt đại hạ giá.

Mình trở nên hẹp hòi từ lúc nào thế nhỉ, chỉ vì một câu nói thật mà làm mất thể diện của chính mình? Hay đó chỉ là nỗi đau không chịu đựng nổi khi bị người yêu khinh khi? Trình Vũ Phi nhớ sau khi mình nói những lời đó, Tô Nhất Minh đứng bất động, không nói bất cứ điều gì, cứ nhìn chăm chăm xuống đất. Cô chịu không nổi bỏ đi trước, không biết anh đứng đó bao lâu...

Nhưng sau đó thì anh không còn làm phiền cô nữa, không thấy bóng dáng, cũng chẳng điện thoại. Cuộc chơi giữa họ coi như đã kết thúc. Dù thế nào đi nữa, Tô Nhất Minh cũng là một người đàn ông cao ngạo, tuy bình thường anh luôn làm ra vẻ mặt dày không biết xấu hổ. Thời gian này cô luôn suy nghĩ đến việc hai người có nên tiếp tục nữa hay không, nhưng nếu tình yêu thật sự kết thúc cô sẽ đau đến nát cả ruột gan.

Giọng nói của Ngô Chấn Phong bay đến, “Sư muội, sao thế? Thẫn thờ gì thế?”

Trình Vũ Phi kinh ngạc, vội vàng thu dọn những suy nghĩ bấn loạn trong đầu, “Em hơi buồn. Không ngờ bệnh nhân giường số năm lại chết nhanh thế. Làm bác sĩ thật bất lực. Rõ ràng là em làm đúng đến từng việc nhỏ, nhưng cứ áp dụng mỗi biện pháp tích cực thì bệnh tình anh ta lại xấu đi, cuối cùng là chết..”

“Đó không phải là lỗi của em. Bệnh của người đó quá nặng. Vũ Phi, anh từng nói với em, bệnh tật cũng giống như tình yêu, chỉ có thể cố gắng hết sức mình nhưng kết cục thế nào thì phải nghe theo sự sắp đặt của ông trời. Chỉ cần nỗ lực là được, không cần phải quá câu nệ tiểu tiết. Vũ Phi, em nhìn thế giới này đi, nước hóa thành mây, mây lại làm ra mưa, nước tụ thành biển lớn. Ở trạng thái nào cũng đều rất đẹp, rất thoải mái, cuộc đời con người có rất nhiều khả năng, cũng có rất nhiều niềm vui. Không cần phải dằn vặt nhiều như thế...”

Trình Vũ Phi hổ thẹn cúi đầu, sư huynh nói những điều này, hình như không chỉ là nói về cách trị bệnh, anh ấy phát hiện ra điều gì rồi sao?

Hết giờ làm đi qua bãi đỗ xe, một chiếc xe thể thao rất quen thuộc bỗng bấm còi inh ỏi ở một góc làm cô giật nảy nùnh. Cửa xe mở ra, gương mặt của Chung Viễn thấp thoáng trong xe, “Vũ Phi, lên xe đi.”

Trình Vũ Phi chần chừ một lát rồi lên xe, Chung Viễn nổ máy. Chiếc xe chạy bon bon ra ngoại thành trong bầu không khí im phăng phắc giữa hai người, rồi rẽ vào một con đường nhỏ, dừng bên một cánh Đồng cỏ lau mênh mông.

Ánh tịch dương ngả dần về Tây, gió hiu hiu thổi, bông cỏ lau bay la đà. Trong thành phố lớn hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Vũ Phi xuống xe, hít một hơi thật sâu, những nặng nề trong lòng bớt đi được phần nào, “Đẹp quá.”

Chung Viễn cười cười, “Ừm. Tôi rất hay đến đây. Gần đây khu vực ngoại ô phát triển rất nhanh, những nơi thế này không còn mấy nữa. Lúc tâm trạng buồn phiền tôi thường ra đây một lát. Đường sá ở gần đây đều được xây dựng rất tốt, lại ít người. Có lúc ban đêm tôi một mình đến đây lái xe với tốc độ cao, cảm giác thật sảng khoái. Đặc biệt là lúc rẽ một khúc cua với vận tốc cực nhanh, một bộ phận xe sẽ rời khỏi mặt đất, có được khoái cảm bay bổng như tiên... Rất dễ bị nghiện.”

