Đưa Lý Trác Vân lên xe buýt quay trở về thành phố X xong thì cũng đồng nghĩa với việc ngày cuối tuần không dễ mà có được lại phải kết thúc.
Trên đường quay về công ty, Lệnh Mạn mở khung chat với Đại Ngưu ra.
Do dự mấy lần, không biết phải mở miệng như thế nào.
Bình thường hai người dù không gặp mặt cũng vẫn sẽ thường xuyên nói chuyện phiếm, có lẽ từ sau cái hôm giải tán trong không vui nên đến hôm nay cả hai vẫn chưa nói với nhau được câu nào.
Lệnh Mạn cân nhắc hồi lâu, gõ một hàng chữ.
"Đại Ngưu, vẫn còn tức giận sao?"
Kèm theo một icon quan tâm.
Tin nhắn này sau khi được gửi đi giống như đá chìm đáy biển.
Từ đầu đến cuối Đại Ngưu không hề nhắn lại.
Sau khi về đến công ty, Lệnh Mạn không còn nhiều thời gian suy nghĩ đến chuyện riêng nữa.
Việc có xếp bệnh viện Đông An vào danh sách thu mua hay không cần phải sớm được đưa ra quyết định. Vì thế, cô bèn phái người đi điều tra sổ sách kế toán trong mấy năm gần gây của bệnh viện Đông An, thử điều tra kỹ càng lại một lần nữa xem có món nợ ngầm nào hay không.
Chờ sau khi có kết quả sẽ bàn tiếp.
***
Một tuần nữa lại trôi qua. Đến cuối tuần, Lệnh Mạn và Lý Trác Vân đã chuẩn bị xong tiệc mừng sinh nhật cho Đại Ngưu.
Lý Trác Vân ra ngoài đặt bàn ăn, Lệnh Mạn phụ trách việc liên lạc với Đại Ngưu và trang trí địa điểm.
Từ đó đến nay đã một tuần, chắc là Đại Ngưu cũng hết giận rồi nhỉ?
Lệnh Mạn: "Đại Ngưu, ngày mai là sinh nhật cậu, cùng ra ngoài ăn bữa cơm nhé? Cậu muốn ăn ở Mai Khắc hay ở Bích Hoa Uyển?"
Sau khi gửi tin nhắn này đi, cô thấp thỏm lo lắng ngồi chờ câu trả lời.
Đại Ngưu nhắn lại rất nhanh.
Đại Ngưu: "Không cần."
Lệnh Mạn vội vàng gõ lại: "Nhưng mình muốn."
Đại Ngưu: "Không cần phải làm những chuyện hào nhoáng này, chính tôi có thể tự mời mình ăn cơm."
Lệnh Mạn: "Mình không có ý đó, suốt một tuần vừa qua mình và Lý Trác Vân đã lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho cậu mà."
Đại Ngưu: "Thực sự không cần, hai người các cậu cứ vui vẻ sống với nhau đi, không cần phải để ý đến tôi, dù sao không có tôi cậu vẫn sống rất tốt."
Tim Lệnh Mạn bỗng nảy lên một cái, từ trước đến nay Đại Ngưu chưa bao giờ dùng giọng điệu kiểu này nói chuyện với cô.
Lệnh Mạn: "Sao có thể như vậy chứ? Cậu là bạn thân nhất của mình, niềm vui khi ở bên cậu không ai có thể thay thế được."
Đại Ngưu: "Từ giờ không phải nữa."
Lệnh Mạn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bỗng chốc cảm thấy hốt hoảng.
Ý của những lời này là gì?
Đại Ngưu: "Nếu là tôi, tôi sẽ không để bạn trai tôi nói ra những lời cay nghiệt với bạn thân của mình, cũng sẽ càng không đăng hình yêu đương ân ái lên vòng bạn bè ngay sau khi anh ta vừa nói ra những lời xúc phạm."
Lệnh Mạn cuống cuồng giải thích: "Không phải hình yêu đương ân ái, hôm đó là hoạt động của nhà hàng. Mình biết thái độ của Lý Trác Vân không tốt, anh ấy là người có tính khí rất tệ, chứ hoàn toàn không phải đang cố tình nhằm vào cậu. Mình đã nói với anh ấy rồi, anh ấy đã hứa với mình từ sau không như vậy nữa."
Đại Ngưu: "Bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, đối với mấy người tôi đã lạnh tâm, không bao giờ có thể trở lại như trước."
