Đến Khi Em Thích Anh Mới Thôi

Chương 59: Anh ấy còn nhiều tiền hơn cả tôi



Biên tập: B3

Sau lần gặp mặt trước, Liên Tĩnh lại không ngừng liên lạc với Lệnh Mạn thêm mấy lần.

Nhưng bởi vì không nói rõ là chuyện công hay chuyện tư, nên Lệnh Mạn vẫn một mực né tránh không gặp.

Ngược lại thì Lâm Na đã chú ý tới việc gần đây Liên Tĩnh thường xuyên gọi điện thoại cho Lệnh Mạn.

Từ sau khi kết hôn, việc làm ăn của Liên Tĩnh càng ngày càng lớn, mười ngày thì có đến chín ngày xã giao ở bên ngoài, phải mười một, mười hai giờ đêm mới về đến nhà.

Nói là đi xã giao, nhưng trên thực tế Lâm Na cũng không biết rốt cuộc thì hắn đi làm gì.

Ban đầu cô ta còn thường xuyên dùng thân phận bà chủ cùng hắn đi tham dự các bữa dạ tiệc, nhưng từ khi cô ta thất nghiệp ở nhà, dư thừa tinh lực không có việc gì làm nên bắt đầu soi mói bới móc vào những chuyện vụn vặt linh tinh.

Cô ta bắt đầu trở nên nhạy cảm đa nghi, những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc đến cũng có thể khiến chính bản thân mình kinh động, mâu thuẫn với Liên Tĩnh càng ngày càng nhiều.

Sự nghiệp của Liên Tĩnh đang bước vào giai đoạn nút cổ chai, ốc còn không mang nổi mình ốc, mỗi lần tranh cãi chưa đến hai câu với Lâm Na, hắn liền nổi cáu đi thẳng vào trong thư phòng đóng cửa lại, buổi tối chia giường ngủ.

Vòng luẩn quẩn bí bách đó cứ liên tục lặp đi lặp lại như vậy.

Hôm nay, theo lệ thường Liên Tĩnh đi xã giao đến khi đồng hồ điểm 1 giờ sáng mới trở về, đẩy cửa ra, trong phòng khách là một mảnh tối đen.

Lâm Na khoanh tay, ngồi trên ghế salon không nói tiếng nào.

Trên bàn bày đồ ăn đã sớm lạnh ngắt.

Liên Tĩnh cởi giày, đi tới hỏi: "Sao bây giờ em vẫn chưa ngủ?"

Lâm Na quay đầu lại, lạnh mắt nhìn hắn: "Đi đâu về?"

Liên Tĩnh đáp: "Anh còn có thể đi đâu? Đi tiếp khách chứ sao, đâu phải là ngày đầu tiên."

Hắn bật đèn phòng khách lên, bầu không khí u ám cuối cùng cũng có chút sinh khí.

Lâm Na nói: "Gọi điện thoại cho anh nhưng không ai nhấc máy."

Liên Tĩnh bỏ cặp da xuống, vừa nới lỏng cà vạt vừa nói: "Sáng nay vội quá, quên mang theo."

"Là cái này sao?" Lâm Na bất chợt giơ ra một cái di động.

Ánh mắt Liên Tĩnh hơi ngừng lại, gật đầu một cái, nhìn cô ta kinh ngạc: "Em biết rồi còn hỏi anh làm gì?"

Lâm Na đứng lên, đưa điện thoại đến trước mặt Liên Tĩnh.

Vẻ mặt cô ta tối tăm, chất vấn: "Trong một tháng anh gọi cho Lệnh Mạn mười lần, em cần một lời giải thích."

Liên Tĩnh hời hợt nói: "Bây giờ cô ấy là phó tổng của Nhất Thiên, anh giữ liên lạc với cô ấy thì có gì lạ?"

"Trong lòng anh có quỷ." Lâm Na nói.

Liên Tĩnh đứng yên: "Trong lòng anh có quỷ gì?"

Lâm Na ngoài cười nhưng trong không cười: "Không có quỷ vậy tại sao người ta không thèm nhận điện thoại của anh?"

"..."

Một câu nói khiến Liên Tĩnh cứng họng.

Thấy dáng vẻ đuối lý của hắn, Lâm Na càng giống như bị đổ thêm dầu vào lửa.

