Cuối cùng thì Hạ Vũ Nhu cũng đã ngấm ngầm thông qua chuyện của Lệnh Mạn, đương nhiên Lý Nghiễm Thời bên kia cũng sẽ không quên việc ra điều kiện với Lý Trác Vân.
Lý Nghiễm Thời vốn dĩ cũng không phải là một người bảo thủ hay cứng nhắc gì, dù sao cũng là người làm ăn, suy nghĩ tư tưởng cũng cần phải bắt kịp với thời đại.
Cho nên đối với chuyện Lệnh Mạn và Lý Trác Vân từ chị em biến thành người yêu, nghiêm túc mà nói thì Lý Nghiễm Thời không hề cảm thấy bài xích.
Ngược lại, khi hai người bọn họ kết hợp với nhau, thậm chí đối với Lý Nghiễm Thời còn có nhiều chỗ tốt.
Lệnh Mạn cần cù hiếu học, tiến bộ thần tốc, là ứng cử viên sáng giá duy nhất để thừa kế sự nghiệp của công ty.
Nhưng dù sao cô cũng là con gái, một ngày nào đó cũng sẽ phải lập gia đình, như vậy sẽ tương đương với việc vô hình trung một phần tài sản của Nhất Thiên sẽ bị chuyển ra ngoài, tự nhiên lại để cho người khác được lợi.
Đây cũng là lý do tại sao mà Lý Nghiễm Thời và Hạ Vũ Nhu lại cẩn thận chọn chồng cho Lệnh Mạn như vậy, chính là bởi vì sợ gặp phải một người không đáng tin, sau này không chỉ làm liên luỵ đến Lệnh Mạn, mà còn làm tổn hại đến Lý gia.
Bây giờ như thế này hoá ra lại tốt, bao nhiêu chồng tốt rể hiền ngoài kia Lệnh Mạn đều làm ngơ, từ đầu đến cuối chỉ thích mỗi con trai mình.
Đây chính là cái được gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Lý Nghiễm Thời thực sự không biết từ bao giờ mà Lý Trác Vân lại có sức quyến rũ như vậy.
Chẳng lẽ mấy cô gái trẻ bây giờ đều thích cái kiểu người vui giận thất thường như thế?
... Mỗi ngày đều vừa kinh sợ vừa thú vị? Giống Halloween?
Tất nhiên, hiện tại Lý Nghiễm Thời chỉ đồng ý mối quan hệ yêu đương của bọn họ, còn tương lai sau này ra sao, cụ thể còn phải chờ xem biểu hiện trong thời gian du học của Lý Trác Vân rồi mới đưa ra quyết định.
Nói theo một cách khác thì, Lý Nghiễm Thời còn có thể dùng cách này để quản lý các hành động phản nghịch của Lý Trác Vân.
Đừng tưởng rằng con leo lên máy bay bay đến nước Mỹ thì sẽ không ai quản lý được con nữa, con dâu vẫn còn là cấp dưới của ba đây. Nếu như con dám gây ra chuyện rắc rối gì, chuyện của hai đứa các con sẽ cần phải thương lượng lại một lần nữa.
... xem Lý Trác Vân có dám không nghe theo hay không.
***
Do Lý Trác Vân hết sức hợp tác trong bữa ăn sáng nên Lệnh Mạn cũng rất thoải mái giữ đúng lời hứa, đồng ý cùng anh lên núi Ngọc Tú chơi một ngày.
Hai người xuất phát vào đầu giờ chiều, chạng vạng tối thì đến được chân núi.
Bắt đầu leo núi.
Thân thể Lý Trác Vân cường tráng, một tay vác đống dụng cụ ngắm sao, một tay vác lều vải, hoàn toàn không than mệt mỏi.
Lệnh Mạn thì rảnh rỗi đi bên cạnh, ung dung giữ vai trò của một vị khách du lịch.
Đây là lần thứ hai cô lên núi Ngọc Tú.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên đến đây là khi cùng đi với mấy người Lư Bội San, khi đó dưới sức ép của Hạ Vũ Nhu, phải lấy lòng Lý thiếu gia nên cô phải đồng ý làm người hầu cho anh một ngày.