Lệnh Mạn: "Tại sao?"
Cô quả thực không hiểu.
Cô cho là sự tình sẽ không nghiêm trọng đến mức ấy.
Lệnh Mạn: "Chúng ta là bạn bè mười mấy năm trời, mình không muốn chỉ vì một người bạn trai mà lại trở nên lạnh nhạt như vậy."
Đại Ngưu: "Cũng chẳng thể thay đổi, lạnh chính là lạnh."
Lệnh Mạn: "Sau này không thể dần dần hàn gắn sao?"
Đại Ngưu: "Sợ là không được."
Lệnh Mạn: "Chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn, không liên quan gì đến Lý Trác Vân nữa có được không?"
Đại Ngưu: "Vô dụng thôi."
Lệnh Mạn thở dài.
Cô đã nói đến nước này rồi nhưng Đại Ngưu vẫn không hề có chút ý định hồi tâm chuyển ý nào.
Cô có chút nản lòng.
Lệnh Mạn: "Vậy sau này mối quan hệ của chúng ta là thế nào?"
Đại Ngưu: "Không còn quan hệ gì nữa."
Lệnh Mạn: "Xoá cả danh bạ sao? Trở thành người xa lạ?"
Đại Ngưu: "Nếu muốn cậu có thể xoá luôn."
Lệnh Mạn: "Mình sẽ không bao giờ xoá liên lạc với cậu."
Cuộc trò chuyện đến đây là chấm dứt.
Mà dù có nói thêm nữa thì cũng chỉ là đâm đầu vào ngõ cụt mà thôi.
Sau đó Lệnh Mạn liên tục kiểm tra lại, xác nhận được Đại Ngưu cũng không hề xoá cô.
Chẳng qua cô ấy chỉ hoàn toàn ngừng hoạt động.
Ảnh đại diện lúc nào cũng tối đen, hoặc cũng có lẽ là ẩn nick đi.
***
Mãi một lúc lâu sau, Lệnh Mạn mới gọi điện cho Lý Trác Vân, giọng nói chán nản: "Lý Trác Vân, không cần đặt bàn ăn nữa, quay về đi."
Lý Trác Vân sửng sốt, không hiểu lắm: "Sao vậy?"
"Đợi anh về thì nói sau."
Cô không muốn nói nhiều qua điện thoại, từng câu từng chữ đều tỏ rõ sự buồn bã nặng nề.
Lý Trác Vân nhận ra có điều không đúng lắm, vì thế liền đáp ứng: "... Được."
Chờ khi Lý Trác Vân về đến biệt thự, Lệnh Mạn đang ngồi buồn bực một mình trên ghế salon.
Anh tiến lại hỏi: "Đã có chuyện gì vậy?"
Lệnh Mạn buồn bã đưa điện thoại cho anh: "Anh tự xem đi."
Lịch sử trò chuyện dài gần mười trang, Lý Trác Vân nhanh chóng lướt xem.
Lệnh Mạn im lặng ngồi ở bên cạnh.
Nói cô không oán trách Lý Trác Vân là nói dối.
Tất cả đều tại anh mà ra.
Nhưng Lệnh Mạn cũng biết lỗi hoàn toàn không phải là do anh.
Huống hồ Lý Trác Vân cũng đã tự biết mình không đúng, đang cố gắng phối hợp với cô để cứu vãn tình hình.
Vậy rốt cuộc thì cái gì đã tạo nên cục diện ngày hôm nay?
Lệnh Mạn cũng không rõ nữa.
Có lẽ ngay ngày hôm đó khi vừa mới xảy ra chuyện cô nên lập tức đi tìm Đại Ngưu giảng hoà...
Nhưng khi ấy trong đầu cô hoàn toàn rối rắm, căn bản không nghĩ được đến chuyện đó.
Lý Trác Vân đọc xong toàn bộ cuộc trò chuyện, trả điện thoại lại cho cô.
Anh lạnh lùng nói: "Anh đã sớm nói với em rồi, loại bạn như thế này thà bằng không có."
Lệnh Mạn nói ỉu xìu: "Em thật không thể ngờ... Tình bạn mười mấy năm của chúng em, cũng chẳng phải thâm cừu đại hận gì, em cứ nghĩ chút chuyện nhỏ này sẽ dễ dàng trôi qua, sao lại vừa nói tuyệt giao là đã tuyệt giao ngay được cơ chứ?"
