Tô Nhất
Minh chờ đến khi giám đốc Vương được phẫu thuật xong, đưa vào phòng hồi sức
theo dõi mới rời khỏi bệnh viện. Lúc này trời đã sáng, do bản năng trọng sắc
khinh bạn, trước khi ra về anh lại lần nữa chạy đến
phòng cấp cứu, muốn tìm cơ hội đối đáp vài câu với cô bác sĩ Trình có nhiều
điểm thú vị kia.
Bệnh
nhân đến khám rõ ràng nhiều hơn cả ban đêm, đứng thành vòng tròn vây quanh bác
sĩ, bác sĩ Trình như bị chôn vùi trong đám người lố nhố ấy. Tô
Nhất Minh khó khăn lắm mới len được vào trong. Vừa lúc được chứng kiên một bệnh
nhân đang tìm bác sĩ Trình phàn nàn: "Tôi bị cảm, sốt cao mười mấy ngày
mới khỏi, tiêu tốn những hơn một ngàn tệ cơ đấy.”
Trình
Vũ Phi mỉm cười giải thích: "Vì mười mấy ngày vừa rồi ngày nào bác cũng
đến khám bệnh... Hơn nữa trong sổ khám bệnh có viết, chính bác yêu cầu truyền
dịch. Truyền dịch mười mấy ngày phải tốn từng ấy tiền bác ạ."
"Nhưng
ngày nào tôi cũng sốt đến 40 độ cả. Tôi thấy bệnh của mình rất nặng, đương
nhiên phải đi khám bệnh rổi, tôi đã sai sao?"
"Nhưng..."
"Bệnh
viện các cô lại nói là tôi chỉ bị cảm, vế nhà
uống nhiều nước là khỏi. Không có chút trách nhiệm nào hết. Tôi đương
nhiên không thể đồng ý, bệnh của tôi nặng như thế phải yêu cầu truyền dịch!
Chẳng lẽ đó cũng là sai sao?"
Trình
Vũ Phi đành cười gượng, "Bác không sai, nhưng bệnh viện nói đúng đấy, bệnh
cảm sẽ tự khỏi, ở nhà uống nhiêu nước và uống một ít thuốc hạ sốt là được, ngày
nào truyền nước biển cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, bác cảm thấy bệnh của
mình rất nặng mà chỉ tốn một ngàn tệ đã chữa khỏi lẽ ra nên vui mừng mới
phải..”
"Nhưng
cuối cùng bác sĩ vẫn chẩn đoán là bệnh cảm thường..."
"Thì
vốn dĩ chỉ là cảm thường thôi mà..”
"Khám
cho một người bị cảm sao lại lấy của người ta những một ngàn tệ, ăn cướp
à?"
"Đó
là bởi vì bác muốn truyền nước biển.."
"Các
cô xem, bị cảm mà phải tốn một ngàn tệ có lý không?"
"..."
Tô Nhất
Minh nhè nhẹ lắc đầu, nhìn bác sĩ Trình đang bối rối chưa biết trả lời
thế nào, trong lòng có chút thông cảm. Bệnh nhân từng tốp từng tốp ập đến, hom
nửa giờ đồng hồ mà vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện, Tô Nhất Minh thở dài,
gồng mình len ra khỏi đám đông. Một đêm không ngủ, anh cũng cảm thấy mệt rồi…
Chưa
được vài ngày, Tô Nhất Minh đã nhận được tin tức chính xác từ Vu Tuy Văn: Lão
Vương tuổi đã cao, bây giờ lại có bệnh, chắc chắn là phải về hưu sớm. Thay thế
lão Vương vào vị trí đó là một tay mới hoàn toàn. Thời đại của lão Vương qua
rồi, giá trị của ông ta cơ bản không còn nữa. Là một doanh nhân, Tô Nhất Minh
nhạy bén chuyển hướng, bắt đầu nghe ngóng sở thích và thân thế của giám đốc
mới. Song anh vẫn cho người đến chăm sóc lo liệu cho lão Vương, Tô Nhất Minh
biết rất rõ, tuy có một sổ người không giúp được gì cho bạn nhưng muốn giở trò
phá bĩnh thì rất dễ, chỉ cẩn tung ra một tín thất thiệt, hoặc làm một động thái
nhỏ cũng đủ hủy hoại một hợp đồng lớn, thậm chí bạn chưa lập hiểu ra chuyện gì
thì đã bị ám hại rồi.