Giọng cô ta chói tai: "Thế nào? Bây giờ người ta là chim sẻ biến thành phượng hoàng, thành thiên kim nhà giàu có, có phải anh lại đang mơ tưởng hay không? Hối hận vì ban đầu đã cưới tôi mà không cưới cô ta sao?"

Liên Tĩnh cau mày, quát to một tiếng: "Em có bệnh rồi!"

Biết Lâm Na lại bắt đầu bất chấp lý lẽ, hắn không muốn tiếp tục dây dưa, đi thẳng về phía thư phòng.

"Không cho phép đi!" Lâm Na gắt gao giữ chặt tay áo hắn lại: "Anh đang chột dạ chứ gì? Hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng!"

"Có cái gì mà nói?" Liên Tĩnh gào to: "Chính cô tự thích suy nghĩ bậy bạ, giờ còn đem trách nhiệm đổ lên đầu tôi?!"

Hắn dùng sức hất mạnh tay Lâm Na ra, giơ tay đẩy cô ta: "Thử nhìn lại cái dáng vẻ hiện tại của cô xem, căn bản không cách nào có thể giao tiếp!"

Dứt lời, hắn bỏ đi thẳng không buồn quay đầu lại.

Vào phòng đóng cửa rầm một cái.

Lâm Na suy sụp ngã vào ghế salon, hồn bay phách lạc cúi đầu nhìn mình.

Quần áo xốc xếch, tóc tai rối bù, hai mắt sưng đỏ.

Liên Tĩnh nói không sai, dáng vẻ của cô ta bây giờ chẳng khác nào một oán phụ.

... Nhưng trước kia cô ta đâu có như vậy.

Dù có phiền muộn đến đâu thì cô ta cũng sẽ liều mạng nuốt vào trong bụng, tuyệt đối không bao giờ phát tác ra trước mặt Liên Tĩnh.

Bởi vì cô ta biết rõ oán giận và làm nũng quá mức sẽ chỉ khiến đàn ông không ưa nổi.

Cô ta có rất nhiều cách để nắm giữ đàn ông, vì vậy cho dù là mười năm trước, Lâm Na cũng chưa bao giờ cảm thấy Lệnh Mạn sẽ tạo thành uy hiếp gì với mình.

Lệnh Mạn quá bị động, không thích tranh đoạt, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác đoạt mất.

Ban đầu, Lâm Na đã dùng chính cách đó để cướp Liên Tĩnh đi.

Sau đó mặc dù cá chết lưới rách, nhưng Lâm Na cũng không bị lỗ, cô ta đổi lấy một tương lai xuất ngoại du học thật tốt cho mình, chẳng có gì không ổn.

Khi gặp lại Liên Tĩnh ở nơi đất khách, Lâm Na vẫn tràn đầy lòng tin như cũ.

Khi đó, cô ta đã thành tài trở về, là một giáo viên dạy múa, hơn nữa còn chiếm ưu thế khoảng cách.

Lệnh Mạn thì vẫn tầm thường thấp kém quản lý một khách sạn nhỏ ở Ô Du, tự lãng phí bao nhiêu thời gian của mình.

Cho dù là ai, khi nhìn vào, bảo chọn một trong hai người bọn họ, thì chắc chắn Liên Tĩnh sẽ chọn Lâm Na.

Sau đó Liên Tĩnh đã thực sự cưới cô ta.

Lâm Na cho rằng có tờ giấy hôn thú ràng buộc, tất cả mọi chuyện đều lắng xuống, cô ta sẽ cứ thế ngồi vững vàng trên ngôi vị bà chủ của mình.

Thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi chuyện dần dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô ta.

Bởi vì muốn hãm hại Lý Trác Vân mà ngược lại cô ta bị trường học đuổi việc, chỉ có thể ở nhà làm bà chủ.

Mà Lệnh Mạn ở bên kia lại nghênh đón một cuộc sống mới —— bay lên đầu ngọn cây, tiếp quản công ty, tiền đồ sáng rỡ vô hạn.

Lâm Na đã từng nghĩ rằng mình đánh bại được Lệnh Mạn, nhưng bây giờ ngay cả tiền đặt cược duy nhất của cô ta —— chồng mình, cũng đã bắt đầu không đứng về phía cô ta nữa.

Nỗi ghen ghét giống như axit rót thẳng vào mặt mũi cô ta, khiến cho tất cả trở nên thối nát.