Cô tự hỏi tự trả lời: "Có lẽ là em đã quá vô tâm, đối với em mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Đại Ngưu nói lòng cô ấy đã nguội lạnh rồi."
Lý Trác Vân nói: "Nói trắng ra là cô ta quá nhỏ nhen hẹp hòi, hoặc là chính cô ta vốn dĩ không hề coi trong tình bạn của các em."
"Anh vẫn còn muốn tiếp tục đả kích em sao?" Lệnh Mạn nâng mí mắt lên, nhìn anh không vui: "Việc của chúng ta là chân thành xin lỗi người ta, còn người ta chấp nhận lời xin lỗi hay là không muốn tha thứ thì cũng chẳng phải lỗi của người ta. Bây giờ vẫn không chịu nhìn lại mình mà còn trách người khác hẹp hòi, logic này căn bản không đúng chút nào."
Lý Trác Vân: "Chúng ta đã có ý muốn lấy lòng cô ta rồi, nhưng cô ta đâu có cảm kích. Cô ta cũng đã mắng anh trên vòng bạn bè, tại sao cô ta không nói xin lỗi anh?"
Lệnh Mạn lùa hai tay vào trong tóc, vô lực nói: "Được rồi, đừng nói nữa."
Bây giờ tranh cãi những việc này đã không còn ý nghĩa gì.
Lý Trác Vân đứng bên cạnh do dự rất lâu, anh ngồi xuống, giơ tay vỗ vỗ bả vai Lệnh Mạn.
"Đừng quá khổ sở."
Lệnh Mạn sao có thể không khổ sở?
Cô vùi mặt vào đầu gối, giọng nói khàn khàn: "Bây giờ đến một người bạn em cũng không có..."
Nhìn dáng vẻ chán nản của cô, cổ họng Lý Trác Vân như nghẹn lại, không rõ tư vị trong lòng là gì.
Lúc này anh không biết phải nói sao cho đúng, chỉ có thể biểu đạt ra suy nghĩ từ trong nội tâm: "Anh sẽ đối xử với em tốt hơn gấp bội."
Lệnh Mạn khẽ lắc đầu, đứng dậy: "Em muốn ở một mình."
Cô đi thẳng lên lầu hai, tự giam mình trong phòng.
Lý Trác Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bỏ đi, lần đầu tiên cảm thấy luống cuống chân tay.
***
Chớp mắt buổi chiều đã trôi qua.
Buổi tối, Hạ Vũ Nhu lên phòng gọi Lệnh Mạn xuống ăn cơm.
Bên trong phòng không có chút động tĩnh gì.
Gọi một hồi không có ai đáp lại, Hạ Vũ Nhu đành phải rời đi.
Mười phút sau, chuyển sang Lý Trác Vân tới gõ cửa.
Lệnh Mạn vẫn chằng muốn để ý tới.
Nhưng không chống lại được sự dai dẳng của Lý Trác Vân, anh cứ liên tục liên tục gõ vang, dường như đang muốn cùng cô thi gan đến cùng.
Lệnh Mạn sợ anh cứ tiếp tục như vậy thì tay cũng sẽ gõ đến sưng lên mất, rốt cuộc mới đi ra mở cửa.
Cô thò nửa người ra: "Chuyện gì vậy?"
Lý Trác Vân cứng rắn lách qua khe cửa đi vào trong phòng, hơn nữa đồ ăn ở trong tay không bị rơi ra chút nào, vững như bàn thạch.
Anh đặt khay lên bàn, ý tứ rõ ràng: "Ăn cơm."
Vẻ mặt Lệnh Mạn ảm đạm: "Không có khẩu vị."
"Ăn một chút thôi."
"Thực sự em không tài nào ăn nổi."
Lý Trác Vân nhìn chăm chú vào cô, giọng nói gần như van nài: "Lệnh Mạn, đừng đối xử với mình như vậy... Em đây là đang gián tiếp trừng phạt anh."
Lệnh Mạn rũ mắt, không nói gì.
Lý Trác Vân làm ra tư thế thoả hiệp: "Thôi được, anh biết lỗi rồi, em muốn anh làm gì, anh sẽ làm tất cả."
Lệnh Mạn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bây giờ vấn đề không phải là em muốn anh làm gì, không còn cần thiết nữa rồi."