Đạo lý
"hòa khí sinh tài" được Tô Nhất Minh vận dụng rất khéo léo, triệt để.
Hơn nữa, dù gì đi nữa, anh cũng là một người hoài cổ. Lão Vương trước đây rất
quan tâm đẽn công việc kinh doanh của anh. Uống nước nhớ nguổn, anh cũng nên
thể hiện một chút huống hổ lão Vương bây giờ thành ra thế này. Cho nên Tô Nhất
Minh đã đích thân đến bệnh viện thăm lão Vương đến mấy lần, tiện thể đến khoa
cấp cứu nhìn trộm bác sĩ Trình
một chút, nhưng không biết có phải là thời gian
không khớp hay không mà chẳng thấy cô đâu.
Không
ngờ mấy hôm sau, Tô Nhất Minh nhìn thấy bác sĩ Trình ngay ở công ty của mình.
Công ty Tô Nhất Minh thuê hẳn một tầng của một tòa nhà nổi tiếng ngay trung tâm
thành phố. Buổi sáng hôm đó khoảng mười giờ, lúc dừng xe ở phía dưới tòa nhà,
anh nhìn thấy Trình Vũ Phi đang đứng cách đó không xa, hình như đang đợi ai đó.
Bác sĩ Trình mặc quẩn áo bình thường trông có chút quê mùa, lại có chút trẻ
con.
"Bác
sĩ Trình!" Tô Nhất Minh mừng rỡ gọi, thò đầu ra ngoài cửa xe cười tít mắt
Trình
Vũ Phi nghe tiếng gọi quay lại
nhìn, ngẩn ra lát
người đàn ông này trông quen quen nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu, chắc là bệnh
nhân của mình. Cô đành cười giả lả, trả lời xã giao, "Chào anh!"
Thật ra
là bác sĩ mỗi ngày gặp rất nhiều người, nếu chú ý tích
lũy quan hệ, muốn có mối quảng giao là điều
rất dễ dàng. Nhưng việc này đối với người có tâm tính hiền lành ít nói
như Trình Vũ Phi lại là một khó khăn. Cô rất hay gặp người lạ trên đường nhiệt
tình đến chào hỏi cô. Mọi lần như vậy cô luôn cảm thấy bối rối. Còn nhớ một hôm
cô đang mua bánh chiên ở một
trạm xe buýt, không ngờ người bán hàng lại là bệnh nhân của cô, nhất quyết
không lấy tiền bánh, khiến cô vô cùng
khó xử, sau đó cô không dám đến đó mua bánh nữa. Người bán hàng đó nằm mơ cũng
không nghĩ ra được, rằng quá nhiệt tình
cũng khiến mình mất đi một khách hàng.
Tô Nhất
Minh càng cười tươi hơn, bác sĩ Trình bây giờ trông không chỉ quê mùa và trẻ
con mà còn có chút ngố nữa, sao chẳng giống với
thái độ lạnh lùng, sắc bén ở bệnh viện nhỉ? Không để lỡ cơ
hội, thời cơ không đến hai lần, Tô Nhất Minh vội vàng xuống xe, cười nói,
"Bác sĩ Trình đền đây có việc gì vậy?"
Trình
Vũ Phi lại ngớ người ra một lần nữa, do dự
không biết có nên nói chuyện với người đàn ông lạ mặt này không. May mà lúc đó
Điền Thiêm từ trên tầng chạy xuống gọi chị Phi Phi, giải thoát cho cô khỏi vòng
vây khó xử. Sau đó Điền Thiêm quay sang, thấy Tô Nhất Minh đang tươi cười đứng
cạnh Trình Vũ Phi, lập tức ngượng đỏ mặt; hồi lâu không nói nên lời.
Trình
Vũ Phi ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của Điền Thiêm, cho rằng cô bé đang hiểu
lầm mối quan hệ giữa mình và người đàn ông lạ này, vội vàng giới thiệu, với cô
bé, "Đây là... một bệnh nhân của chị…”
Tô Nhất Minh
giật mình, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Tuy anh có ấn
tượng sâu sắc với cô bác sĩ này nhưng người ta rõ ràng là chẳng nhớ mình một
chút nào. Điều này làm tổn thương đến tình cảm tốt đẹp mà anh có với cô, nhưng
đồng thời cũng kích thích anh.
