Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Chương 49: Tất nhiên cánh cửa khác có thể bị ai đó bít mất (1)



“Nhất Minh cậu có tâm sự à?” Vu Tuy Văn săm soi tỉ mỉ nét mặt của Tô Nhất Minh.

Tô Nhất Minh ừm một tiếng. Gần đây nguồn vốn hạn hẹp, mấy ngày nay anh chạy đôn chạy đáo thúc nợ. Bây giờ anh đang ở thành phố B dự định thương thảo những đơn hàng lúc trước với công ty của Vu Tuy Văn. Sau khi lão Châu tiêu đời, cái doanh nghiệp quốc doanh quy mô lớn này lại bổ nhiệm một ông tổng khác. Vu Tuy Văn nhờ gia thế vững vàng cùng với sự chín chắn vốn có luôn lọt vào mắt xanh của các ông chủ. Anh vốn muốn dựa mối quan hệ của cậu ta để có thể sớm lấy được tiền, ai ngờ chưa kịp nói lời nào thì Vu Tuy Văn đã mặt mày rạng rỡ mời anh đi ăn cơm.

“Nhất Minh, tôi có lẽ sắp thăng quan rồi.” Trên bàn tiệc Vu Tuy Văn điềm đạm cười nói, cho dù đó là một việc rất phấn khởi thì giọng điệu của cậu ta vẫn vô cùng thận trọng, tổng giám đốc vừa bổ nhiệm chỉ là quyền giám đốc trong thời kỳ quá độ, nếu có một chỗ đi tốt hơn, ông ta sẽ không ngồi vị trí đó lâu. Trách nhiệm của ông ta ngoài ổn định tinh thần nhân viên, chấn hưng công ty, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm ra người kế nhiệm thích hợp.

Còn Vu Tuy Văn lại là lựa chọn thích hợp cho chức tổng giám đốc, nhưng cậu ta lại có một đối thủ cạnh tranh nặng ký khác là phó tổng giám đốc, tiềm lực mạnh hơn cậu ta một chút. “Nhưng, anh ta gần đây giới thiệu một nhà cung cấp - cậu biết sau khi lão Châu bị cắt chức, đường cung ứng có chút hỗn loạn - nhà cung cấp đó yêu cầu tiền trao cháo múc, nhưng chất lượng sản phẩm thì không đạt tiêu chuẩn, ảnh hưởng đến tiến độ của cả một công trình lớn của chúng tôi. Tổng giám đốc rất không hài lòng. Tôi nhân cơ hội này mới giới thiệu công ty của cậu với ông ta. Nhất Minh, tôi tin vào thực lực của cậu, tin tưởng chất lượng sản phẩm của cậu! Nhưng để kịp tiến độ, cần hàng vô cùng gấp... Việc này nếu mà làm tốt được, chắc chắn tiếp thêm sức cho việc chạy đua vào ghế tổng giám đốc của tôi. Nhất Minh, cậu nhất định phải giúp tôi lần này, đừng để tôi phải mất mặt với ông chủ mình...”

“Chúc mừng.” Giọng nói của Tô Nhất Minh chùng xuống. Vu Tuy Văn trước nay giúp anh rất nhiều việc lớn, anh bây giờ cũng có thể xem như đang đối mặt với cửa ải quan trọng của cuộc đời, lúc quan trọng nhất mà không giúp đỡ nhau thì còn gì là anh em. Hơn nữa, nếu cậu ta thật trở thành tổng giám đốc thì anh cũng có lợi không ít. Bởi thế, nợ chắc chắn không thể đòi vào lúc này, hơn nữa phải dốc toàn lực ủng hộ cậu ta. Tiếp sau việc này thì không cần phải nhiều lời, người ta chắn chắn sẽ chăm sóc công việc làm ăn của mình rồi.

