Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa

Chương 15



Đến khi nước sông ngoài thành cuối cùng cũng tan, ta hẹn Phù Quang đi bắt cá, lão thái thái không yên tâm, bảo Yến công tử nghỉ học một ngày để đi cùng chúng ta.

Thiếu niên mặt không tình nguyện, ta đưa giỏ cá, xiên cá và búa sắt cho hắn, hắn cầm trong tay, có chút không biết phải làm sao.

Ta và Phù Quang tay trong tay đi phía trước nói cười, hắn theo sau, ta cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn đ.â.m vào lưng ta.

"Con người phải biết học cách kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, không thể lúc nào cũng căng thẳng, nếu dây căng quá, sẽ có ngày đứt." Ta nói với Phù Quang, nhưng thực ra là nói cho Yến công tử nghe.

Ánh mắt sau lưng càng thêm sắc bén.

Dù không tình nguyện, nhưng hắn không oán than một lời.

Khi chúng ta đến bờ sông, không ngờ lại gặp thiếu gia Ngụy Đồng ngồi ngây ngô bên bờ sông.

Bên cạnh có một tiểu tư trông cũng ngốc nghếch, Ngụy Đồng mặc bộ đồ màu xanh ngọc, dưới ánh mặt trời, lấp lánh ánh sáng.

Hắn có đôi môi đỏ, răng trắng, cằm nhọn, quay đầu cười ngốc nghếch với ta, cũng là một thiếu gia đẹp đến khó tin.

Ta không dám quay đầu, trong lòng rất chột dạ.

Chuyện hôm nay đi bắt cá là ta vô tình tiết lộ khi nói chuyện với Ngụy Đồng.

Chuyện giữa nhà Yến công tử và nhà Ngụy Đồng rốt cuộc thế nào không ai biết, ta không dám tự tiện làm gì để khiến Ngụy Đồng và Yến Ôn hòa giải.

Nỗi đau của người khác không thể cảm thông, sao có thể tự tiện muốn họ buông bỏ quá khứ.

Chỉ là Ngụy Đồng không làm người khác ghét, ta qua lại với Ngụy Đồng không liên quan đến Yến Ôn.

Ta sợ Yến Ôn không vui bỏ đi, nhưng thiếu niên có sự cao quý của riêng mình, đối với người không muốn gặp, không động thanh sắc mà không để ý.

Sự thờ ơ này có lẽ còn khiến Ngụy Đồng đau lòng hơn là bị mắng vài câu.

Ngụy Đồng bối rối vò tay, ta thấy hắn thật đáng thương.

"Ngươi cũng đến bắt cá sao? Hôm nay thời tiết tốt, thực sự thích hợp để ra ngoài." Ta cười gượng gạo.

Ngụy Đồng cười lên thật tươi, không quan tâm đến mọi người xung quanh, nghe ta nói, hắn liền lon ton bước tới.

"Phải, thời tiết tốt thế này, thực sự thích hợp để bắt cá." 

Lời nói với ta, ánh mắt lại liếc nhìn Yến Ôn ang nghiêm túc nhìn xuống nước.

Đúng vậy! Thiếu gia đến bắt cá, sao lại không mang theo gì?

Câu chuyện kết thúc, mọi người đều im lặng một lúc.

"Đây là ai vậy? Thật xinh đẹp." Ngụy Đồng dường như mới nhìn thấy Phù Quang, ngạc nhiên nói.

Chỉ là sự ngạc nhiên mang theo ba phần cố ý, có lẽ hắn đã thấy nhiều mỹ nhân, Phù Quang tuy rất đẹp, nhưng chưa đẹp đến mức khiến hắn ngạc nhiên.

Ta giới thiệu hai người, ta đã nói với hắn về Phù Quang, gặp mặt là lần đầu.

Phù Quang mặt mỏng, cúi đầu chào hỏi, rồi không dám nói gì thêm.

Ta xoa xoa trán, mệt mỏi.

Ta thường đến bắt một hai con cá không vấn đề gì.

Thiếu gia, tiểu thư đứng bên bờ sông như tượng đá, nhìn ta một lúc dùng búa đập đá trong sông, một lúc lại đi xiên cá.

Ngụy Đồng mang theo tiểu tư tên Tứ Cửu, nhìn ngốc nghếch nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy, nhận lấy búa đá từ tay ta, đập đá vang dội.

Những con cá nhỏ dưới tảng đá bị hắn đập ngất, chỉ cần dời đá là có thể nhặt được.

"Nước sông vẫn lạnh, muội lên bờ đi, đưa xiên cho ta."

Yến Ôn nói với ta.

Ta liền lên bờ, mang tất và giày, nhìn hắn cởi giày xuống sông, dù gì cũng đã học võ, tay chân linh hoạt, nhanh chóng quen tay, khi mặt trời đã lên đến đỉnh, giỏ cá đã đầy.

Có lớn có nhỏ, có con bị đánh ngất, có con bị xiên chết.

Dù trạng thái khác nhau, nhưng cũng coi như c.h.ế.t có chỗ, dù sao cũng là Yến Ôn với gương mặt lạnh lùng xiên chết.

Trên đường về, tội nghiệp Ngụy Đồng tìm đủ cách để nói chuyện, nhưng rốt cuộc cũng không nhận được một ánh mắt của Yến Ôn.

Cho đến khi tới đường Trường An, Yến Ôn chỉ một con hẻm nói: "Ngụy công tử đã đến nhà rồi."

Ngụy Đồng vốn muốn đi cùng chúng ta, nhưng cuối cùng không dám, mang theo Tứ Cửu cúi đầu ủ rũ mà đi, ta muốn chia cho hắn vài con cá, nhưng hắn không mang theo giỏ cá, không có chỗ đựng.

Trên đường về, Yến Ôn mang giỏ cá, vác xiên cá và búa đi phía trước, ta và Phù Quang lẽo đẽo theo sau.

Một thiếu niên trong sáng thanh cao như vậy, lại cứng nhắc mang theo mùi cá tanh.

"A Thời, cha của Ngụy công tử có phải là Hộ Bộ Thượng Thư Ngụy đại nhân không?"

Phù Quang khẽ hỏi.

Ta gật đầu.

"Năm đó khi biểu thẩm và biểu thúc qua đời, nhà họ Ngụy sợ bị liên lụy, cũng đã phái người truy sát cô nãi nãi và biểu ca. Cuối triều trước, mạt đế kêu nhà họ Ngụy đi thu thập xác của biểu thúc và biểu thẩm, nhà họ Ngụy để chứng tỏ lòng trung, lại đem xác hai người vứt vào bãi tha ma."

Phù Quang thở dài, rất đau lòng và khó hiểu.

Ta không nói gì, cũng không dám nói thêm.

Với mối thù hận như vậy, Yến Ôn đối với Ngụy Đồng có thể như hiện tại, đã là tu dưỡng tốt, tấm lòng lương thiện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.