Lý trí không còn tồn tại, bất tri bất giác cô ta đã trở thành người đàn bà mà từ trước đến nay cô ta không mong muốn nhất.

Lâm Na đắm chìm trong oán trách, trách đời trách người, nhưng vĩnh viễn không tài nào hiểu được tại sao mình lại thua Lệnh Mạn.

Chỉ cần nhìn bằng mắt thôi đã phân rõ cao thấp.

Lòng Lệnh Mạn đã sớm không còn đặt trên người Liên Tĩnh nữa, cô đã tìm được mục tiêu mới để theo đuổi, cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp nên cả người cô tràn đầy năng lượng, càng thêm kiên định tự tin.

Mà mục tiêu sống của Lâm Na vẫn mãi chỉ là tình yêu và cái vị trí bà chủ như cũ.

Chỉ một khoảng cách nhỏ thôi cũng đã quyết định khiến Lâm Na cứ thế thua không còn manh giáp.

Nhất là Lệnh Mạn lại chưa bao giờ coi cô ta là đối thủ của mình.

***

Hội chợ Quảng Châu diễn ra vào tháng mười một, Nhất Thiên và Việt Tín đều có gian hàng triển lãm.

Khi Lệnh Mạn tới thị sát thì không tránh khỏi việc chạm trán với Liên Tĩnh.

Lúc đang dùng bữa trong phòng nghỉ, Liên Tĩnh chủ động đi về phía cô.

Hắn lịch sự xin phép: "Anh có thể ngồi đối diện em không?"

Lệnh Mạn đang ngồi cạnh trợ lý, cô trực tiếp cự tuyệt thì lại tỏ ra hẹp hòi quá.

Thấy Lệnh Mạn từ chối cho ý kiến, Liên Tĩnh liền cứ thế ngồi xuống.

Hắn ngoắc tay gọi ly cà phê, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người: "Lệnh tổng, anh có thể nói chuyện riêng với em không?"

"..." Lệnh Mạn không lên tiếng.

Trợ lý rất thức thời, bưng hai món điểm tâm ngọt của mình lên, cắm đầu cắm cổ chạy mất.

Lệnh Mạn thầm thở dài trong lòng.

Sau khi hứa với Lý Trác Vân cô vẫn luôn tránh né Liên Tĩnh, đáng tiếc trốn được mùng một nhưng không tránh khỏi mười lăm, lần này không cẩn thận bị Liên Tĩnh bắt gặp.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể rửa tai lắng nghe.

Cũng may là thời gian gần đây Lý Trác Vân đang bận rộn chuẩn bị cho việc du học, không thể phân thân, nên không thể nào xuất hiện ở nơi này.

"Gần đây công việc bận lắm sao?" Liên Tĩnh mở miệng trước.

"Ừ." Lệnh Mạn thờ ơ gật đầu một cái.

Lúc nói chuyện Liên Tĩnh đã lặng lẽ quan sát Lệnh Mạn một lượt từ trên xuống dưới.

Cô mặc một thân trang phục OL già dặn, mái tóc ngắn chải gọn gàng, đôi chân thon dài vắt chéo được phác hoạ bên dưới ống quần tây.

Cả người toát lên vẻ giỏi giang trí tuệ, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn luôn trầm ổn, làm cho người ta cảm thấy cô rất khó đối phó.

Liên Tĩnh cười nhẹ một tiếng, nói: "Càng ngày em càng có phong thái của một nữ cường nhân."

Lệnh Mạn chép miệng, cũng không giả bộ khiêm nhường.

Đồng thời cô cũng quan sát Liên Tĩnh.

Trong trường hợp quan trọng như ngày hôm nay, vậy mà đến cà vạt hắn cũng thắt sai.

Lệnh Mạn nói ẩn ý: "Dường như dạo gần đây ông chủ Liên cũng tiều tuỵ đi không ít."

"Ai nói không phải chứ?" Liên Tĩnh cũng không hề phủ nhận.

Khoé miệng hắn nhếch lên, phảng phất như có nỗi khổ: "Phiền lòng chuyện nhà."

Lệnh Mạn không hề cảm thấy hứng thú với cái gọi là "chuyện nhà" trong miệng hắn.

Vậy nhưng chẳng hiểu sao Liên Tĩnh lại tỏ vẻ như muốn bày tỏ hết nỗi lòng với cô.