Nhưng... vốn là vấn đề lớn. Cần hàng gấp đồng nghĩa với phải làm thêm giờ, làm thêm giờ đồng nghĩa với phải bỏ ra nhiều vốn hơn, lại thêm mua nguyên liệu nhập vào, phải dùng đến tiền mặt… Tiền mặt trở thành yếu điểm lớn nhất của anh… Anh vô cùng rầu rĩ.

“Có phải gần đây lo liệu hôn sự nên mệt không?” Vu Tuy Văn lại săm soi nét mặt anh.

Tô Nhất Minh nói hàm hồ một câu, “Cãi nhau với vợ rồi.”

Vu Tuy Văn cười vẻ hiểu biết, “Không sao, hội chứng tiền hôn nhân. Rất nhiều người mắc phải bệnh này, tôi có lần tham dự một đám cưới, đã vái tổ tiên rồi, cô dâu bỗng nói với chú rể, em không muốn lấy anh... Kết quả là khách mời hôm đó vô cùng kinh ngạc giải tán... Một tháng sau lại nhận được thiếp mời của họ”

Tô Nhất Minh cười buồn. Sau lần đó anh không tìm Trình Vũ Phi nữa, phần vì quá bận rộn, phần vì anh thật sự không biết nên nói gì. Hôm đó những gì cô nói đều là truyền đạt lại lời của bố cô, tuy khắt khe miệt thị nhưng đều là sự thật. Vì những lời đó mà tổn thương thì không phải là Tô Nhất Minh rồi. Anh lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, đã quá quen với thảm cảnh những con chó sói háu đói xung quanh một bãi xương trắng, những lời phỉ báng cay độc đó anh xem như gió thoảng bên tai, nước đổ lá khoai.

Nhưng vấn đề ở đây là những lời đó sao có thể được thốt ra từ chính miệng của cô ấy? Giống hệt như có người chạy đến đâm một nhát dao vào bụng anh, ruột phèo ra, tiếc là anh thuộc dạng thịt dày mỡ béo đã được tôi luyện nên có thể không chút để bụng nhặt ruột ấn vài cái là lại nhét được vào trong bụng, thậm chí có thể dõng dạc phán một câu xanh rờn: Nhắm không chuẩn, lực lại yếu. Ai ngờ lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện kẻ giết người lại chính là người mình yêu dấu, bỗng chốc cảm thấy giận tím ruột gan, đau đến không thiết sống, chỉ muốn cô ấy giết mình ngay cho xong, để được nhìn thấy nước mắt hối hận đau đớn tột cùng của cô ấy.

Nhưng tức ở chỗ cô ấy không thèm nhỏ một giọt nước mắt hối hận nào còn không chút lưu luyến quay người bỏ đi. Tô Nhất Minh nhất thời có cảm giác sống không bằng chết. Tiếc là sống chết có thể không màng đến nhưng việc kinh doanh thì không thể không làm, đặc biệt là vào cái mùa thu công việc chồng chất này, nghĩ mà thấy ngán ngẩm. Cơ đồ anh lao tâm khô tứ bao năm mới gây dựng nên rất có thể sẽ sụp đổ tan tành. Bởi thế anh đành phải gạt lệ nén thương đau dằn lòng chiến đấu tiếp.

Lúc công việc bù đầu anh không muốn nghĩ đến những chuyện không vui, đôi khi trốn tránh lại dễ hơn là đối diện. Nhưng càng về khuya, lúc rỗi rãi, nỗi đau đớn lại hiện lên quấy rối giấc ngủ của anh.

Vấn đề anh nghĩ nhiều nhất chính là mình đã sai ở chỗ nào mà khiến cô bất mãn đến thế, bất mãn đến mức tìm yếu điểm của mình rồi đâm vào đấy một dao?