Lệnh Mạn vẫn còn nhớ lần đó cô cõng dụng cụ leo núi nguyên một ngày, xương cốt già cỗi mệt đến gần như chết đi được.
Cô thấy buồn cười vì bây giờ vị trí chủ tớ đã đảo ngược, Lý Trác Vân biến thành người hầu, hơn nữa anh cũng không dám vênh mặt lên hất hàm sai khiến cô nữa.
Bọn họ đuổi kịp chuyến xe cuối cùng lên đỉnh núi.
Lúc đi ngang qua chòi hóng mát đã từng nghỉ chân trước đây, Lệnh Mạn không khỏi tức cười.
Trong đầu hiện lên hình ảnh nhiều năm trước, khi mình ăn vạ ở đây không chịu đi, Lý Trác Vân bèn hù doạ cô trên núi có rắn.
Khi đó hai người thật đúng là oan gia, như nước với lửa, nhưng cuối cùng Lý thiếu gia vẫn tỏ lòng từ bi mà cõng cô xuống núi.
Lệnh Mạn cười xong thì không khỏi cảm thán, thời gian chớp mắt đã trôi qua.
Hôm nay ngồi nhớ lại, những chuyện không vui trong quá khứ lại có thể trở thành một đoạn ký ức khiến cho mình mỉm cười.
Khi trời tối hai người cũng lên tới được đỉnh núi, ăn một chút bánh mỳ và bánh quy mình mang đến.
Lý Trác Vân bắt đầu dựng lều vải và lắp ráp kính thiên văn, anh liếc nhìn thời gian, nói: "Trận mưa sao băng này sẽ bắt đầu vào khoảng mười một giờ đêm, em đừng ngủ quên đấy."
Lệnh Mạn vội vàng vỗ vỗ mặt mình để lấy tinh thần.
Nhưng mà nhớ tới lời nguyền không bao giờ có thể nhìn thấy sao băng kia của mình, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác tuyệt vọng như đưa đám.
Quả nhiên, khi còn nửa tiếng nữa là đến mười một giờ, Lệnh Mạn liền thấy nhàm chán đến rã rời.
Cô dựa vào bên người Lý Trác Vân, gối đầu lên bả vai anh, mơ màng buồn ngủ.
Lý Trác Vân lay cô, nhắc nhở: "Sắp rồi, kiên trì đợi thêm một lúc nữa."
Lệnh Mạn vừa ngáp vừa gật đầu một cái: "Ừm."
Lý Trác Vân nói: "Không phải em nói lần nào cũng không nhìn được sao băng sao?"
Lệnh Mạn: "Ừm."
Lý Trác Vân cổ vũ cô: "Cho nên lần này nhất định phải mở to hai mắt để nhìn cho rõ, em đếm được bao nhiêu ngôi sao băng thì sau này phải sinh ngần ấy đứa trẻ."
"Phụt..." Lệnh Mạn hơi tỉnh táo lại: "Vậy nếu như em lại bỏ lỡ, không nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào thì sao?"
Lý Trác Vân nói: "Vậy thì có nghĩa là em vô sinh hoặc anh vô sinh."
"..."
Thật đáng sợ.
Lệnh Mạn nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, mắt mở to hơn cả chuông đồng, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm yên tĩnh.
Lý Trác Vân dự đoán thời gian rất chuẩn.
Khoảng mười một giờ năm phút, ngôi sao băng đầu tiên lặng lẽ vạch ngang qua chân trời.
Lý Trác Vân nhanh tay lẹ mắt, chỉ về hướng đó hô to: "Mau nhìn kìa!"
Lệnh Mạn nhanh chóng xoay đầu lại, nhưng vẫn chậm mất nửa nhịp, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết nào.
Lý Trác Vân lại chỉ ra đằng sau lưng cô: "Bên kia cũng có!"
Lệnh Mạn vội quay đầu.
... Vẫn là chậm một bước.
Đến một ngôi sao băng mà cô cũng không nhìn được, Lệnh Mạn chưa từng cảm thấy mất mác như vậy, không khỏi dẩu môi.
Sợ là lần này lại phải quay về trong hối tiếc rồi.
Vài giây sau, đột nhiên mắt cô sáng lên.