Lái xe với tốc độ cao? Trình Vũ Phi ít nhiều cảm thông với tâm trạng của anh. Áp lực công việc, tình yêu thất bại, có những thứ không thể nói trong bệnh viện, về nhà lại không có ai lắng nghe, luôn phải tìm cách để giải tỏa. Thế nhưng cô cảm thấy có nghĩa vụ phải nhắc nhở anh, “Lái xe với tốc độ cao rất nguy hiểm. Chung Viễn, anh cũng phải nghĩ đến Quả Quả nữa chứ. An toàn phải đặt trên hết.”

“Em không thích à? Nếu em không thích thì sau này tôi không đến nữa...” Chung Viễn lấy trong xe hai lon nước giải khát, đưa cho cô một lon.

“…” Trình Vũ Phi suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, toát mồ hôi lạnh, vội vàng chuyển đề tài, “Chủ nhiệm Chung đổi xe mới rồi à? Đẹp thật đấy.”

Chung Viễn dừng lại một lúc, “Ừ. Nhưng không chỉ có như thế. Mẹ tôi trước kia là một cô giáo ở miền quê, Nghiêm Hoa là học sinh của bà, rất thông minh, tiếc là mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, không có tiền đi học. Mẹ tôi rất thích anh ta, cảm thấy tiếc một nhân tài, bèn cho anh ta ở lại nhà, để anh ta tiếp tục được đi học. Tôi với anh ta cùng lớn lên bên nhau, anh ta như anh trai của tôi vậy.”

“Nghe nói Nghiêm Hoa là một kỳ tài trong giới làm ăn, tay trắng làm nên sự nghiệp.”

Chung Viễn chau mày không cho là như vậy, “Kỳ tài trong giới làm ăn, tay trắng làm nên… Nghe mỗi từ như thấm đầy máu và nước mắt. Hê hê, nhưng quả thực anh ta rất thông minh, nhìn vấn đề thấu đáo hơn người khác. Có một thời gian dài anh ta chính là người thầy tinh thần của tôi, không ngừng đôn đốc tôi, thúc giục tôi, cho đến khi tôi không còn tán đồng quan điểm của anh nữa. Nói thật, không có anh ta tôi không được như ngày hôm nay... Đúng rồi Vũ Phi, em chia tay với gã gian thương đó rồi à?”

“…” Trình Vũ Phi bây giờ lo lắng anh sẽ hỏi về Tô Nhất Minh, đang vắt óc nghĩ cách để né tránh thì không ngờ đề tài đi lòng vòng một hồi cuối cùng cũng chĩa vào mình, cô nhất thời không biết nói sao.

“Tôi có thể nhận ra, mấy hôm nay thần sắc em không được tốt...”

“…” Trình Vũ Phi im lặng, không ngờ trình độ mình thấp đến vậy, trên mặt không giấu nổi chuyện gì, chẳng trách sư huynh nói với mình những lời như thế.

“Vừa nãy đó là chỗ tôi thường đỗ xe, vị trí rất tốt, em ra về sẽ đi ngang qua trước xe tôi. Mỗi ngày tôi đều ngồi trong xe tỉ mỉ quan sát nét mặt của em, đoán tâm trạng của em…”

“Chung Viễn!” Trình Vũ Phi thất sắc.

Chung Viễn cười cười, “Làm em hết hồn hả? Tôi chỉ là muốn nói với em, không có tình yêu thì cũng có lòng, tình cảm còn có rất nhiều cách thức mà. Chia tay với anh ta thì cũng đã chia rồi, đừng làm khổ mình như thế.”

Trình Vũ Phi lúng túng, “Nhưng anh không phải... cái cô gái của anh...”

Chung Viễn hiểu cô muốn nhắc đến ai, “Lâm Đồng. Cô ấy tên là Lâm Đồng.”

“Ờ, Lâm Đồng đã trở về rồi phải không?”

Chung Viễn ấp úng, “Tôi không liên lạc với cô ấy.”

“Cô ấy không ở khách sạn B?” Trình Vũ Phi thất vọng.

“Ở đó. Sau khi em gọi điện tôi lập tức đến khách sạn B, quả nhiên tìm thấy tên cô ấy. Tiếc là tôi là một kẻ hèn nhát, hoảng hốt trốn chạy, không dám gặp cô ấy…”

“!” Trình Vũ Phi thật tình không đoán được kết quả lại như thế, kinh ngạc nhìn anh.