Anh cảm thấy mình chẳng phạm sai lầm gì lớn, tuy trình độ suy xét tâm sự của phụ nữ của anh đã giảm sút so với trước đây rất nhiều. Sống với cô lâu như vậy, anh tự cảm thấy rằng mình đã chiều chuộng bác sĩ hết lòng hết dạ, tưởng đâu cô sẽ vui sướng, ngoan ngoãn nghe lời mình, ai ngờ tâm tư bé nhỏ của cô lại chất đầy những bất mãn về mình. Sao thế nhỉ?

Thở dài đánh thượt, anh nốc một ngụm rượu lớn, hôn lễ anh chưa hủy, vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh, phải tìm Vũ Phi nói chuyện mới được... trốn tránh không phải là cách.

Gắp qua loa vài đũa anh đứng dậy cáo từ, Vu Tuy Văn cười trêu chọc: “Sao thế Nhất Minh? Nhớ cô ấy rồi à? Ăn bữa cơm cũng không nuốt trôi? Tôi thấy cậu đúng là bị phụ nữ làm cho thê thảm rồi.”

Tô Nhất Minh gượng cười, sao có thể nuốt trôi được thứ? Anh vội vã chạy về bố trí việc sản xuất, lại còn phải trù bị nguồn vốn... Nhưng chỉ mong thời khắc quan trọng nay mình không bị gục ngã, nếu không thì có lỗi với anh em, có lỗi với tiền rồi.

Tô Nhất Minh bay chuyến cuối cùng trong ngày. Lên máy bay, anh do dự gửi tin nhắn cho Vũ Phi, “Cưng ơi, đừng giận nữa. Em không thích ở tầng trên cùng thì chúng ta sẽ ở tầng trệt, em không thích anh làm thương nhân thì anh làm người giàu, em không thích anh kiếm nhân dân tệ thì anh sẽ kiếm đô-la... Tóm lại, ngoài là đàn ông không thể thay đổi ra, những thứ khác anh đều có thể thay đổi, chỉ cần em quay về...”

Sau đó tim đập thình thịch chờ tin nhắn trả lời. Không trả lời. Anh rầu rĩ gửi thêm một tin nhắn nữa, “Anh gọi điện nhé. Anh đang rất khổ tâm, rất căng thẳng. Cuộc đời thất bại, tương lai mờ mịt. Anh sắp chết rồi... Bác sĩ ơi, cứu anh”.

Điện thoại im lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào. Tô Nhất Minh tức giận, lập tức gọi điện định mắng bác sĩ một trận vì thấy chết không cứu. Nhưng tiếc là... điện thoại của cô không liên lạc được.

Tô Nhất Minh đầy một bụng tức, trong đầu lửa giận bốc cao ngùn ngụt. Đúng là người đểnh đoảng! Chắc chắn là quên nạp tiền điện thoại rồi! Anh lập tức gọi cho thư ký, bảo cô phải nạp tiền vào số của Trình Vũ Phi ngay lập tức.

Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp yểu điệu đi tới, dịu dàng yêu cầu anh tắt di động.

*

* *

Máy bay vừa hạ cánh, Tô Nhất Minh tức tốc gọi điện cho cô, nhưng máy vẫn không liên lạc được. Anh thầm rủa mạng di động của Trung Quốc chậm chạp. Ngày hôm sau, anh không thể nhịn được nữa bèn gọi lên khoa của cô, nghe được một tin sét đánh. Cô đã đi Mỹ rồi, không ai biết địa chỉ cụ thể của cô, ngoài việc nghe đâu người giúp cô xuất ngoại là Chung Viễn.

Tô Nhất Minh như bị ai đánh trúng đầu. Trong lúc quan trọng nhất, người phụ nữ của anh tháo chạy đã đành, nhưng lại do chính lão tình địch tiếp ứng cho cô ta chạy mới điên chứ! Đúng là chọc anh tức chết mà. Suy nghĩ cả ngày, càng nghĩ lửa giận càng bốc lên cao, cuối cùng anh quyết tâm đi hỏi tội Chung Viễn.