"Ở đó!" Lệnh Mạn chỉ về phía đỉnh đầu Lý Trác Vân, hưng phấn đến gần như nhảy cẫng lên: "A! Em thấy rồi!"
Được thần may mắn chiếu cố rồi.
Một vệt sáng nhỏ bé chợt loé lên trên bầu trời đen kịt, tốc độ nhanh đến mức dường như mắt thường không kịp nắm bắt, nhưng cũng đã kịp lưu lại vẻ tươi đẹp vô hạn trong lòng Lệnh Mạn.
Hoá ra sao băng thật sự chính là như thế này.
Cô kích động đến nỗi không còn lời nào có thể diễn tả: "Mau nhìn, bên kia lại có một ngôi nữa!"
Ngay sau đó Lệnh Mạn mới kịp phản ứng: "Mau cầu nguyện đi!"
Cô chắp hai tay, nhắm mắt lại, trong miệng lẩm nhẩm cái gì đó.
Dưới sự thúc giục của Lệnh Mạn, Lý Trác Vân cũng đành nhắm mắt, làm một tư thế giống với cô.
Nếu như anh của bốn năm trước mà nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ, nhất định là sẽ thầm chế giễu trong lòng.
Đối với nhà thiên văn học chuyên nghiệp thì sao băng chẳng có gì xa lạ, bản chất của nó cũng chỉ là những vụn thiên thể nhỏ bé trong vũ trụ mà thôi, không có quá nhiều giá trị để nghiên cứu.
Còn về chuyện quần chúng thích hướng về phía một ngôi sao băng có trọng lượng chưa bằng một hòn sỏi để cầu nguyện, thì Lý Trác Vân cũng không hiểu đến tột cùng là tại sao.
Nhưng trên cõi đời này, những chuyện khiến anh nghĩ mãi không ra vẫn còn rất nhiều.
Nửa phút sau, hai người chậm rãi mở mắt ra.
Lý Trác Vân tò mò: "Em cầu nguyện cái gì vậy?"
Lệnh Mạn nói: "Trong tương lai không xa, anh sẽ trở thành một nhà thiên văn học vĩ đại."
Lý Trác Vân hừ khẽ: "Sớm muộn sẽ như vậy."
Lệnh Mạn lại hỏi: "Vậy anh cầu nguyện cái gì?"
Lý Trác Vân lời ít ý nhiều: "Kết hôn với em."
"..."
Lệnh Mạn hơi sững sờ.
Lý Trác Vân nhìn thẳng vào cô, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt nóng bỏng mà nồng nàn.
Bị anh nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, Lệnh Mạn mím môi cười một tiếng, kìm lòng không đặng mà cúi đầu.
Mấy giây sau, giọng nói rất nhẹ của cô cất lên, lặp lại lời của anh ban nãy: "Sớm muộn sẽ như vậy."
Bầu trời đêm như gần ngay trước mặt, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao sáng lấp lánh rực rỡ khiến cho người ta choáng váng, kỳ quan vĩ đại của thiên nhiên bao trùm lấy bóng dáng nhỏ bé của hai người bọn họ.
Thật ra thì cần gì phải cầu nguyện, vào giây phút khi nhìn thấy ngôi sao băng kia, cô đã cảm thấy thoả mãn lắm rồi.
Cậu bé yêu dấu mang cô đến nơi xa ngắm mưa sao băng, dưới sự làm chứng của bầu trời đêm nói ra nguyện vọng thành kính nhất trong lòng.
Khi Lệnh Mạn vẫn còn ở độ tuổi thiếu nữ, đây chính là tình yêu lãng mạn nhất mà các cô mong muốn có được trong cuộc đời.
Mặc dù chậm trễ mười mấy năm, nhưng cuối cùng thì hôm nay Lý Trác Vân và cô đã cùng nhau thực hiện được.
***
Đầu tháng tám, Lệnh Mạn tự mình tiễn Lý Trác Vân lên máy bay bay đến San Francisco của nước Mỹ.
Lý Trác Vân vẫn là Lý Trác Vân ấy, một khi bước đi là sẽ không quay đầu lại.