Chung Viễn nhìn thấu suy nghĩ của cô, tự giễu mình, “Tôi bỗng dưng rất sợ hãi, sợ biết được tình hình hiện giờ của cô ấy, cũng sợ làm phiền đến cuộc sống của cô ấy. Cô ấy chắc đã kết hôn rồi. Không biết có hạnh phúc không? Cô ấy hạnh phúc thì tôi sẽ thấy hụt hẫng, cô ấy không hạnh phúc thì tôi sẽ phát điên lên... Còn tôi nữa, đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy người phụ nữ của mình, tôi không biết cô ấy biết rồi sẽ nghĩ thế nào... Cứ lo trước sợ sau như vậy nên mất đi dũng khí gặp mặt…”

Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời... Trình Vũ Phi đồng cảm cười buồn, “Bởi thế anh kiên trì tìm vật thay thế là tôi?”

Chung Viễn lắc đầu, “Thật ra hai người chỉ có đôi mắt hơi chút giống nhau thôi. Cá tính khác xa nhau, Lâm Đồng vô cùng cứng cỏi, cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà tôi gặp trong đời. Còn em, hiền lành và sống nội tâm hơn nhiều.”

“Chung Viễn, tôi nghĩ cuộc sống trước đây của anh nhất định rất thú vị, có Nghiêm Hoa là người thầy dẫn dắt tâm hồn, lại thêm bạn gái Lâm Đồng đầy cá tính.”

Chung Viễn cười buồn, “Thật sao? Nhưng có lúc tôi nghĩ, tôi thà tự do tự tại chân lâm tay bùn ở quê nhà, trồng ba sào ruộng nuôi một con trâu, vợ con đề huề, sống cuộc sống của một lão nông, trong nhà lúc nào cũng bếp lửa bập bùng còn hơn như hiện giờ”.

Sương mù buổi tối bắt đầu bao phủ xung quanh, gió mỗi lúc một lớn, thổi qua đám cỏ lau nghe xào xạc. Trình Vũ Phi phóng tầm mắt ra xa, nhìn những bông cỏ lau bé nhỏ bay bay theo làn gió, một đi không trở lại, giống như những chuyện đã qua, bỗng chốc hoang mang, “Không thể quay lại được nữa rồi.”

Chung Viễn tựa vào mui xe, “Ừ. Không quay lại được nữa. Mọi chuyện trong quá khứ, cho dù mới chỉ là ngày hôm qua, cũng không thể lấy lại được, có lúc nghĩ, cuộc đời vừa vô thường vừa bất lực. Lúc đó tôi thuê một căn hộ nhỏ sống cùng với Lâm Đồng, chính là cái căn lần trước em nhìn thấy hình của cô ấy, sau khi cô ấy đi rồi tôi bỏ tiền ra mua lại nó. Lúc đó tôi không có nhiều tiền, nhưng hàng ngày đều rất vui. Tôi còn nhớ, để tiết kiệm tiền tôi phải dẫn cô ấy đến chợ bán sỉ mua hoa, lội ba quãng đồng chỉ để tiết kiệm vài đồng bạc lẻ. Về nhà phát hiện chiếc giày mới mua mười mấy đồng đã bị há miệng, lợi bất cập hại... Còn có một lần chúng tôi quyết định đi ăn buffet - thứ mà chúng tôi luôn khao khát được ăn thử một lần, trước khi ăn để bụng đói đến mức phải vịn cửa mà vào, ăn xong no đến mức cũng phải vịn cửa đi ra. Vốn định ngồi xe về nhà nhưng lúc xe buýt đến rồi, hai đứa no đến nỗi leo lên không nổi, đành từ từ đi bộ về nhà...”

Trình Vũ Phi muốn cười nhưng nước mắt lại cứ trào ra. Cô lấy tay chùi nước mắt, lòng nghĩ mình sao thế này? Rõ ràng là bác sĩ cấp trên đang kể chuyện cười, đáng lẽ mình phải hưởng ứng cười ha hả mới đúng, sao lại rơi nước mắt thế này? Cô thử toét miệng cười, nhưng nước mắt lại càng tuôn rơi, lã chã.

Chung Viễn lặng lẽ nhìn cô, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói, “Vũ Phi, em biết tôi rất thích thơ ca không? Nhà thơ tôi thích nhất là Đới Vọng Thư. Đặc biệt thích bài Cô đơn của ông: Trong vườn cỏ dại mọc xanh um / Bám rễ lên những dấu chân tôi xưa cũ / Khoác chúng chiếc áo màu thanh xuân / Sự dùng dằng dưới sao mất đi từ đó / Năm tháng qua đi, cô đơn còn ở lại / Gửi hồn vào cỏ dại xanh um / Giống như những linh hồn tội nghiệp / Hình dáng cao hệt như tôi / Tôi nay chẳng còn quay lại vườn xưa nữa / Cô đơn đã cao hệt như tôi / Đêm tôi ngồi nghe gió, trong mộng mị nghe mưa / Chợt hiểu trăng vì sao khuyết, trời vì sao già. Vũ Phi, lần đầu tiên đọc bài thơ này, chỉ cảm thấy ý tình đẹp mà thê lương. Sau này tuổi tác nhiều lên mới dần dần hiểu được ý nghĩa của nó.”