*

* *

Chung Viễn mỗi tuần có nửa ngày khám bệnh cho những khách có yêu cầu đặc biệt. Bệnh nhân đầu tiên của ngày hôm nay làm anh vô cùng ngạc nhiên. Tô Nhất Minh trả một số tiền lớn để lấy được số đặc biệt của anh, ngay từ phút đầu tiên xông vào đã vứt ngay sổ khám bệnh trước mặt anh, “Cô ấy đi đâu rồi?”

Chung Viễn mỉm cười cầm sổ khám bệnh lên, nghiêng đầu hỏi anh, “Ông Tô? Có chỗ nào không khỏe?”

Giả vờ giả vịt! Tô Nhất Minh tức tối lườm anh một cái, không chút khách khí đặt mông xuông ghế, “Chung Viễn, anh giấu vợ tôi ở đâu rồi?”

Chung Viễn tiếp tục mỉm cười, “Vợ anh là ai? Tôi có quen không?”

Chết tiệt! Tô Nhất Minh rủa thầm, một bụng tức bị thái cực thần công của anh ta làm cho nghẹn lại, không cách nào phát ra, đành tạm thời ghìm cơn giận lại, “Anh giúp Vũ Phi xuất ngoại đúng không? Cô ấy đi đâu? Tôi phải tìm cô ấy!”

Chung Viễn cười khẩy, “Ồ, thì ra là Vũ Phi nhà chúng tôi. Cô ấy có chí tiến thủ, muốn học cao hơn nữa, tôi giúp cô ấy liên hệ ra nước ngoài tu nghiệp rồi. Nhưng sẽ về nhanh thôi... Chúng tôi dự định mùa xuân năm sau sẽ kết hôn đấy.”

“!” Tô Nhất Minh kinh ngạc há hốc miệng, suýt nữa rớt cả cằm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chỉ chưa đầy một tháng ngắn ngủi mà gà mái đã biến thành vịt rồi sao? Kết hôn? Vũ Phi kết hôn với anh ta? Không biết là do phẫn nộ hay khủng hoảng, mắt anh bỗng hoa lên, anh lao tới siết chặt cổ anh ta, “Đồ khốn nạn! Cướp vợ nhà người ta, lừa phụ nữ nhà người ta đem bán. Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học, để mày biết thế nào là cái giá của việc không biết xấu hổ.”

Chung Viễn mất bình tình đùng sức hất hai tay Tô Nhất Minh ra, “Tô tiên sinh, rốt cuộc anh có bị bệnh không thế? Có bệnh thì khám, không có bệnh thì ra ngay cho. Đừng có mà làm loạn ở đây. Muốn đánh nhau anh định ngày giờ đi, hết giờ làm tôi lúc nào cũng có thể tiếp anh. Nói thật với anh nhé, với chút sức trói gà không chặt của anh, bị đánh cũng là đáng tội! Một người chọi mười mấy người tôi cũng đã từng thấy! Còn Vũ Phi, cô ấy đã là người trưởng thành, có tay, có chân, có óc, dễ gì bị tôi lừa bán. Cô ấy vì sao rời bỏ anh, anh hãy về nhà nghĩ kỹ đi. Muốn tìm người ta thì tự mà nghĩ cách! Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu! Đừng có ở đây ăn vạ nữa.”

Cô y tá gọi số ngoài cửa nghe thấy âm thanh bất thường từ bên trong, tò mò mở cửa ghé vào xem. Từ cú hất tay của Chung Viễn, Tô Nhất Minh biết mình không phải là đối thủ của anh ta, anh quay đầu nhìn bệnh nhân xếp hàng chờ ngoài cửa, thất thểu ra về.

Ánh mặt trời mới bước sang đông dịu nhẹ chiếu khắp nhân gian, nhưng Tô Nhất Minh lại không cảm nhận được lấy một tia ấm áp. Sức lực toàn thân anh tưởng chừng cạn kiệt, hai chân anh cảm giác không chạm đất. Anh run run tìm xe của mình, mắt lờ đờ không thấy mục tiêu. Đây không phải là sự thật. Cô ấy không thể thay lòng nhanh đến thế được... tuyệt đối không phải là sự thật...