Bọn họ nói lời tạm biệt ngắn ngủi ở trong phòng chờ, sau khi nói với Lệnh Mạn một câu cuối cùng "Anh đi đây", Lý Trác Vân liền kéo valy, xoay người sải bước thật dài, gọn gàng dứt khoát đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Chỉ để lại cho Lệnh Mạn một bóng lưng ngạo nghễ.
Dần dần, bóng lưng ấy cũng đi xa khỏi tầm mắt của cô.
Lần này đi là cả mấy năm, dù là đôi tình nhân không muốn chia xa, nhưng đồng thời cũng là giấc mơ của những người trẻ tuổi.
Người mà mấy ngày hôm trước vẫn còn ở bên cạnh mình, chỉ trong nháy mắt đã xa cách cả đại dương, không còn cảm nhận được hơi ấm của anh.
Lệnh Mạn cố gắng mỉm cười, tận lực làm vơi bớt đi nỗi buồn của mình.
Vào những lúc như thế này, cô cần phải trao cho Lý Trác Vân càng nhiều lời chúc phúc và kỳ vọng hơn, chứ không phải là để mặc cho sự bướng bỉnh của mình ngăn trở bước chân anh.
Đúng như những lời mà cô đã hứa với ngôi sao băng hôm ấy ——
Cô tin rằng sẽ đến một ngày, anh ngửa mặt trông lên những vì tinh tú trên bầu trời, còn cô sẽ ngửa mặt trông lên anh.
***
Sự nghiệp học hành của Lý Trác Vân bước sang một khởi đầu mới, sự nghiệp của Lệnh Mạn cũng như vậy.
Quay về với công việc, trách nhiệm của cô ở Nhất Thiên càng ngày càng nặng nề, những hạng mục cần phải tham dự và phụ trách cũng càng ngày càng lớn, mỗi hợp đồng giao dịch đều có giá trị hơn một tỷ trở lên.
Kế hoạch sát nhập và thu mua lại bệnh viện của Nhất Thiên bước đầu cũng đã hoàn thành xong, năm nay chính thức đi vào vận hành, Lệnh Mạn thân là người ngồi trên ghế giám đốc điều hành nên đồng thời gánh nặng cũng lớn hơn.
Hàng trăm chuyện lớn nhỏ dồn hết lên trên người cô, ban đầu Lệnh Mạn bận đến mức không thở nổi, nhưng cũng không thể không cố gắng làm quen với cái quy luật này, thậm chí cuối cùng còn học được cách tranh thủ thời gian giữa những bận rộn.
Lý Trác Vân nhập học hết sức thuận lợi, trong môi trường có bao nhiêu những con người tài hoa ưu tú, cá tính khoe khoang phách lối của anh lại được giáo sư và các bạn học vô cùng coi trọng.
Tháng nào Lệnh Mạn cũng nhận được mấy tấm bưu thiếp phong cảnh của Lý Trác Vân gửi tới từ California.
Thời tiết ở California rất đẹp, ánh mặt trời tràn ngập mỗi ngày.
Từ những bức ảnh mà Lý Trác Vân chụp, Lệnh Mạn cũng đã nhận biết được toàn cảnh của đại học Berkeley.
Tháp đồng hồ cao sừng sững, không khí cổ kính của thư viện, phòng hoà nhạc hoa lệ sáng chói, cùng với bộ xương khủng long khổng lồ được gìn giữ hoàn hảo...
Lý Trác Vân còn nhờ một người khác chụp ảnh cho mình.
Anh đứng ở nơi cao nhất của thành phố —— phòng thí nghiệp Lawrence để quan sát toàn cảnh của Berkeley.
Đây là nơi cao nhất để nhìn ra xa, tầm mắt phóng ra vô tận.
Giữa bức hình, Lý Trác Vân đứng bên cạnh một khối nham thạch, kế bên là những căn nhà lầu san sát, xa xa là cánh rừng mênh mông cùng ánh nắng chiều trải dài, kích thích trí tưởng tượng vô hạn của con người.
Mà dáng người cao ráo ngạo nghễ của anh đứng bất động, để mặc cho làn gió tự do thổi qua người.
Lệnh Mạn hãnh diện vì anh.