"Vâng...
tôi là bệnh nhân của bác sĩ Trình, có ấn tượng sâu sắc đối với bác
sĩ. Lần trước hơi bị tức ngực nên đến khám bệnh tại khoa cấp cứu, bác sĩ Trình
đã đo điện tâm đồ cho tôi, kết quả là nhìn nhầm báo cáo số liệu, chỉ định
bệnh sai, khiến tôi phải chích mấy mũi thuốc, rút bốn ống máu... sau đó mới
phát hiện ra sai lầm, nhưng đã làm tôi sợ điếng người. Ha ha...", Tô Nhất
Minh cười nham hiểm, bịa ra một câu chuyện như thật.
Thật ra
đó là trải nghiệm của Lục Dã Bình. Một hôm Lục Dã Bình cảm thấy tức ngực, Tô Nhất
Minh chở anh ta đến một bác sĩ quen khám bệnh. Vị bác sĩ đó vô cùng lịch sự,
khám rất kỹ, còn đo điện tâm đồmiễn phí cho anh ta, nào ngờ cái máy đo điện tâm
đồcó vấn đề, bác sĩ liếc một cái liền bảo bệnh Lục Dã Bình đã đến hồi nguy
kịch. Tiếp theo đó nháo nhào báo cho người nhà đến truyền máu cứu mạng... Đến
khi vợ Lục Dã Bình tay chân bủn rủn, mắt đỏ hoe chạy đến, bác sĩ mới
phát hiện mình nhầm, không biết có phải là ấn nhầm nút trên máy hay không mà tờ
giấy kết quả in ra lâu gấp mấy lần bình thường, nhịp tim đo được chỉ bằng một
nửa bình thường. Tim Lục Dã Bình rất khỏe. Anh ta tức ngực bởi vì hàng ngày
uống rượu quá nhiều, đau dạ dày, dẫn đến viêm thực quản trào ngược.
Vị bác sĩ lúc
đó vô cùng
bối rối liên tục xin lỗi ba
người. Lục Dã Bình cứ ngỡ mình sắp từ giã khỏi
cõi đời nên ngồi thu lu một chỗ ủ rủ khổ sở,
nhưng cái giây phút biết được tính mạng mình an
toàn anh ta chẳng hề thở phào nhẹ nhõm, mà mắt còn tối sầm lại như sắp ngất đến
nơi. Vì tưởng mình sắp chết, lúc
lòng đau như cắt, lương tâm trỗi dậy, anh ta thú thật với vợ qua điện thoại
rằng mình có một số tiền
tiết kiệm cất giấu đãlâu. Đó là số tiến
anh ta kiếm
được bao năm qua, nhưng bây giờ thì thế nào chẳng bị vợ lột
sạch
Lần đó
Tô Nhất Minh vô cùng khó chịu, cảm thấy rất mất mặt nhưng cũng chẳng thể phàn
nàn vì vị bác sĩ thật ra cũng vì quá nhiệt tình, hơn nữa cũng chưa đểxảy ra hậu
quả nghiêm trọng. Sau đó rất lâu, anh không dám đến nhà Lục Dã Bình, sợ vợ anh
ta nhắc lại chuyện này mà cười vào mũi. Nhưng bây giờ anh lại thấy chuyện đó
cũng có ích vì mặt bác sĩ Trình đang bắt đầu đỏ lên, giống như Điền Thiêm, thẹn
thùng không nói được lời nào.
Trình
Vũ Phi hôm qua trực, cả đêm không ngủ, giờ cảm thấy hơi chóng mặt, đầu óc quay
mòng mòng, không nhớ mình có từng làm cái việc như thế không, nhưng người đàn
ông này có chút quen quen, hơn nữa người ta nói rất rõ ràng rành
mạch và chuyên nghiệp, không giống như đang bịa đặt. Cho nên cô thấy rất xấu
hổ, cảm giác giống như kẻ trộm bị chủ nhà
bắt được vậy, đến khi cô nghe thấy Điền Thiêm ấp úng gọi một tiếng giám đốc Tô,
sự xấu hổ của cô lại càng lên đến đỉnh điểm.