Những người qua đường nhìn người đàn ông như người mất hồn bằng ánh mắt cảm thông. Họ nghĩ người này chắc là đã mắc bệnh gì đó rất nặng, gương mặt không chút thần sắc...

*

* *

Tại quán bar “Ngọn lửa xanh”, Tô Nhất Minh gọi một ly nước cam vắt, quay sang nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi cách đó không xa. Đôi mắt rất giống Trình Vũ Phi, anh cảm thấy tim mình nhói buốt. Nhưng đây không phải là hình dáng của Trình Vũ Phi, anh quan sát cô ta suốt cả buổi từ cách đi đứng, nói cười, cách cô ta cười chào tất cả những người không quen biết, chẳng có chút thiện cảm nào. Cô ta uống rượu cũng rất sành sỏi, sôđa thêm vodka, ly này tiếp ly kia.

Lâm Đồng, độc thân, từng học khoa thần kinh sinh vật ở trường đại học H ở Mỹ, hiện làm đại diện cho một công ty kỹ thuật sinh vật của Mỹ có văn phòng ở Trung Quốc. Sau ngày hôm đó Tô Nhất Minh nhanh chóng cho người điều tra lý lịch người phụ nữ gặp ở sân bay. Đại học H có Hội hữu nghị ở thành phố này, mối quan hệ giữa anh và chủ tịch Hội hữu nghị của trường đại học H rất tốt. Mượn danh chủ tịch anh gửi thiếp mời cho cô ta, mời cô ta tham dự buổi liên hoan do Hội hữu nghị đại học H tổ chức.

Với thân phận và kinh nghiệm sống lâu năm ở Mỹ của cô ta, Tô Nhất Minh tin rằng cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội mở rộng mối quan hệ phát triển sự nghiệp. Quả nhiên khi anh đến thì cô ta đã có mặt, hơn nữa còn như cá gặp nước. Người đẹp thì luôn nhận được sự ưu ái và nhiều cơ hội mà.

Tô Nhất Minh chầm chậm lắc lắc ly nước uống, bước tới, “Chào cô. Tô Nhất Minh. Nhìn bề ngoài cô rất giống vợ của tôi.”

Lâm Đồng quay đầu sang cười, “Lâm Đồng. Hê hê, cái cách cưa gái này lỗi thời rồi. Tiểu thư Bào đã dùng cách này để cám dỗ Phương Hồng Tiệm trong Vi thành đấy.”

Tô Nhất Minh rút từ trong ví ra tấm hình anh chụp chung với Trình Vũ Phi ở Cape Town, hai người đang đối diện với ánh mặt trời rực rỡ chói lóa cười đến nỗi không thấy mắt đâu. Lúc đó họ vừa mới thiết lập quan hệ, đang sống trong những ngày tháng mật ngọt, ai ngờ chỉ vài tháng sau đã chia cách nghìn trùng. Anh thật không thể ngờ được, thiên đường và địa ngục thì ra chi cách nhau có vài tháng hành trình.

Lâm Đồng cầm tấm hình lên xem, cười rạng rỡ, “Góc chụp đẹp. Đúng là giống thật.”

Tô Nhất Minh cẩn thận cất tấm hình vào ví. Hai người đã chung sống gần một năm, vậy mà chụp chung chẳng bao nhiêu. Chỉ có vài tấm chụp ở Nam Phi. Vốn định chụp ảnh cưới luôn, rồi cứ vì chuyện này chuyện kia cuối cùng để lỡ mất. Hôm từ bệnh viện về anh đã suy nghĩ mấy ngày liền, đến quên ăn quên ngủ. Có rất nhiều chuyện anh vừa như hiểu ra vừa lại cảm thấy mơ hồ chỉ có một chuyện anh chắc chắn: Anh không thể để mất cô.