***
Sau mấy tháng bận rộn liên tiếp, cuối cùng một hạng mục lớn trong tay Lệnh Mạn đã kết thúc mỹ mãn.
Coi như phần thưởng, Lý Nghiễm Thời cho cô nghỉ dài hạn hai tuần lễ, tạo cơ hội để cô có thể nghỉ ngơi cho thật khoẻ.
Lệnh Mạn đã sớm muốn đi ra ngoài thay đổi tâm trạng.
Cô muốn tìm một nơi yên tĩnh để có một kỳ nghỉ thực sự, cô đã hỏi qua ý kiến của Đại Ngưu nhưng vẫn chưa quyết định được sẽ đi nơi nào.
Hôm nay, nhân viên chuyển phát đưa tới một phong thư.
Lệnh Mạn mở ra nhìn, không ngoài dự đoán chính là bưu thiếp mà Lý Trác Vân gửi tới.
Bởi vì từ trước đến nay Lý Trác Vân chỉ gửi mỗi bưu thiếp mà không viết thư, cho nên Lệnh Mạn cũng không sốt ruột mở ra xem.
Nhưng trong bì thư còn có một thứ khác, Lệnh Mạn run rẩy nửa ngày, một tấm vé máy bay rơi ra ngoài.
Tên hành khách: Lệnh Mạn.
Từ thành phố A bay đến —— San Francisco?!
Thời gian cất cánh —— tối nay?!
Lệnh Mạn hốt hoảng nhìn đi nhìn lại vé máy bay và tấm bưu thiếp, mới phát hiện ra trên mặt sau của tấm bưu thiếp có viết mấy dòng chữ.
Lý Trác Vân viết bằng tiếng Anh.
"Anh sẽ luôn làm phiền em, cho đến khi em thích anh mới thôi.
Anh sẽ luôn nhớ đến em, cho đến khi anh gặp em mới thôi.
Anh sẽ luôn luôn thích em, cho đến khi... anh không còn nữa mới thôi."
Vậy nên, mau đến gặp anh đi.
Bởi vì bên cạnh anh mới là nơi chốn yên bình nhất.
Hoàn chính văn.
Tác giả có lời muốn nói: Chậc chậc chậc, Lý Trác Vân cũng đã theo kịp trào lưu viết thư ba dòng.
Lại nói, tại sao mấy nhân vật chính của tui khi kết truyện đều chạy đi nhìn thiên văn thời tiết thế nhỉ? Bộ "Chiếc Ô" thì hai người đi ngắm mặt trời mọc, bộ này đi đi ngắm mưa sao băng...
Với cái tính của tui thì, rất sợ viết ngoại truyện...
Nhưng mọi người có thể nói thử xem muốn biết chuyện gì về sau, có lẽ là tui sẽ viết chăng?
Bây giờ nam chính mới có hơn hai mươi tuổi nên không có cách nào viết, nhưng khi ba mươi bốn mươi tuổi kết hôn sinh con thì cũng có thể viết ngoại truyện đi...
Theo như lời ba nói thì, chắc hẳn cậu ta sẽ là kiểu người doạ khóc chính con mình, ha ha.
Sau nữa, bộ truyện này sẽ được xuất bản trong năm nay, đến lúc đó mọi người có thể lưu ý một chút, hì hì.
Lời của Bê Ba: Vậy là Bê lại edit hoàn thêm một bộ nữa của Thái Hậu Trở Về, đây là toàn bộ chính văn được đăng trên Tấn Giang, còn một ngoại truyện nhỏ nữa được đăng trên Weibo của tác giả, Bê sẽ đăng vào ngày mai. Tốc độ edit của bộ này nhanh hơn bộ Chiếc Ô hẳn 1 tháng, chưa đầy 3 tháng đã hoàn rồi. Đó chính là nhờ vào sự ủng hộ nhiệt tình và thành tâm của tất cả mọi người, những bạn đọc đã theo sát và tiếp thêm năng lượng cho Bê từ khi bắt đầu làm bộ truyện đến giờ. Chân thành cám ơn mọi người.
Đến Khi Em Thích Anh Mới Thôi – Thái Hậu Trở Về (18/02/2018 – 15/05/2018)