Trình Vũ Phi không dám mở miệng, sợ mở ra sẽ khóc thành tiếng, chỉ cắn chặt môi, mặc cho nước mắt tuôn trào. Chung Viễn thở dài, đi lấy áo khoác trong xe khoác lên người cô, chầm chậm đi dạo ven đường, “Tôi cảm thấy bài thơ này chính là viết về vườn hoa trong mộng tưởng của tôi, đã từng sum suê hoa lá, ngào ngạt hương thơm, nhưng tuổi đời mỗi lúc một nhiều thêm, mộng ảo vỡ tan, hiện thực khắc nghiệt, vườn hoa nhanh chóng trở nên khô héo tàn tạ, cỏ dại mọc đầy... Vũ Phi, cuộc đời vốn đĩ đã không hoàn mỹ, tình yêu cũng vậy. Thuở thiếu thời những giấc mơ không gần với thực tế sẽ bị tan biến mà không có ngoại lệ, điều này chúng ta không thể thay đổi, chỉ có thể thích nghi.”

Trình Vũ Phi không kìm được nữa, với lấy áo khoác của anh che mặt khóc, cảm thấy mình dường như cách biệt với thế giới này. Cô bật khóc thành tiếng nức nở, khóc đến muốn ngất đi...

Chung Viễn hoảng hốt, nhưng anh cố ngăn mình không nói những lời an ủi cô. Anh hiểu nỗi đau như xé tim gan đó. Lúc này, lời an ủi nào cũng đều vô nghĩa. Có những thứ đã thối rữa, đã nổi mốc meo tận đáy trái tim, giống như vết thương mưng mủ gây nhức nhối, phá hoại những gì tốt đẹp, thì chi bằng để nó theo nước mắt trôi đi. Màn đêm buông xuống càng lúc càng dày, trên đường không có một bóng người, thi thoảng mới có một chiếc xe lướt qua.

Mãi đến khi giọng cô lạc đi, anh mới bước tới, cố gắng nói bằng giọng thoải mái: “Không xa đây là đến biển rồi, ở đó có những chú cá tươi rói mà người dân chài vừa đánh bắt lên, có thể mua rồi đến một quán ăn nhỏ ven đường nấu lên ăn, vừa tươi ngon vừa rẻ, Vũ Phi, có muốn qua đó thử không?”

Quán cơm rất nhỏ, chủ quán có khẩu âm vùng miền rất rõ, cá tươi, chế biến cũng ngon. Tiếc là hai người dường như chẳng có chút khẩu vị nào.

“Tình yêu quả thực là thứ không thể nắm bắt được. Tôi đã từng rất yêu Mục Thuần, yêu tất cả những gì thuộc về anh ấy. Lúc đó tôi nghĩ rằng tình yêu của mình rất hoàn hảo, người mình yêu là độc nhất vô nhị. Nhưng lúc chia tay tôi không cho phép mình gục ngã cho dù lúc đó tôi vẫn rất yêu anh ta, yêu đến mức tưởng chừng không thể thoát ra được. Sau khi mất tình yêu ấy, tôi suy nghĩ rất nhiều, lúc đó tôi có phải đang tự tuyệt đường của mình không, có nên níu kéo anh ta trở lại không? Nhưng tôi không thể chịu đựng được người yêu của mình mang trong lòng hình bóng người phụ nữ khác mà vẫn nói chuyện kết hôn với tôi, trên người toàn mùi của người phụ nữ khác mà còn nói yêu tôi... Tôi không thể chịu đựng được loại đàn ông bắt cá hai tay, tôi không vậy, cũng không thể tha thứ cho người khác như vậy. Chung Viễn... Có phải tôi quá lý tưởng tình yêu rồi không?”

“Sao lại có thể như vậy? Loại người đó nếu là tôi tôi sẽ đánh cho đến chết thì thôi”.