Nghĩ kỹ thì cô cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt. Không quá xuất sắc, không quá đẹp, đừng nói gì đến thanh thoát cao quý. Chỉ biết nấu ăn, dọn dẹp, cái này thì chị giúp việc của anh cũng biết làm. Trên giường thì mắc cỡ, dưới giường thì lại như khúc gỗ, nếu miễn cưỡng thì cũng có thể coi cô là người đẹp, nhưng Tô Nhất Minh, anh lấy tay vớt một cái, xem chừng còn tóm được nhiều cô xinh đẹp, khêu gợi hơn cô nhiều.

Nhưng anh không hề nghĩ đến việc chia tay. Vừa nghĩ đến thì tim đã thấy nhói đau, đau đến mức không thở được. Căn nhà trống vắng gần như không còn lưu lại dấu vết gì của cô, nhưng lại phảng phất hơi ấm của cô, giọng nói của cô. Mỗi ngày cô đều làm cho anh một ly nước trái cây đặt ở bàn trà, bây giờ mỗi lần anh ngồi đúng vị trí đó chỉ còn là không khí, lòng anh vô cùng chua xót. Mỗi tối khi tắm xong, người ướt đẫm bước ra, cô vội vàng lấy khăn lau người cho anh, lấy máy sấy tóc sấy khô tóc cho anh, dù có muộn đến thế nào, sau đó ngắm anh thoải mái ngủ thiếp đi trên giường. Bây giờ mỗi lần anh lê tấm thân mệt mỏi còn ướt nước lên giường, lăn qua lăn lại cũng không sao ngủ được. Còn nữa, mỗi sáng trước khi đi làm cô đều hôn lên trán anh, buổi tối lúc về nhà là một vòng ôm ấm áp... Hết cả rồi...!

Tô Nhất Minh xem thường mình tính đàn bà, cầm lên được mà bỏ xuống không xong. Anh tự chế nhạo mình càng sống càng thụt lùi. Nhưng anh nghĩ không thông. Là tình yêu ư? Anh cảm thấy buồn cười. Hay chỉ là thói quen? Anh càng cảm thấy vô lý, chưa đến bảy tám mươi tuổi, làm gì đã ngồi lưu luyến những kỷ niệm, thói quen đã qua? Nhưng dù thế nào, anh cũng đã hiểu ra, anh không thể bỏ người phụ nữ này.

Thật mệt mỏi. Tô Nhất Minh lặng lẽ thở dài, lại một lần nữa cả tình yêu và sự nghiệp đều rơi xuống đáy vực thẳm, nhưng lần này, cùng với việc cứu vãn sự nghiệp anh quyết tâm sẽ tìm lại tình yêu của mình.

Cái cô Lâm Đồng đang ngồi trước mắt anh chính là cơ hội, là chìa khóa cho tình thế bế tắc trước mắt. Anh cẩn thận vạch ra mấy phương án liền, bây giờ chỉ chờ xem ông trời có muốn giúp anh không mà thôi.

Buổi liên hoan kéo dài đến tận 9 giờ tối, Tô Nhất Minh vận dụng hết mọi sự duyên dáng của mình, cuối cùng cũng kết thân được với Lâm Đồng. Lúc mọi người lục tục kéo nhau về, anh mời Lâm Đồng lên xe đi hóng gió. Lâm Đồng liếc xéo anh một cái, hào phóng gật đầu. Tô Nhất Minh vui quá hóa rồ, lỡ miệng nói, “Cô không sợ tôi thừa cơ ăn thịt cô sao?”

Lâm Đồng cười gằn, “Tôi đai đen Taekwondo đấy. Cứ cho là anh có tà tâm đi, còn cần phải có tà lực nữa mới được.”

Tô Nhất Minh kinh hãi ngậm miệng, im lặng khởi động xe, nhắm thẳng hướng ngoại thành.