Hắn chậm rãi mở miệng: "Nghe nói khi bước vào tuổi bốn mươi, đàn ông thường trải qua một giai đoạn, buổi chiều sau khi tan tầm đậu xe ở dưới cổng nhà, ngồi trong xe rút ra mấy điếu thuốc, đầu óc trống rỗng, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì, như vậy là thoải mái nhất. Đợi khi thời gian hưởng thụ hiếm có ấy qua đi, tâm tình lại trở nên nặng nề, phải quay về đối mặt với ngôi nhà đầy u ám đó."

Liên Tĩnh cười khổ sở, tỏ vẻ cảm khái: "Trước đây anh không tin, nhưng không ngờ bây giờ mình còn chưa tới bốn mươi tuổi mà đã sớm bước vào cái giai đoạn này."

Lệnh Mạn ung dung nhìn hắn.

Liên Tĩnh nói tiếp: "Gần đây không biết Lâm Na bị thế nào, hoặc là thích gây gổ với anh, hoặc là ngồi trong phòng khách ngẩn người như cái xác biết đi, anh cũng sắp hoài nghi tinh thần cô ấy có vấn đề."

Hắn vừa nói vừa dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình.

Đồng thời thở dài: "Mỗi lần nhìn thấy cô ấy anh đều không thở nổi, với anh mà nói thì mỗi lần về nhà đã không còn cảm thấy đó là một nơi thuộc về mình, mà chỉ thấy áp lực hơn."

Lệnh Mạn yên lặng lắng nghe, không hề tiếp lời.

Liên Tĩnh bỗng nói: "Hôm trước em hỏi anh có yêu Lâm Na hay không, khi trở về anh đã suy nghĩ rất lâu. Có lẽ anh đã từng yêu cô ấy, nhưng phần tình cảm kia đã cạn kiệt bởi những cuộc cãi vã không ngớt rồi."

"Nếu như cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ tình nguyện chờ đợi một người mà mình thực sự yêu, cho dù không xứng đôi, nhưng ít ra tình cảm sau khi cưới cũng sẽ không thay đổi nhanh như vậy."

Rốt cuộc thì Lệnh Mạn không nhịn được nữa mà cắt ngang lời hắn: "Liên Tĩnh."

"Tại sao anh lại nói những điều này với tôi? Có vẻ như không thích hợp cho lắm." Cô hơi ngừng lại một chút, nói tiếp: "Chẳng lẽ anh thực sự muốn ly dị với Lâm Na?"

"..."

Đối mặt với câu hỏi sắc bén này, Liên Tĩnh không trả lời được.

Trước khi hắn kịp mở miệng lần nữa, Lệnh Mạn đã đứng lên: "Xin lỗi, nếu như những lời anh nói hôm nay là vì câu nói đùa của tôi ngày hôm đó, tôi muốn trịnh trọng giải thích với anh."

"Bản thân tôi tuyệt đối không hề có ý muốn giật dây để anh và Lâm Na ly dị, hơn nữa tôi cũng chỉ hoàn toàn coi anh là một đối tác làm ăn bình thường."

Cô hơi đảo mắt, nói: "Nhưng nếu như anh đã hiểu lầm dụng ý của tôi, vậy thì cũng có thể hiểu là... Chính anh đã sớm mang quỷ thai trong lòng."

Lệnh Mạn cầm túi lên, xoay người muốn đi.

Nhớ tới chuyện gì đó, cô quay đầu lại bổ sung thêm một câu: "Quên nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai rồi."

Liên Tĩnh ngẩn người, mấy giây sau mới kịp phản ứng.

"Là ai?"

Lệnh Mạn nói: "Hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh."

Liên Tĩnh bất đắc dĩ: "Trước kia em vẫn luôn giấu anh mọi chuyện, bây giờ ngay cả chuyện yêu đương cũng không muốn nói cho anh sao?"

Lệnh Mạn không lên tiếng, ngầm thừa nhận.

Liên Tĩnh nở nụ cười phức tạp: "Chúc mừng em, Mạn Mạn, sẽ có rất nhiều đàn ông hâm mộ anh ta."

"Sao phải hâm mộ?" Lệnh Mạn coi thường: "Cưới được bạch phú mỹ? Làm con rể nhà giàu?"

Cô lắc đầu một cái: "Không hề, anh ấy còn nhiều tiền hơn cả tôi."

Hết chương 59.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.