Cô chỉ ra hướng cửa: "Anh ra ngoài trước đi, em muốn ở lại một mình."
Lý Trác Vân đứng sừng sững tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Lệnh Mạn cũng ngồi yên.
Cuối cùng, Lý Trác Vân nhấc chân bước ra ngoài.
Lúc đi ra đến cửa, đột nhiên Lệnh Mạn gọi anh lại: "Lý Trác Vân."
Lý Trác Vân quay đầu.
Lệnh Mạn chậm rãi nói: "Em xin lỗi."
"Em không hề có ý trách anh, cũng không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến anh... Nhưng thực sự bây giờ em không tài nào có thể cao hứng nổi, dù muốn giả vờ cũng không giả vờ được..."
"Thế nên anh cứ để cho em tuỳ ý một lần đi, không cần phải lo lắng cho em, chờ thêm hai ngày nữa tự nhiên em sẽ khá hơn thôi."
Lý Trác Vân nhìn cô, không lên tiếng.
Một lát sau, anh đi ra ngoài, lẳng lặng khép cửa lại.
***
Ngủ là cách chữa trị tốt nhất.
Ngày hôm sau, Lệnh Mạn ngủ đến khi mặt trời lên đỉnh mới rời giường.
Cô duỗi tay vươn người thật lâu, mở cửa sổ ra, hít mạnh không khí mới mẻ vào lồng ngực.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót, mùi hoa thơm, ánh mặt trời trải dài, rốt cuộc cô cũng cảm thấy khôi phục lại một chút sức sống.
Lệnh Mạn đã cảm thấy đói bụng, cô xuống lầu ăn sáng, nhưng lại không thấy Lý Trác Vân đâu.
Hỏi dì Trần, dì Trần nói cậu chủ ra ngoài từ sáng sớm, cũng không hề nói đi đâu.
Lệnh Mạn gật đầu, không suy nghĩ gì.
Ở cái tuổi này, cuộc sống của Lý Trác Vân phong phú sôi động hơn cô nhiều, cũng nên dành cho anh một chút không gian riêng tư.
***
Quyết định có nên thu mua bệnh viện Đông An hay không cuối cùng đã được đưa ra.
Trải qua việc bỏ phiếu trong ban hội đồng quản trị, bệnh viện Đông An tồn tại rất nhiều vấn đề không phù hợp với tiêu chí chữa bệnh của Nhất Thiên, vì vậy đã bị loại bỏ ra khỏi danh sách thu mua, ngừng hợp tác với Việt Tín.
Liên Tĩnh nhận được thông báo rất nhanh.
Đối với hắn mà nói thì đây chắc chắn là một đả kích rất lớn.
Lệnh Mạn đã sớm đoán được Liên Tĩnh sẽ nóng lòng liên lạc với mình.
Vì vậy khi nhận được điện thoại của hắn, cô không hề bất ngờ chút nào.
Liên Tĩnh hẹn cô cùng ăn cơm, gặp mặt nói chuyện.
Gặp mặt nói chuyện?
Được thôi, Lệnh Mạn vô cùng tò mò không biết hắn sẽ nói gì với cô.
***
Bữa cơm được hẹn tại Bích Hoa Uyển, Liên Tĩnh mang theo la liệt thuốc bổ tới, trong đó có rất nhiều dược liệu quý hiếm đắt đỏ mà đến cái tên Lệnh Mạn cũng chưa từng nghe bao giờ.
Liên Tĩnh nói: "Nghe nói thời gian trước em bị thương ở xương khớp, đây đều là những thuốc bổ thượng hạng, em hãy mang về để điều dưỡng cơ thể cho thật tốt."
Lệnh Mạn trêu ghẹo không chút khách khí: "Hoang phí như vậy, không sợ bà xã ghen sao?"
Liên Tĩnh cười: "Những chuyện này do anh làm chủ."
Lệnh Mạn chớp chớp mắt, không đưa ra bình luận.
Hai người nói vòng vo một hồi, rốt cuộc cũng nói đến chủ đề chính.
Khi được hỏi tới nguyên do huỷ bỏ giao ước với bệnh viện Đông An.
Lệnh Mạn đã có chuẩn bị từ trước, mặt không đổi sắc nói: "Tôi cho là trên hợp đồng đã nói rõ ràng hết rồi."
Cô nói tiếp: "Cá nhân tôi đã tự mình trải nghiệm một lần cái dịch vụ gọi là "Tri kỷ" của bệnh viện đó, thật sự là không thể chấp nhận được."