Tô Nhất Minh điều tra phát hiện ra Chung Viễn rất thích lái xe đến một nơi, lúc nửa đêm thanh vắng hay lái xe tốc độ cao ở đó. Anh từng nghe Trình Vũ Phi kể về tình yêu của Chung Viễn, biết vị trí của Lâm Đồng trong trái tim anh ta khó ai có thể thay thế được, anh định đưa cô bồ cũ của anh ta đến đó tìm vận may.

Đúng là may. Đi hết đường cao tốc, từ kính chiếu hậu anh phát hiện ra xe của Chung Viễn đang chạy bên trái đường, đó là chiếc Ferrari 599 GTB màu đỏ tươi. Anh cảm thấy tay bác sĩ này là người thích khoe mẽ, theo anh biết thì đã đổi mấy chiếc xe rồi, bởi thế chắc chắn anh ta thuộc dạng nhiều tiền lắm của.

Tô Nhất Minh cho xe chạy từ từ bên lề phải, chiếc Ferrari lịch sự giảm tốc chạy sát bên xe anh rồi bất ngờ tăng tốc vọt thẳng.

Lâm Đồng bất giác chau mày, “Tô Nhất Minh, anh có phải là đàn ông không thế?”

Tô Nhất Minh ngạc nhiên khẽ quay đầu sang, “Phải. Cái này thì rất nhiều phụ nữ có thể làm chứng.”

“Tôi thấy không phải. Một đại nam nhân sao lại để người khác qua mặt như thế?”

“…” Tô Nhất Minh bị cái lôgic quái đản của cô ta làm cho chết trân, vượt xe với bị vượt không phải là bình thường sao? Hơn nữa, xe của đối phương là Ferrari đấy.

“Tấp vào, tấp vào...” Lâm Đồng không muốn đôi co với anh, chỉ đạo anh tấp xe vào lề, rồi đổi tài với anh.

“Cô... định làm gì thế?” Tô Nhất Minh chưa kịp hiểu ra chuyện gì.

“Tôi muốn cho anh thấy đàn ông chân chính là phải như thế nào!” Lâm Đồng khinh bỉ trừng mắt nhìn anh một cái, khởi động xe.

Chiếc xe nhấn ga phóng vọt đi.

Tô Nhất Minh vội vàng thắt dây an toàn, có chút nghi ngờ hỏi, “Cô định làm gì?”

“Vượt lại anh ta chứ sao!”

“Nhưng xe anh ta xịn! Chắc chắn là đuổi theo không kịp.” Trong lòng Tô Nhất Minh dậy lên cảm giác bất an.

“Tôi biết. Ferrari 599GTB. 600 mã lực, tốc độ cao nhất có thể đạt đến 330 kilômét một giờ. Nhưng xe của anh cũng không tồi chút nào.”

“Cô thấy xe của tôi có thế đạt 300 kilômét một giờ ư?”

“Đường cao tốc hạn chế tốc độ mà, còn có những xe khác nữa. Anh ta không thế lái với tốc độ nhanh như thế được.”

“…” Chiếc Phaeton phóng vọt qua một chiếc ở đằng trước, Tô Nhất Minh hoảng hồn nhắm mắt lại.

“Lâm Đồng, khi nãy cô uống rượu, không nên lái xe... Nhỡ đâu cảnh sát kiểm tra sẽ phạt rất nặng đấy...” Tô Nhất Minh nói đẩy ẩn ý, hòng đoạt tài.

“Không sao. Đầu óc tôi rất tỉnh táo. Hơn nữa, nếu cảnh sát kiểm tra, tôi cũng có cách ứng phó. Tôi dạy anh nhé, lúc cảnh sát yêu cầu anh thổi vào máy kiểm tra nồng độ cồn, anh chỉ cần hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng thổi phù một cái thật nhanh, hơi thổi ra chính là không khí tinh khiết mà anh vừa hít vào, không có độ cồn…”

“…” Tô Nhất Minh suýt ngất.