“Nhưng lần này thì khác, lần này chia tay tôi rất do dự, giống như nỗi do dự khi dấn thân vào mối tình này. Lúc Tô Nhất Minh bắt đầu theo đuổi tôi, công việc của anh ấy khiến tôi e ngại. Một người làm ăn khó có thể là người lương thiện. Nhưng anh ấy không giống những người làm ăn mà tôi thấy. Anh ấy thấu tình đạt lý, già dặn hiểu đời nhưng cũng rất thuần phác chân thành. Anh ấy kiêu ngạo, nhưng lại độ lượng khoáng đạt. Anh ấy cũng có quá khứ đau khổ nhưng vẫn tin vào tình yêu... Bởi thế mặc dù lý trí luôn nhắc nhở tôi đây là một tình yêu không môn đăng hộ đối, nhưng tôi vẫn cứ đắm chìm…”

“Hê hê, anh ta thật là một tay gian thương sáng láng. Không giống như Nghiêm Hoa, nhưng Nghiêm Hoa lúc nhỏ không giống bây giờ.” Chung Viễn gắp một miếng cá, cố gắng làm dịu bớt nỗi bi ai trong lời nói của cô.

“Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã biết kết cục có thể trắng tay, cũng đã có những dự tính xấu nhất. Nhưng tôi lại quá yêu anh ấy, dễ dãi với anh, không ngờ cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục tan nát này... Hai mối tình đều thất bại, tôi cảm thấy mình không chỉ là bị phản bội, nên cũng có một chút trách nhiệm…”

Chung Viễn thở dài, “Vũ Phi, em có chắc chắn là mình yêu không giữ lại gì không? Lúc bắt đầu em đã nghĩ đến những dự tính xấu nhất, sao lại có thể nói hoàn toàn hết lòng yêu anh ta?”

Trình Vũ Phi ngớ ra, một lát sau mới nhỏ giọng lý giải, “Tôi thật sự rất cẩn thận giữ gìn tình yêu của mình, cố gắng thích nghi với cuộc sống của anh ấy, khoan dung với những khuyết điểm của anh ấy. Nhưng tình yêu của chúng tôi từ lúc bắt đầu đã không được bình đẳng…”

“Vũ Phi, tình yêu không phải cứ mù quáng tiến tới là có thể thích ứng, điều này sớm muộn gì cũng làm cho người ta không chịu đựng nổi. Hê hê, Vũ Phi, em có bao giờ nghĩ rằng sự bất bình đẳng giữa hai người là do em tự hạ thấp mình? Tôi ít nhiều có thể hiểu được tâm trạng của em, tôi cũng từng nhỏ nhen và cẩn thận yêu một người... có lúc vì em yêu quá cẩn thận, nên tình yêu của em trở nên nhỏ nhen, nhỏ nhen đến mức bị anh ta xem thường... Thời gian bị xem thường lâu dần em sẽ có cảm giác bất công, chỉ cần một hiểu lầm bé xíu cũng châm ngòi cho sự chia tay…”

“…”

“Em nghe bài thơ này, đêm ngồi nghe gió, trong mộng mị nghe mưa, chợt hiểu trăng vì sao khuyết, ông trời vì sao già. Mấy năm qua, tôi đã hiểu ra, mỗi người đều không hoàn hảo, mỗi cuộc tình cũng thế, cho nên... không sao, chỉ cần em không cố chấp, có thể chấp nhận đối phương với những khuyết điểm nho nhỏ của họ, có thể chấp nhận tình yêu còn chút khiếm khuyết, chỉ cần đó không phải là những khuyết điểm...”

“Chung Viễn... Anh đã nghĩ thông như vậy, sao nhiều năm như thế mà vẫn chưa kết hôn?”

Chung Viễn lại tự giễu mình, “Bác sĩ không thể tự trị bệnh cho mình. Biết và làm rất khó đi đôi với nhau. À, nói nhiều như thế, chuyện chính lại quên nói với em. Tôi có quen một bác sĩ ở bệnh viện M bên Mỹ, chuyên về giám sát các bệnh nặng, họ cần một số người đến làm việc ngắn hạn, tôi định giới thiệu em qua đó. Thay đổi môi trường để lòng nhẹ nhõm hơn, cũng là để nghĩ kỹ hơn chuyện của mình.”

Trình Vũ Phi do dự nhìn anh, “Ấy… Chủ nhiệm Chung, tôi sợ không đảm đương nổi…”

“Đảm đương không nổi thâm tình của tôi à? Hê hê, đừng bận tâm làm gì. Hơn nữa, con người tôi thật ra có thâm tình gì đâu, nhưng đây thật là tấm lòng đấy, cô phải nhớ đấy nhé. Sau này trở về phải giới thiệu cho tôi nhiều bệnh nhân phẫu thuật đấy…”

Trình Vũ Phi do dự. Chung Viễn kiên nhẫn lừa xương cá, gắp miếng thịt cá lớn cho cô, “Tôi đợi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.