"Mạn Mạn, chúng ta nói cho rõ ràng đi." Liên Tĩnh hơi cau mày: "Thật ra thì trong lòng cả anh và em đều biết rõ, việc này lớn hay nhỏ đều phụ thuộc vào cách giải quyết của hai công ty. Huống hồ bệnh viện Đông An rất nổi tiếng, chưa bao giờ bị phàn nàn về tình trạng này, trường hợp em gặp chỉ là một trường hợp hy hữu, không thể vơ đũa cả nắm, anh cũng đã sa thải hai nhân viên y tế kia rồi."
"Việc này lớn hay nhỏ? Đúng vậy." Lệnh Mạn đồng ý gật đầu: "Nhưng tôi là bên A, tôi càng muốn làm lớn chuyện lên, anh có thể làm gì được tôi?"
"..." Liên Tĩnh bị cô nói cho nghẹn cả họng.
"Lý do của em là gì khi làm như vậy?" Hắn hỏi.
"Lý do? Đương nhiên là vì nghĩ cho lợi ích của công ty." Lệnh Mạn đổi giọng: "Nếu như anh không thể tiếp nhận lời giải thích này, vậy anh cũng có thể nghĩ là tôi ghi hận trong lòng khi thấy anh kết hôn với Lâm Na, lấy việc công trả thù riêng."
Liên Tĩnh trầm mặc rất lâu: "Anh phải làm gì thì em mới có thể tha thứ cho anh?"
Lệnh Mạn thong thả nhìn hắn, không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh yêu Lâm Na sao?"
Bỗng nhiên lôi ra một vấn đề không hề liên quan khiến Liên Tĩnh khó hiểu: "Điều này rất quan trọng với em?"
Lệnh Mạn không bị hắn đưa vào tròng: "Anh cứ trả lời là được."
Liên Tĩnh chìm vào suy nghĩ, hồi lâu mới nói: "Chờ khi đến tuổi thành gia em sẽ hiểu, anh lấy cô ấy không liên quan gì đến tình yêu, chẳng qua là trong những người thích hợp chọn ra một người thích hợp nhất mà thôi."
"Phải không?" Lệnh Mạn cười cười, hời hợt nói: "Vậy anh ly dị Lâm Na đi."
"... Cái gì?" Liên Tĩnh ngây ngẩn cả người.
Lệnh Mạn nói: "Dù sao thì anh cũng đâu có yêu cô ta."
"..."
Không thể đoán được dụng ý thực sự của cô, Liên Tĩnh á khẩu không trả lời được.
"Ha ha, xem anh bị doạ sợ kìa." Lệnh Mạn vỗ vỗ bả vai hắn: "Đùa anh một chút thôi."
Nhưng rất nhanh sau đó cô thu lại nụ cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi ban đầu của Liên Tĩnh.
"Trong chuyện làm ăn không có chuyện không thể tha thứ như vừa nói khi nãy, chỉ cần một ngày nào đó anh lại có giá trị lợi dụng đối với tôi, chúng ta liền ngay lập tức có thể bắt tay giảng hoà."
Nói xong lời nên nói, Lệnh Mạn rời đi.
Cơm không ăn, thuốc bổ cũng không cầm.
Khoảnh khắc xoay người kia, dường như đã triệt để cắt đứt nút thắt vướng mắc đã mang suốt bao nhiêu năm trời.
Giống như trái tim đã được tái sinh, thư thái thoải mái, lại có phần lạnh lẽo.
Cô và Liên Tĩnh đã sớm không thể quay về cái năm ấy, khi vẫn còn có thể ngồi sóng vai trong hành lang cùng nhau nghe nhạc.
Bây giờ bọn họ đều mưu lợi vì công ty của riêng mình.
Đã là thương nhân thì phải không màng tình nghĩa, chỉ quan tâm đến lợi ích.
***
Lúc Lệnh Mạn về đến nhà, Hạ Vũ Nhu và mấy người dì Trần đang tập trung hết ở phòng khách, rối rít bàn luận cái gì đó.
Nhìn tình hình này giống như gặp phải rắc rối, Lệnh Mạn đi đến hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt dì Trần đầy lo lắng: "Cậu chủ mới ra ngoài về, trên tay toàn là máu, hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì cậu ấy cũng không chịu nói với chúng tôi!"