Chiếc Phaeton lao như bay trên đường cao tốc, vượt qua hết chiếc này đến chiếc khác. Chung Viễn cuối cùng cũng nhìn thấy phía sau có một chiếc xe rất ngầu, nhìn kỹ hồi lâu anh mới phát hiện ra là xe của gã gian thương Tô Nhất Minh, anh bất giác bật cười. Anh giảm tốc độ, đợi xe của Tô Nhất Minh đến gần bỗng tăng tốc phóng vọt đi. Cứ như thế mấy lần khiến Lâm Đồng tức xì khói.

Tô Nhất Minh cảm thấy rõ ràng chiếc Phaeton tiếp tục tăng tốc, tim anh đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, “Được rồi, được rồi... tôi thừa nhận, tôi thừa nhận mình không phải là đàn ông. Nhưng mà Lâm Đồng... cô cũng đâu phải là đàn ông?”

“Nhưng tôi trước nay chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém đàn ông!” Lâm Đồng bị chiếc xe phía trước chọc ghẹo tức đến đỏ cả mắt, nghiến răng ken két nói.

Một âm thanh chát chúa vang lên, chiếc Phaeton vội vàng thắng gấp, rồi lại vòng ra, vượt qua chiếc xe trước mặt, Tô Nhất Minh như muốn nổ tung, “Đồng chí Lâm “Háo Thắng”, tôi có thể đưa ra một thỉnh cẩu không, tôi yêu cầu dừng xe lại, đổi vị trí an toàn hơn. Tôi muốn... ngồi ở hàng ghế sau...”

“Anh sợ gặp tai nạn tôi hy sinh anh à? Yên tâm đi, nếu thật sự xảy ra tai nạn, tôi cũng sẽ đi cùng anh mà!”

“Đi cùng tôi? Tại sao tôi phải đi vào chỗ chết cùng cô chứ? Tôi vẫn còn chưa kết hôn, chưa có con... Tôi không muốn chết... Lâm Đồng, tôi có chỗ nào đắc tội với cô chứ? Tôi sẽ sửa... Tôi sai rồi! Tôi...”

“Câm miệng! Tôi bây giờ không thể phân tâm.”

“…” Tô Nhất Minh tuyệt vọng im bặt. Anh cảm thấy mình thật quá thê thảm, sao lại chọc đúng vào một tên điên thế này? Hai tên... Chung Viễn cũng có phần. Anh bất chợt nhớ đến lời của Lục Dã Bình, xem ra chẳng cẩn đợi đến Microsoft hay Panasonic, đến để lại một đứa con anh cũng chẳng kịp nữa rồi. Gia tài bạc tỷ của anh không có người thừa kế rồi! Anh rất hối hận, lúc lâm trận sao anh lại dùng biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt làm gì, nếu như làm cho Trình Vũ Phi có một đứa con, tất cả những chuyện hôm nay đã không xảy ra rồi...

Xe của Chung Viễn xuống dốc rồi rẽ vào một con đường trong thôn, bắt đầu chạy chầm chậm. Dưới bóng đèn đường nhập nhoạng, hai bên đều là cánh đồng rộng mênh mông, trời tối lờ mờ không nhìn thấy rõ bên ngoài. Lâm Đồng thừa cơ phóng vọt lên, vượt qua anh, rồi từ từ giảm tốc độ, định đợi xe anh đến gần sẽ sỉ nhục một trận.

Xe của Chung Viễn từ từ vọt lên, kề sát chiếc Phaeton, cửa kính hạ xuống, dưới ánh đèn đường tù mù gương mặt điển trai xuất hiện ở cửa xe, “Được rồi gian thương! Có máu yên hùng đấy!”

Bỗng rầm một tiếng, chiếc Phaeton rơi xuống ruộng mà không hề được báo trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.